Chương trước quên giới thiệu nhân vật:
Đỗ Hoàng Tín: 20 tuổi, con trai tập đoàn ô tô LF, đẹp trai như nam thần, không chừng còn đẹp hơn Kris nữa cơ nhưng thua hắn, mê gái, thấy gái đẹp là cua ngay nhưng giờ thì kiềm chế.
-------------------------------------------
Quay trở lại với chuyện tình của nó và hắn, cả bọn nhìn hai người mà chán nản, khuyên giải hết lần này hết lần khác rằng hắn không có tội gì nhưng nó vẫn lạnh nhạt, thậm chí là xa lánh hắn đến nỗi anh nhà không chịu nổi nữa mà lôi nó ra vườn tra hỏi
_tại sao em lại như vậy? nói cho anh biết được không? nếu em không thích anh sẽ sửa, đừng như vậy nữa- hắn nắm hai vai nó nói giọng chất chứa đầy đau khổ
_anh không cần thay đổi- nó lạnh giọng
_em như vậy là có ý gì? em không nói làm sao mà anh biết được chứ- hắn gần như hét lên
_anh...được rồi, vậy em sẽ nói- nó nhìn vào mắt hắn
_em nói đi- hắn hít một hơi rồi nói
_vì...em...em ghen- nó ngượng chín mặt
_hả?- hắn ngơ ngác
_sao? nghe không rõ hả? là em ghen- nó gằn
_nhưng...anh có làm gì đâu- hắn vẫn ngơ
_anh còn nói là không sao? anh và nhỏ Hà Thanh đó...- nó bức xúc
_anh và cô ta làm sao?
_aizzz...em không biết- nó vò đầu
_bà xã ngốc- hắn ôm gọn nó vào lòng
_anh nói ai thế hả?- nó tức giận đánh vào ngực hắn
_em đó, anh và nhỏ đó chả có gì cả, vì anh sợ hao hơi tốn sức nên không đẩy nhỏ ra, em mắc gì phải ghen hả? cả đời này kiếp này anh chỉ cần em thôi bà xã ạ- hắn vuốt tóc nó nói từng chữ chân thành
_em là gì của anh?- nó ra khỏi lòng hắn và hỏi
_em là điều tuyệt vời nhất mà anh có được *nắm hai tay nó*, đừng đi đâu cả, hãy ở bên cạnh anh *nắm cổ tay nó giơ lên*, anh yêu em, anh thích em và...anh sẽ bảo vệ em *đưa tay nó lên ngực*- nhìn thẳng vào mắt nó, hắn điềm đạm nói - lời nói chứa ngàn nhu tình hắn giành cho nó
_woa...lãng mạn ghê nha- nó cười toe lộ ra hàng răng trắng tinh
_hết giận rồi nhá- hắn véo má nó
_sao giận được giờ?- nó xoa cằm ngẫm nghĩ
_thì...
_hết giận cho xong- cả hai đồng thanh
Xa xa, tại một góc khuất nơi tình cảm của cặp đôi kia, có mấy con người đang lúc nhúc chen lấn xô đẩy để xem phim sống, nhỏ Hà Thanh ánh mắt rực lửa nhìn hắn và nó, bàn tay nắm chặt, kế hoạch trong đầu cũng đã được vạch sẵn, cả đám thấy thế thì trong lòng bất an, lập tức huy động toàn lực lượng bảo vệ nó và nhanh chóng nhắn tin bảo hắn phải cẩn thận, bộ não của Jenny - thành viên của tổ chức Mensa lại có dịp hoạt động hết công suất và cho ra một kế hoạch không thể không hoàn hảo dành cho nó và hắn cùng ả Hà Thanh
Bây giờ bốn người tụi nó đang vui vẻ xem tivi trên phòng nó và hắn, mặt ai cũng hớn hở
_ê, đi ăn chè không?- Jenny hỏi
_nhỏ Hà Thanh nói đang nấu chè kìa- nó nhìn cô
_uây, chè đá kìa- cô bĩu môi
_thì xuống dưới đập đá bỏ vô- nó bình thản
_aizz...tao có lòng tốt khao mà mày không đi, muốn trúng độc mà chết đúng không?- cô bực mình
_hừm...tao muốn đó- nó nhếch mép
_là sao?- hai người còn lại hóng chuyện
_thì cứ xem đi đã- nó nói ẩn ý rồi xuống nhà
_hà hà- ba con bạn cười ma mị
Vừa xuống dưới đã thấy nhỏ Thanh tất bật chuẩn bị, hơi dè chừng nhưng bọn hắn và tụi nó cũng ngồi vào bàn, theo như kế hoạch của nhỏ thì nó sẽ vào giúp và đương nhiên, người nghiện ngôn tình như nó thì quá quen thuộc với mấy chiêu trò này nên cũng vui vẻ vào giúp nhỏ
_có cần tôi giúp không?- giọng 0 độ
_a...cảm ơn, cô bê cái này giúp tôi nhé- nhỏ đưa cho nó hai bát chè
Nó cũng vui vẻ nhận lấy, khi quay mặt đi thì lập tức ánh mắt nó phóng điện vô hai cái bát và cái mồm thì cứ nhẩm nhẩm chửi rủa, biểu cảm thì ôi thôi, quá đà quá đà, cả đám nhìn nó như sinh vật lạ thì bịt miệng ngăn tiếng cười, thành ra nước mắt chảy ròng ròng
_tới rồi, đây là của các cậu- nhỏ hí hửng bê ra bàn
Mọi người cũng vui vẻ ăn uống và không quên quan sát sắc mặt của nhỏ, khoảng 5' sau nhỏ ôm cổ hơi thở khó khăn làm mọi người hoảng hốt
_này, cô sao thế?- hắn hỏi
_ọe...em...em hơ..- nhỏ ngã vào lòng hắn ngất đi
Hắn bối rối nhìn nó thì thấy nó nháy mắt ý bảo: "diễn giống vào", nhanh chóng bế nhỏ quăng qua cho Jason, anh này cũng vậy, liền quăng qua Edward, anh này quăng lại cho Aubrey, chỉ có chàng này mới có can đảm bế nhỏ đem vào bệnh viện thôi, đến đó hắn cũng không quên mang theo chiếc bông tai mà nó dặn để hoàn thành vai diễn
Trong phòng bệnh của nhỏ, sau 1 tiếng mấy chờ đợi thì nhỏ cũng tỉnh, nhưng không hối hả nhào lại hỏi thăm như khi nó bị bệnh mà tất cả chỉ thờ ơ liếc nhỏ một cái
_không sao chứ?- hắn hỏi
_em không sao, nhưng...- nhỏ cười gượng
_sao?- Jason nhướng mày
_em nói điều này, mong chị Andrena đừng buồn- nhỏ cúi đầu
_hừ, cứ nói- nó nhếch miệng
_lúc nãy..em..có thấy chị bỏ gì đó vào bát chè- nhỏ e dè
_gì hả? cô còn mở miệng nói sao?- Mindy hét
_em...em không định đổ lỗi cho chị, nhưng....- nhỏ xua tay ra vẻ thánh thiện
_đủ rồi, thật sự là em không làm?- hắn nhìn nó hỏi
_phải- nó gật đầu
_vậy chiếc bông tai này là sao?- hắn giơ "vật chứng" lên
_hừ...anh nghi ngờ em sao?- nó lại nhếch mép
_đi theo anh- hắn ra lệnh và đi trước
Nét mặt nó hiện lên vẽ thất vọng cùng nỗi đau khổ, mấy con bạn thấy cùng thầm cảm thán tài diễn xuất của nhỏ này, riêng Hà Thanh thấy vậy thì đắc chí, môi vẽ lên một nụ cười ác quỷ và tất nhiên không thể qua mặt ba anh chàng nổi tiếng với cái nhếch mép quỷ dị kia rồi. Trở lại với nó và hắn, cả hai đang đứng ở sân sau bệnh viện, mặt hắn không còn nghiêm túc nữa mà là vui vẻ, còn nó vẫn chưa xuất hồn ra khỏi vai diễn được
_anh muốn nói gì?- nó nhìn hắn
_đủ rồi, anh đau tim quá nà- hắn chun mũi ôm tim
_hì...có lẽ...em phải xa anh một thời gian rồi- nó ôm hắn buồn buồn
_tại sao?- hắn ngạc nhiên
_thì để ả kia trên mây một chút và xuống địa ngục thật lâu- mắt nó đã thành màu đỏ
_bà xã ác quá nhá- hắn nhéo mũi nó
_vậy mới xứng với Devil như anh- nó nháy mắt
_cũng phải- hắn cười
_tối nay dành thời gian cho em nha- nó đề nghị
_anh lúc nào cũng bên em mà- hắn bất ngờ
_aizzz...ý em là nốt hôm nay thôi, và anh phải...- nó cười ma mị
_a...hiểu rồi, nhưng anh chả muốn rời xa em tí nào- hắn nhíu mày
_ngoan đi, vì đại sự cả mà- nó áp hai tay lên má hắn dỗ ngọt
Hắn vẫn khó chịu khi nghĩ đến việc suốt ngày có nhỏ Thanh kè kè theo mà không có nó, ôi thôi, chắc chết mất, biết được điều đó, nó chủ động rướn người lên tặng hắn một nụ hôn thật ngọt ngào, cũng như thật nóng bỏng. Chào tạm biệt hắn rồi phóng thẳng về căn hộ Byuu, hắn thì từ vui vẻ nhanh chóng chuyển lại khuôn mặt lạnh lùng, thất thần đi vào phòng bệnh, cả đám thấy hắn thì cũng hiểu đầu đuôi thế nào, Jenny không chịu nổi mà tiến lại xách cổ hắn chửi rửa nhưng khóe môi thì cong lên thích thú làm hắn nhiều lần nhịn không nổi mà quay mặt chỗ khác nén cười
_anh là đồ tồi- Emily cũng nhập cuộc
_các chị đừng như vậy, anh ấy không có lỗi- nhỏ Thanh chạy chắn trước mặt hắn
_cô làm như cô cao thượng lắm vậy, cũng chỉ là một con điếm- Mindy phun ra những lời lẻ cay độc trong ánh mắt hoảng hốt của nhỏ, làm sao mà cô biết được?
_sao cậu lại nói như vậy?- hắn quát
_mày điên rồi Harry- Edward giận dữ đấm hắn một cú
_anh...anh có sao không?- nhỏ lại đỡ hắn
_hừ...mày đánh tao? mày nghĩ...
_đủ rồi, nhập - tâm quá đó-Emily can ngăn
_cậu hãy về mà nghĩ kĩ lại đi- Aubrey vỗ vai hắn
_về thôi- cả bọn bỏ đi
_còn em...- nhỏ chỉ vào mặt mình
Lời nói của nhỏ như gió thoảng qua tai của cả đám, họ vẫn thanh thản đi về, nhỏ nhìn theo mà giận run người, khi có được hắn rồi, nhỏ nhất định sẽ cho họ trả giá, nghĩ đến việc nó và hắn giận nhau nụ cười quỷ dị lần nữa hiện lên trên gương mặt sắc sảo, thầm nghĩ "Phạm Vương Khánh An, cô chết chắc"....
Về phần hắn, sau khi thoát khỏi cái của nợ đó thì lao đến đấm Edward một cú trả thù rồi chạy về Byuu - nơi có tình yêu đang chờ đợi
_bà xã ơi, anh về rồi- hắn gọi lớn
_về rồi hả? mặt anh bị gì thế?- nó sờ mặt hắn
_Edward đánh- hắn chu môi mách lẻo
_hừ...em sẽ xử tên đó sao? có cần bôi thuốc không?- nó quan tâm
_không sao, hôn cái khỏe liền- hắn cười đểu
_xì...*chụt*- nó hôn vào vết bầm
_kì vậy?- hắn nhăn mặt
_chứ muốn sao?- nó khoanh tay
_đây này- hắn chỉ vào môi mình
Nó vòng tay qua cổ hắn, ánh mắt mơ màng, đôi môi anh đào đỏ mọng hôn lên từng nấc thịt trên mặt hắn, bàn tay mềm mại không đứng đắn xoa xoa ngực hắn làm trỗi dậy thú tính trong người hắn, đến khi anh Harry nhà ta không còn kiềm chế nữa thì nó ngồi bật dậy
_không được sàm sỡ trẻ em dưới 18 tuổi nhá- nháy mắt, vẫy tay rồi chạy biến lên phòng
Hắn ngơ ngác nhìn theo nó, khẽ cười trước tính tình của nó, thật là...chỉ có nó mới khiến hắn như vậy thôi, yêu quá cơ >_