Giải cứu công chúa
Nhà hàng Rose khai trương khuyến mãi, giảm gíá 30% tất cả các món ăn có trong thực đơn. Nào bò bít tết, sườn nướng, gà rán, cheestic - nhiều dầu mỡ quá, không tốt cho sức khỏe. Salad? Ít calo, không đủ cung cấp cho cơ thể. Thịt hầm cũng không ổn, sẽ bị thừa đạm. Hầy, cuối cùng tôi quyết định ăn bánh mì trứng bò mười lăm ngàn ở “nhà hàng” bánh mì ngay bên cạnh - ngon, bổ, rẻ, chất lượng ^v^
Ầy, cái người đang bước vào nhà hàng Rose sao mà quen quen, hình như ra đường gặp ai tôi cũng thấy quen =v= nhưng mà thực sự người này tôi thấy quen thật, dù đeo kính râm sụp nửa khuôn mặt, xung quanh có rất nhiều người đứng cản tầm nhìn, nhưng tôi vẫn thấy quen. Đúng rồi! Vương Trí Long, là ông ta! Không ngờ giàu như ông ta mà cũng vào nhà hàng khai trương để được ăn đồ giảm giá cơ đấy. Ấy, lại quen nữa này, người này quen thật đấy, không nhầm đi đâu được, người cao cao, tóc dựng ngược, dáng đi thì ngông nghênh, cái tướng này thì còn ai ngoài Hoàng Minh! Cầm bánh mì trên tay, tôi vượt chông gai bước vào nhà hàng, bám sát đối tượng, ngoài đám tùy tùng ra, ông ta còn đi cùng hai người đàn ông sang trọng khác, tôi nghi là họ sắp trao đổi làm ăn bất chính. Cơ mà ông trời không thấu lòng tôi, bày ra bao nhiêu thử thách, khiến tôi không tập trung vào chuyên môn được. Nào thì khung cảnh hoành tráng đậm chất quý tộc của nhà hàng đập vào mắt làm hai đồng tử giãn to cực đại để chiêm ngưỡng, nào thì mùi thức ăn nồng nàn đua nhau kéo vào cánh mũi, nào thì các anh phục vụ đẹp trai cao to cứ lướt qua lướt lại khiến tôi muốn xịt máu mũi,... đấy, mới quay đi quay lại đã để mất dấu đối tượng rồi. Nhìn quanh chỉ thấy mọi người đang nhìn mình như kiểu vật thể lạ xuất hiện giữa đàn vật thể quen. Lạ cũng phải thôi, một con bé mặc quần áo đồng phục, đeo ba lô, tay cầm bánh mì trứng bò, ngơ ngáo đi vào nhà hàng như là để mua thêm cái bánh mì nữa mà không thấy chủ quán đâu. Đùa chứ mọi người ở đây cũng buồn cười thật cơ, có thế thôi mà cũng phải quay ra hóng hớt soi mói, toàn người bất lịch sự không đâu.
Trí Long, Trí Long, ông mau ló mặt ra đây xem nào, hoặc ló bộ vest trắng đẹp đẽ của ông ra thôi cũng được, tôi còn biết đường mà bám theo chứ...
- “Đứng im, không được hét lên. Nói, tại sao cô bám theo chủ tịch?” - một thanh niên mặc vest đen kéo tôi vào mép tường khuất của nhà hàng, giữ chặt. Chết rồi, đây là một trong những vệ sĩ của ông Long.
- “A... tôi... tôi bám theo ông ta bao giờ? Anh... Anh bỏ tôi ra mau, không tôi hét lên đấy!”
- “Câm mồm. Trật tự đi theo tôi nếu không muốn chết.”
Sợ quá! Tôi đành phải đi theo tên vệ sĩ, chắc hắn đưa tôi đến chỗ ông Long để xử lí đây. Hừ biết ngay mà, cánh cửa phòng ăn vip mở ra, mặt chủ tịch Vương Trí Long to như cái thủ lợn lò ra. Ngồi bên cạnh, mặt Hoàng Minh biến dạng nhìn tôi, nhưng ngay lập tức trở lại lạnh tanh khi ông Long quay sang nhìn. Còn một người nữa cũng cực kì ngạc nhiên, đó là... Thủy Tiên. Cậu ấy cũng ở đây, lộng lẫy như một công chúa cùng người đàn ông sang trọng bên cạnh, chắc là bố.
- “Chủ tịch, cô gái này bám theo ông từ ngoài cửa nhà hàng, xử lí thế nào ạ?”
- “Hả? À... người này... chào cháu.”
- “Dạ... Con... con... chào bác.”
- “An, sao cậu lại ở đây?”
- “Ai vậy ngài Long?”
- “À không có gì đâu, người quen thôi mà. Tuấn, cậu đưa cô bé này sang phòng vip bên cạnh đợi tôi nhé.”
- “Vâng, chủ tịch.”
Quả là không thể đánh giá ai qua bề ngoài và cách ăn nói. Cứ nhìn ông ta mà xem, từ lời nói đến cử chỉ đều rất dịu dàng như một quý ông lịch lãm, ai biết được sau cái mặt nạ đó là một con quỷ chứ.
Tôi ngồi chờ trong phòng ăn vip với đủ loại sơn hào hải vị, nhưng tôi vẫn kiên quyết gặm bánh mì trứng bò, tôi sợ chỉ cần nếm một trong những đồ ăn trên bàn kia thì tôi sẽ “teo” ngay lạp tức. Đừng ngạc nhiên khi tôi vẫn chưa ăn hết cái bánh mì nhá, chẳng là lúc nãy bị bắt sợ quá nên không kịp ăn, vào đây nhìn thấy nhiều món ngon như vậy nên đành phải ăn chậm lại, kẻo hết bánh mì thì tôi sẽ không cưỡng lại được ma lực của đống đồ ăn vip kia mất. Vì thế mà tôi cứ gặm tí một, tí một,...
Nửa tiếng trôi qua, tôi vân ngồi gặm bánh mì ==” Vương Trí Long, ông có mau sang đây nói chuyện không thì bảo, bánh mì sắp hết rồi đấy!
”cạch”
- “Để cháu đợi lâu rồi.”
0_o
Ông này thiêng ghê, mới nhắc cái đã xuất hiện, biết thế tôi nhắc từ nửa tiếng trước.
- “Không sao, con đợi được. Bác... muốn nói gì với con ạ?”
- “Câu này phải là ta hỏi mới đúng. Tại sao cô bám theo ta và Minh? Cô muốn phá hỏng chuyện đại sự của nó đúng không? Nghe rõ đây, Minh đã có Thủy Tiên rồi, mấy đứa học cùng lớp cũng biết nhau rồi phải không? Còn cô, không có cửa đâu.”
- “Không phải thế. Con cũng chẳng thèm gì thằng con trai nhà bác đâu. Chẳng qua là vì chứng c...”
==”
Chết tôi rồi. Cái mồm làm hại cái thân. Sao tôi có thể phụt ra từ đó được chứ!! >”
- “Đâu có bác.”
==”
Ông này tai thính như cún, nói nhỏ vậy mà cũng nghe thấy, bố con nhà này có gen tai thính thì phải!
- “Không được, cô rất đáng nghi. Tuấn, bắt cô ta lại. Đừng để Minh biết.”
- “Vâng chủ tịch.”
- “Bác, con có nói gì đâu. Cho con về!!”
Tôi bị bắt vào căn phòng nhỏ, thuộc ngôi biệt thự của ông Long. Rút kinh nghiệm, tôi thò tay vào túi áo tắt ngay chuông điện thoại để nó không reo, nếu không bọn chúng sẽ tịch thu điện thoại của tôi. Cánh cửa đóng lại, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Duy, Huy và đầu vàng, đấy là ba người tôi tin tưởng nhất và có khả năng cứu được tôi. Khổ nỗi họ nói là tôi sẽ phải chờ khá lâu, vì ông Long có rất nhiều biệt thự phân bố ở nhiều nơi, mỗi cái lại có hàng tá vệ sĩ và thiết bị bảo vệ cao cấp nên việc tìm ra tôi là rất khó khăn. Tôi hoàn toàn không biết mình vừa đi qua những con phố nào để đến đây, chỉ biết căn biệt thự có màu xanh dương là chủ đạo, cơ mà đầu vàng nói biệt thự nào của ông ta cũng có màu xanh dương ==”
Một lúc sau, có người mở khóa cánh cửa, tôi vội cất điện thoại đi. Chủ tịch Trí Long đi vào.
- “Nói đi, cô là ai?”
- “Con là...”
- “Biết rồi, cô là Vũ Hoài An, sinh ngày 15 tháng 1 năm 1997, giới tính nữ, dân tộc Kinh, học sinh lớp 11A15, trường THPT Đống Đa, số điện thoại 0123456789, bố mẹ đều đã mất, hiện đang sống với dì và em trai. Còn gì nữa?”
- “Dạ hết rồi ạ.”
- “Nói dối.”
- “Bác không tin thì thôi, thả con ra đi, con muốn về nhà.”
- “Cho đến khi cô nói ra thân phận của mình và mục đích bám theo tôi, tôi sẽ thả.”
Rồi ông ta bước ra, cánh cửa lại đóng lại. Hu hu, Duy ơi, Huy ơi, Việt Anh ơi, ông ta đáng sợ quá, mau tới cứu tôi đi.
Hay là tôi... cầu cứu Hoàng Minh nhỉ?
Không được!
Tôi đã không liên quan đến hắn từ lâu lắm rồi, không thể cầu cứu hắn được. Ba người kia sẽ nhanh chóng tìm được tôi thôi, họ thông minh lắm mà.
Vừa lạnh vừa đói, cái bánh mì trứng bò đã tiêu sạch rồi, giờ tôi đành làm một giấc cho tâm trí đỡ hoang mang vậy.
Không được! Nhỡ trong lúc tôi ngủ, người đàn ông ác độc đó cho người hạ thủ tôi thì sao? Phải thức để đề phòng.
.....
Có ánh sáng, tôi mở mắt ra. Ầy, không phải tôi ngủ đâu nhé, chỉ là nhắm mắt vào một chút thôi mà, bạn thấy đấy, tôi vẫn chưa chết. Hây ya, ông ta lại định tra hỏi sơ yếu lí lịch và mục đích tham gia của tôi đây mà, biết thừa.
- “An.”
0_o
- “Là các c...”
- “Suỵt!”
- “^^ May quá, mọi người tìm cũng nhanh ghê.”
- “Nhanh gì, từ hôm qua đến giờ.”
- “Hôm qua? Thế bây giờ là... hôm nay à?”
- “=.= Thế hôm nay không phải là hôm nay thì là hôm nào?”
- “À không, ý tao hỏi là đã sang ngày mới rồi à?”
- “Thế mày nghĩ bây giờ vẫn là hôm qua đúng không?”
- “Ừ, lúc tao ngủ thì vẫn là hôm qua. Tao nhớ là mình chỉ chợp mắt một lúc thôi mà.”
- “Mày ngủ như lợn ý, chẳng biết trời đất là gì cả.”
- “Mà sao chúng mày cũng đến đây? Tao có gọi cho chúng mày đâu?”
- “Ờ thế bọn tao về vậy nhá?”
- “À thôi ^^ Đưa tao về với.”
- “Cái con này sao mày lì lợm vậy, tao đã bảo mày phải dừng ngay những việc liên quan đến chú Long rồi mà mày không nghe cơ.”
- “Việc gì vậy? An định làm gì à?”
- “Các cậu không cần biết đâu, trước hết ra khỏi đây đã.”
- “Đi.”
- “Bắt chúng nó lại!”
=0=
- “Ây ya mấy anh này buồn cười thật, nhằm đúng lúc người ta sắp thoát rồi lại quay lại, rõ bực mình.” - Đầu vàng ấm ức thốt lên ==”
- “Các cậu lùi lại đi, để bọn tớ.”
- “Không sao, tôi cũng biết võ mà.”
Rồi Duy, Huy, Việt Anh, Hà Anh và Quỳnh xông lên đánh nhau với mấy tên vệ sĩ. Đây là lần thứ hai tôi được xem một trận đánh nhau to như thế này, ai cũng đỏ vằn hai con mắt nhìn kẻ địch, đánh không thương tiếc. Hà Anh thì vẫn là những cú đạp và bạt tai sở trường. Quỳnh, Huy và đầu vàng đều biết võ Karate, đầu vàng đánh nhau như đi chơi, cứ vờn lũ người áo đen như mèo vờn chuột, trông có vẻ chẳng mấy khó khăn. Còn Duy thì chẳng phải nói, cậu ấy học Judo từ hồi 5 tuổi đến giờ, mấy tên vệ sĩ này chỉ là nhãi nhép. Một lúc sau, có một tên vệ sĩ nữa đi vào, hắn rút súng ra bắn lên trời, đe dọa chúng tôi, hình như hắn là đội trưởng đội vệ sĩ.
Thấy có tiếng súng, bọn tôi đành lùi lại để tránh sát thương, vì thế mà tập đoàn vệ sĩ nhanh chóng túm gọn chúng tôi.
- “Một lũ nhãi ranh mà to gan gớm.”
- “Hừ, thả tao ra thằng trán rô kia! Mày có biết tao là ai không hả? Sao dám nổ súng ở đây?”
- “Mày có là con gái chủ tịch nước bọn tao cũng không thả.”
- “Tiếc thật, tao không phải con gái chủ tịch nước, mà tao là con gái chủ tịch tập đoàn The Beauty Vương Trí Hùng, cháu gái ruột chủ tịch Vương Trí Long - tao là Vương Hà Anh! Chắc mấy người cũng từng nghe đến cái tên này rồi chứ?”
- “Chủ tịch đang không có nhà, làm sao xác minh được cô có phải Vương tiểu thư hay không? Đừng to mồm nữa.”
Nói thì mạnh miệng vậy, chứ tên đội trưởng đội vệ sĩ thái độ có vẻ nhún xuống rồi, không dám xấc xược như hồi nãy đi vào. Sau đó tập đoàn vệ sĩ đi ra và khóa cửa lại, để chúng tôi ở trong, chắc họ đi xác minh thân phận của Hà Anh. God ơi, con này trông thế mà quyền lực khủng thật, tự nhiên tôi thấy... sợ sợ nó ==”
Chín người chúng tôi cứ ở trong căn phòng đến tận ngày hôm sau mà không có một ai tới mở cửa hay ngó ngàng tới. Không hiểu bọn chúng định làm gì nữa.
Chờ đến lúc đêm khuya, khi mọi thứ chìm trong bóng tôi và tĩnh lặng, còn tôi chìm trong cơn buồn ngủ quái ác, cả lũ mới quây vào bàn cách thoát ra ngoài. Huy đã thử xem xét cánh cửa, nó được khóa rất chặt chẽ, nên tất nhiên chúng tôi không thể thoát ra đây bằng sức được. Vì thế cách duy nhất để thoát khỏi đây là dùng trí. Cả lũ chụm đầu nghĩ cách, những ý tưởng chuối nhất thời đại, chất xám của chúng tôi chỉ có thế thôi, làm sao nghĩ được cách nào toàn vẹn mà không “chuối” đâu. Và hầu hết những cách bọn tôi nghĩ ra đều lấy ý tưởng từ các bộ phim trinh thám, phim hành động, vì thế yếu tố hoang đường là rất cao ==”
Nghĩ mãi không được ý gì hay ho, thôi thì chơi trò gì cho đỡ chán vậy, vì bây giờ có ngủ cũng không yên với cái bụng rỗng tuếch. Hầy, bó tay, đến giờ phút bị bắt cóc nguy hiểm như thế này mà chúng nó vẫn chơi được, vui quá nên tôi phải nhập hội thôi chứ thực ra cũng chẳng còn lòng nào mà nghĩ đến chơi đâu.
Hầy, chán thật, trước lúc đó tôi còn tưởng tượng mình là nàng công chúa được ba chàng hoàng tử đến giải cứu, không ngờ người thì chẳng cứu được, cả lũ lại còn bị nhốt trong phòng để chơi vua ăn gì thế này. Mộng đẹp vỡ tan tành.