Nguyên Sở Tinh giải thích: “Chủ yếu là cha tôi bị choáng váng đầu, cả ngày không hề có tinh lực và đôi khi bỗng đứng cũng đứng không vững.”
“Đi bệnh viện thì họ nói là huyết khí không đủ, gan thận đều xuất hiện vấn đề nhưng không phải rất nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng.”
“Nhưng cha tôi cực kì bận bịu nên mấy năm nay không có cách nào nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vì vậy bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.”
Nguyên Sở Tinh nói sơ qua về tình huống của Nguyên Hải Sơn cho Triệu Đại Vĩ nghe một lần.
Triệu Đại Vĩ hơi suy nghĩ.
“Chị đợi chút.” Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, chị có thể cầm bình rượu thuốc dưới giường em đến đây không?”
“Là bình rượu thuốc kia?”
Mặt Tiền Mỹ Lâm hơi ửng đỏ lên, hiển nhiên là ngay lập tức hiểu thứ mà Triệu Đại Vĩ nói đến là gì.
Tiền Mỹ Lâm vào phòng, cầm rượu thuốc Dương Hoả mà lần trước Triệu Đại Vĩ đã điều chế xong ra!
“Là cái này à?”
Tiền Mỹ Lâm khó mà che giấu hai má đỏ hây hây và hơi nóng lên.
“Đúng.”
Triệu Đại Vĩ nhận lấy bình rượu, sau đó đưa cho Nguyên Sở Tinh: “Thứ này hẳn là có thể tạo ra tác dụng rất tốt cho bệnh của cha chị. Nhưng nếu muốn khỏi hẳn thì phải tiến hành điều trị những thứ khác.”
“Nếu cha chị đã đưa ra thành ý, vậy chúng ta đi thôi.”
“Cảm ơn Triệu tổng!” Nguyên Sở Tinh vui đến muốn nhảy lên, sau đó vào lúc nhận lấy bình rượu thuốc thì vô tình hay cố ý mà đụng vào tay Triệu Đại Vĩ một chút.
Triệu Đại Vĩ cũng không biết rốt cuộc Nguyên Sở Tinh là cố ý hay vô ý, chỉ đành xem nhẹ chi tiết này.
Nguyên Sở Tinh dẫn Triệu Đại Vĩ đi đến xe Jaguar của mình.
Triệu Đại Vĩ nói: “Là cha chị kêu chị điệu thấp một chút sao?”
“Ừ, xem ra Triệu tổng thích tôi điệu thấp một chút.” Nguyên Sở Tinh cười nhẹ nhàng: “Vậy thì Triệu tổng, sau này tôi sẽ tiếp tục điệu thấp!”
Nguyên Sở Tinh lái xe đến dinh thự họ Nguyên!
Lúc này, Ngô Thanh Sơn đã mời bác sĩ có tiếng ở tỉnh lị và nhanh chóng chạy đến Phong Lâm.
Vốn dĩ anh ta muốn mời bác sĩ có tiếng ở thủ đô nhưng thời gian không còn kịp nữa nên chỉ đành lùi lại cầu người này.
Chỉ là dù thế thì thời gian vẫn không kịp.
Vì cản trở Triệu Đại Vĩ và vào nhà Nguyên Hải Sơn trước anh một bước, Ngô Thanh Sơn cũng đã nghĩ đến một chủ ý.
“Anh Bồi Phong, bây giờ Nguyên Sở Tinh rất gần gũi với một người đàn ông ở nông thôn. Dựa theo tin tức mà tôi thu được, cô ta đã hai lần đích thân lái xe đến nông thôn đón người.”
Kim Bồi Phong là con trai lớn của ông chủ tập đoàn Vạn Hoà thành phố Phong Lâm, bình thường mến mộ Nguyên Sở Tinh.
Nguyên nhân gần đây Ngô Thanh Sơ quen biết Kim Bồi Phong cũng là vì Nguyên Sở Tinh.
Lúc đó Kim Bồi Phong còn đứng ra hỏi thăm anh ta là người nào.
Sau khi biết được anh ta là người của gia tộc lớn đến từ thủ đô thì Kim Bồi Phong mới hơi thu liễm một chút nhưng vẫn còn chút địch ý với Ngô Thanh Sơn.
Ngô Thanh Sơn xem thường Kim Bồi Phong nhưng hiện tại lúc cần dùng đến anh ta thì không ngại thanh minh một chút rằng thật ra mình và Nguyên Sở Tinh không có quan hệ gì.
Còn thuận tiện nói thêm rằng Nguyên Sở Tinh thân cận với Triệu Đại Vĩ.
Quả nhiên Kim Bồi Phong nghe xong thì tức giận đi tìm Triệu Đại Vĩ tính sổ.
“Một tên đến từ nông thôn thôi mà cũng dám đoạt phụ nữ với bản thiếu giả!” Kim Bồi Phong lập tức kêu người đi bao vây xe Nguyên Sở Tinh dọc đường.
Vù vù!
Khi xe Nguyên Sở Tinh vừa chạy đến đường cái ở thành phố thì bỗng có mấy chiếc xe trực tiếp chắn trước xe cô ta!
Nguyên Sở Tinh dừng xe ngay lập tức, cau mày bước ra hỏi: “Các người làm gì đấy?”
“Sở Tinh, tôi nghe nói cô đến nông thôn đón một tên nhà quê nên đặc biệt chạy đến!” Kim Bồi Phong duỗi đầu ra muốn nhìn rõ xem tên nhà quê nào ngồi trong xe.
Nguyên Sở Tinh vô cùng tức giận: “Kim Bồi Phong, anh điên rồi à, tôi đón người nào thì liên quan gì đến anh!”
“Sao không liên quan đến tôi! Tôi và cô là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nhau, cô muốn gặp nhân vật lớn như Ngô Thanh Sơn thì tôi không ngăn cản nhưng ngày nào cô cũng ở cùng một chỗ với tên nhà quê thì tôi có nghĩa vụ đứng ra ngăn cản!”
Dứt lời, anh ta còn tức giận nói tiếp: “Tên nhà quê ngồi trong xe mau bước ra, đừng để tôi phải ra tay!”
Triệu Đại Vĩ nghe thế cũng lẳng lặng từ trong xe bước ra.
Nhưng anh không quen biết Kim Bồi Phong, bỗng chốc mang theo chút ghét bỏ mà hỏi Nguyên Sở Tinh một cách lãnh đạm: “Anh ta là ai?”
Nguyên Sở Tinh đáp: “Anh ta là Kim Bồi Phong, con trai ông chủ tập đoàn Vạn Hoà.”
“Ngại quá Triệu tổng, vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.” Bây giờ Nguyên Sở Tinh hận Kim Bồi Phong, hận đến mức muốn để cái đầu của anh ta vào trong bồn cầu giật nước.
“Kim Bồi Phong, anh đừng kiếm chuyện. Đây là Triệu tổng của khách sạn Trường Ca Thái Vi, tôi mời anh ấy cũng là vì cha tôi.” Nguyên Sở Tinh nghiêm mặt nói: “Mau lái xe tránh ra!”
“Triệu tổng của khách sạn Trường Ca Thái Vi?” Kim Bồi Phong nghi ngờ: “Tôi chỉ từng nghe nói đến Lâm tổng Lâm Tuyết Nhã, tên đó tính là gì. Hơn nữa, một tên nhà quê dù có tiền cũng chỉ là nhà quê!”
“Sở Tinh, dòng dõi thư hương như chúng ta sao có thể ở cùng tên nhà quê như vậy.” Kim Bồi Phong tiến lên trước đẩy Triệu Đại Vĩ đứng bên cạnh Nguyên Sở Tinh ra.
Nhưng Kim Bồi Phong không đẩy được!
Anh ta chỉ đành lùi về sau một chút, nói: “Triệu tổng đúng không, tôi kêu anh sau này tránh ra Sở Tinh ra một chút, có nghe không? Bản thân anh là thân phận gì mà trong lòng mình cũng không biết sao?”
“Còn cái khách sạn của anh có thể có chút lợi hại ở Phong Lâm, nhưng có thể bì với nhà Sở Tinh sao? Sản nghiệp nhà cô ấy có ít nhất mấy tỷ, giá trị công ty thành phố đạt đến mấy chục tỷ. Anh đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”
Triệu Đại Vĩ bị Kim Bồi Phong nói vậy cũng chỉ cho anh ta một chữ: “Cút!”
Kim Bồi Phong tức giận: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
“Dạy cho anh ta một bài học!” Kim Bồi Phong phất phất tay kêu mấy người sau lưng mà mình dẫn đến đánh Đại Vĩ một trận.
“Kim Bồi Phong, anh láo xược quá rồi!” Nguyên Sở Tinh quát: “Đây là thần y do cha tôi mời đến! Nếu như anh lại gây chuyện nữa thì đừng nói là tôi mà dù cha tôi có đến cũng không cách nào thu dọn chuyện này!”
“Dựa vào anh ta? Thần y? Không phải cô vừa mới nói anh ta là ông chủ khách sạn sao?” Kim Bồi Phong vẫn cảm thấy Nguyên Sở Tinh đang kiếm cớ cho Triệu Đại Vĩ.
“Anh ấy vừa là ông chủ vừa là thần y!” Trong mắt Nguyên Sở Tinh lộ ra tia sắc bén.
Cô ta tức giận thật rồi.
“Được, nếu anh là thần y thì anh xem ra được trên người tôi có bệnh gì không?” Kim Bồi Phong tạm thời kêu người phía sau dừng tay, tự mình tiến lên dự định cho Triệu Đại Vĩ xem kĩ.
Triệu Đại Vĩ hừ nhẹ.
“Trên người anh có ba loại bệnh lớn: Thứ nhất là thận hư! Có thể nhìn ra chứng thận hư của anh ít nhất cũng được mười mấy năm, nói cách khác, bắt đầu từ lúc anh mười mấy tuổi đã bị thận hư.”
Sắc mặt Kim Bồi Phong biến đổi lớn!
Cái này sao có thể bị nhìn ra được?
“Loại bệnh thứ hai trên người anh chính là tim anh có thể có chút vấn đề.” Nhưng mà chỉ xem bên ngoài thì Triệu Đại Vĩ vẫn không nhìn ra được nên anh vươn tay ra bắt mạch cho Kim Bồi Phong.
Kim Bồi Phong muốn tránh đi nhưng bị tay của Triệu Đại Vĩ giữ chặt gắt gao!
“Loại bệnh thứ hai của anh hẳn là bệnh tim bẩm sinh, rất khó giải quyết nên khí huyết của anh vô cùng suy yếu, điều này càng khiến cho bệnh thận hư trầm trọng hơn.”
Kim Bồi Phong kinh ngạc!
Bệnh tim bẩm sinh, đến cả cái này cũng bị Triệu Đại Vĩ xem ra?
“Loại bệnh thứ ba, bệnh hoang tưởng! Đây là một loại bệnh tâm thần nhưng lại không phải bệnh tâm thần bình thường. Triệu chứng của loại bệnh hoang tưởng này là anh muốn có được cái gì thì sẽ có ham muốn chiếm lấy mãnh liệt! Mà vừa vặn, loại bệnh này là khó trị nhất!” Triệu Đại Vĩ nói.
Kim Bồi Phong đơ ra tại chỗ.
Một giây sau.
“Anh mắng tôi là bệnh tâm thần!” Kim Bồi Phong quát: “Đánh cho tao!”
Bốp!
Vừa dứt lời, Kim Bồi Phong đã bị Nguyên Sở Tinh tát một cái.
Nguyên Sở Tinh nói: “Kim Bồi Phong, hoá ra anh có bệnh hoang tưởng. Nhưng mà anh muốn coi tôi là vật phẩm để chiếm hữu thì anh sai rồi, tôi ghét nhất là người ta coi tôi thành món hàng!”
“Kim Bồi Phong, tôi lặp lại lần nữa, Triệu tổng là cha tôi mời đến, không phải Nguyên Sở Tinh tôi mời. Anh lại làm loạn nữa thì cha tôi cũng không giải quyết chuyện này được đâu!”
Nguyên Sở Tinh nói xong thì tức giận nhìn sang người bên cạnh Kim Bồi Phong: “Còn không mau cút cho tôi!”
Kim Bồi Phong đã hoàn toàn kinh hãi!
“Sở Tinh, xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cô. Thật sự tôi không có xem cô như món hàng mà, tôi không phải bệnh tâm thần!” Kim Bồi Phong muốn đuổi theo nhưng hai người Nguyên Sở Tinh và Triệu Đại Vĩ đã lên xe.
Đạp ga brừm brừm, hai người rời đi.
Nguyên Sở Tinh nói: “Triệu tổng, cảm ơn anh, nếu không phải anh nói Kim Bồi Phong có bệnh tâm thần thì tôi vẫn còn cho rằng anh ta chỉ là quan tâm tôi thôi.”
Triệu Đại Vĩ lặng lẽ cười: “Thật ra chứng trầm cảm, hoang tưởng, cưỡng ép vân vân đều được xem là bệnh tâm thần, sự hoang tưởng của Kim Bồi Phong không tính là nghiêm trọng, nói bị tâm thần là cách nói quá thôi.”
Phụt!
Nguyên Sở Tinh nghe thế thì bỗng bật cười: “Đúng rồi, vậy thận hư và bệnh tim thì sao?”
Cô ta lại hỏi.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Đó là thật, hoàn toàn là sự thật!”
Cảm giác của Nguyên Sở Tinh với Kim Bồi Phong chợt hạ thấp đến âm độ, thậm chí là ghét bỏ.”
......
Ngô Thanh Sơn cuối cùng chờ được bác sĩ có tiếng trong tỉnh lị đến, vội nói: “Bác sĩ Phùng, nhanh đi theo tôi.”