Tiểu Thuỵ Thú Của Sát Thần

Chương 3: Chương 3




Editor: Yuri Ilukh

An Hi vội vàng nói: “Không cần tìm nữa đâu, mất rồi thì thôi, chỉ là một ly trà sữa mà thôi“.

Hàn Tử Kiêu không trả lời mà chỉ vẫy vẫy tay với giám đốc.

Giám đốc không nói lời nào, lập tức phân phó cho cấp dưới: “Ra ngoài kia nói với khách hàng, có tình huống đột xuất xảy ra, phải mở toàn bộ đèn trong chốc lát, mong mọi người thông cảm“.

Khán giả được một phen náo loạn sau khi thông báo bật đèn được đưa ra.

Những người ngồi gần ghế dài đều đã sớm thấy được tình trạng hỗn loạn nơi đây, ai nấy đều bận rộn suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Đêm nay có DJ nổi tiếng tới đây chơi nhạc nên những người ngồi ở ghế dài này không phú thì quý, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra Hàn Tử Kiêu, sau đó tin tức được lan truyền ra ngoài nhanh như gió.

“Người kia là Hàn Tử Kiêu?”

“Đúng vậy. Anh ta rất ít khi lộ mặt, không ngờ hôm nay lại tới đây chơi“.

Tập đoàn Dvesa của Hàn Tử Kiêu có nguồn gốc sâu xa, kinh doanh vô số lĩnh vực từ trong tới ngoài nước, ngoài ra nó còn là một gã khổng lồ trong giới kinh doanh. Hàn Tử Kiêu nổi tiếng chuyên quyền, độc đoán, tàn nhẫn, ai đắc tội với người của anh cũng đều không được chết tử tế.

Mọi người xung quanh đều im như ve sầu mùa đông.

Tuy Hàn Tử Kiêu muốn bật đèn nhưng đám người ở gần ghế dài không ai dám lên tiếng phản đối.

Bên sàn nhảy bên kia thì lại ồn ào náo nhiệt.

Hàn Tử Kiêu dựa vào sô pha, “Nói với bọn họ, đêm nay mỗi người đều được mời 1 ly rượu, chỉ cần là rượu, tuỳ tiện gọi“.

Vì tìm một ly trà sữa mà mời rượu cả hộp đêm?

Giám đốc hộp đêm hoảng sợ, liếc mắt nhìn An Hi rồi không nói tiếng nào, chạy đi truyền ý của ông chủ.

Ai cũng biết Trivisa không có rượu giả, cho tuỳ chọn chẳng phải là rượu quý cỡ nào cũng được ư?

Nói cách khác, đêm nay mọi người có thể tuỳ ý gọi Hennessy Richard, Louis XIII, Armand the Brignac?

Những tiếng la ó lập tức chuyển thành tiếng hoan hô.

An Hi quay đầu nhìn về phía Hàn Tử Kiêu trong tiếng hoan hô của mọi người.

Hàn Tử Kiêu vẫn híp mắt như cũ giống như tất cả mọi thứ đều nằm trong dự kiến của anh. Tuy nhiên khoé miệng anh lại hơi cong lên, lộ ra một chút ý cười mỉa mai.

Người đàn ông này hiểu rõ nhân tính nhưng lại muốn tìm niềm vui từ việc đùa bỡn mọi người.

Ánh đèn sáng rực.

Ánh đèn rực rỡ, toả sáng như ban ngày, toàn bộ hộp đêm không còn chỗ nào bị che giấu, không khí ái muội mơ hồ ẩn hiện trong bóng đêm biến mất không còn sót lại chút gì.

Ánh sáng không làm lu mờ vẻ đẹp của Trivisa, trang hoàng bên trong nơi đây vẫn chịu được khảo nghiệm, thoạt nhìn vẫn vô cùng tinh xảo, xinh đẹp.

Hình dáng hai người phụ nữ đi theo người đàn ông vuốt sáp bại lộ dưới ánh đèn, khuôn mặt trét lớp phấn thật giày, lông mi đều là lông mi giả, trán và mũi đều nhấn quá sáng, trang điểm làm lố giống như chuẩn bị đi hát tuồng.

Hai tuỳ tùng của người đàn ông vuốt sáp lúc nãy trong bóng đêm còn thấy họ quyến rũ, bây giờ đồng thời bị doạ sợ đến run run.

Đúng là đủ “quyến rũ“.

Giám đốc hộp đêm dẫn người tìm ly trà sữa bị mất khắp hộp đêm nhưng tìm đến chết cũng không thấy.

“Thôi bỏ đi” Mọi người đều đang chờ nhảy tiếp, cứ tìm mãi như vậy cũng không phải biện pháp hay, An Hi hỏi giám đốc hộp đêm, “Xin hỏi Nam tỷ có ở đây không? Tôi giao mấy ly trà sữa này cho Nam tỷ là được“.

Nam tỷ mang giày cao gót chạy chậm tới, không hề biết mọi hỗn loạn xảy ra ở đây đều do cô gọi mấy ly trà sữa mà gây ra.

An Hi nắm lấy tay Nam tỷ: “Nam tỷ, có một ly trà sữa bị mất, chỉ còn lại 4 ly, bọn chị có đủ uống không?”

An Hi nhân tiện nháy nháy mắt với Nam tỷ.

Nam tỷ là người từng trải, nhạy bén nhận ra, lập tức nhận lấy trà sữa, “Đủ, đủ, đủ, vừa lúc có người nghỉ bệnh không tới, thiếu 1 ly cũng không sao“.

Thấy không?

An Hi quay đầu lại nhìn Hàn Tử Kiêu và Sầm Trú.

Sầm Trú cười lên giúp cô giải vây, nói với giám đốc hộp đêm: “Thôi, cô gái nhỏ cũng nói là bỏ đi, tắt đèn đi“.

Cuối cùng đèn cũng tắt, đám đông như được trấn an dưới bóng tối, âm nhạc lần nữa được vang lên, ai nên chơi xúc xắc thì tiếp tục chơi, ai nên tán gái thì tiếp tục tán gái, khách nam khách nữ gọi rượu xếp thành từng vòng từng vòng xung quanh, Trivisa lại một lần nữa tràn ngập trong tiếng nhạc.

“Một ly 12 đồng, tổng cộng 48 đồng, cảm ơn“.

Vận khí thật tốt, tuy rằng gặp chút rắc rối nhưng vẫn thuận lợi đưa trà sữa đến. An Hi vui vẻ giúp Nam tỷ quét mã thanh toán, sau đó lại nghiêm túc cảm ơn Hàn Tử Kiêu và Sầm Trú rồi xoay người đi xuống khỏi bậc thang.

Giám đốc hộp đêm nhìn trà sữa trong tay Nam tỷ nghĩ thầm, vì đống trà sữa 12 đồng một ly này mà đêm nay không biết ông chủ phải chi hết bao nhiêu tiền.

Trong tiếng trống đinh tai nhức óc, An Hi cứ đi được một khoảng thì lại nhịn không được quay đầu lại nhìn Hàn Tử Kiêu.

Anh ngồi ở chỗ cao bên kia, đôi mắt không có tiêu cự nhìn xuống, đối mặt với đám người cuồng hoan bên dưới, vẻ mặt xa cách lạnh nhạt.

Sầm Trú chờ An Hi đi xa, nhìn Hàn Tử Kiêu cười: “Lệ khí ở nhân gian dày như vậy, không phải Thuỵ thú đã chết sạch từ lâu rồi sao? Ở đâu ra một đứa nhỏ như vậy, lại còn tràn đầy sinh lực? Ngươi giúp người ta tìm đồ cả buổi mà cũng không thèm hỏi xem người ta tên là gì à?

Hàn Tử Kiêu không để ý tới anh ta, làm như không nghe thấy.

2 giờ sáng, hộp đêm đóng cửa.

Sau cuộc vui, tiệc tàn người tan.

Mọi người say khướt, lảo đảo rời đi, các cô gái mang theo lớp trang điểm lộn xộn leo lên xe thể thao gầm rú chạy đi.

Đèn lần nữa được bật ở Trivisa, ánh sáng chiếu lên mớ hỗn độn đầy đất.

Một tạp vụ trẻ nhìn qua chỉ mới hơn 20 tuổi đang sửa sang lại ghế dài.

Anh ta nhìn trái nhìn phải, xác định không ai chú ý tới bên này thì mới nằm sấp xuống, duỗi tay đến một góc sâu trong ghế dài, móc ra một ly trà sữa.

Trà sữa được chứa trong một chiếc ly nhựa trong suốt bình thường, bên trên cũng không in ấn nhãn hiệu gì, nhìn không ra điểm nào đặc biệt.

Tạp vụ trẻ liều mạng kiềm chế lòng hiếu kỳ xuống, liếc nhanh một cái rồi lấy túi vệ sinh bên hông ra, quàng qua eo, vắt sang một bên rồi bí mật nhét ly trà sữa vào.

Nghe nói đêm nay, vì ly trà sữa này mà ông chủ phải bỏ tiền mời rượu cả hộp đêm, số tiền nhiều đến mức đủ mua cả một căn hộ.

Tạp vụ đè túi lại quay về, khi đi ngang qua trưởng ban trực thì lơ đãng hỏi, “Anh trai, ông chủ của chúng ta có còn ở trên lầu không?”

Trưởng ban trực quay đầu nhìn thoáng qua, tạp vụ tên là Ngô Cận.

Chàng trai này ban ngày đi làm, buổi tối còn tới Trivisa làm thêm, chăm chỉ, chịu làm, hình như đang tích góp tiền mua phòng, chuẩn bị kết hôn.

Trưởng ban trực có ấn tượng khá tốt với Ngô Cận, tuỳ ý vỗ bả vai chàng trai, “Còn, nói là muốn nghỉ ngơi một lát rồi lại đi, lát nữa rồi thu dọn trên lầu sau“.

Ngô Cận đồng ý, sau đó dạo qua một vòng, nhân lúc mọi người không chú ý, lén lút đi lên cầu thang.

Trên lầu, Sầm Trú đang tuỳ tiện nằm trên sô pha.

Sầm Trú ngồi cả đêm, tự mình uống hết ly này đến ly khác, chỉ có thể đề cao bản thân bằng cách nhìn vào người khác.

“Tử Kiêu, ngươi có nhớ hơn 1000 năm trước, có lần chúng ta đi Trường An gặp được Lý Thái Bạch thì thấy ông ta đang ngồi uống rượu giải sầu một mình không?”

Giọng nói của Sầm Trú mơ hồ vang lên.

“Ông ta nói 'Tam bôi thông đại đạo, nhất đấu hợp tự nhiên*', hôm nay xem như ta đã cảm nhận được. Rượu này của ngươi mạnh hơn rượu năm đó của ông ấy nhiều”

*三杯通大道,一斗合自然,但得酒中趣, 勿為醒者傳!: 4 câu thơ trong bài Nguyệt hạ độc chước của Lý Bạch, có nghĩa là Ba ly thông qua đạo lớn/Một đấu hợp với tự nhiên/Chỉ cần được vui trong rượu/Mặc cho kẻ tỉnh tuyên truyền! nói về cái tính “vui trong rượu” của người uống rượu.

Hàn Tử Kiêu ghét bỏ Sầm Trú toàn mùi rượu, ngồi cách anh ta rất xa.

“Khi nào ngươi nằm đủ thì chúng ta lập tức rời đi. Không khí ở đây quá kém“.

Sầm Trú nằm rất thoải mái, đôi mắt say mê man, lờ đờ liếc Hàn Tử Kiêu: “Ta thấy ngươi cũng nên ngẫu nhiên uống say một lần, sướng lòng mát dạ, không cần phải cau có như vậy“.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng, Hàn Tử Kiêu lên tiếng: “Vào đi“.

Một bảo vệ chui đi vào hỏi: “Hàn Tổng, có 1 tạp vụ bảo tìm được trà sữa, muốn nói chuyện với ngài“.

Hàn Tử Kiêu gật đầu, “Cho cậu ta vào đi“.

Ngô Cận đi vào theo bảo vệ, sắc mặt anh ta trắng bệch, nhấp môi, bàn tay đè vào cái túi bên hông, cả người cứng đờ.

Hàn Tử Kiêu nghe được Ngô Cận đi tới trước mặt mình mới lên tiếng hỏi, “Có việc?”

Ngô Cận gật gật đầu, sau đó nhớ tới ông chủ không nhìn thấy nên mới vội vàng nói, “Vâng, tôi tìm được ly trà sữa kia“.

Ngô Cận móc ly trà sữa trong túi ra, nắm chặt trong tay mà không có ý đưa qua.

Hàn Tử Kiêu lạnh lùng hỏi, “Sau đó thì sao?”

Ngô Cận đã nghe người ta nói từ sớm rằng đêm nay ông chủ tốn rất nhiều công sức tìm ly trà sữa này, tiền cũng bỏ ra vô số.

Chắc chắc ly trà sữa này có gì đó bất thường, chứa thứ gì mà ông chủ không thể nói cho người khác. Một sự bất thường có giá trên trời.

Nói không chừng bên trong còn chứa thuốc phiện kiểu mới, phim HongKong thường hay có tình tiết kiểu này.

Đôi mắt của ông chủ mang tiếng tàn nhẫn, độc ác không nhìn đến Ngô Cận thì Ngô Cận vẫn không tự chủ sợ hãi theo bản năng.

Ngô Cận nỗ lực bình tĩnh: “Tôi tìm được nó, có phải nên... khen thưởng?”

Hàn Tử Kiêu lập tức hiểu ra.

“Cậu muốn gì?”

“Tôi muốn 2...” Lúc dưới lầu Ngô Cận đã suy nghĩ kỹ rằng sẽ đòi 20 vạn, bây giờ nghe thấy Hàn Tử Kiêu bình tĩnh hỏi, không có ý đuổi người ra ngoài thì càng chắc chắn ly trà sữa trong tay không bình thường.

Ngô Cận sửa miệng nói, “Tôi muốn 200 vạn”

Hàn Tử Kiêu nhích về phía sau, giọng nói bình tĩnh, “Sao cậu lại nghĩ ly trà sữa này xứng với cái giá đó?”

Chẳng lẽ không đáng giá?

Ngô Cận nhấp nhấp đôi môi khô khốc, “Đêm nay ngài mời nhiều rượu như vậy chỉ vì ly trà sữa này, con số đó lớn hơn 200 vạn nhiều“.

Hàn Tử Kiêu gật gật đầu rồi hỏi tiếp, “Làm sao tôi biết được ly trà sữa trong tay cậu là ly tôi muốn tìm?”

Ngô Cận đã nghĩ tới điều này trước đó nên lập tức trả lời: “Dưới lầu có CCTV, kiểm tra một chút là biết, lúc nãy tôi tìm được nó ở dưới ghế dài, sau đó lập tức cầm lên đây“.

Khá thông minh.

Hàn Tử Kiêu từ một tiếng: “Có bao giờ cậu nghĩ tới chuyện ở đây nhiều người như vậy, tôi mà cần ly trà sữa trong tay cậu thì chỉ cần lấy tới đây là được không, cần gì phải đưa tiền cho cậu?”

Sắc mặt Ngô Cận càng trắng bệch, khẽ giơ ly trà sữa trong tay lên cao, giọng nói có chút run run: “Nếu có người tới cướp, tôi lập tức sẽ bóp nát nó“.

Ly trà sữa này vừa mỏng vừa mềm, dùng sức bóp chắc chắn sẽ nát.

Nhưng kết quả cá chết lưới rách không phải thứ Ngô Cận muốn.

Hàn Tử Kiêu hứng thú hỏi, “Cứ cho là tôi đưa cậu tiền, thì làm sao cậu cầm được số tiền đó ra khỏi cánh cửa này được?”

Cả trong lẫn ngoài đều có bảo vệ, chỉ cần giao ly trà sữa ra thì Ngô Cận sẽ bị vứt ra mặc người xâu xé.

Ngô Cận khẽ cắn môi: “Tôi không muốn chi phiếu, ngài trực tiếp chuyển tiền đến tài khoản của bạn gái tôi, ngài chuyển xong tôi sẽ lập tức đưa đồ cho ngài“.

Ý là chỉ cần tiền chuyển được ra ngoài là được, người chết thì chết.

Cũng thật là kiên cường.

Ngô Cận bổ sung: “Hơn nữa nếu tôi xảy ra chuyện, rồi mọi chuyện bị truyền ra ngoài thì về sau ngài lại muốn tìm thứ gì còn ai dám tìm cho ngài?”

Hàn Tử Kiều nhẹ nhàng cười một tiếng.

Ngô Cận chỉ cảm thấy chân mềm nhũn sau đó không hiểu sao bỗng quỳ trên mặt đất, ly trà sữa trong tay biến mất đâu không thấy.

Trà sữa đã rơi vào tay Hàn Tử Kiêu.

Ngô Cận hoảng sợ, giọt máu cuối cùng trên mặt cũng bị doạ cho hết luôn.

Dám đến lừa Hàn Tử Kiêu, trà sữa giờ cũng không còn, chết còn không biết vì sao lại chết.

Hàn Tử Kiêu xoay xoay ly trà sữa trong tay, sau đó tuỳ tiện đặt ở bên cạnh, ngồi nghe tiếng hít thở nặng nề của Ngô Cận hỏi: “Cậu cần tiền gấp?”

Giọng nói Ngô Cận run run: “Bạn gái tôi mang thai, bọn tôi cần tiền gấp để mua phòng và kết hôn“.

Hàn Tử Kiêu chỉ ừ một tiếng: “Tôi không thích người xảo trá, nhưng cậu tìm được đồ giúp tôi thì cũng nên thưởng một chút. Hai trăm vạn quá ít, 2 ngàn vạn đi“.

Hai ngàn vạn? Ý là sao?

Ngô Cận không đoán được người đàn ông này muốn làm gì, lông tơ cả người đều dựng hết lên.

Giọng nói Hàn Tử Kiêu nhẹ nhàng mang theo chút thắc mắc: “Cậu không nói số tài khoản cho tôi? Không nói thì tôi chuyển tiền cho cậu kiểu gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.