Editor: Yuri Ilukh
Hàn Tử Kiêu gọi người vào, trực tiếp hỏi tài khoản từ Ngô Cận, dáng vẻ như thật sự muốn chuyển khoản.
Hai ngàn vạn.
Lòng bàn tay Ngô Cận đổ đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, lúc đầu muốn đọc số tài khoản của bạn gái, nhưng nghĩ nghĩ rồi không biết sao lại sửa miệng đọc số tài khoản của mình.
Hai ngàn vạn cứ thế được chuyển đi.
Cả người Ngô Cận đều như đang mộng du, bình yên vô sự ra khỏi cửa phòng bao.
Sầm Trú, người vẫn luôn đứng im xem diễn không lên tiếng nãy giờ, chờ cửa đóng lại mới cười nói: “Tên kia khá là tốt bụng, nhưng trên người cậu ta lại có một con đại tham thú nằm bò, ngươi không nhìn thấy nhưng chắc chắn đã ngửi được hương vị. Thế mà vẫn cho cậu ta nhiều tiền như thế, ngươi cũng quá xấu tính rồi“.
Tham thú là một loại tà sát, thích nhất là lòng tham của con người.
Ai có lòng tham thì đều có khả năng trêu chọc loại tham thú này. Bản thân tham thú là vô hại nhưng chúng nó chuyên nằm bò trên người người khác, ghé vào bên tai họ, nhỏ giọng mà dụ dỗ người, nếu người này sinh ra tà niệm thì sẽ gây tai họa.
Trên người Ngô Cận vừa vặn có một con thật lớn nằm bò ở đó.
Hàn Tử Kiêu lạnh lùng nói: “Số tiền ta cho cậu ta cũng đủ để cậu ta sinh sống thoải mái sau này. Nếu cậu ta thấy không đủ mà đi làm những chuyện khác thì cũng đâu liên quan gì đến ta? Là phúc hay là hoạ đều do con người. Ta cho cậu ta cơ hội, còn lại thì đều phải dựa vào chính cậu ta“.
Sầm Trú cười cười: “Nói không chừng người ta cầm tiền của ngươi, sau đó trực tiếp đi cưới vợ sinh con, để xem ngươi sẽ thất vọng thế nào“.
Vẻ mặt Hàn Tử Kiêu vẫn rất thản nhiên, “Lúc nãy ngươi không nghe thấy? Lúc nói 200 vạn thì vẫn còn giữ lời thề son sắt, để cho vị hôn thê đang mang thai hỗ trợ lấy tiền, đến khi tiền biến thành 2000 vạn thì liền đổi thành tài khoản của chính mình. Ngươi yên tâm, nhiều năm như vậy, chưa từng có ai làm ta thất vọng“.
Hàn Tử Kiêu cũng không để chuyện này trong lòng.
Ánh mắt Sầm Trú chuyển từ Hàn Tử Kiêu đến trên ly trà sữa bên cạnh anh, trêu chọc, “Ngươi dùng nhiều tiền mua tới ly trà sữa kia mà không nếm thử?”
Ly trà sữa kia được đặt bên cạnh chân Hàn Tử Kiêu, đã sớm lạnh từ lâu.
Hàn Tử Kiêu giống như bây giờ mới nhớ tới nó, tuỳ tay xách lên. Từng đợt Thuỵ Khí nhè nhẹ quanh quẩn ở đầu ngón tay anh.
Ly trà sữa này được con tiểu Thuỵ thú kia làm ra.
Hàn Tử Kiêu bỗng nhiên nổi lên hứng thú, ngón tay thon dài, mảnh lướt trên miệng ly.
Chiếc ly không có nắp đậy, nó được đóng lại bởi một lớp màng nhựa, mép màng nhựa quá hẹp làm Hàn Tử Kiêu thử xé mấy lần đều không được.
Không thể dùng sức quá lớn vì chiếc ly nhựa mềm mềm, chất lượng có vẻ chẳng ra gì, nếu dùng sức mạnh phỏng chừng chiếc ly sẽ lập tức tiêu đời.
Trong lòng Hàn Tử Kiêu biết rõ rằng Sầm Trú sẽ không lên tiếng, chắc chắn anh ta sẽ đứng ngoài xem náo nhiệt.
Đường đường là sát thần mà lại không đối phó được với một chiếc ly nhựa nho nhỏ.
Hàn Tử Kiêu từ bỏ, gọi người đi vào, căng da đầu hỏi: “Thứ này mở thế nào?”
Hai ba người bảo vệ cùng nhau ngẩn người, trao đổi ánh mắt với nhau: Trước giờ ông chủ chưa bao giờ uống trà sữa loại nắp nilong này sao?
Cũng đúng, đi theo ông chủ thời gian dài như vậy mà chưa bao giờ thấy ông chủ uống bất kỳ thứ gì đựng trong ly nhựa.
Sao hôm nay ông chủ lại đột nhiên uống thứ này?
Một bảo vệ nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng chỉ: “Hàn tổng, đối với loại đóng gói này chỉ cần dùng ống hút trực tiếp chọc vào là xong“.
Hai bảo vệ khác đã sớm bỏ chạy xuống dưới tầng, đi tới quầy lễ tân giúp ông chủ tìm một cái ống hút to.
Hàn Tử Kiêu đặt chiếc ống hút đúng chỗ, dùng sức chọc ống hút vào, nhấp thử một ngụm nhỏ.
Từng viên trân châu giống như những viên đạn vèo vèo bay vào trong miệng Hàn Tử Kiêu.
Hàn Tử Kiêu không biết trong trà sữa có thứ này nên không hề đề phòng, suýt thì bị sặc.
May mà sau đó anh phát hiện đạn trân châu và trà sữa giống nhau, đều mang theo Thuỵ khí của cô gái nhỏ.
Tuy rằng chỉ có một chút Thuỵ khí nhưng uống lại rất ngon.
Sầm Trú vẫn luông giương mắt nhìn Hàn Tử Kiêu uống trà sữa, “Trà sữa thì ta biết, nhưng những viên tròn kia là gì? Ăn ngon không? Cũng cho ta nếm thử một chút được không?”
Hàn Tử Kiêu xách theo ly trà sữa đứng lên, không định chia cho Sầm Trú, chỉ nhấc chân đá đá sô pha của anh ta, lạnh lùng nói, “Ngươi tỉnh rồi? Đứng lên, ta muốn về nhà“.
___
Ở một góc khác của thành phố, sau khi An Hi quay về thì liền đi ngủ, ngủ một giấc no đủ rồi mới chậm rì rì đi tới tiệm trà sữa.
Tiệm trà sữa mở ở bên cạnh đại học, gần đó là làng đô thị, làng đô thị vẫn luôn không chịu dỡ bỏ, di dời, phòng ở cơ bản đều cho thuê, người thuê thì có đủ các thể loại người.
Người đông, lưu lượng khách cũng nhiều nhưng giá trà sữa không thể quá đắt, đắt quá thì không ai mua.
An Hi đẩy chiếc cửa cuốn ở tiệm trà sữa lên.
Mấy tháng trước khi An Hi xuyên tới thì là đang nằm ở bệnh viện.
Tìm tòi trong chút ký ức còn sót lại của nguyên chủ, An Hi phát hiện, thân thể của nguyên chủ vô cùng suy yếu.
Yếu đến mức đa phần cả năm đều bị bệnh, lúc đi học thì đầu váng mắt hoa, miễn cưỡng hoàn thành việc học thì gì cũng không làm được.
Bác sĩ lại không tra ra là có bệnh gì.
Trước khi An Hi xuyên tới đây, nguyên chủ chính là đang bị bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì thân xác liền đổi chủ.
Chờ đổi thành An Hi thì thân thể này lại càng ngày càng tốt lên.
Hôm xuất viện đó, An Hi tò mò kiểm tra đi kiểm tra lại toàn bộ tài sản, suy nghĩ, sắp xếp một chút tình huống hiện tại.
Nguyên chủ cũng tên là An Hi, cũng 20 tuổi nhưng vì đi học sớm nên đã tốt nghiệp đại học, vừa mới tham gia lễ tốt nghiệp xong. Nguyên chủ không cha không mẹ, thuê chung nhà với người khác, tiền thuê tháng sau vẫn chưa đóng, bởi vì thân thể không tốt nên cũng không tìm việc, trợ cấp cho cô nhi của chính phủ lại không thể nhận, tiền tiết kiệm trong sổ chỉ có 3 con số.
Nói tóm lại, tình trạng hiện tại là không nghèo thì đói.
Bài trong tay An Hi thoạt nhìn chẳng ra gì.
Nhưng trong những lá bài đó lại ẩn giấu một đôi át chủ bài.
Trong chút trí nhớ còn sót lại, An Hi phát hiện mỗi buổi sáng, sau khi ngủ đủ, trong kinh mạch của thân thể này sẽ sinh ra một loại khí thể màu trắng ngà, thuần khiết, ấm áp, làm người thấy thoải mái.
Đó là Thuỵ Khí có thể mang phúc vận đến cho người khác.
Thuỵ Khí khi tác dụng ở trên những người khác nhau thì hiệu quả sẽ khác nhau, có người có thể trúng vé số, có người lại không hề có chút phản ứng nào.
Thuỵ Khí này không hề có tác dụng với bản thân An Hi, nên cô muốn gieo rắc may mắn, tản Thuỵ Khí cho người khác thì số phận của cô mới tốt lên được.
Vì thân thể nguyên chủ quá yếu nên mỗi ngày chỉ dưỡng ra rất ít Thuỵ Khí, số lượng có thể phân phát vô cùng hữu hạn. Nhưng An Hi thì khác, sau khi An Hi xuyên tới thế giới này thân thể lại dần dần khoẻ mạnh, Thuỵ Khí cũng nhiều lên.
Nguyên chủ có một người bạn tốt, tên là Tiểu Lạc, trong nhà cô ấy mở vườn trà, cho nên Tiểu Lạc mời An Hi cùng mở một tiệm trà sữa.
An Hi không nói lời nào, lập tức đi vay tiền góp vốn.
Rót Thuỵ Khí vào trà sữa không những có thể làm trà sữa trở nên ngon hơn, mà còn có thể nhân tiện tản phúc vận ra ngoài, rất hợp ý An Hi.
Sau khi tiệm trà sữa khai trương, tình hình kinh doanh không tốt mà cũng không tệ, một tháng yên bình mở quán, thu nhập ngoại trừ đủ để nuôi sống An Hi và Tiểu Lạc thì còn có lợi nhuận, An Hi cảm thấy rất mỹ mãn.
An Hi đi vào tiệm trà sữa dưới ánh mặt trời sáng sớm.
Mặt tiền của cửa hàng trà sữa rất nhỏ, trừ quầy order nho nhỏ và bếp thì chỉ còn đủ chỗ đặt vài chiếc bàn vuông và mấy cái ghế nhựa.
An Hi dọn dẹp bàn ghế xong thì đi tưới mấy chậu cây cảnh rồi đi xuống bếp chuẩn bị nguyên liệu.
Thuỵ Khí được truyền vào nguyên liệu làm trà sữa.
Nếu rót vào quá ít thì không có tác dụng, nhiều quá thì con người không thể hấp thu được lại lãng phí. Liều lượng hiện tại là kết quả An Hi tỉ mỉ thí nghiệm được.
Hiện tại số lượng trà sữa có thể làm ra không nhiều lắm, bản thân An Hi cũng chỉ gặp được những chuyện tốt nho nhỏ.
Nếu có cách dưỡng ra ngày càng nhiều Thuỵ Khí thì tốt rồi. Phúc vận cho đi càng nhiều thì An Hi càng có nhiều vận tốt.
Trà sữa đã chuẩn bị xong xuôi nhưng vẫn chưa có khách tới mua hàng. An Hi nhàn nhã dựa vào quầy hàng nhìn dòng người tới tới lui lui.
Con đường trước cửa tiệm không phải là nơi đông đúc, mặt tiền cửa hàng cũng không dễ thấy, mọi người đi ngang qua phần lớn đều nhìn thẳng về phía trước, căn bản không để ý đến bên này có một cửa hàng nhỏ.
An Hi bỗng chú ý tới một chiếc xe màu đen yên lặng không một tiếng động, từ từ chạy tới đây rồi dừng ở lề đường đối diện.
Bảo vệ xuống xe trước, sau đó đi đến phía sau mở cửa xe cho người ngồi trên xe xuống.
An Hi nhìn thoáng là có thể nhận ra người này chính là người đàn ông tối qua ở Trivisa.
Hôm nay, người đàn ông này mặc áo len cao cổ màu xám nhạt bên trong, bên ngoài là áo khoác kiểu quân đội cổ lật màu tối, quần áo phẳng phiu, đường may sắc sảo, trên tay anh còn mang theo đôi bao tay da mỏng màu đen.
Người đàn ông có tư thế thẳng tắp, cằm hơi nhếch, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, toàn thân đều âm thầm lộ ra nét thô bạo.
An Hi nghĩ thầm, trên đầu người đàn ông này chỉ thiếu một chiếc mũ phớt với biểu tượng đại bàng là có thể trực tiếp đóng vai đao phủ của Đức quốc xã trong phim điện ảnh rồi.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua tầng mây, chiếu lên người anh cũng không thể tăng thêm chút độ ấm nào, anh cùng không khí náo nhiệt xung quanh giống như cách nhau một tầng che, không hề hợp nhau.
Anh không nhìn thấy nhưng lại không có người đỡ, chỉ có bảo vệ bên cạnh chỉ dẫn phương hướng sau đó kiên định tự mình bước chân đi về phía trước.
Hai người xác định mục tiêu, trực tiếp đi vào trước quầy chỗ An Hi.
An Hi vui vẻ chào hỏi người đàn ông, “Xin chào, sao anh lại tới đây?”
Ngay sau đó cô lại ý thức được anh không nhìn thấy, chưa chắc đã biết cô là ai nên lại bổ sung, “Còn nhớ tôi không? Tối hôm qua, ở hộp đêm anh đã giúp tôi tìm trà sữa“.
Hàn Tử Kiêu lạnh lùng ừ một tiếng.
Dáng vẻ giống như hoàn toàn biết An Hi là ai, không cần phải nói lại chuyện này.
An Hi có chút xấu hổ, lập tức hỏi, “Muốn uống gì?”
Hàn Tử Kiêu không gọi món: “Hôm nay cô định làm bao nhiêu ly trà sữa? Không cần làm nữa, lấy toàn bộ nguyên liệu đặc thù cô tự mình làm bán hết cho tôi“.
Anh ta biết trà sữa có thêm thứ khác?
Tối hôm qua An Hi đã biết anh ta không phải nhân loại, trong khoảnh khắc hai người tiếp xúc ở hộp đêm, anh đã hút đi toàn bộ Thuỵ Khí còn dư lại trên người An Hi rồi.
Sau khi dẫn Thuỵ Khi đi, đôi mắt anh giống như nhìn được trong nháy mắt.
Chỉ trong một khoảnh khắc, sau đó ánh mắt anh lại khôi phục thành bộ dáng không có tiêu cự như cũ.
Trên người người này không biết có thứ gì lợi hại, có thể nuốt lấy Thuỵ Khí của An Hi chỉ trong nháy mắt.
Tối qua anh hồi phục thị lực được một chút, đại khái là đã nếm được mùi ngon ngọt.
An Hi bất đắc dĩ nói với anh: “Nguyên liệu trà sữa hôm nay đã bị dùng hết rồi, loại “nguyên liệu đặc thù” anh nói tôi đã thêm vào trà hết rồi“.
Hàn Tử Kiêu không chút do dự nói: “Tổng cộng có bao nhiêu ly? Tôi muốn lấy hết“.
An Hi không nhịn được muốn cười: Vì một chút Thuỵ Khí mà người đàn ông này định uống sạch toàn bộ trà sữa ở quán sao? Bụng lớn đến cỡ nào vậy?. truyện ngôn tình
Tuy rằng tiệm trà sữa mới khai trương không bao lâu nhưng mỗi ngày đều có không ít khách quen đến mua hàng, nếu bán hết cho anh thì người khác sẽ thất vọng.
Bên cạnh máy tính tiền có một tấm thẻ viết tay, An Hi lén dịch nó đến giữa quầy.
Bên trên có chữ viết dạng tròn tròn: “Mỗi ngày mỗi người chỉ được mua một ly“.
Hàn Tử Kiêu không phản ứng, An Hi bỗng nhiên nhớ tới anh không nhìn thấy, đành phải nói thẳng: “Cửa hàng của chúng tôi mỗi ngày chỉ bán cho mỗi người một ly, nhưng mà tôi có thể làm cho anh một ly đặc biệt“.
Đặc biệt?
Hàn Tử Kiêu hơi suy tư một chút rồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Anh muốn uống loại gì?
An Hi giới thiệu thực đơn cho anh.
“Cửa hàng chúng tôi mới vừa khai trương, không có quá nhiều loại trà sữa, chỉ có trà sữa chiêu bài (đặc trưng), lục trà sữa và trà sữa ô long, có thể thêm trân châu trắng, trân châu đen, đậu đỏ, sương sáo, pudding. Trà kem chesse thì có thể chọn trà sữa kem cheese trân châu chiêu bài, trà xanh hoa nhài, hồng trà, Matcha và ô long, còn có sữa tươi trân châu đường đen mới ra...”
An Hi liến thoắng đọc một chuỗi dài.
Hàn Tử Kiêu ngơ ngẩn.
Một đống thứ cô ấy nói là gì? Hoàn toàn không hiểu.
Kem chesse là gì?
Trân châu gì?
Trân châu???
Hàn Tử Kiêu đằng hắng: “Lấy loại trà sữa trân châu giống ngày hôm qua đi“.
“Được” An Hi nhẹ nhàng đáp ứng rồi lại hỏi: “Muốn ly lớn? Lạnh hay nóng? Mấy phần ngọt?”
Mấy phần ngọt? Mấy phần ngọt???
Hàn Tử Kiêu có chút hối hận trong lòng.
Rốt cuộc tại sao lại luẩn quẩn trong lòng, một hai phải tự mình đến đây gọi cái này?
___
Editor: Anh Kiêu chắc kiểu: Hoài nghi nhân sinh
(^。^) (^O^) ┑( ̄Д  ̄)┍