Sau vài ngày nghỉ mát vui vẻ, cả hội ai về nhà nấy. Hôm nay là thứ 6 rồi, mai sẽ là thứ 7, cũng là lễ tốt nghiệp của tụi nó. Đứa nào đứa đấy chẳng lo tới, không phải không lo mà là chúng không nhớ ra, không biết.
* Biệt thự Mulin * (biệt thự nhà Lệ)
Bóng hình cô gái có chút đượm buồn nhưng không hiểu vì sao. Đôi mắt long lanh nhìn về phía xa ngoài cửa sổ. Là quang cảnh thành phố buổi sang, có chút náo nhiệt vì giờ này là giờ tan sở. “ Cuối cùng cũng phải nói ra thôi, bốn năm đã quá đủ cho nhưng con người như thế rồi” Lệ tự nhủ với bản thân.
“ Cốc...cốc...cốc”
- Vào đi_ Giọng Lệ vang lên nhè nhẹ.
- Cô chủ, ông chủ nói người đến gặp họ bây giờ ạ_ Giọng quản gia Trương.
- Ta biết.
- Cô chủ đi một mình hay thế nào ạ?_ Vẫn là quản gia Trương chu đáo hỏi trước.
- Đi cùng tai xế đi_ Lệ ngẫm nghĩ đôi chút rồi trả lời.
- Vâng_ Quản gia Trương nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng.
Lệ khẽ lắc đầu rồi cũng đi thay đồ rồi đến biệt thự của ba và gì cô. Họ mới về nước để họp đại hội cổ đông cho các công ty con bên Việt Nam.
Chiếc xe ô tô dừng trước hiên nhà cao tới 5m. Hai hàng người xếp dài đợi nhỏ. Nhỏ bước xuống xe, mặc váy liền cổ sơ mi màu xanh nước biển nhạt với boots ngắn cổ màu trắng. Hai hàng người làm thấy nhỏ thì liền cúi đầu chào, nhỏ phất tay một cái, cả đám giải tán. Trong nhà là ba má cô đang ngồi trên chiếc sofa dài. Thực ra nhỏ bất hạnh chứ chẳng hề hạnh phúc là bao.
- Con về rồi sao, mẹ cứ tưởng con không bao giờ về nữa_ Giọng nói ngọt như mía lùi của bà Loan, vợ hai của bố cô......
- Ai là con bà?_ Lệ đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía bà Loan đang ngồi hiên ngang ở cái chỗ mà 4 năm trước giành ẹ nhỏ.
- Con_ Bà vẫn hếnh mắt nhìn lại Lệ.
- Bà có tin tôi cho người móc mắt của bà ra không_ Lệ nhìn thẳng vào mắt bà ta nói mà không cần quan tâm bố mình ngồi gần đó.
- Con....Anh xem, con anh cả đấy...._ Bà vờ giận nói với ông Lương bố Lệ.
- Này, bà không phải nói bố tôi, vốn dĩ tôi là con ông ấy, không cần bà phải nhắc_ Lệ ngồi xuống ghế sofa đồi bà Loan.
- Thôi..._ Ông Lương ngăn bà Loan lên tiếng. Ông vốn thương Lệ và lại bà Loan đây cũng chỉ là có con ngoài ý muốn nên ông mới cho về đây ở chứ trong trái tim ông chỉ có một mình mẹ của Lệ mà thôi.
- Hư...Người đâu?_ Lệ nhìn bà Loan cười đắc thắng rồi nhìn quanh nhà gọi.
- Dạ, cô chủ có gì sai bảo._ Từ trong bếp quản gia Thiếu chạy ra trước mặt Lệ.
- Cappuccino rắc socola_ Lệ nhẹ nhàng nói.
- Vâng, xin người đợi một chút._ Nói rồi quản gia Thiếu vào bếp. Năm phút sau bưng ra cho Lệ.
- Bà đi chỗ khác đi_ Lệ vừa nhâm nhi tách cà phê nói.
- Dì sao?_ Bà Loan nhìn qua lại thì chỉ thấy mình.
- Không bà chẳng lẽ tôi tự nói tôi_ Lệ trừng mắt nhìn bà Loan.
- Việc gì phải đi chứ_ Bà Loan vẫn ngồi im.
- Thôi kệ đi con_ Ông Lương lại can ngăn.
- Bố gọi con tới có việc gì không?_ Lệ đặt tách cà phê xuống bàn.
- Chiều nay sẽ có cuộc họp cổ đông ở công ty số 2 tại miền bắc, 3 giờ con tới họp nhé._ Ông Lương bỏ tờ báo xuống bàn nhìn Lệ nói.
- CÒn gì nữa không?_ Lệ nhìn thẳng mắt ông nói.
- Ba ơi...Ba ơi....COn về rồi,...
Ông Lương đang định nói thì lại có một giọng nói từ đâu vang lên đến chói tai. Một cô gái tóc vàng tay xách mấy túi đồ liền, mặc áo hai dây trắng cổ trễ, váy đen ngắn. Chạy từ ngoài vào, đi sau là 5, 6 người làm xách túi to túi nhỏ. Lệ nhau mắt nhìn đầy bức bối.
- Em chào chị Lệ_ Cô gái nhìn Lệ mỉm cười đang định quay lưng lên tầng...
- Đứng lại_ Lệ quát rồi đứng dậy. Ông Lương chỉ biết lắc đầu vì biết sắp xảy ra chuyện gì.
- CHị gọi em_ Giang quay lại nhìn Lệ.
- Mới đi đâu về?_ Lệ khoanh tay trước ngực nói.
- Em đi mua sắm ạ._ GIang vẫn thản nhiên.
- Nghe cho kĩ đây. Thứ nhất cô mới 14 tuổi thôi, ăn mặc cho cẩn thận không lại như mẹ cô xảy ra sai lầm. Thứ hai, cô lấy tiền đâu ra để mua, tôi nói cho cô biết, tôi với ba tôi tối ngày làm việc không phải kiếm tiền về cho cô tiêu xài đâu. Thứ ba, mẹ cô là ai vậy, có phải không biết dạy con không, con gái con đứa, miệng như cái loa phát thanh, từ đầu cổng nói mà trong nhà nghe được, có biết từ cổng vào đến nhà là 28m không?_ Lệ chỉ ngang chỉ dọc nói.
- NÀy, con quá đáng lắm rồi đấy, chẳng phải con cũng mặc vậy sao. Tiền nhiều để đấy làm gì, em con mới tiêu có chút ít mà con đã la nó. Nó nói to thì cũng chỉ là bão ba nó biết nó về_ Bà Loan đứng dậy bênh con gái mình.
- Bà ngồi im đấy, tôi không hỏi bà. Nhân tiện bà nói, tôi cũng nói luôn, từ giờ mỗi tháng chỉ được 1 triệu tiền tiêu vặt, một tháng mới được đi mua đồ một lần_ Lệ nói không khác gì một nữ hoàng.
- Á... không được đâu chị... _Giang lên tiếng phản bác.
- Cô có tin cô nói nữa tôi đánh chết cô không?_ Lệ trừng mắt nhìn Giang.
- Ba ba à, chị Lệ quát con kìa_ Giang liền chạy tới ôm tay ông Lương lắc lắc, nũng nịu nói.
- Ba kìa, con ba đấy, nói gì đi, nó sắp khóc rồi đấy_ Lệ được thể chọc ba mình.
- Ta không biết, chuyện là từ con, con từ giải quyết đi, khi nào xong vào phòng gặp ta._ Ông Lương rút tay mình khỏi tay Giang đứng dậy nói rồi đi về phòng đọc sách.
- ANh...anh_ Bà Loàn tức đến đỏ mặt.
- Thấy đấy, hai người ở trong cái nhà này tôi đã nhường nhưng không có nghĩa hai người là chủ nhà. Tôi mới là chủ nhà này, tốt nhất nên nghe lời tôi chút đi, nếu không đừng trách tôi độc ác._ Lệ nói đầy sát khí nhìn hai người.
“ Bốp “
Bà Loan tát Lệ một cái, quản gia đinh đỡ nhưng Lệ không cho.
- Mày, tao chịu mày bốn năm qua là quá đủ rồi. Mày là gì mà đòi làm chủ nhà này, ba mày không nói gì thì thôi_ Bà Loan quát lớn.
- Trên pháp luật, nhà này là đứng tên tôi, hay để tôi cho bà ra đường ở luôn nhá_ Lệ đứng dậy, cười kịch nói.
- Tao không tin._ Bà Loan vẫn cãi.
- Quản gia Trương, mang vào cho ba tôi đi_ Lệ nhìn ra ngoài cửa.
Quản gia Trương khẽ gật đầu rồi cầm tệp giấy gì đó đi vào phòng đọc sách. Một lúc sau trong phòng có tiếng đổ vỡ lọ hoa, lúc này Lệ khẽ cười độc ác. Quản gia Trương chạy ra đứng trước mọi người, đưa tệp giấy cho Lệ.
- Ông chủ nói, ngườ trong nhà đều phải nghe theo cô chủ nếu không tự giác ra khỏi nhà._ Quản gia Trương.
- Tôi thay mặt ba, đuổi hai người khỏi chỗ này, đi ra khỏi nhà tôi_ Lệ khoanh tay nói.
- Cái gì?...._ Giang hoảng hốt.
- Tại sao chứ...Lương_ Bà Loan như đơ người.
Ông trương theo lệnh của Lệ ném cho bà Loan xấp giấy. Cầm lên đọc.“....Xét nghiệm ADN....7,23 %.....”
Thế là sự thật bà che dấu bốn năm qua đã vỡ lở. Lâm Hoàng Giang không phải là con gái của Lâm Cát Hải Lương.
- Người đâu, đưa hai người đó ra khỏi đây, mang số đồ mới mua đi làm từ thiện, vứt hết dồ dùng của họ ở trên phòng họ đi cho tôi_ Lệ quay người bước về phía phòng đọc sách thản nhiên nói.
- Dạ_ Sau tiếng dạ của người làm, thì những việc Lệ nói bắt đầu xảy ra.
“ Cạnh”
Tiếng cửa phòng đọc sách mở ra, ông Lương đang ngồi trên chiếc ghế xoay lưng lại cửa.
- Có việc gì ba nói luôn đi
Nhận thấy giọng nói, ông Lương quay ghế lại nhìn đứa con gái trước mặt mình.
- COn...Ta xin lỗi đã không tin con...
- Không sao...COn cũng muốn người ta nếm cảm giác trèo cao rồi ngã._ Lệ cười rồi ngồi xuống ghế.
- chiều nay con sẽ chính thức tiếp nhận tập đoàn Lâm Cát..._ Ông Lương chậm dãi nói.
- Con chả muốn đâu, bận lắm_ Lệ thở dài nói như chưa có việc lúc trước.
- Ô hay, con không làm định để lão già như ta làm đến bao giờ_ Ông Lương cũng nói chuyện như không có việc gì cả.
- Xem nào, ba phải cho người giúp con làm việc. Một tuần con sẽ làm việc vào 3, 5, 7. Nếu phải đi nước ngoài công tác lâu, con sẽ không đi, để cấp dưới, quan trọng mới đi_ Lệ ra điều kiện.
- Được, được tất, chỉ cần con thích vậy!_ Ông Lương cười nói.
- CÒn nữa, ba đi sắm đồ mà diện hôm con ra mắt con rể đấy_ Lệ đứng dậy rồi đi luôn.
- Ai vậy?,...._ Ông Lương vui mừng hỏi nhưng trả ai chả lời.
Ông rất thương Lệ và lại tôn trọng nhỏ, thích gì có nấy, ông cũng không cho người tìm hiểu hay theo dõi xem nhỏ đi đâu, làm gì, yêu ai, nên cũng không biết là ai.