- Ba VY gửi lời chúc buổi sáng tốt lành tới mấy đứa nhá._ Vy vừa ăn vừa nói.
- Bác đi đâu nhỉ? _Diệu Anh chống cằm suy nghĩ.
- Đi đâu hỏi làm gì?_ Huy vừa gắp thức ăn vừa nói.
- Hừ...._ Diệu Anh định cốc đầu Huy nhưng lại bị bộ mặt baby của Huy làm dán đoạn nên thôi.
- Ở đây có gì chơi nữa không?_ Nhi nhàm chán hỏi.
- Không biết, chiều ra bể mà tắm, dù gì cũng là nghỉ hè mà_ Minh gắp thức ăn cho Nhi nói.
- Tao nhớ nhà quá chúng mày ơi, hay chiều về đi nhá?_ Vy lay người Lệ.
- Chị...chị cho em ăn đã_ Lệ bị Vy lay phát hoảng.
- Ờ chị xin lỗi_ Lúc này Vy mới sực nhớ.
- Tùy em thôi, anh nguyện đi theo em tới cùng trời cuối đất_ Khánh cười vui nhìn Vy.
- Ọe..._ Cả đám bạn nghe câu này thì đều tỏ mặt nôn ọe để biểu tình cái câu nói lúc đấy của Khánh là quá sến!!!
- Chúng mày ăn đi, tao cho nhịn hết bây giờ._ Khánh đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn hội bạn mình.
- ờ...
-ăn mà....
- hihihi...
- Vậy ăn trưa xong về nhé?_ Vy nhìn mọi người một lượt rồi đặt dấu hỏi lên mặt Khánh.
-...._ Cả hội không nói gì chỉ gật đầu nhìn nhau.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Cả đám sau lần nghịch nước ở bể bị cảm thì không ai lại gần nữa. Giờ này mỗi cặp ở một nơi tay trong tay nói chuyện.
Vy với Khánh đang ở nhà chính, ngồi ngay ở cái bàn ngoài cửa. Vy không làm gì khác đó là ăn, lần này là ăn bánh su kem.
- Em ăn từ từ thôi._ Khánh vừa nói vừa lau miệng cho Vy.
- Anh ăn này...A..._ Vy lại đút cho Khánh.
- Anh thấy nó rất ngấy, sao em ăn được nhiều vậy. Ăn ít thôi nếu không em sẽ béo giống con heo đó._ Khánh cười cười, dọa Vy.
- Gì chứ, em có ba vòng đều chuẩn, cớ gì anh bảo em là con heo._ Vy lấy tay vỗ mấy cái liền vào vai Khánh.
- Đau...anh nói nếu. Còn nữa em có béo anh cũng yêu em mà._ Khánh véo má Vy cười nói.
- Hừm...thế còn nghe được_ Vy ưỡn người hôn vào má Khánh.
- EM...má anh dính kem bánh rồi này_ Khánh tức tối lau kem dính trên má mình.
-........
Ở một nơi khác Nhi với Minh đang đi dọc trong hoa viên của resort. Vừa đi, vừa cười nói vui vẻ làm sao. Khách nước ngoài nhìn thấy còn tưởng họ là vợ chồng mới cưới đi tuần trăng mật cơ.
- Anh nói xem mai kia ta đi tuần trăng mật ở đâu?_Nhi cười tươi hỏi.
- Ơ, cái đấy anh phải hỏi em mới đúng. Em muốn đi đâu anh cũng chiều._Minh nhéo mũi Nhi.
- Vậy mai kia ở nhà làm nội trợ đi, để em đi làm thôi_Nhi lắc tay Minh nói.
- Không được, riêng cái này không được. Nhà chỉ có mình anh, anh không lô cho tập đoàn thì ai lo_ Minh từ chối ngay lập tức.
- Vậy thì chán òm
- Sao em không nghỉ đi để anh đi làm cho_ Minh hỏi vặn lại.
- Còn lâu, ba má em cũng chỉ có mình em thôi, anh có giỏi thì lo luôn tập đoàn nhà em đi, em nghỉ cho_ Nhi chu mỏ nói.
- Hơ, tất nhiên không thể rồi_ Minh cười.
- Thật là.....
Người ta thì nói nhỏ không được đôi Huy với Diệu Anh thì cứ như loa phát thanh không bằng vậy. Cứ chạy tới chạy lui mà đuổi nhau, sao mà giống hệt hai đứa con nít đấy mà.
- Cái đồ xấu trai kia, lại đây mà bắt em này._Anh bước trước vài bước rồi quay người trêu Huy.
- Rốt cuộc là anh thế nào, Lúc lắc thì heo quay, Lúc lắc lại ngà trống, bây giờ xấu trai, chút nữa em định gọi anh là gì?_Huy hậm hực trả lời.
- Xem nào.... Em sẽ gọi anh là con mèo ú_Diệu Anh ngẫm nghĩ.
- Nhìn anh như này mà em nỡ...đồ xấu xí_ Huy cũng hùa theo
- Anh ý, con mèo ú._ Diệu ANh hất hàm.
- Đồ con gà mái._ Huy cũng nghĩ rồi nói.
- Nè em mà là gà mái thì chả biết ai là con gà trống đâu..._ Diệu Anh hét to.
- Em...em_ Huy cứng họng không nói thêm được gì.
- Lêu...lêu...có giỏi thì ra đây mà bắt này....lè_ Diệu Anh chọc tức Huy.
- Anh không bắt được em anh không là người._ Nói rồi Huy đuổi theo Diệu Anh.
Không biết Lệ và Khang đang làm gì nhỉ? Hóa ra đang ở bìa rừng. Lúc nãy Lệ trượt chân ngã thế là đau chân, giờ thì đang được Khang cõng, cũng may gần tơi resort rồi. Tuy nhiên trông hai người này vẫn rất vui.
- Anh cho em xuống đi, em vẫn đi được mà_ Lệ ghé tai Khang nói nhỏ.
- Chân em vầy đi sao nổi. _Khang nhất quyết không cho.
- Không sao mà, chứ để anh cõng nghe tội Khang của em lắm_ Lệ phụng phịu trả lời.
- Cái đấy anh không bắt đền em đâu, chỉ mong em đi đứng nhìn vào hộ anh với_ Khang bữu môi.
- Gì chứ?...Tại em đâu, là tại cái dây cây nó ở đó chứ bộ, anh đang trách em sao?_ Lệ dương bộ mặt ngây thơ nói.
- Không, anh nào dám, em đâu có tội, cái cây ý càng không có tội._ Khang vừa cười vừa nói.
- Hư....chứ ai có tội, là anh sao?_ Lệ lau mồ hôi trên trán Khang.
- Hình như là thế. Mà đúng thì là cả một sai lầm._ Khang suy nghĩ.
- SAI lầm gì vậy?_ Lệ hỏi lại.
- Là đã dẫn em tới đây nghỉ mát đó._ Khang nói tới đây thì cười lớn.
- Anh dám chọc em...Cắt thời gian gặp mặt nhá_ Lệ dọa Khang.
- Thôi anh xin..._ Khang vẫn cười.