Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 23: Chương 23: Thư sinh kia và nữ tử này (13)




Mấy ngày sau, đúng lúc gặp tiểu tuyết trong 24 tiết, bầu trời cũng rất hợp với tình hình mà bay một chút tuyết mỏng không quá cỡ móng tay ngón út.

Phương bắc vào đông tiêu điều một mảnh, tuyệt đại bộ phận cỏ cây đều đã khô héo, đập vào mắt chỉ có hoang vắng thê lương, ngay cả chó cũng bị đông lạnh đến chẳng yêu sủa to. Ven đường, cây liễu to vốn dĩ sum suê mười phần cũng chỉ còn lại có một khối trụi lủi, nào nghĩ đến được cành non phong lưu lả lướt trước đây, chênh lệch to lớn làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Chẳng qua thời gian dài, trên cành khô với độ cong duyên dáng kia cũng tụ lại chút tuyết màu trắng bạc, nhân lúc bầu trời không gió mà hạ tuyết xuống, trông thế mà lại rất có mấy phần kiều diễm đó nghen.

Trừ bỏ da thỏ xám được lấy tới đây cuối cùng, số da còn lại đã tiêu chế xong xuôi, Bạch Tinh sáng sớm đã thẳng tới cửa hàng da đã tìm hiểu kỹ trước đó mà đi.

Da lông đã xử lý tốt xõa tung mềm mại, độ sáng thậm chí vượt qua lúc còn sống, một tấm da sói và 3 tấm da thỏ chỉ cuốn một cuốn thật lớn, cái bộ dáng cứ vậy mà cõng của Bạch Tinh liền rất là làm Mạnh Dương nhớ tới một thành ngữ:

Ngu Công dời núi......

Vì thế chàng mãnh liệt yêu cầu chia sẻ một chút, cuối cùng lấy được...... hai tấm da thỏ.

Da thỏ nhỏ nhắn xinh xinh, cơ hồ dùng tay túm một phát là túm lại đây được, chàng lại ngó ngó cái tay nải lớn trên lưng Bạch Tinh, cảm giác hổ thẹn sâu sắc.

Ầy, trăm cái không xài được một là thư sinh nha!

Trên đất đã xuống một tầng trắng mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy gạch đá màu than chì phía dưới, vừa dẫm là có một cái dấu chân. Có mấy cô nương trẻ tuổi ăn mặc sặc sỡ nổi lên lòng ham chơi, trong tay giơ lên hoa mai đỏ, ở ngay ven đường dùng chân dẫm hoa chơi, cười nháo hi hi ha ha.

Các nữ hài tử tuổi này vốn tựa như chồi non ngày xuân, một vẻ sinh cơ, chẳng sợ không nói không cười, chỉ cứ xinh xắn đứng đấy thôi, cũng rất giống một đầm nước trong vắt ngày hè rồi, tươi mát ngọt lành.

Hai người đang đi tới xem, đột nhiên nghe thấy đằng trước "Pưng" một tiếng nổ mạnh, đều kinh ngạc đến nhảy dựng.

Xoẹt, lúc đó Bạch Tinh liền rút đao ra, trong mặt mày nhuộm một tầng cảnh giác lãnh khốc:

Động tĩnh gì! Tuyệt đối không phải đốt pháo trúc!

Mạnh Dương rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn mang theo vài phần nhảy nhót mà lôi kéo Bạch Tinh nói: "Là bỏng gạo đó! Bạch cô nương, chúng ta cũng đi mua chút ăn nha!"

Bạch Tinh giơ đao mờ mịt, "Bỏng gạo?"

"Ngươi chưa từng ăn sao?" Mạnh Dương kinh ngạc hỏi, chợt lộ ra một chút tiếc hận, "...... Gạo nếp nổ trong ấm, tên là bột nẫu, cũng gọi là bỏng gạo. Có người lấy cái này để bói toán cát hung cho năm sau, còn có người đo lường tính toán hôn sự nữa!"

Dừng một chút lại nói: "Nghe nói còn có người có thể nổ gạo với bắp, có điều ta chỉ từng nghe nói, còn chưa từng thấy."

Tuy bỏng gạo ngày thường ngẫu nhiên cũng có bán, nhưng vẫn là ăn Tết chiếm đa số, cho nên một khi nghe thấy tiếng này, mọi người đều liền bừng tỉnh:

Sắp Tết rồi.

Bạch Tinh nghe cả nửa ngày, chọc thẳng trọng điểm, "Ngon không?"

Mạnh Dương dùng sức gật đầu, chém đinh chặt sắt, "Ngon nha!"

Thế thì còn chờ gì nữa? Da thì lúc nào bán cũng được, nhưng đại thúc bán bỏng gạo sẽ không cứ dừng mãi nha.

Vì thế, hai người lập tức thay đổi phương hướng, nháy mắt đã vứt cửa hàng da ra sau đầu.

Chờ tới lúc hai người khiêng bao lớn bao nhỏ chạy tới, chung quanh đại thúc bán bỏng gạo đã vây quanh rất nhiều người, nam nữ già trẻ đều có, còn có người làm cha trực tiếp cõng con lên vai xem kìa!

"Coi chừng đó, sắp nổ nè!" Đại thúc châm lửa, không ngừng lăn lộn cái ống đen thùi dưới chân, trên khuôn mặt đầy phong sương chất đầy vui mừng, gần như đắc ý mà tuyên bố.

Đáng giá ăn mừng cỡ nào nha, nhiều người như vậy, nhiều đôi mắt như vậy, nhưng đều trông mong ngóng nhìn nà!

Nữ nhân sắp nhỏ chung quanh sôi nổi phát ra tiếng kinh hô sợ hãi lại nóng bỏng, đẩy ra ngoài như thủy triều.

Giờ khắc này, đại thúc bán bỏng gạo kia, cái ống đen đen xấu xấu kia, nghiễm nhiên chính là trung tâm thế giới.

"Pưng!"

Tiếng vang lớn động trời qua đi, có mấy hạt bỏng gạo tuyết trắng nghịch ngợm nhảy ra từ khe hở của ống, lăn vào trong tuyết, nhất thời, thế mà lại chẳng phân rõ cái nào càng trắng.

Bạch Tinh xưa nay xa rời quần chúng, nào đã từng kiến thức cái này? Lập tức run rẩy một phen, đôi mắt trừng đến tròn xoe, tóc xoăn nhỏ trên đầu cơ hồ đều muốn nổ lên.

Mạnh Dương vội an ủi nói: "Không sao hết, không sao hết, chỉ cần không kề sát vào liền không đả thương người."

Bạch Tinh nhấp nhấp môi, vùi nửa dưới khuôn mặt vào trong da cừu lông xù xù luôn, con mắt đen lộ ra điên cuồng chớp động ánh sáng vừa sợ vừa hưng phấn.

Thú vị cỡ nào nha!

Người lớn sắp nhỏ kêu cười hoan hô, lại lần nữa chủ động vây quanh tới, các người lớn mồm năm miệng mười mà người này muốn 1 cân, kẻ kia muốn 3 cân, một ống chẳng bao lâu đã bán hết.

Đáy ống dư lại không nhiều lắm, đại thúc chủ quán liền dốc hết chúng nó vào cái khay đan luôn, tùy tay túm một phát, hào phóng mà đưa cho trẻ con mút ngón tay chảy nước miếng bên cạnh.

Những đứa trẻ kia lập tức vui mừng nhận lấy, khuôn mặt đỏ rực nổi lên vui mừng, tròng mắt phát ra ánh sáng vui sướng. Mấy đứa nó ríu rít nói lời cảm tạ, dùng bàn tay nhỏ trắng nõn bụ bẫm ra sức lấp đầy vào miệng, căng đến quai hàm phình phình.

Thể tích của bỏng gạo to ra, 1 cân cũng có rất nhiều, trong lúc ăn tết bày bàn chiêu đãi người ta thể diện mười phần.

Nếu trực tiếp ăn không, thì chỉ là hương gạo thuần túy; nếu xa xỉ một chút, còn có thể pha một chút nước đường trắng hoặc là nước mật ong, rải một lớp bỏng gạo thật dày ở trên đó, vừa thơm vừa ngọt lắm!

Trùng hợp là Vương đại nương chen ra từ trong đám người, nhìn thấy hai người họ đáng thương vô cùng mà nhìn ở bên ngoài, lập tức liền vui vẻ.

"Xem da mặt mỏng này, đứng bên ngoài thì không cướp được đâu!"

Nói rồi, liền bốc một đống ra, "Nếm thử trước đi, còn nóng hổi nè."

Bạch Tinh còn có chút ngượng ngùng, không lên tiếng.

Mạnh Dương trực tiếp nhận, lại nói lời cảm tạ, xòe bàn tay ra nói: "Ngươi nếm thử nha, ngon lắm."

Bạch Tinh chớp chớp con mắt lộ ra bên ngoài bịt mắt, hàng mi dài bay nhanh mà run lên mấy cái, quả nhiên dùng đầu ngón tay vê mấy hạt lên, thử thăm dò cho vào miệng.

Vào tay mềm mại nhẹ nhàng ngoài dự đoán, nếu không phải nóng hầm hập, nàng cơ hồ phải hoài nghi cái mình lấy là tuyết nha.

Bỏng gạo mới vừa rơi xuống trên đầu lưỡi, nàng liền nhịn không được mà trợn tròn con mắt, kinh ngạc nói: "Tan mất rồi!"

Vương đại nương cười tủm tỉm nhìn nàng, từ ái giống như nhìn tiểu bối nhà mình vậy, ôn nhu nói: "Vậy con lại nhai nhai ăn một chút nào."

Bạch Tinh lộ ra cái cằm nhòn nhọn, không đợi giục đã lại bốc một nắm, quả nhiên to mồm mà nhai.

Chóp cha chóp chép......

Xù xù, giống bông, giống đám mây, nói không nên lời đến tột cùng là giống cái gì, nhưng cỗ hương thơm sau khi trải qua sức nóng thúc đẩy càng thêm nùng liệt kia á, hồng hộc, liền phừng lên từ tai mắt mũi miệng nàng.

Ăn ngon nha!

Đây là hương vị của năm mới sao?

Nàng quyết đoán xâm nhập vào đám người, lớn tiếng nói: "Muốn 5 cân!"

Hiện giờ, gạo nếp trên thị trường phải 5 văn tiền 1 cân, bởi vì trong quá trình sẽ tổn thất một bộ phận hơi nước và những "phụ gia" khác, thứ hai cũng còn phế củi lửa với công phu đó à, cho nên biến thành bỏng gạo liền phải bán 9 văn tiền 1 cân. Có thể trực tiếp xài 9 văn tiền mua về, cũng có thể tự mình lấy một cân gạo nếp tới, trả thêm vào 4 văn tiền phí gia công.

Nếu thật muốn luận lên, thì hơi đắt một chút, nhưng ăn tết mà, ai còn so đo mấy cái đó chứ?

Đại thúc bán bỏng gạo cười đồng ý, "Rồi đây, 5 cân!

Nhưng mà...... Vì cái gì 5 cân lại nhiều như vậy hả!

Nàng cõng bao tải nhét cỡ 5 cân bỏng gạo, rất giống thương nhân lưu lạc vào đông, hự hự rảo bước tiến vào cửa hàng da, giữa chừng còn thường thường cúi đầu bốc một nắm ra, phân cho Mạnh Dương một chút, sau đó cùng nhau:

Chóp cha chóp chép......

*****

Cỡ 1 khắc sau, Triệu chưởng quầy cửa hàng da nghênh đón 2 vị khách nhân cả người tản ra hương thơm bỏng gạo.

Người trong nghề xem môn đạo, hắn nhìn lên áo da trên người Bạch Tinh đôi mắt xoẹt cái liền sáng lên, rất giống như nàng thấy đao tốt, sắc quỷ thấy mỹ nữ.

"Xuýt, đây chính là tấm da tốt!"

Da thú giá cao không dễ có, thường thấy nhất chính là da thỏ, da dê, vì chu kỳ chăn nuôi dài lâu, chờ tiêu chế xong, lại phải lật một phen, trên thị trường 1 tấm da dê nguyên vẹn thượng đẳng đã có thể bán được hai ba chục lượng rồi!

Da nhưng là đắt hơn cả thịt.

Mà trên người vị cô nương này, đùng đùng chính là da sói nha.

Sinh linh trời sinh mộ mạnh, lại cứ yêu xoắn, thứ càng khó tới tay càng yêu giết. Hồ ly, chồn tuyết ngược lại cũng thế, tuy xảo trá, ngược lại không tính là nguy hiểm, khó được nhất chính là da của những loài mãnh thú như hổ báo sói gấu nha, thật sự là cung không đủ cầu, nhiều đến dù có ra giá cũng không có ai bán.

Quan ngoại nhiều dã vật, chất lượng cao giá lại thấp, mỗi năm đều có rất nhiều thương nhân hàng da đi xa ngàn dặm để nhập hàng. Da ở địa phương 100-80 lượng, qua tay ở quan nội là có thể bán được 500-600 lượng, lợi nhuận phong phú cỡ nào nha!

Nhưng Đào Hoa trấn thật sự là một địa phương nhỏ, bá tánh phần nhiều là mặc áo bông, tuy cồng kềnh, nhưng thắng ở rẻ, những thứ hàng tốt kia căn bản bán không ra. Cho nên chưởng quầy chưa từng động tâm tư xuất quan, ngày thường cũng chẳng qua là thu mua một vài da thỏ, da dê, da chó ngay tại chỗ thôi.

Không bán thì không bán, nhưng hắn cứ thích cái này, ngẫu nhiên nhìn thấy, còn không được cao hứng một hồi sao?

"Ta có một tấm da sói hoàn chỉnh," Bạch Tinh đột nhiên nói, "Đôi mắt, hàm răng đều còn, chóp đuôi cũng là tốt."

Chưởng quầy vừa nghe, mặt đều đỏ lên, kích động nói: "Lấy tới chứ?"

Hắn rõ ràng là người đến trung niên rồi, nhưng lúc này lại nhảy nhót lên, lại giống một đứa trẻ khát vọng được đến món đồ chơi, mỗi một tấc trong thân thể đều hận không thể lòe sáng.

Bạch Tinh há miệng thở dốc, giọng khàn khàn nói: "Muốn uống nước......"

Vừa nãy trên đường ăn nhiều bỏng gạo quá, giờ miệng thiệt sự khô quá chừng hà.

"Người đâu, mau mang trà, trà tốt nhất nha!"

Bạch Tinh với Mạnh Dương là khát thật, lập tức thành thật không khách khí mà ngồi xuống, ôm bát trà ừng ực mạnh mẽ uống.

Đầu bên kia Triệu chưởng quầy đang như si như say mà nâng da sói xem, tựa như bọn họ ăn bỏng gạo vừa nãy ấy, quả thực nước miếng đều phải chảy xuống nha!

"Thật tốt, thật tốt a!" Hắn nhéo 4 cái vuốt sói, lại cẩn thận mà gập ngón tay đi cọ nanh sói sáng như tuyết, "Hàm răng cũng còn......"

Sắc nhọn như vậy!

Bạch Tinh một lần nữa được hơi nước làm dễ chịu bớt thời giờ nói: "Nếu muốn ngắm nghía quanh năm suốt tháng, hàm răng với móng vuốt đều phải bảo dưỡng."

"Đúng vậy, đúng vậy." Triệu chưởng quầy gật đầu liên tục, yêu thích không buông tay, "Cô nương, hương thân quê nhà, ta cũng không bắt nạt ngươi tuổi còn nhỏ, chắc giá 85 lượng, thế nào? Thêm vào còn có 3 tấm da thỏ, cũng rất không tồi, một tấm tính 2 lượng rưỡi đi."

Cái giá này vốn là trong giới hạn Bạch Tinh mong muốn, nàng lập tức gật đầu, "Được."

Triệu chưởng quầy vui mừng thu da sói lại, rất giống đứa trẻ được đến món đồ chơi yêu thích, nếp nhăn trên mặt đều ra hết cả, lại tự mình đi ra đằng sau cân bạc cho nàng.

Mạnh Dương mi mắt cong cong mà nhìn bọn họ giao dịch, không có nửa điểm biểu tình hâm mộ cùng ghen ghét.

Chàng vốn chính là tính tính chịu nổi phú quý, cũng chịu được nghèo hèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.