Editor: Yuri Ilukh
Khi quả cầu lớn rơi xuống thì cũng đã bị bung ra, tiền giấy từ bên trong tuôn ra, bay lả tả đầy trời, khi những người đứng nhảy nhìn rõ thứ rơi xuống là gì thì lập tức vui vẻ phấn chấn tranh nhau đoạt lấy tiền.
Mỗi người đều vui vẻ, trừ người đàn ông vuốt sáp.
Trần nhà tuy không quá cao nhưng khi quả cầu lớn rớt xuống cũng làm người đàn ông vuốt sáp bị va đến có chút ngốc.
Người bình thường hẳn là đã sớm phát hiện sự khác thường, nhưng đầu óc của người đàn ông vuốt sáp dưới tác dụng của thuốc bây giờ giống như bánh răng bị rỉ sắt, chuyển động kẽo kẹt.
Hắn ta sờ sờ đầu sau đó mắng một câu, nhưng An Hi lại biến mất.
Người đàn ông quay đầu lại nói với bạn mình, “Bắt cô ta về đây, tao vẫn chưa tin được“.
An Hi đang chen lấn trong đám người chen chúc đoạt tiền, người quá nhiều kèm theo ánh đèn chớp loé làm nhân viên hỗ trợ cũng không tìm thấy người.
An Hi vừa nhìn xung quanh vừa nghĩ, nếu thật sự không chạy được, chẳng lẽ phải túm bình rượu gõ lên đầu hắn ta như trong phim điện ảnh sao?
Nếu có thể tìm được nơi Nam tỷ ở thì tốt rồi. Chắc chắn Nam tỷ sẽ không đứng nhìn An Hi bị người bắt nạt.
An Hi quẹo trái quẹo phải, bỗng nhiên cô nhìn thấy một ngọn đèn màu lam lẻ loi ở cách đó không xa đang toả ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Ánh đèn màu xanh như ma trơi này trong mắt An Hi lại không thua gì đèn rọi đường, An Hi lập tức chạy về phía bên đó.
Người đàn ông vuốt sáp cũng nhìn thấy An Hi, hắn mang theo mấy người chạy đón đầu An Hi.
Phía dưới ngọn đèn màu lam là một chiếc ghế dài lẻ loi, không biết tại sao chiếc ghế này so với toàn bộ hộp đêm thì trống trải hơn rất nhiều.
Trên ghế dài có hai người đàn ông đang ngồi, một người mang theo ý cười ngồi uống rượu, một người khác thì lại nhíu mi, một tay thì đang chống đầu, xoa xoa thái dương giống như rất không kiên nhẫn.
An Hi chạy một mạch lại đây, trong bóng đêm lập tức hiện ra bóng dáng một số bảo vệ, định ngăn cô lại.
Người đàn ông ngồi uống rượu trên ghế dài đang hứng thú dạt dào nhìn về phía An Hi, thấy vậy thì tuỳ tiện phất phất tay. Bảo vệ thấy thế thì đều lui lại.
An Hi vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, tầm mắt đều đang chú ý lên đám người đang đuổi lại đây, căn bản không chú ý phía trước có gì.
Người đàn ông uống rượu không tiếng động chỉ tay lên mặt đất, điểm điểm một chút vào hư không dưới chân An Hi.
Không biết chân An Hi vướng vào thứ gì, lảo đảo hai bước, sau đó trực tiếp nhào vào ngực người đàn ông đang nhíu mi.
Khi An Hi ngã vào, Hàn Tử Kiêu lập tức nhận ra có gì đó không ổn, thuận tay kéo lại.
Kéo được một người.
Cách một chiếc áo khoác to rộng nhưng anh vẫn cảm nhận được cô gái nho nhỏ, mềm mại, mang theo chút mùi hương nhè nhẹ.
Hàn Tử Kiêu ngẩn ra một chút rồi định buông tay.
Nhưng một loại cảm giác kỳ lạ liên tục truyền tới từ cánh tay đang ôm cô gái của anh.
Mềm mại, ấm áp, xoa dịu toàn bộ lo âu, bực bội cùng bi thương, chỉ để lại vui vẻ, an bình.
Hàn Tử Kiêu rùng mình.
Đây là Thuỵ Khí vô cùng thuần tịnh.
Hàn Tử Kiêu không tự chủ dẫn đoàn Thuỵ Khí vừa chạm được về phía mình. Thuỵ Khí lượn vòng ở đầu ngón tay một lát, sau đó liền xông về phía trước theo cánh tay Hàn Tử Kiêu, xông thẳng lên đỉnh đầu anh.
Đôi mắt Hàn Tử Kiêu bỗng nhiên có thể nhìn thấy đồ vật.
Trước mắt không còn là một mảnh xám xịt, hình ảnh vũ trường ẩn hiện trước mắt Hàn Tử Kiêu.
Chỉ là không quá rõ ràng, giống như bị che bởi một vầng sáng.
Giữa vầng sáng, nơi gần nhất có một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.
Chiếc mũi xinh xinh, đôi mắt thuần tịnh như một con vật nhỏ đang ngửa đầu tò mò đánh giá Hàn Tử Kiêu.
Cảnh tượng này chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi lập tức biến mất, tầm nhìn lần nữa khôi phục thành một mảnh hỗn độn.
Hàn Tử Kiêu thầm nghĩ: Đây là Tiểu Thuỵ thú Sầm Trú vừa mới nhắc tới?
Sát khí ở nhân gian quá nặng, thuỵ thú sớm đã không còn con nào, vật nhỏ này là từ đâu chạy tới?
Không biết đã mấy ngàn năm trôi qua, anh chưa từng gặp con thuỵ thú nào có Thuỵ Khí thuần tịnh như vậy.
Bản thân Hàn Tử Kiêu là sát thần, mỗi ngày đều tiếp xúc với sát khí, khi sát khí quá hạn thì có thể tiện tay xoá đi, chỉ còn những sát khí hung hãn nhất còn lưu lại, tích tụ ngàn năm trên cơ thể anh.
Thuỵ Khí của cô vậy mà có thể chống chọi với loại sát khí ngàn năm này, có thể thấy được Thuỵ Khí có bao nhiêu thuần tịnh.
Nhưng Thuỵ Khí thật sự quá ít, ít đến đáng thương.
Một chút Thuỵ Khí kia hoàn toàn không phải đối thủ với sát khí trong đôi mắt Hàn Tử Kiêu, chút Thuỵ Khí kia dồn dập, hăng hái xông lên đầu anh nhưng chỉ có thể áp chế sát khí không đến một giây thì đã bị sát khí nuốt đến một chút cũng không dư thừa.
An Hi cũng đang nhìn Hàn Tử Kiêu.
Thời điểm vừa ngã vào ngực Hàn Tử Kiêu, An Hi nghĩ thầm: Không xong rồi, đụng phải người khác.
Trước mắt cô bây giờ là lồng ngực của đàn ông, áo sơ mi phẳng phiu màu tối với nút áo đầu tiên không gài, cổ áo hơi rộng mở lộ ra một chút xương quai xanh, đi lên phía trên là hầu kết và chiếc cằm sạch sẽ cùng đường cong xinh đẹp.
Người đàn ông dùng một tay ôm lấy An Hi, trên người anh ẩn ẩn truyền tới hơi thở lạnh lùng mang theo một chút hương bạch đàn không hề hợp với bầu không khí ở hộp đêm.
An Hi xin lỗi theo bản năng, vừa giãy giụa muốn bò dậy vừa thuận tiện ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông.
Cô chưa từng gặp qua người nào đẹp trai như vậy.
Lông mày sắc bén, môi mỏng mím chặt, đôi mắt lộng lẫy như những ngôi sao, dưới ánh sáng mơ hồ của hộp đêm giống như một mũi dao mang theo ánh sáng cắt qua những thứ lạnh lẽo hỗn loạn nơi đây.
Nhưng chỉ trong chốc lát An Hi đã nhận ra tầm mắt của anh không hề có tiêu cự.
Đôi mắt xinh đẹp như vậy mà lại không nhìn thấy.
Tâm tư của hai người đều không ở đây.
Người đàn ông vuốt sáp đã sớm mang người đuổi tới, thấy An Hi đang được người đàn ông trên ghế dài ôm lấy không buông, con mồi sắp tơi tay còn bị người khác đoạt nên liền nổi giận đùng đùng chạy lên bậc thang.
Mới tới gần được một chút thì đã bị bảo vệ đột nhiên xuất hiện chặn lại.
Phàm là người có đầu óc thanh tỉnh thì đều sẽ ý thức được người ngồi ở ghế dài yên tĩnh giữa Trivisa náo loạn, hơn nữa còn có bảo vệ nhất định không tầm thường.
Đáng tiếc cái đầu dưa của người đàn ông vuốt sáp bây giờ hoạt động trì độn.
“Ngươi là ai, dám cùng ta đoạt phụ nữ?”
Người đàn ông vuốt sáp xô đẩy bảo vệ, kêu gào với Hàn Tử Kiêu.
Hàn Tử Kiêu không để ý đến hắn ta, cánh tay đang ôm eo An Hi đổi thành đỡ cô, để cô đứng dậy, hỏi: “Cô quen hắn ta?”
Giọng nói có chút trầm thấp lạnh lùng.
“Không quen biết, tôi tới đây để đưa trà sữa, người này một hai phải ngăn tôi lại không cho đi” An Hi luống cuống tay chân bò xuống khỏi người Hàn Tử Kiêu.
Người đàn ông vuốt sáp không hề để bảo vệ cao hơn mình một cái đầu vào mắt.
“Dám ngăn cản ta? Ngươi biết ba của ta là ai không?”
Hàn Tử Kiêu không thèm nhíu mày lấy một cái, đôi mắt không nhìn thấy lặng lẽ nhìn xuống, hơi hơi nghiêng đầu chỉ về phía người đàn ông vuốt sáp.
Người đàn ông vuốt sáp bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết, bùm một cái quỳ trên mặt đất, hai cánh tay đều xoắn về phía sau, góc độ kỳ quái.
Không có người nào có xương dài như vậy, nhìn vào liền biết đây là người sống sờ sờ bị bẻ gãy tay.
Bảo vệ ngăn cản hắn ta không ra tay, Hàn Tử Kiêu thì vẫn ngồi ở ghế dài như cũ, không ai biết mọi chuyện phát sinh thế nào.
Trong tiếng rên khóc thất thanh của người đàn ông vuốt sáp, Hàn Tử Kiêu nhàn nhạt nói, “Ta không biết ba ngươi là ai, nhưng tốt nhất nên là bác sĩ khoa chỉnh hình“.
An Hi nghĩ thầm: Người đàn ông này ngồi yên bất động mà có thể vặn gãy tay người khác, chín phần không phải là con người, không biết có lai lịch gì.
Mặc kệ lai lịch gì, ra tay đúng là đủ tàn nhẫn.
Mấy người anh em của người đàn ông vuốt tóc đều bị doạ choáng váng, không ai dám bước lên một bước dìu hắn ta.
Bên này nháo nhào thành vậy mới thấy giám đốc vũ trường vội vàng chạy tới, ông ta nhìn thoáng qua người đàn ông vuốt sáp đang nằm ngất xỉu sau khi gào khóc một trận rồi cười nịnh nọt hỏi Hàn Tử Kiêu: “Ngài không sao chứ? Người này xử lý thế nào bây giờ?”
Tri giác của Hàn Tử Kiêu nhanh nhạy, đã sớm nghe được hương vị hàng cấm nồng đậm trên người đàn ông vuốt sáp.
“Gây rối, hút thuốc phiện, báo cảnh sát đi“.
Hàn Tử Kiêu tuỳ tiện phủi tay, giống như tuỳ tiện quét người đàn ông vuốt sáp vào ống vứt rác có hại.
Sầm Trú vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò hay không lên tiếng, bây giờ mới lên tiếng hỏi An Hi: “Cô đang tìm gì vậy?”
Từ sau khi An Hi đứng dậy thì cô vẫn luôn nhìn đông nhìn tây: “Trà sữa của tôi không biết sao bỗng nhiên lại thiếu một ly“.
Vừa rồi vội vàng trốn người, lại ngã một cái, bao nylon xách theo trong tay bỗng nhiên bị mở ra, bây giờ chỉ còn lại 4 ly trà sữa, còn 1 ly nữa không biết đã lăn đi đâu.
An Hi ngồi xổm xuống tìm kiếm nhưng nơi này thật sự quá tối, ánh đèn lại chớp chớp loé loé, căn bản là không tìm được.
Giám đốc hộp đêm lanh lẹ, lập tức nói với nhân viên: “Nhanh lên, đều tới đây giúp cô gái này tìm xem trà sữa ở đâu“.
Hàn Tử Kiêu im lặng nghe bọn họ nói, bỗng nhiên lên tiếng “Mở đèn”,
Giám đốc hộp đêm hoảng sợ, cho rằng chính mình không nghe rõ nên lập tức hỏi lại ông chủ: “Ngài nói là mở đèn? Bây giờ?”
Hàn Tử Kiêu có chút không kiên nhẫn: “Bây giờ, lập tức bật toàn bộ đèn. Tối như vậy thì làm sao mà tìm?”
Gần tới đêm khuya, đúng là thời điểm mọi người lại bắt đầu nhảy, chẳng lẽ thật sự phải bật đèn vì một ly trà sữa, bật toàn bộ đèn?