Mã Đức Luân đến từ tỉnh lị, vừa mới đặt chân đến Phong Lâm lập tức được Ngô Thanh Sơn đưa đến nhà Nguyên Hải Sơn.
Đến nhà Nguyên Hải Sơn, Ngô Thanh Sơn nói: “Chú Nguyên, đây là bác sĩ nổi tiếng Mã Đức Luân cháu mời từ tỉnh lị, rất giỏi về việc điều hòa máu huyết, tin chắc rằng sẽ không để chú Nguyên thất vọng!”
Trong lòng Nguyên Hải Sơn không vui.
Rõ ràng là Ngô Thanh Sơn làm trước mới báo sau!
Nhưng trên mặt ông ta vẫn cười nói: “Ngô thiếu có lòng rồi, bác sĩ Mã, phiền ông xem giúp tôi.”
“Được!”
Mã Đức Luân vội tiến về trước, sau đó bắt mạch cho Nguyên Hải Sơn.
Sau khi bắt mạch, ông ta nói: “Không ngờ đã nghiêm trọng đến mức này rồi.”
“Nguyên tổng, bình thường ông làm việc quá sức, cộng thêm việc khí huyết suy yếu nghiêm trọng mới xuất hiện vấn đề thế này. Nghiêm trọng hơn là, vì tích tụ ngày này qua tháng nọ, gan của ông, thậm chí là tim đều đã xuất hiện tổn thương nhất định.”
“Cái này cần phải điều hòa lại, Nguyên tổng, chỉ e ông phải nghỉ ngơi ít nhất ba năm, đừng làm việc gì mới có thể hồi phục.”
“Như vậy đi, tôi viết một đơn thuốc, có thể tạm thời làm dịu đi triệu chứng của ông, nhưng muốn ổn hẳn vẫn phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng mới được.”
Mã Đức Luân khẩn thiết nói.
Nguyên Hải Sơn Nghe vậy trầm mặt một chốc, sau đó mới nói: “Vậy trước tiên đừng kê đơn, quả thật hôm nay tôi còn mới một thần y khác, nghe nói rất tuyệt diệu, tôi xem cách của cậu ấy trước.”
“Ồ?”
Trên đường Mã Đức Luân cũng nghe Ngô Thanh Sơn nhắc đến chuyện này, vì vậy ông ta cũng cảm thấy tò mò về thần y bí ẩn kia.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Đại Vĩ và Nguyên Sở Tinh cùng nhau xuất hiện ở sảnh lớn.
“Triệu thần y!”
Nguyên Hải Sơn vội đứng dậy.
Trong mắt ông ta, Triệu Đại Vĩ chính là hy vọng duy nhất của ông ta!
Nên thái độ của ông ta còn tốt hơn đối với Mã Đức Luân!
Triệu Đại Vĩ nó: “Nguyên tổng.”
Tiện thể, ánh mắt anh cũng chú ý đến Ngô Thanh Sơn và Mã Đức Luân.
Triệu Đại Vĩ nói với Ngô Thanh Sơn: “Anh Ngô, lâu rồi không gặp. Xem ra hôm nay tôi lại phải để anh thất vọng ra về rồi.”
Ngô Thanh Sơn khẽ hừ: “Cậu làm được rồi nói!”
“Xem thử xem.” Triệu Đại Vĩ khẽ cười, sau đó đến trước mặt Nguyên Hải Sơn, nhìn Nguyên Hải Sơn thật tỉ mỉ, sau đó nói: “Bệnh của ông không có vấn đề gì to tát, tôi chỉ cần nửa tiếng là có thể làm ông khôi phục lại bình thường!”
Mã Đức Luân suýt nữa ngã khỏi ghế.
“Người trẻ tuổi, cậu cũng lớn giọng quá nhỉ, cuối cùng cậu có biết y thuật không!”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu nói: “Ông nhìn trước đã, ít nói lại, xem tôi làm thế nào, sau đó ông lại bình luận.”
Mã Đức Luân bị dạy dỗ như vậy, vô cùng tức giận.
Nhưng Triệu Đại Vĩ nói cũng có lý.
Ông ta im lặng đợi xem Triệu Đại Vĩ giở trò thế nào.
Triệu Đại Vĩ nói: “Nguyên tổng, ông ngồi xuống trước đã.”
“Được!”
Nguyên Hải Sơn ngồi xuống.
Triệu Đại Vĩ nói: “Ông chóng mặt phần lớn là do máu cung cấp cho não không đủ, sau đó khí huyết suy yếu lâu ngày. Bây giờ tôi dùng kim châm châm cứu huyệt đạo ở đầu ông, giải quyết vấn đề chóng mặt của ông.”
Triệu Đại Vĩ lẫy kim châm ra.
Mã Đức Luân dường như không có ấn tượng gì mới kim châm, bất giác hơi sững sờ!
Sau đó Triệu Đại Vĩ dùng kim châm châm cứu huyệt đạo, dùng long khí khi thông kinh mạch tắc nghẽn ở đầu Nguyên Hải Sơn, cách xoa bóp đầu và cổ càng toàn diện hơn, khiến khí huyết ở đầu Nguyên Hải Sơn lưu thông được.
Chưa đến mười phút, khí sắc của Nguyên Hải Sơn tốt lên hẳn, huyết khí cũng dồi dào hơn trước nhiều!
Mã Đức Luân ngạc nhiên.
Triệu Đại Vĩ nói: “Nguyên tổng, tuy vấn đề ở đầu của ông đã được giải quyết, nhưng lục phủ ngũ tạng của ông đã yêu đi nhiều do khí huyết bị suy yếu, nên, vẫn phải tiến hành điều hòa lục phủ ngũ tạng của ông.”
“Điều hòa thế nào?” Nghe chẩn đoán tương tự, Nguyên Hải Sơn cau mày hỏi.
“Kim châm có thể thay đổi!”
Triệu Đại Vĩ dùng kim châm châm vào khí hải của Nguyên Hải Sơn, nhờ vào long khí dẫn dắt, không bao lâu sau đã làm cho cả người Nguyên Hải Sơn thoải mái, sảng khoái!”
Anh tiếp tục nói: “Đã dùng kim châm điều hòa một phần cơ thể ông, phần còn lại có thể dựa vào rượu thuốc để điều hòa.”
“Chị Sở Tinh, rượu thuốc đâu?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Đây!” Nguyên Sở Tinh cầm rượu thuốc đưa đến trước mặt Triệu Đại Vĩ.
Nguyên Hải Sơn sững sờ.
“Rượu nước hai?”
Nhưng đây không phải điểm chính, điểm chính là trong rượu nước hai này có rất nhiều trùng, chắc hẳn là dùng trùng làm thuốc ngâm rượu thuốc!
“Ngại quá, tôi quá ngạc nhiên, tôi không có nghi ngờ y thuật của Triệu tổng cậu.” Phát hiện mình lỡ lời, Nguyên Hải Sơn vội xin lỗi.
Sau đó hỏi: “Rượu thuốc này uống thế nào?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Mỗi ngày uống một ly là được, ly rượu nhỏ.”
“Được!” Nguyên Hải Sơn bảo Nguyên Sở Tinh lấy ly rượu đến, sau đó rót rượu thuốc vào ly, một cạn trong một hơi!
Uống xong, Nguyên Hải Sơn cảm thấy cả người mình hơi nóng bừng bừng, cả người tràn đầy sức mạnh!
“Cái này…” Đến cả Mã Đức Luân bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên với tình huống của Nguyên Hải Sơn, nói: “Đây chắc hẳn không phải thuốc kích thích gì chứ? Nếu không…”
“Đây là rượu thuốc Dương Hỏa, được làm từ trùng Dương Hỏa thời Tiền Tần, dùng phương pháp bí mật chế thành rượu thuốc Dương Hỏa, có thể cải thiện, duy trì khí huyết của con người, nâng cao chức năng gan thận!” Triệu Đại Vĩ giải thích.
“Không thể nào!” Mã Đức Luân cũng biết một ít kiến thức liên quan đến trùng Dương Hỏa, nhưng trùng Dương Hỏa tuyệt chủng rồi mới phải.
Triệu Đại Vĩ nói: “Thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có khả năng, ông thiển cận thôi.”
“Không tin?” Triệu Đại Vĩ thấy dáng vẻ không tin của Mã Đức Luân bèn nói: “Ông có thể thử một ly.”
“Được!” Mã Đức Luân cũng muốn thử rượu thuốc này, cuối cùng có hiệu quả gì.
Tuy Nguyên Hải Sơn tiếc nhưng vẫn rót cho Mã Đức Luân một ly.
Mã Đức Luân uống xong chợt kinh thán: “Trên thế giới lại có rượu thuốc thần kỳ thế này, xem ra tôi thiển cận thật!”
Ông ta có thể cảm nhận được, rõ ràng khí huyết trên người mình tăng lên, vả lại chắc hẳn không phải hiệu quả tạm thời.
Cảm giác ấm áp đó chạy dọc cơ thể, vô cùng thoải mái!
Triệu Đại Vĩ nói: “Nguyên tổng, ông có thể đòi ông ấy ba nghìn tệ. Ly này giá ba nghìn tệ!”
Phụt!
Suýt nữa Mã Đức Luân ói máu.
Cướp tiền à!
Nhưng nghĩ lại, cũng có thể ly này đáng giá thế này thật!
Nguyên Hải Sơn vội nói: “Không cần, xem như tôi tặng cho bác sĩ Mã.”
Ông ta nói: “Triệu tổng, hôm nay cậu chữa bệnh cho tôi, còn dùng rượu thuốc quý như vậy, không biết tiền chẩn bệnh…”
“Chẩn bệnh một trăm, nhưng rượu thuốc của tôi rất quý, phải lấy một trăm nghìn!” Triệu Đại Vĩ nói.
“Một trăm nghìn?” Nguyên Hải Sơn ngạc nhiên.
“Đắt quá à?”
“Không phải, quá rẻ, thế này đi Triệu tổng, mười triệu tiền chẩn bệnh, xem như là tấm lòng của tôi!” Nguyên Hải Sơn nói: “Tôi bảo người chuyển khoản cho cậu ngay.”
“Không cần, tổ dạy không được kiếm tiền bằng y thuật! Ông cứ đưa tôi một trăm nghìn một trăm tệ là được.”
Quả thật rượu thuốc Dương Hỏa của Triệu Đại Vĩ hoàn toàn có thể bán một triệu một bình, nhưng giá không cao đến vậy, chỉ vì trùng Dương Hỏa hiếm, nên Triệu Đại Vĩ mới lấy giá đến một trăm nghìn.
Còn một triệu?
Triệu Đại Vĩ không thích làm vậy.
“Vậy được rồi, vậy trả một trăm nghìn một trăm tệ!” Nguyên Hải Sơn cười, bảo người nhanh chóng đi lấy tiền.
Nguyên Sở Tinh bên cạnh vô cùng ngạc nhiên bởi hành động của Triệu Đại vĩ.
Có mười triệu không thèm, chỉ cần một trăm nghìn?
Trên thế giới này thật sự rất ít người như vậy!
Nguyên Sở Tinh hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Triệu tổng, tôi chuyển cho anh một trăm nghìn một trăm tệ.”
Nguyên Sở Tinh lấy số tài khoản của Triệu Đại Vĩ, sau đó chuyển khoản một trăm nghìn một trăm tệ cho anh.
Vì đứng đối diện, Triệu Đại Vĩ nhìn vào điện thoại, lúc ngẩng đầu lên bất giác nhìn cổ áo gần trong gang tấc của Nguyên Sở Tinh.
Nhìn thoáng qua, Triệu Đại Vĩ không nhìn thêm.
Anh quay lại nói với Ngô Thanh Sơ đang sa sầm mặt: “Anh Ngô, anh về đi, mấy ngày nữa tôi đích thân đến chỗ anh, cho anh biết rõ hiện thực!”
Nói xong, anh lại nói với Nguyên Hải Sơn: “Chuyện ở đây đã giải quyết xong, Nguyên tổng, tôi không ở lại nữa, trong thôn vẫn còn nhiều chuyện tôi phải làm.”
“Khoan đã, à…” Nguyên Hải Sơn đỏ mặt lúng túng nói: “Triệu tổng, rượu thuốc Dương Hỏa kia của cậu còn nhiều không? Tôi muốn mua thêm mấy bình.”
Triệu Đại Vĩ nghĩ nghĩ: “Trùng Dương Hỏa rất hiếm, tôi chỉ đưa cho ông nhiều nhất mười bình nữa, nhưng ba ngày sau ông đến lấy.”
“Được!” Nguyên Hải Sơn vô cùng kích động!
“Để tôi tiễn cậu.” Nguyên Hải Sơn nói: “Sở Tinh, con lái xe đưa Triệu tổng về đi.”
“Vâng.” Nguyên Sở Tinh không biết vì sao, chỉ cảm thấy lời cha cô ta sâu xa, thế là mặt bất giác nóng lên.