Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 253: Chương 253: Sự hiểu lầm ở phòng làm việc




Hạ Lâm mở to hai mắt, nói: “Toà cao ốc kia, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể chỉ cần một trăm năm mươi triệu, trừ phi người bán cố ý bán lỗ vốn.”

Triệu Đại Vĩ không nói gì, chỉ cười một tiếng.

“Đúng là cố ý bán lỗ vốn!” Hạ Lâm giơ ngón cái lên với Triệu Đại Vĩ: “Lợi hại, chẳng trách dưới sự hướng dẫn của ngài, bây giờ khách sạn Trường Ca Thải Vi làm ơn lớn như thế!”

Triệu Đại Vĩ không để tâm đến sự thổi phồng của Hạ Lâm, quay lại vấn đề chính, nói: “Tạm thời mượn trước một trăm năm mươi triệu, nếu như trong tương lai khách sạn cần được mở rộng, có lẽ sẽ lại tới vay thêm.”

Hạ Lâm dường như bắt được tin tức trong giọng nói của Triệu Đại Vĩ.

“Triệu tổng, anh là đang chuẩn bị bành trướng ra ngoài sao?” Cô ta nói: “Chỉ có bành trướng ra ngoài, anh mới cần càng nhiều vốn. Bởi vì ở Phong Lâm đã là thiên hạ của các anh, nếu tiếp tục phát triển phải phát triển ra ngoài Phong Lâm!”

“Có ý này.” Triệu Đại Vĩ cũng không giấu diếm.

“Vậy được, nếu như có khó khăn gì, Triệu tổng, anh cứ tới chỗ tôi vay tiền đi. Chúng tôi đã điều tra qua, với năng lực của khách sạn Trường Ca Thải Vi anh, có thể nói là quá rõ ràng.”

Hạ Lâm xít lại gần một chút, nhỏ giọng hỏi: “Có thể tiết lộ một chút, bây giờ tiền lời một ngày của khách sạn Trường Ca Thải Vi là bao nhiêu không?”

Lúc Hạ Linh xít lại gần, mùi hương trên người xông thẳng về phía Triệu Đại Vĩ ở phía đối diện.

Ngửi thấy mùi hương trên người Hạ Lâm, Triệu Đại Vĩ không nhịn được lùi về sau một chút.

Nếu không làm như thế, mùi hương này thật sự sẽ làm say lòng người.

Triệu Đại Vĩ nói: “Cũng không được xem là bí mặt thương nghiệp, chuyện này có thể nói được. Theo tôi phân tích, trước mắt lợi nhuận thuần của khách sạn mỗi ngày khoảng chừng sáu mươi vạn. Nếu kinh doanh thì mới có thể tới ba bốn trăm ngàn.”

Hạ Lâm vẫn vô cùng kinh ngạc.

Cô ta chỉ biết lợi nhuận của khách sạn Trường Ca Thải Vi rất cao, nhưng không ngờ lại cao như thế.

Một ngày lời sáu mươi vạn, vậy một tháng sẽ là một ngàn tám trăm vạn, nghe cũng cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Hạ Linh nghe ngóng năng lực trả tiền của Triệu Đại Vĩ xong, sau đó cô ta lại hỏi thẳng: “Không biết Triệu tổng cần vay tiền trong thời hạn bao lâu? Ngắn hạn thì là năm năm?”

“Vay một năm.”

Một năm, Triệu Đại Vĩ đủ để trả cả vốn lẫn lời, toàn bộ trả hết một trăm năm mươi triệu tiền vay.

Đương như không phải toàn bộ đều dùng tiền bên khách sạn Trưởng Ca Thải Vi do Lâm Tuyết Nhã quản lý, tương lai khách sạn Thiên Duyệt cũng có thể tự hoàn vốn.

“Một năm…” Hạ Lâm vốn còn định khuyên anh vay thêm mấy năm, tương đối an toàn, nhưng thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của Triệu Đại Vĩ, cô ta cũng không khuyên nữa.

Hạ Lâm tính toán khoản trả cuối cùng cho Triệu Đại Vĩ dựa theo lãi suất khoản vay thương mại một năm.

Triệu Đại Vĩ cũng không quá để ý việc này, hơn nữa lãi suất vay tiền là quy định, anh có trả giá với Hạ Lâm cũng không có ý nghĩa nhiều, trực tiếp đồng ý phương án đó.

Sau đó lập tức ký hợp đồng.

Hợp đồng vay tiền này, ngân hàng sẽ ký kết với Triệu Đại Vĩ trước, sau đó ngân hàng sẽ tiến hành xác nhận với Ngô Thanh Sơn, tiến hành chuyển tiền.

Triệu Đại Vĩ chỉ cần ký xong hợp đồng với ngân hàng là được.

Không bao lâu sau, Triệu Đại Vĩ đã ký xong hợp đồng.

Hạ Lâm lại đứng dậy lần nữa, bắt tay với Triệu Đại Vĩ, muốn nói hợp tác vui vẻ.

Lúc này, kẻo kẹt!

Cổ Hạ Lâm đột nhiên cứng đờ, chỗ cổ đột nhiên vô cùng đau.

“Sao thế?” Triệu Đại Vĩ chú ý tới tình hình, hỏi.

“Không có gì, bệnh cũ thôi, chính là vì thường xuyên ngồi văn phòng, xương cổ có chút vấn đề.”

“Hoá ra là như thế, tôi chữa bệnh xương cổ, nếu tôi xem một chút, thế tôi có thể trị cho cô.”

“Triệu tổng còn làm việc này?” Hạ Lâm kinh ngạc.

“Bên cạnh là một doanh nhân, tôi vốn là một bác sĩ. Bệnh xương cổ là chuyên môn của tôi, cũng không mất bao lâu.”

“Được, Triệu tổng, vậy phiền anh giúp tôi.” Mặt Hạ Lâm có hơi đỏ, nhưng hành động và cử chỉ vẫn lưu loát, hào phóng.

Triệu Đại Vĩ bảo Hạ Lâm xoay lưng lại.

Anh lại đứng sau lưng Hạ Lâm, đưa tay ra đặt lên chỗ xương cổ của Hạ Lâm, cẩn thận cầm lấy.

Cơ thể của Hạ Linh thấp hơn Triệu Đại Vĩ một chút, cho nên Triệu Đại Vĩ đứng sau lưng Hạ Lâm cũng có thể nhìn thấy sự phập phồng phía trước của Hạ Lâm.

Ực!

Triệu Đại Vĩ nhìn một cái, lập tức hoàn hồn, đàng hoàng trở lại.

Nhưng sau ba tới năm phút, Triệu Đại Vĩ nói: “Được rồi, Hạ tỏng, cô cảm nhận một chút xem.”

Hạ Linh lắc lắc cổ, phát hiện thật sự đã buông lỏng rất nhiều, nhanh chóng vui vẻ nói: “Triệu tổng, thật sự rất cảm ơn anh! Bây giờ tôi cảm thấy đã khá hơn nhiều! Xoay cổ cũng không thấy đâu, còn rất dễ dàng!”

Hạ Lâm kích động nắm lấy tay của Triệu Đại Vĩ.

Sau đó cô ấy cảm thấy không ổn lắm, vội vàng buông tay nói: “Xin lỗi, tôi quá kích động!”

“Không có gì.” Triệu Đại Vĩ nói: “Nếu chuyện ở đây đã xử lý xong, thế tôi về đây.”

“Được, Triệu tổng đi thong thả!”

Hạ Lâm tiễn Triệu Đại Vĩ ra cửa.

Chờ tới khi Triệu Đại Vĩ rời đi, một đồng nghiệp của Hạ Lâm đi tới nói: “Hoàn thành dự án mấy trăm triệu rồi?”

“Đừng nhiều chuyện, đừng tưởng rằng tôi không biết cô muốn nói gì.”

“Ôi, thế cô cũng đừng tưởng là tôi không biết, hai người chắc chắn đã làm gì đó ở bên trong, vừa rồi tôi nghe thấy hết đấy, cô còn hừ vô cùng lớn tiếng!”

Hoá ra lúc Triệu Đại Vĩ bóp vai cho Hạ Lâm, Hạ Lâm không nhịn được kêu lên mấy tiếng, mà mấy tiếng đó đã khiến những người đ ingang qua nảy sinh hiểu lầm.

“Ôi, không giống như các người tưởng tượng đâu, đừng có đồn bậy bạ!” Hạ Lâm vô cùng mắc cỡ.

Cô ta cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu thật sự truyền ra ngoài, vậy chẳng phải sẽ bị nói trâu già gặm cỏ non sao?”



Hoàn thành vay tiền, việc tiếp theo chính là thông báo cho Ngô Thanh Sơn, chuẩn bị chuyển nhượng khách sạn Thiên Duyệt.

Nhưng trước khi đến gặp Ngô Thanh Sơn, anh phải trở về nhà một chuyến.

Trước đó anh đã nói sẽ đưa Ngô Thanh Sơn một chai rượu thuốc, mặc dù tức giận với lời nói của Ngô Thanh Sơn, nhưng quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, anh vẫn có thể cho nổi một chai rượu thuốc.

Cho nên Triệu Đại Vĩ về nhà lấy thuốc.

Phát hiện Triệu Đại Vĩ lại lấy rượu, Tiền Mỹ Lâm nói: “Đại Vĩ, chú lại lấy rượu thuốc để làm gì?”

“Cho một người đã từng là kẻ thù.” Triệu Đại Vĩ nói: “Không phải kiểu như chị nghĩ đâu, dù sao cũng không phải tôi dùng.”

“Chị dâu cũng chưa nói tự cậu dùng, tôi chỉ hỏi một chút.” Tiền Mỹ Lâm nhìn chằm chằm Triệu Đại Vĩ, cười nói.

“Ngoài ra, cột mốc ranh giới và bia kỷ niệm các anh hùng chiến sĩ đã được hoàn thành. Đại Vĩ, mọi người đều đang chờ cậu đến mở màn đấy, cậu chọn một ngày đi?” Tiền Mỹ Lâm nhớ tới chuyện này, không nhịn được bổ sung.

Triệu Đại Vĩ nhớ tới, mình từng bảo một người làm cột mốc ranh giới và bia tưởng niệm anh hùng liệt sĩ.

Chỉ là bên kia kéo dài thời gian, Triệu Đại Vĩ vẫn luôn chờ.

Bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành.

Triệu Đại Vĩ nói: “Nghi thức mở màn định vào hai ngày sau đi, hai ngày sau chính là ngày hoàng đạo.”

“Nghe theo cậu, chuyện này do cậu làm chủ!” Tiền Mỹ Lâm nói: “Thế tôi sẽ nói chuyện này với mọi người. Đến lúc đó mọi người cùng đến chứng kiến.”

“Được!”

Nói xong, Triệu Đại Vĩ cầm rượu thuốc lên xe.

Anh muốn đi tới thế ngoại sơn trang.

Lần này anh mang thành ý tới, đồng thời cũng hy vọng mọi người có thể thật sự dẹp bỏ hiềm khích lúc trước.

Đến thế ngoại sơn trang.

Ngô Thanh Sơn cùng Nguỵ Phương Ninh nghe nói Triệu Đại Vĩ muốn tới, cộng thêm Ngô Thanh Sơn đã nói với Nguỵ Phương Ninh chuyện anh ta đã nhận thua, cho nên hai người đều đang đợi Triệu Đại Vĩ tới.

Nguỵ Tử Phù và Phùng Giai cũng đang đợi Triệu Đại Vĩ.

Cuối cùng Triệu Đại Vĩ cũng tới.

Vừa lên tới, Triệu Đại Vĩ đưa rượu thuốc cho Ngô Thanh Sơn, nói: “Lần trước đã nói cho anh một chai rượu thuốc, tôi nói được làm được rồi. Anh cũng yên tâm đi, rượu này không có bất kỳ vấn đề, cũng có rất nhiều lợi ích với cơ thể của anh!”

Ngô Thanh Sơn nhận lấy rượu thuốc.

Cũng đến lúc này, anh ta cũng không có gì không chấp nhận nổi, dù sao mặt mũi cũng không còn, có thể kiếm được rượu thuốc tốt cũng không thua thiệt.

Triệu Đại Vĩ đưa rượu tới, sau đó xoay người cười yếu ớt, nhìn về phía Nguỵ Phương Ninh:

“Ngoài ra, Nguỵ tổng, hai ngày sau ở thôn Đại Long sẽ tổ chức khánh thành đài tưởng niệm kháng chiến, không biết cô có hứng thú muốn tới xem một chút.”

Trước vì ngại sự giằng co giữa Triệu Đại Vĩ và Ngô Thanh Sơn, Nguỵ Phương Ninh vẫn luôn không đến thôn Đại Long.

Lần này, Ngô Thanh Sơn hoàn toàn thất bại, dựa theo cam kết, Ngô Thanh Sơn sẽ không tiếp tục xen vào chuyện của Nguỵ Tử Phù nữa, cho nên mâu thuẫn giữa hai người cũng biến mất.

Vì thế, đối với lời đề nghị của Triệu Đại Vĩ, Nguỵ Phương Ninh có chút đông lòng.

“Được, tôi cũng muốn đến xem.” Nguỵ Phương Ninh cười nói: “Đến lúc đó tôi sẽ đến cùng Tử Phù nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.