Đính hôn?
- “Hoài An, Hoài An!!”
- “Mày làm gì mà hớt ha hớt hải thế?”
- “Nhìn này, cuộc thi Espresso Genius, mày đọc đi!” - Trang hớt hải chạy tới, đưa tôi một tờ rơi.
- “Mày lấy cái này ở đâu? Đằng kia, người ta phát nhiều lắm. Giải thưởng là 200 triệu đấy, mày tham gia đi, mày giỏi cái này lắm mà.”
Cuộc thi Espresso Genius, dành cho lứa tuổi từ 15 trở lên, vòng loại bắt đầu từ tuần sau. Cái này...
- “Đăng kí ở đâu?”
- “Xem trong giấy ý, có ghi hết mà.”
- “Đi với tao.”
- “Oái, ngã tao bây giờ!!”
Cơ hội đến rồi, đây là lúc để tôi chứng tỏ khả năng thiên bẩm của mình về Espresso, hơn nữa giải thưởng lại cũng khá cao, bằng bốn năm lương của tôi làm ở tiệm cà phê cộng lại, nếu được giải quán quân, coi như vấn đề kinh tế của gia đình sẽ tạm ổn. Hây ya, thật cảm ơn cái người sáng lập ra cuộc thi này, rất rất cảm ơn ^^
Ngày hôm sau, cả trường đã rộ lên tin Miss Văn học - công chúa của trường đăng kí cuộc thi Espresso Genius, khiến tôi bước đến đâu cũng có người hoi han, cổ vũ. Mới đăng kí thôi mà đã thế này rồi, không hiểu lúc thi họ còn làm những gì nữa. Ồ, mà hình như không phải mỗi tôi được bàn tán đâu, tôi nghe loáng thoáng còn có tiếng hot boy Hoàng Minh cũng tham gia thì phải? Hoàng Minh tuy rất biết thưởng thức cà phê, nhưng hắn đâu có chút kiến thức gì về pha chế đâu? Nếu tham gia thi thì thua bét. Hắn tham gia cuộc thi này, là vì người mẹ đã khuất, hay là vì... tôi? Ầy, tôi lại tưởng bở rồi, làm gì có chuyện vì tôi chứ. Hì hì, trí tưởng tượng tôi nó hay phong phú thế đấy ^_^
- “An, tuần sau cậu bắt đầu thi đúng không? Cố gắng lên ^^”
- “Hôm tớ đi thi Huy đến cổ vũ đấy nhé.”
- “Tất nhiên rồi, có phải bùng học tớ cũng đi.”
- “Nào, các nhân tài lớp 11A15, đã đến giờ trình bày bài tập thực tế rồi, các em để hết đĩa lên bàn cô, nhớ ghi tên nhé.”
Hô hô, đến giờ rồi đến giờ rồi, cá sấu đang mang cái đĩa bài tập để lên bàn cô. Lần lượt các đĩa được mở trên máy tính và chiếu lên phông. Các nhóm làm cầu kì thật, đủ các loại đề tài và sử dụng nhiều kĩ xảo cho bài tập thêm hấp dẫn. Không biết Hoàng Minh làm ăn thế nào nữa, tôi chưa được xem sản phẩm, chỉ cùng hắn đi thu thập thông tin thôi, còn phần trình bày hắn lo tuốt.
Hầy, sao lại đau bụng thế này, sáng nay tôi chỉ ăn cái bánh mì với một hộp sữa và hai cốc chè ngô thôi mà.
- “Thưa cô... Cô cho em đi vệ sinh ạ _ ”
Hic, đúng lúc đến phần trình chiếu của nhóm tôi thì lại thế này. Vào lớp thì đã chiếu xong rồi, được 9,5 điểm, tôi sướng rơn ^o^ Ha ha, kiểu này được con thỏ bông rồi.
- “Nhóm của bạn Việt Anh và Thủy Tiên làm rất tốt, 10 điểm.”
==”
Aaaaaaaaa!!
Thỏ bông của tôi!! Không được nữa rồi, sao nhóm đầu vàng lại được 10 chứ. Tôi muốn con thỏ bông ở The World Toys cơ!! Hu hu hu... Hoàng Minh, cậu làm ăn kiểu gì vậy, sao lại để kém nhóm đó nửa điểm chứ!
- “Như vậy nhóm của Tiên và Việt Anh sẽ nhận được một phần quà mua ở The World Toys. Cả lớp vỗ tay chúc mừng nào ^^”
Thật may là hôm nay Tiên nghỉ học vì bị ốm, chứ nếu phải nhìn cậu ấy nhảy lên sung sướng chắc tôi tức lòi mắt mất. Hu hu buồn muốn chết đi được còn vỗ tay chúc mừng. Thỏ bông à, chúng ta không có duyên rồi, hẹn em kiếp sau T_T
*
* *
[Tập đoàn Thiên Vương]
Giả làm một khách hàng với bộ trang phục dành cho phụ nữ gần 30 tuổi của dì Huệ và lớp trang điểm dày chát, tôi bước vào văn phòng nhà đất của họ, giả như đang tìm hiểu mua nhà, không ai có chút nghi ngờ về tôi, chứng tỏ trình độ hóa trang của tôi quá pro.
Đã nhìn thấy đối tượng, tôi hỏi họ đường tới nhà vệ sinh rồi bám đuôi ông Long lên văn phòng tầng trên. Ách, sao nhiều vệ sĩ thế nhỉ? Đây rồi, Chính xác là cái phòng này, không biết họ đã phát hiện ra một số tài liệu bị đánh cắp chưa nhỉ? Để buộc tội một người, đặc biệt là một người có quyền có thế như ông Long, phải có càng nhiều bằng chứng càng tốt, vì thế tôi đánh liều đột nhập thêm lần nữa. Bản chất tôi là một con người nhút nhát, các bạn cũng biết rồi mà, nhưng chắc tôi đã trở nên cứng rắn và liều lĩnh hơn khi trải qua quá nhiều sự việc.
- “Con nên biết điều một chút và ngoan ngoãn nghe theo lời ta đi.”
- “Ông chẳng có quyền gì để bắt ép tôi cả.”
- “Bố chỉ lo cho tương lai của con thôi.”
- “Lo cho tôi hay lo cho ông? Chẳng phải nếu tôi là con rể của nhà họ Đinh thì hai tập đoàn Đinh - Vương sẽ liên kết ngày càng lớn mạnh sao?”
- “Con nghĩ được như vậy là tốt. Nếu hai tập đoàn lớn mạnh thì con sẽ được sống cuộc sống của một ông vua, con hiểu chứ?”
- “Không hiểu, không nghe. Ông nghe đây tôi sẽ không đính hôn với Thủy Tiên đâu, ông thích thì đi mà đính hôn với cậu ấy.”
- “Tùy thôi, nếu con muốn con bé đó...”
- “Ông định nói cái gì?”
- “Là cái con bé làm ở tiệm cà phê ấy... Nếu con không đính hôn, con bé đấy sẽ nếm đủ.”
- “Sao đâu, thích cho ai nếm cái gì ông cứ việc, cô ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả.”
- “Thật chứ con trai? Chẳng phải đó là cô bạn gái hờ của con à?”
- “Ông Long, ông không thấy nực cười à? Tôi là con trai ruột của ông, chẳng lẽ cái tính trăng hoa từ ông lại không di truyền tới tôi tí nào? Ông nghĩ tôi có khái niệm gọi là “yêu” sao? Tôi cũng giống như ông thôi, không biết yêu ai thật lòng đâu. Cha nào con nấy mà.”
- “Chính vì là con ruột của ta nên ta hiểu con rất rõ đấy con trai. Ghét ta đến vậy mà còn phải công nhận ta là bố ruột thì chắc hẳn con bé đó quan trọng với con lắm. Đừng có giở chiêu trò ra với ta.”
- “Tin hay không tùy ông. Tôi về đây.”
Tôi nhìn thấy Hoàng Minh đằng đằng sát khí di ra từ văn phòng của ông Long. Đúng lúc đó thì có nhân viên lau dọn đến lau đại sảnh, tôi phải lánh đã, không thể để cô ta thấy tôi đang rình mò ở đây được.
Sau đó, tôi như người bị thôi miên, cứ đờ đẫn đi ra ngoài công ty từ lúc nào không biết. Hoàng Minh phải đính hôn với Thủy Tiên... Việc này...
Ài, đau đầu quá, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, về nhà ăn cơm ngủ một giấc là quên ngay thôi. Hôm nay đi mất công thật, chẳng làm được cái trò gì ở đấy cả, mệt chết!
Nhưng mà hình như tôi vẫn chưa hết đơ, rõ ràng trong đầu muốn về nhà nhưng chân lại bước đến Espresso Angel.
- “Ối mẹ ơi, có gái già ghé quán.”
- “An, mày đi đâu mà trang điểm ăn mặc kì cục thế này?”
- “Đây là xu hướng mới à?”
- “Tưởng mày bảo chiều nay bận rồi cơ mà, đến đây làm gì?”
- “Hả? À... tao cũng chẳng biết.”
- “Mày dở hơi à?”
- “Không biết.”
- Ơ, điên à?”
- “Không biết.”
- “Ơ hay con này, mày lên cơn à?”
- “Không biết.”
- “>
Cá sấu thộn mặt ra một hồi. Rồi… vòng tay ôm trọn người tôi. Cái ôm mang đầy sự lo lắng. Ây cha bác tim ơi, sao bác cứ nhảy loạn lên thế?
Rồi tôi nhìn thấy khuôn mặt “thần sầu” của Tiên, bỗng chột dạ đẩy Hoàng Minh ra. Nhưng mà hắn không biết điều, còn ghì xiết, khiến tôi khó thở và khó xử vô cùng.
*cạch cạch* - Tiếng bước chân từ phía cửa
- “Hoài An!...”
- “An, An, An đâu rồi, có sao không? Ra đây xem nào!!!”
- “Sao thế sao thế?”
- “Đừng có đẩy tao!”
- “Trật tự tí đi…”
……………….
Sau tiếng gọi thảng thốt của Huy là tiếng the thé của tập đoàn công chúa nhà tôi, cùng Duy và Việt Anh. Sao họ biết mà đến đây nhỉ?
Cho đến lúc này, Hoàng Minh mới chịu tha cho tôi. Ài, chỉ cần thêm mấy giây nữa thôi là tôi chết vì thiếu oxi rồi.
- “Ủa, Tiên, cậu sao thế?”
- “Ài, lúc nãy Tiên bị xe đâm phải vào viện. Tao cuống quá gọi cho ai đấy chả nhớ. Chưa để tớ nói rõ đã loạn hết cả lên rồi. Người bị thương là Tiên mà!”
Tôi tuôn một mạch để đính chính lại sự việc. Ánh mắt Tiên xám lại tủi thân… Có lẽ, tôi nên…
- “Cậu không sao chứ?” - Hoàng Minh thay đổi 180 độ, lạnh lùng bước qua tôi, đi về phía Thủy Tiên hỏi han, làm mắt cô ấy lại sáng rực lên.
- “Không sao, tớ ổn rồi ^^”
- “Vậy tốt rồi, tôi về đây.”
Rồi Hoàng Minh lại lạnh lùng ra về. Cử chỉ của hắn lạ lắm, cái cử chỉ này khiến tôi đau...
Sau khi liên lạc với người nhà của Tiên, tập đoàn chúng tôi lại kéo nhau về. Tâm hồn lại rơi vào trạng thái lơ lửng, tôi cảm thấy mình nhỏ bé quá. Tôi muốn chui vào đâu đó thật ấm áp để ngủ một giấc, chỉ có như vậy tôi mới không bị lơ lửng nữa, không bị rơi vào tâm trạng chẳng ra buồn cũng chẳng ra đau này.
- “An, cậu buồn à?”
- “Không.”
- “Hay vẫn còn hoảng sợ từ vụ tai nạn lúc nãy?”
- “Không.”
- “Mày lại thế rồi. Cứ mơ mơ hồ hồ như người mất hồn ý. Chẳng lẽ hắt cho cốc nước cho tỉnh lại.”
- “Chắc cậu ấy mệt rồi. Về nhà nhé.”
*
* *
Vòng tiếp theo của cuộc thi Espresso Genius, tôi, Duy và Hoàng Minh lại lọt vòng trong. Đúng là không thể chủ quan với Hoàng Minh, cậu ta mới học pha chế cà phê có hai tháng thôi mà đã vượt qua được mấy vòng thi toàn với số điểm cao. Quả là có khả năng xuất chúng, cái này chắc được di truyền từ cô Nguyệt - mẹ cậu ta.
Hôm nay tự dưng không hẹn mà đến, cái Hà Anh đột kích nhà tôi mà không gọi trước. Lâu rồi nó không sang đây chơi vì quá bận rộn với những vụ scandal ở trường mới, khổ chưa.
- “Cơn gió độc nào đã đưa mày đến nơi này thế?”
- “Sao? Không chào đón à?”
- “Ầy, nếu tao bảo không thì mày sẽ về chắc?”
- “Biết thế là tốt, miễn hỏi nhiều. Lâu lâu không qua, nhớ mày nên sang đây thôi.”
- “Xời ơi, mới gặp hôm qua mà nó kêu “nhớ”.
- “Hơ hơ... ơ, cái gì mà nhiều chữ thế?”
- “Trời ơi đọc thì biết, nhiều chữ mà cũng hỏi.” - tôi đang vào bếp pha cà phê, chẳng hiểu nó bảo cái thứ “nhiều chữ” là cái gì nữa.
- “An...”
- “Ơi.”
- “An!”
- “Gì?”
- “Ra đây mau. Mày giải thích thế nào về mấy thứ này?”
- “Hả? Mày... À... đây là một số tài liệu cũ của ba tao thôi mà. Tao sắp xếp lại cho gọn.”
- “Mày nghĩ mày lừa được tao à? Rõ ràng cái này của chú tao, chú tao là chủ tịch của Thiên Vương, mấy loại giấy tờ kiểu này sao tao lại không biết chứ.”
- “Tao... Tao không biết. Chắc công ty ba tao hợp tác với bên đó.”
- “Đừng nói dối nữa, mày không có năng khiếu trong khoản này đâu.”
- “Nói đi, mày đang điều tra gì về chú Long?”
- “Mày... Mày đừng hỏi nữa. Trả nó cho tao.”
- “Nếu có đang điều tra gì thì mau ngừng lại. Chú tao tao biết, ông ta rất tàn ác. Nếu phát hiện ra mày đang chống lại ông ta, mày sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức. Nghe tao đi An, ông ta nguy hiểm lắm.”
- “Tao...”
- “Tao cái gì mà tao. Tao cấm mày làm việc này nữa đấy nghe chưa!”t