Quyền không rời tay khúc không rời khẩu*, công phu là pháp bảo bảo mệnh của người giang hồ, một ngày cũng không thể lược bớt, cho nên chẳng sợ là tạm thời ở ẩn tại Đào Hoa trấn, Bạch Tinh cũng chưa quên luyện công mỗi ngày.
*: ý là nắm đấm không rời tay, bên miệng không rời khỏi các khúc hát.
Căn bản không cần ai thúc giục, mỗi sáng quá nửa giờ dần (5 giờ) nàng sẽ liền tự động mở to mắt, dùng cỡ chừng 1 khắc để mặc quần áo rửa mặt, sau đó đi vào sân đánh quyền luyện đao.
Tựa như binh khí vậy, nàng cần phải thời thời khắc khắc bảo trì sự sắc bén, thế mới có thể tùy thời có khả năng thắng được trong cuộc ẩu đả liều chết.
Nếu như chỉ có một người có thể sống, vậy nhất định sẽ là nàng.
Chờ nàng chơi quyền pháp đao pháp mấy lần rồi, ra cả một người mồ hôi nóng, chân trời đằng đông mới lười biếng nổi lên chút hơi trắng.
Có người có khả năng không biết nha, nhân gian ấy, là bắt đầu từ phía dưới, mới từng chút một trắng lên.
Mà chờ lúc mặt trời lên tới đỉnh, lúc mọi người hoan hô vì nó phát ra ánh sáng và nhiệt độ, rồi lại không thể không gặp cáo biệt......
Kỳ diệu như thế!
Bạch Tinh xoa đao, lặp lại quanh quẩn trong đầu vô số những mặt trời mình từng thấy ở Giang Nam, ở Trung Nguyên, ở biên quan, đỏ vàng trắng, tròn méo bẹp, lung tung nhảy ra rất nhiều cảm khái chẳng thể hiểu được.
"......Người tựa như mặt trời này, ánh trăng này vậy, không có lúc nào treo cao vĩnh viễn, nhưng lại có thể nỗ lực làm chính mình treo trên trời lâu một chút, lại lâu một chút......"
Nghĩa phụ đã từng chỉ vào không trung, nói như vậy với mình.
Khi còn nhỏ Bạch Tinh cũng không quá hiểu, cứ cảm thấy lời nghĩa phụ nói rất dễ hiểu, nhưng hình như lại rất thâm ảo, cất giấu rất nhiều thứ nàng cân nhắc không ra.
Nhưng mà hiện tại, nàng đã mơ hồ có chút rõ ràng.
Bạch Tinh đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy bên ngoài có một trận bước chân nhẹ nhàng từ xa tới gần, cuối cùng ngừng ở cửa nhà mình.
"Bạch bạch bạch......"
Ngay sau đó, liền vang lên một tràng tiếng đập cửa không hề kết cấu.
Thanh âm rất nhẹ, mềm như bông, vị trí có hơi dựa về dưới.
Nàng rất nhanh liền biết là ai, bởi vì người tới kia sau khi gõ vài cái thì rất nhanh đã mất đi nhẫn nại, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp tỷ ở nhà không? Ta tới thăm tỷ nà! Tỷ tỷ?"
Là bí đao.
Bạch Tinh không cảm thấy mình có gì hay mà nói với một quả bí đao, cho nên quyết đoán vờ không nghe thấy.
Nhưng vật nhỏ kia bây giờ không ngờ lại ngoài dự đoán của mọi người mà phô bày ra sức chịu đựng kinh người, lại bùm bùm gõ cửa rất lâu.
Nàng bị ồn ào đến đau đầu, đành phải đứng dậy, đi qua đột nhiên mở hai cánh cửa ra, nhìn xuống vật nhỏ cao chừng một nửa bên ngoài.
"Thật ồn ào."
Người tới đúng là Đông Đông.
Hôm nay nhóc mặc một cái áo khoác màu xanh lục hơi cũ, trên đầu thủ sẵn cái mũ da thỏ cùng màu, bên cạnh chìa ra chút lông, cả người nhìn qua đều tròn vo lông xù xù.
Càng thêm giống bí đao.
Nhóc theo bản năng lui về sau 1 bước, lúc này mới ngẩng đầu lên, che miệng, chỉ để lại một đôi mắt tròn xoe nhấp nháy.
Ta không ồn ào.
Chẳng qua trong chốc lát nhóc liền không nín được, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, ta tới vù vù cho tỷ."
Kỹ xảo quá mức vụng về, Bạch Tinh lập tức chọc thấu, lập tức lãnh khốc nói: "Không cần."
Đứa bé con nháy mắt uể oải, cúi đầu, mũi chân cọ nè cọ trên mặt đất, hai ngón tay nhỏ đan vào nhau chọc a chọc, "Ta muốn......"
Bạch Tinh lập tức đánh gãy, "Ngươi không muốn."
Đứa bé con ấm ức mà nhăn mặt lại, lên án nói: "Tỷ cũng chưa nghe."
"Không cần nghe ta cũng biết, ngươi đi đi." Bạch Tinh hạ lệnh đuổi khách.
Người lớn chính là lợi hại như vậy.
Đứa bé con đáng thương hề hề mà nhìn nàng, "Tỷ thu ta làm đồ đệ đi tỷ tỷ, ta rất ngoan, thật sự rất ngoan."
Bạch Tinh: "......"
Qua cái vụ bên đường ngày ấy, nàng tỏ ra hoài nghi sâu sắc với lời này.
Đông Đông không đi, thấy Bạch Tinh không đáp ứng, nhóc dứt khoát xoay người đi, trực tiếp ngồi xuống trên ngạch cửa.
Sau đó, nhóc dùng hai cái tay mũm mĩm nâng cái cằm cũng thịt núc ních y chang, dẩu mỏ giận dỗi.
Vì sao chứ, vì sao mọi người đều không chịu thu nhóc làm đệ tử?
Nhóc rất lợi hại, nhất định có thể trở thành đại hiệp đó!
Bạch Tinh trầm mặc, nhìn chằm chặp cái bóng dáng tròn vo dưới chân hồi lâu, cũng chẳng biết sao, ma xui quỷ khiến giơ chân lên, dùng mũi chân chọc một cái trên mông nhóc con.
"Bạch cô nương, ta nghe thấy......" Mạnh Dương bên cách vách mở cửa ra, mới vừa quay người nhằm phía bên này, liền trơ mắt nhìn thấy Đông Đông dập đầu cho chính mình.
Đông Đông: "Ai da."
Mạnh Dương: "......"
Bạch Tinh: "......"
Người khởi xướng đối mặt với Mạnh Dương một lát, chột dạ mà dời mắt.
Nàng cũng không biết vì sao sẽ làm như vậy, có thể là cảm thấy...... cái mông thịt núc ních kia chọc rất đã đi.
Ngạch cửa chẳng qua cũng chỉ có mấy tấc, sau khi Đông Đông lộc cộc bổ nhào về đằng trước một phát thì lập tức tự mình dẩu mông bò dậy, quay đầu đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn về phía Bạch Tinh, "Tỷ tỷ, tỷ gọi ta hả?
Bạch Tinh bay nhanh mà lắc đầu, "Không có!"
Nàng mới không có!
Đôi mắt của bí đao nhỏ vẫn là đen trắng rõ ràng, giống như 2 viên hắc thủy ngân khảm trên sương trong đất, không có một tia khói mù cùng tính kế nào.
Sau khi bị phủ nhận, nhóc cũng không có hoài nghi, chỉ là ủ rũ cụp đuôi mà nga một tiếng, rồi lại buồn bã ỉu xìu mà chào hỏi với Mạnh Dương, "Chào ca ca."
Vừa lúc Trương lão hán ra mở sạp, nhóc lại xa xa mà cúi mình vái chào với đối phương, "Chào Trương gia gia."
"Ai da, là Đông Đông à," Trương lão hán cười ha hả nói, "Ăn sáng chưa? Có muốn tới chỗ gia gia ăn chén hoành thánh không?"
Hoành thánh nóng hầm hập nha! Đông Đông theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, chợt lại lắc đầu, "Cảm ơn Trương gia gia, thôi ạ."
Nhóc không mang tiền.
Ngày thường cha mẹ đều đã nói, Trương gia gia rất đáng thương, ngàn vạn đừng ăn đồ của người ta không trả tiền.
Nhóc rất ngoan, nhất định không thể ăn.
Mạnh Dương cười vỗ vỗ mũ quả dưa của Đông Đông, "Lại trộm mò ra nhỉ?"
Làm khó nhóc con còn có thể tìm tới đây, có thể thấy được hai hôm này không hoang phế.
Đông Đông hừ hừ vài tiếng, lại trộm ngó Bạch Tinh, siêu cấp nhỏ giọng mà nói với Mạnh Dương: "Ca ca, ta muốn làm đồ đệ của tỷ tỷ, ta muốn làm đại hiệp."
Mạnh Dương bật cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng theo nhóc, "Nhưng Khang tam gia từng nói......"
"Khang gia gia nói giang hồ không phải chỗ cho người đứng đắn ở," những lời này Đông Đông đều nhớ rất rõ ràng, vì thế lập tức nói, "Ta đây không cần làm người đứng đắn không phải xong rồi sao?"
Mạnh Dương: "......"
Cái đầu nhỏ này còn xoay chuyển rất nhanh, nhưng lời này không phải nói như vậy á! Để cha ngươi nghe thấy lại phải ném chổi lông gà.
Nói là 6 tuổi, nhưng sinh nhật Đông Đông nhỏ, lại là tuổi mụ...... Mạnh Dương bình tĩnh một lát, quyết đoán nói: "Ta vẫn là đưa ngươi về nhà trước đi."
Nhưng vào lúc này, bụng Đông Đông bỗng nhiên ục ục kêu lên.
Bé con nhanh chóng che lại cái bụng, biểu tình hoảng sợ, "Ca ca, ta không đói bụng!"
Hu hu hu nhóc muốn làm đại hiệp, mới không muốn về nhà!
"Thôi Dương Tử," Thấy Đông Đông không muốn đi, Trương lão hán liền nói, "Ta đi nói với Vương chưởng quầy đã, để bọn họ an tâm. Con mang hài tử vào trước đi, trời lạnh, đừng để đông lạnh hư mất."
Mạnh Dương suy nghĩ một chút, ngược lại cũng đúng, liền chắp tay với Trương lão hán, "Như thế, vất vả ông."
Trương lão hán xua xua tay, "Có vài bước đường à, có gì hay mà vất vả, ta còn chưa có già đâu!"
Cha mẹ chỉ từng nói không thể ăn không trả tiền hoành thánh của Trương gia gia, lại chưa từng nói tới của nhà người khác nhể? Cho nên Đông Đông chỉ do dự trong ngắn ngủi, lại sảng khoái mà đáp ứng rồi.
Ca ca chủ động mời ta ăn!
Bạch Tinh cũng đi qua dùng bữa sáng theo, dọc theo đường đi chú lùn nhỏ kia đều đang dùng ánh mắt chứa đầy chờ mong, khát vọng cùng với khẩn cầu nhìn chăm chú vào nàng, nhưng mà nữ hiệp trà trộn giang hồ tự nhận sớm đã lòng dạ cứng rắn, không dao động chút nào.
Từ sau khi có thịt kho, chủng loại có thể biến hóa trong một ngày ba bữa cơm hình như đột nhiên nhiều hẳn lên, hôm nay món Mạnh Dương làm chính là bánh bao thịt kho này.
Tối hôm qua, trước lúc sắp ngủ chàng nhào bột, đặt ngay nhà chính, lợi dụng một chút độ ấm nơi xa bếp lò chậm rãi lên men: Cục bột mà lên men quá độ liền không thể ăn à.
Chờ sáng nay ngủ một giấc dậy, quả nhiên là tốt vừa vặn.
Thật ra thì nếu chỉ là một mình Mạnh Dương, chắc chắn sẽ không xa hoa lãng phí như thế, nhưng Bạch Tinh kiên trì cho mấy lượng bạc làm tiền cơm, chém đinh chặt sắt mà yêu cầu ăn ngon, chàng liền không thể không xài hết thủ đoạn cả người.
Mạnh Dương lưu loát mà nhào bột cán vỏ, dịch cái nồi sớm đã nấu thịt heo nấu chín nấu nát nấu đến ngon miệng xuống một chút, băm thành hạt lựu vụn cùng với nấm đã ngâm nở trước đó, chỉ cần hơi thêm chút muối là được.
Bản thân thịt kho đã có tư có vị, thêm chút muối ăn này cũng chẳng qua là vì nấm với vỏ bột thôi.
Thịt thì chín rồi, vỏ bột rất mỏng, chỉ cần một chút hỏa lực đối phó nấm thôi.
Chàng chêm thêm mấy que củi vào đáy lò, ngọn lửa vốn là tràn đầy giống như là binh lính được quân lệnh ấy, càng thêm sinh động, đầu lưỡi nhỏ sắc cam vàng dùng sức liếm đáy nồi, chọc ghẹo tới nỗi nước ấm trong nồi sắt ngứa, đều nhịn không được mà bắt đầu ùng ục ùng ục quay cuồng nổi bong bóng nè!
Nước nóng hóa thành hơi nước màu trắng, phun trào mà ra từ chung quanh vỉ hấp, hổn hà ~ hổn hển ~
Dần dần, trên không của cả bệ bếp đều bao phủ một tầng hơi nước màu trắng.
Ngửi hương thơm dần dần nồng đậm trong không khí, Mạnh Dương nhịn không được mà thở dài: "Thơm quá à!"
Bạch Tinh với Đông Đông ở ngay sau chàng, một trái một phải dời cái băng ghế nhỏ ngồi xuống, nghe thế cũng thở dài theo: "Thơm quá à ~"
Mạnh Dương quay đầu nhìn một cái, thấy một lớn một nhỏ đều chống cằm, đôi mắt sáng long lanh, động tác và thần thái không khác mấy, không hỏi mỉm cười.
Giống 2 mũ nấm nhung nhung......
Lại nói tiếp, chàng vẫn luôn cảm thấy nấm, cái thứ này, thật là kỳ diệu, cũng không thấy ai gieo giống, ai cũng không biết được, cứ vậy mà im im lặng lặng mà chui lên từ dưới đất, đón ánh mặt trời và mưa móc, vui sướng mà căng ra cái dù nhỏ, không tiếng động mà tuyên cáo với nhân thế:
Ta tới rồi!
Trên vỏ cây khô, trong khe hở của rễ cây, mặt cỏ...... chúng nó giống như chẳng chọn chỗ, lại giống như đều có yêu thích, trước nay khinh thường quy quy củ củ mà lớn lên giống với những giống thu hoạch.
Ngẫu nhiên, ngươi có lẽ còn có thể phát hiện một mũ ở mái hiên hoặc trên xà nhà nhà mình đó!
Ấy cũng thật nghịch ngợm.
Lúc thời tiết ấm áp, ngẫu nhiên có một trận mưa nha, trong ổ cỏ vốn dĩ trống rỗng sẽ liền "phốc" cái toát ra một tảng lớn, một cái rổ to cũng không chứa được hết.
Hiện hái rồi nấu canh thì khỏi phải nói rồi, đó là có thể ngon rớt đầu lưỡi; nếu nhất thời ăn không hết, hái về phơi khô xuyến thành xuyến, lại thêm một cổ phong vị độc đáo so với lúc tươi, xào không? Xào thịt? xào trứng? Có thể ăn mãi tới sang năm đó.
Đương nhiên, những vật nhỏ đó cũng không phải đều ngoan ngoãn đáng yêu giống như diện mạo của chúng nó đâu, trong đó không thiếu kẻ có độc, hoặc là màu sắc diễm lệ động lòng người, hoặc là thường thường chả có gì lạ chờ người mắc câu, nếu không phân biệt cẩn thận, ấy chính là phiền toái lớn.
Bởi vì là bữa sáng, Mạnh Dương cố ý làm rất nhỏ nhắn, một cái cũng chỉ lớn cỡ chừng nắm tay trẻ sơ sinh, đều tròn xoe nà, chung quanh chỉnh chỉnh tề tề bọc một vòng 20 cái nếp uốn, một cái không nhiều, một cái không ít.
Những nếp uốn kia lớn nhỏ dày mỏng đều như là từ một cái khuôn khắc ra ấy, ngay cả độ cong uốn lượn vi diệu, thế mà cũng không kém chút nào.
Đây nào là chưng một lồng bánh bao, rõ ràng là từng đóa hoa cúc tuyết trắng nha!
Bánh bao nấm thịt kho ngòn ngọt mằn mặn, cắn một ngụm nho nhỏ là có thể nhìn thấy thịt kho băm hạt lựu màu đỏ nâu và nấm vụn màu đen bên trong, còn súp thịt nha, thơm ngon ngon miệng, thật là mỹ vị.
Trước nấu rồi lại chưng, thịt kho sớm đã vào miệng là tan, nếu chỉ thế thì không khỏi có chút nhạt nhẽo, nhưng những hạt nấm xắt hạt lựu kia lại nhai rất ngon, ấy không phải chính là tuyệt phối sao?
Thịt kho thơm, nấm tươi, lúc này đều giao hòa cùng một chỗ, lại hợp với bột mì chất phác, nói là một khúc nhạc tiên nhân gian cũng không quá nhỉ?
Đông Đông người không lớn, nhưng khẩu vị ngược lại không nhỏ, cũng chẳng cần ai thúc giục đã liền một hơi ăn luôn 3 cái, còn ôm cái chén to thật to mà ừng ực uống cháo gạo kê.
Cháo gạo kê thơm ngào ngạt sền sệt, uống ngon thật.
Còn có dưa muối củ cải sợi thô kia nha, chua chua cay giòn, thật là khai vị.
Nhóc cảm thấy còn có thể ăn 10 cái!
"Tỷ tỷ, các đại hiệp đều là ăn 10 cân sao?" Miệng nhóc không ngừng mấp máy, tò mò hỏi.
Nếu là sự thật, nhóc nhất định không thể thua.
Bạch Tinh, 10 cân đại hiệp trong truyền thuyết, mặt vô biểu tình mà nhét vào cái bánh bao thứ 6, không lên tiếng.
Ăn ngon thật...... Vì cái gì càng ăn ngược lại càng đói?
Mạnh Dương không đành lòng thấy Đông Đông chịu lãnh đạm, vì thế lại nói: "Ngươi chạy ra như vậy, người trong nhà thế mà không phát giác?"
Này đây nhưng là chọc đến chỗ đắc ý của Đông Đông rồi!
Nhóc con lập tức xoa cái eo không quá rõ ràng, nỗ lực ngẩng đầu lên, lộ ra một đoạn cằm nhỏ béo núc với cái cổ cũng mềm múp y chang, "Phải đó!"
Nhóc điên cuồng đưa mắt ra hiệu về phía Bạch Tinh:
Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ nhìn ta nè! Có khả năng cỡ nào!
Đồ đệ thông minh lanh lợi như vậy tỷ cũng không muốn có một đứa sao?
Bạch Tinh trợn trắng mắt, tựa như A Hôi tại thế: Không muốn.
Một bữa cơm sáng còn chưa ăn xong, vợ chồng Vương chưởng quầy đã vội vàng tới rồi, trong tay còn xách theo một bọc bánh xốp hạch đào gói giấy dầu lớn.
"Đứa nhỏ này thật là...... Vương chưởng quầy mặt già ửng đỏ áy náy nói, "Quấy rầy hai vị."
Sáng tinh mơ, đã chạy đến cửa nhà người ta cọ cơm ăn, giống cái gì!
Mi còn nhớ rõ nhà mình chính là mở tửu lâu sao? Tiểu tử thúi!
Vương thái thái dùng sức chọc chọc cái trán con trai, vừa yêu vừa hận. Thấy trên miệng nó ăn đến bóng nhẫy, thở dài, đành phải móc cái khăn tay ra chà lau kỹ càng thay nó.
"Ăn no rồi?"
Đông Đông cười hì hì gật đầu, không chút nào bủn xỉn mà ca ngợi, "Ca ca nấu cơm ăn ngon thật!"
Vương thái thái bị nhóc chọc tức mà cười, "Người ta nấu ngon cũng chẳng can gì tới con."
Té ra còn muốn lại đến nữa à?
Bạch Tinh không nói chuyện, chỉ là ở phía sau an tĩnh mà nhìn đôi mẹ con này.
Vương thái thái cũng không tính là mỹ lệ cỡ nào, nhưng trên người bà ấy lại bao phủ một vầng sáng kỳ dị, ôn nhu mà ấm áp, giống không trung, giống thảo nguyên, chỉ là nhìn vậy thôi, liền cảm thấy ấm áp, phảng phất có thể bao dung hết thảy.
Ngay cả Vương chưởng quầy nhìn qua tựa hồ dữ dằn, thực tế thì lúc nhìn về phía con trai ấy, từ ái nơi đáy mắt cũng là không che giấu được.
Thật tốt nha...... Nàng nghĩ như vậy.
Mạnh Dương tiễn đi một nhà ba người, thấy Bạch Tinh vẫn là có chút ngơ ngẩn, cũng chẳng biết sao, bỗng nhiên liền có chút khổ sở.
"Bạch cô nương," Chàng cuống quít mở bánh xốp hạch đào Vương chưởng quầy mang đến ra, lộ ra điểm tâm điểm xuyết hạt mè rắn chắc bên trong, đưa đến trước mặt nàng nói, "Rất thơm nha, có muốn nếm thử không? Nghe nói là tự Vương thái thái làm đó."
Bạch Tinh cúi đầu, chỉ cảm thấy bánh hạch đào xốp giòn này giống như Vương thái thái vậy.
Có khả năng bọn họ đều không xem như quá đẹp, thậm chí có chút bình thường: Mặt goài của bánh hạch đào có từng vết rạn mang tính đại biểu nha, xấu hoắc, nhưng lại đều làm người ta cảm thấy thơm tho ấm áp.
Có nương thật tốt a.
Bạch Tinh cầm lấy bánh hạch đào cắn một miếng, lập tức rõ ràng vì sao lại gọi cái tên này: Thật xốp nha.
Không phải xốp giòn, chỉ là xốp đơn thuần, đặc biệt xốp, giống như trong cả một khối đều không có gân cốt, chỉ chờ một ngụm này của thực khách, sau đó liền ngoan ngoãn đứt gãy, mang theo hương sữa nồng đậm nhanh chóng hòa tan ở trong miệng.
Ôn nhu cỡ nào.
Tiểu kịch trường:
Bí đao: Tiểu hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện như ta vậy, các ngươi không muốn một đứa sao?
Pen: hôm nay có 2 món mang tính đại biểu
bánh xốp hạch đào
bánh bao thịt kho