Triệu Đại Vĩ vào nhà thấy Tiền Mỹ Lâm đang ngồi cạnh bàn trong gian nhà chính, trong lúc rãnh rỗi chờ đợi điều gì đó.
“Chị dâu, chờ tôi?”
“Đúng thế, chờ chú đấy!” Tiền Mỹ Lâm nói: “Tôi có hai tin tốt muốn nói với cậu, cậu muốn nghe tin tức tốt tương đối lớn, hay muốn nghe tin tức tốt tương đối đơn giản?”
Nhìn gương mặt tươi cười của Tiền Mỹ Lâm, nụ cười vô cùng vui vẻ, Triệu Đại Vĩ nói: “Cái này cũng được.”
“Thế tôi nói về tin tức tốt tương đối đơn giản trước nhé.” Tiền Mỹ Lâm nói: “Đại Vĩ, hôm nay mấy người thím Lệ Cúc lên đồn cảnh sát ở trấn trên lấy lại đồ trang sức vàng bạc bị cướp.”
“Vòng tay của thím Lê Cúc vẫn chưa bị chia.” Tiền Mỹ Lâm kích động nói.
“Vòng tay đã được lấy về?”
Triệu Đại Vĩ còn tưởng rằng tang vật khó có thể đoạ lại được, nhưng vận may của Trịnh Lê Cúc không tệ, lại khiến bà ta đụng phải tên cướp lúc chưa kịp chia chiến lợi phẩm.
“Thế thì tin tốt khác thì sao?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Tin tức tốt còn lại chính là hôm nay ô mai của chúng ta bán được rất nhiều tiền!”
“Rất nhiều là bao nhiêu?” Triệu Đại Vĩ vô cùng hứng thú.
“Chú tới đây.” Tiền Mỹ Lâm đưa tin nhắn tiền vào tài khoản cho Triệu Đại Vĩ xem một chút.
Triệu Đại Vĩ thấy chỉ riêng số tiền được thanh toán trực tuyết đã vưở quá một trăm ngàn tệ.
Ô mai bán năm mươi tệ một cân, nghĩ như thế nếu mức tiêu thụ đạt đến một trăm ngàn, thế ít nhất cũng phải tiêu thụ được hai ngàn cân.
Trung bình mỗi người mua hai cân, cũng cần một ngàn người mua mới có thể đạt tới mức thu vào như thế.
Chẳng trách, bây giờ Tiền Mỹ Lâm lại vui như thế.
Triệu Đại Vĩ cúi đầu nhìn hoá đơn trong điện thoại.
Tiền Mỹ Lâm lại ở bên cạnh, cùng xem với Triệu Đại Vĩ, mặc dù cô ấy đã xem rất nhiều lần nhưng có thế nào cũng thấy không chán, giống như đếm tiền sẽ không mệt mỏi vậy.
Triệu Đại Vĩ xem xong lập tức ngẩng đầu.
Hành động bất ngờ không kịp đề phòng này khiến mặt của Triệu Đại Vĩ đụng phải môi của Tiền Mỹ Lâm.
“A…” Tiền Mỹ Lâm kêu lên một tiếng, gương mặt đẹp thẹn thùng.
“Sao thế chị dâu?” Lương Thu Tĩnh ở bên trong phòng tắm lập tức lên tiếng hỏi, hơn nữa quấn khăn tắm lập tức chạy ra.
Dù sao cô ấy cũng là vệ sĩ của Tiền Mỹ Lâm, phải bảo vệ an tàon cho Tiền Mỹ Lâm bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Cho nên, cho dù lúc đang tắm, cô ấy nghe Tiền Mỹ Lâm gặp chuyện, cô ấy cũng sẽ chạy đến ngay.
Nhưng lúc chạy đến cũng có chút lúng túng.
Triệu Đại Vĩ nhìn Lương Thu Tĩnh, da thịt bóng loáng, còn cả cơ thể lả lướt, kinh ngạc nói: “Chị Thu Tĩnh, chị làm gì thế…”
Lương Thu Tĩnh trắng bệch, mặt đỏ lên giống như tôm hùm hấm chín.
“Không phải tôi đang ở đây sao? Nhìn thấy chị vô cùng kinh ngạc.” Triệu Đại Vĩ thật sự rất kinh ngạc với cách làm của Lương Thu Tinh, Lương Thu Tĩnh mặc như thế này mà cũng dám từ trong phòng chạy ra.
Lương Thu Tĩnh lúng túng nói: “Phản xạ có điều kiện, tôi không nghĩ tới việc cậu có ở đây… chuyện này… tôi vào nhà mặc quần áo đây!”
Cô ấy nào dám đợi thêm, lật đật chạy vào nhà.
Triệu Đại Vĩ nhìn bóng người hốt hoảng của Lương Thu Tĩnh, trực tiếp cười thành tiếng.
Sau đó, anh xoay người nói với Tiền Mỹ Lâm: “Chị dâu, đầu không dập trung miệng chị chứ…”
“Da mặt của cậu không dày như thế, có thể khiến miệng tôi bị dập.” Tiền Mỹ Lâm cười trả lời.
Triệu Đại Vĩ nói: “Vậy thì tốt.”
…
Hôm sau, Tiền Mỹ Lâm tiếp tục bận rộn chuyện ô mai, bao gồm cả kế hoạch chủ đề của công viên tình yêu, cũng phải chuẩn bị.
Bởi vì phải đi vay tiền ngân hàng, cho nên từ sớm Triệu Đại Vĩ đã lái xe đến ngân hàng.
Triệu Đại Vĩ hỏi Lâm Tuyết Nhã, khách sạn và ngân hàng liên hệ với nhau tương đối chặt chẽ.
Lâm Tuyết Nhã nói là ngân hàng Giang Nam.
So sánh với năm ngân hàng lớn cao cấp trong nước, mặc dù thực lực của ngân hàng Giang Nam không phải rất hùng hậu, nhưng trong tỉnh Giang Nam vẫn phát triên vô cùng tốt.
Triệu Đại Vĩ nói: “Thế tôi đến ngân hàng Giang Nam hỏi một chút.
“Mấy chuyện thế này cậu cũng phải tự mình thực hiện sao?” Lâm Tuyết Nhã cảm thấy cũng giống như mình đi một chuyến.
“Bên phía khách sạn vốn đang bận rộn, tôi có thời gian, cũng không làm phiền đến mọi người.” Triệu Đại Vĩ giải thích.
Trong lòng Lâm Tuyết Nhã có hơi ấm áp.
Đúng là, gần đây khách sạn bề bộn nhiều việc, chuyện vay tiền cũng không phải có thể làm ngay tại chỗ.
Cho nên, Triệu Đại Vĩ không giao chuyện này cho cô ấy, đúng là giúp cô ấy giảm bớt không ít gánh nặng.
Triệu Đại Vĩ đến chi nhánh chính của ngân hàng Giang Nam ở Phong Lâm.
“Tổng giám đốc ngân hàng của các cô có ở đây hay không?” Triệu Đại Vĩ bước bào hỏi.
Người trong ngân hàng cũng nhìn Triệu Đại Vĩ giống như một tên bệnh thần kinh vậy.
Bảo vệ nói: “Anh tìm tổng giám đốc của chúng tôi có chuyện gì? Anh có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Dự án hơn hai trăm triệu, anh có thể làm được chứ?”
“Dự án hơn hai trăm triệu…” Bảo vệ vội vàng khoát tay: “Thế đúng thật là tôi không làm được.”
“Chuyện gì thế?”
Giám đốc quầy của ngân hàng đi tới trước mặt Triệu Đại Vĩ.
Bảo vệ nói: “Anh ấy nói anh ấy có một dự án hơn trăm triệu, muốn nói chuyện với tổng giám đốc của chúng ta.”
Giám đốc quầy là một cô gái, nghe thấy bảo vệ nói như thế, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là đỏ mặt, hơn nữa còn có chút tức giận.
“Anh có dự án hơn trăm triệu muốn tìm tổng giám đốc của chúng tôi nói chuyện?” Nữ giám đốc quầy cố nén vẻ thẹn thùng trên gương mặt.
“Không sai.”
“Ngài, không phải ngài tới đây quấy rối chứ? Nếu như anh vẫn còn nói đùa như thế, tôi khuyên anh nên mau chóng rời khỏi đây đi.” Nữ giám đốc quầy nhìn cách ăn mặc của Triệu Đại Vĩ, trong lònhg thầm nói nhìn một cái là biết đây là nông dân.
Nông dân là cái thá gì, làm gì có thể làm được dự án nào hơn trăm triệu chứ.
Lúc bắt đầu Triệu Đại Vĩ còn chưa kịp phản ứng, còn định tức giận.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, anh hiểu ra, lập tức nghiêm túc nói: “Tôi nói rất nghiêm túc, bên chỗ tôi muốn vay tiền thực hiện một dự án hơn trăm triệu. Nếu như bên phía cái cô có thể nói điều này, thế tôi cũng không ngại.”
Tiền vay liên quan đến hơn trăm triệu, thế cần kiểm tra tư chất nghiêm khắc, đương nhiên cũng cần những người ở tầng cao hơn tiến hành quyết định.
“Tiền vay hơn trăm triệu… anh là…”
“Tôi tên Triệu Đại Vĩ.”
“Triệu Đại Vĩ? Có chút quen tai?” Giám đốc quầy suy nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “Anh chính là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thải Vi đúng không?”
“Đúng thế!”
“Triệu tổng, tôi lập tức đưa anh đến phòng làm việc của tổng giám đốc!”
Giám đốc quầy đưa Triệu Đại Vĩ đến phòng làm việc vủa tổng giám đốc.
Tổng giám đốc của ngân hàng Giang Nam ở Phong Lâm tên là Hạ Lâm, ba mươi tám tuổi, tướng mạo vô cùng xuất chúng, có danh hiệu đệ nhất mỹ nữ trong giới ngân hàng ở Phong Lâm.
Giám đốc quầy gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, sau đó nói: “Hạ tổng, Triệu tổng của khách sạn Trường Ca Thải Vi muốn thảo luận về một khoản vay với ngân hàng của chúng ta, liên quan tới hơn trăm triệu.”
“Sao?” Hạ Lâm lập tức đứng lên.
Chỉ thấy Hạ lâm mặc đồng phục, vóc người mỹ miều cao gầy, đường cong lưu loát, trông là một phụ nữ chuyện nghiệp.
Vào lúc này, Hạ Linh đưa ra bàn tay trắng nõn tinh tế, nói: “Triệu tổng, rất vui được gặp anh.”
Triệu Đại Vĩ không quá quen với việc bắt tay với phụ nữ.
Nhưng Hạ Lâm cũng đã tự mình ra ray, anh không thể từ chối được, cũng chỉ có thể lễ phép bắt tay.
Cầm tay Hạ Linh, Triệu Đại Vĩ cảm thấy rất mềm, rất trơn.
Sau khi bắt tay, Hạ Lâm nói: “Mời ngồi, Triệu tổng. Bởi vì số tiền anh cần vay rất lớn, chúng tôi vẫn phải hỏi công dụng của số tiền vay, sau đó làm sao có thể đảm bảo năng lực có thể trả được.”
Triệu Đại Vĩ giải thích: “Tôi vay tiền là để mua khách sạn Thiên Duyệt, bao gồm cả cao ốc khách sạn Thiên Duyệt. Còn về phần bảo đảm, vậy thì lấy cao ốc khách sạn Thiên Duyệt ra làm vật thế chân.”
Giống như mua nhà, bây giờ có rất nhiều khoản vay mau nhà dùng chính căn nhà đó làm vật thế chân.
“Cao ốc khách sạn Thiên Duyệt?” Hạ Lâm vô cùng hứng thú: “Mua lại toà cao ốc kia e là phải hai ba trăm triệu. Triệu tổng, anh vay hơn một trăm triệu, đủ không?”
Triệu Đại Vĩ là khách hàng tiềm năng, Hạ Lâm vẫn tương đối hy vọng Triệu Đại Vĩ có thể vay nhiều tiền hơn một chút.
“Không cần, mua khách sạn Thiên Duyệt chỉ cần một trăm năm mươi triệu.”
“Sao cơ?” Hạ Lâm cảm thấy khó tin.