Tiểu Thuỵ Thú Của Sát Thần

Chương 5: Chương 5




Editor: Yuri Ilukh

Hàn Tử Kiêu không phản ứng gì: “Toàn bộ đều chọn giống loại tối hôm qua cô đưa đến Trivisa“.

An Hi đồng ý, xoay người đi làm trà sữa, đóng ly rồi rót toàn bộ Thuỵ Khí còn lại trong kinh mạch vào ly trà sữa đó.

Tối hôm qua ít nhiều cũng nhờ anh ta ra tay hỗ trợ, về tình về lý thì đều phải cảm ơn người ta.

Hàn Tử Kiêu nhận ly trà sữa An Hi đưa tới thì lập tức nhận ra được sự khác biệt.

Thuỵ Khí bên trong rõ ràng nhiều hơn ly trà sữa hôm qua rất nhiều, đúng là cô làm một ly rất đặc biệt.

Hàn Tử Kiêu nhận chiếc ống hút An Hi đưa cho, thuần thục chọc vào màng bọc một cái.

Thuỵ Khí thêm đến nhiều nên ly trà sữa này ngon hơn ly hôm qua rất nhiều.

Hàn Tử Kiêu dẫn Thuỵ Khí đi về phía trước, sự vật trước mắt dần dần rõ ràng lên.

Trước mắt là một quầy chế biến nho nhỏ bằng gỗ, bên trên có một chiếc máy thu tiền màu đỏ, bên cạnh có bày hai chậu cây nhỏ mọng nước, trên bàn có thực đơn được ép plastic, bên trên có hình mấy ly đồ uống dễ thương được vẽ tay.

Thực đơn được vẽ vô cùng đáng yêu, bảo Hàn Tử Kiêu gọi món trên đây làm anh hơi thẹn.

Hàn Tử Kiêu ngẩng đầu, cô gái hôm qua mặc tạp dề caro mỏng, đứng sau quầy thu ngân, mũi nhỏ hơi hếch, chớp chớp đôi mắt nhìn anh.

Cô thoạt nhìn còn nhỏ hơn hôm qua một chút, tóc nâu mềm mại được thắt bím lơi từ trên đầu xuống, vắt sang một bên vai.

Dưới tia nắng ban mai, cả người cô đều mang theo một tầng vựng quang mềm mại màu trắng ngà.

Không thể nghi ngờ, là một con Tiểu Thuỵ thú.

Hơn nữa, còn rất nhỏ, đại khái là mới sinh không lâu.

Một con Tiểu thuỵ thú nhỏ như thế sao lại có thể tạo ra Thuỵ Khí thuần tịnh như vậy?

An Hi phát hiện đôi mắt anh bỗng nhiên có thể nhìn được, lại còn nhìn chằm chằm trên mặt mình. Trong lòng cô biết rõ: Anh có thể nhìn thấy.

Đáng tiếc Thuỵ Khí quá ít, anh chỉ có thể nhìn thấy trong chốc lát.

Trà sữa đã uống hết hơn nửa, nhân lúc mắt còn sáng, Hàn Tử Kiêu hỏi An Hi, giọng nói tuỳ ý: “Có muốn đổi việc không?”

An Hi sửng sốt một chút: “Đổi công việc gì?”

“Đóng cửa tiệm trà sữa, tới làm trợ lý tư nhân cho tôi, mỗi ngày mang toàn bộ Thuỵ Khí cô tạo ra đưa cho tôi, điều kiện cô có thể tuỳ chọn“.

Thì ra hôm nay anh tới với mục đích này.

Tiệm trà sữa là con đường tốt để tản Thuỵ Khí, bây giờ mới khai trương, vất vả lắm mới đi vào quỹ đạo nên đương nhiên là An Hi không chịu.

Dù anh có đưa nhiều tiền đi chăng nữa thì làm gì có con đường nào tốt hơn việc nỗ lực tản Thuỵ Khí, làm thể chất của chính mình càng ngày càng tốt hơn?

Làm người phải nhìn xa trông rộng.

An Hi nhìn bảo vệ đang lùi lại bên cạnh, nhỏ giọng giải thích: “Mỗi ngày tôi chỉ có thể nuôi ra được một chút Thuỵ Khí, nếu cho anh hết thì cũng chỉ có thể làm anh nhìn thấy một lát, không có tác dụng gì“.

Hàn Tử Kiêu lưu loát đáp: “Có tác dụng hay không là chuyện của tôi“.

An Hi đành phải trực tiếp cự tuyệt anh: “Ngại quá, thật sự tôi chưa nghĩ tới“.

Ly trà sữa dần dần thấy đáy, bóng người trước mắt Hàn Tử Kiêu chậm rãi biến mất, hỗn độn lại lần nữa bao phủ toàn bộ.

“Cô cứ từ từ suy xét một chút, ngày mai tôi lại đến“.

An Hi lập tức nói: “Ngày mai tôi cũng sẽ không đồng ý với anh“.

Hàn Tử Kiêu bâng quơ đáp: “Tôi nói là ngày mai lại đến uống trà sữa. Cô tên là An Hi đúng không? Ngày mai gặp“.

Hàn Tử Kiêu xoay người, ý bảo bảo vệ rời đi.

Xem ra công tác tình báo của anh không tồi, không những biết được quán trà sữa ở đâu mà còn biết cả tên của An Hi.

An Hi cảm thấy không công bằng nên lập tức hỏi lại: “Vậy còn anh? Anh tên gì?”

Hàn Tử Kiêu quay đầu lại, dùng đôi mắt không có tiêu điểm hướng về phía An Hi: “Hàn Tử Kiêu“.

Hàn Tử Kiêu vừa rời đi liền có mấy nữ sinh ở đại học cạnh đó náo nhiệt vây đến trước quầy.

“Hôm nay các em vẫn muốn sữa tươi trân châu đường đen?” An Hi mỉm cười hỏi.

“Đúng vậy, giống nhau hết. Mấy ngày nay uống trà sữa của chị làm bọn em ôn tập vô cùng hiệu suất, khi đi thi thì đầu óc minh mẫn hơn so với trước kia nhiều“.

“Không sai, đáng sợ hơn nữa là khi đi tự học em còn vừa lúc ngồi bên cạnh nam thần của em“.

“Quả thực là trà sữa may mắn!”

Mấy người hi hi ha ha mang trà sữa rời đi, bên ngoài lại có một nữ sinh hơn hai mươi tuổi đi tới.

Nữ sinh có khuôn mặt thanh tú, ăn mặc mộc mạc, mặt đầy mệt mỏi, mang một cái túi đeo chéo, nhìn qua giống như mới tan tầm sáng sớm trở về.

“Muốn gọi món gì?” An Hi hỏi.

Nữ sinh có chút do dự: “Trà sữa của quán dùng sữa tươi làm hả?”

“Không sai, dùng sữa tươi và lá trà ngon từ vườn trà làm ra” An Hi khẳng định.

Nữ sinh thở phào nhẹ nhõm, gọi một ly lục trà sữa trân châu, có chút ngượng ngùng: “Không biết tại sao đứng bên ngoài nhìn cửa hàng của mọi người, bỗng nhiên đặc biệt muốn uống trà sữa. Nhưng tôi mang thai, sợ trà sữa có chất phụ gia, không tốt cho em bé”

“Yên tâm, trân châu cũng do chúng tôi tự làm, không phải mua ngoài” An Hi bảo cô gái ngồi chờ trong tiệm, vừa làm trà sữa vừa hỏi: “Vừa tan ca đêm sao? Mang thai mà còn vất vả vậy“.

An Hi tươi cười ấm áp làm cô gái bỗng nhiên rất muốn nói chuyện với An Hi: “Không còn cách nào khác, tôi có em bé, tôi và bạn trai muốn tích góp tiền nhanh chóng mua phòng, kết hôn. Làm ca đêm có thêm tiền phí trực đêm, có thể kiếm nhiều hơn một chút là được“.

An Hi nghĩ thầm: Bạn trai cô ấy biết cô ấy mang thai mà còn để cô ấy liều mạng như vậy sao?

An Hi làm xong lục trà sữa rồi đưa cho cô gái: “Cố lên“.

Cô gái uống một ngụm trà sữa.

Trà sữa ấm áp đi xuống, một loại cảm giác yên ổn ấm áp chầm chậm dâng lên, mệt mỏi một đêm đột nhiên biến mất.

Cô gái ngẩng đầu hiền hoà cười với An Hi: “Uống ngon thật“.

Bên ngoài, một người đàn ông trẻ tuổi xách túi vội vàng đi ngang qua, giống như đang chạy vội đi làm, cô gái vội vàng gọi: “Ngô Cận, em ở đây”>

Sau đó, mặt đầy ngọt ngào quay lại giải thích với An Hi: “Bạn trai của tôi”,

Thấy bạn gái đứng ở tiệm trà sữa, Ngô Cận cũng đi vào quán nhỏ của An Hi.

“Nhã Nhã? Em tan ca đêm còn không nhanh về nhà ngủ mà chạy tới đây uống trà sữa?”

Đôi mắt Ngô Cận tràn đầy tơ máu, hình như là cả một đêm chưa ngủ.

Trong phòng thuê tối qua, bạn gái Nhã Nhã trực đêm không ở nhà, Ngô Cận liên tục tự mình kiểm tra tài khoản trong thẻ, mỗi lần đều đếm đi đếm lại số lượng số 0 đằng sau, đếm thế nào cũng là hai ngàn vạn.

Hai ngàn vạn.

Hoàn toàn có thể mua đứt một căn ở khu nhà Second-hand nào đó ở gần đây, số tiền còn lại có thể làm ăn nhỏ.

Hoặc là dứt khoát mua một căn phòng mới hợp ý, không cần vay thêm chút tiền nào.

Điều kiện trong nhà Ngô Cận và Nhã Nhã đều rất bình thường, vẫn luôn liều mạng kiếm tiền cả ngày cả đêm, ngoại trừ đi làm chính còn ra ngoài làm thêm kiếm tiền.

Lễ tình nhân, năm mới, ngày lễ lãng mạng nào đó đều không trải qua, phải đi ra ngoài bán hoa, bán cờ, bán đèn lồng, bán các loại vật nhỏ.

Gom góp lâu như vậy nhưng vẫn chưa đủ tiền mua nhà.

Ngô Cận vẫn luôn rất bất bình.

Anh ta lớn lên không tệ, đầu óc linh hoạt, làm việc quyết đoán, lại nỗ lực, nhưng dù cho có nỗ lực đến đâu đều không thể so với những người bạn học sinh ra ở gia đình có điều kiện tốt.

Vừa ở vạch xuất phát đã thua rối tinh rối mù.

Tại sao?

Bây giờ trên trời bỗng nhiên rớt xuống hai ngàn vạn, quả thực giống như đang nằm mơ.

Cuộc đời chớp mắt đã thay đổi rõ rệt.

Một mình Ngô Cận suy nghĩ cả đêm, kích động cả đêm, không biết tại sao lại không nói cho bạn gái Nhã Nhã chuyện này.

Nhã Nhã hoàn toàn ngây thơ, vô tri với mọi chuyện đã phát sinh, thấy đôi mắt Ngô Cận đỏ bừng thì biết tối qua anh ta đi hộp đêm làm tạp vụ, gần rạng sáng mới tan tầm, đại khái là không ngủ đủ thì có chút đau lòng.

Nhã Nhã kéo kéo cánh tay Ngô Cận, nói với An Hi: “Anh ấy cũng phải làm 2 việc, quá mệt mỏi, làm cho anh ấy một ly lục trà sữa đi, loại nóng ấy“.

Nhã Nhã cẩn thận liếc nhìn Ngô Cận, cho rằng Ngô Cận sẽ phản đối, cảm thấy mua thứ này lãng phí tiền.

Trước kia khi Nhã Nhã đi ngang qua, muốn uống trà sữa thì Ngô Cận đều sẽ nói 'Chỉ là trà thêm sữa thêm đường mà thôi, một ly tận 12 đồng, đủ để mua mấy lồng bánh bao'.

Nhưng Ngô Cận trước nay đều tiếc nuối không tiêu tiền vậy mà lần này lại không nói gì, chỉ có chút hơi mất hồn mất vía.

An Hi cũng nhìn Ngô Cận một cái, giúp anh ta làm một ly trà sữa.

Tuổi của An Hi còn quá nhỏ, không thể so với Hàn Tử Kiêu, nhìn không ra Ngô Cận có điểm nào không đúng, nhưng bản năng cảm thấy anh ta làm cô cảm thấy không thoải mái.

Ngô Cận nhận ly trà sữa, uống một ngụm.

Trà sữa thơm nồng, trấn an tâm hồn, Ngô Cận không tự chủ mà lại uống thêm một ngụm, dùng giọng nói nhẹ nhàng giục Nhã Nhã: “Nhanh về nhà đi ngủ đi, anh cũng phải đi làm“.

Tình hình kinh doanh của tiệm trà sữa không tồi.

Một ly, một ly trà sữa bán ra, theo đó trời dần dần tối đi.

Ánh đèn đường sáng lên, người tới lui ít đi, An Hi làm một ly trà ô long kem chesse cho chính mình.

Nhấp một chút trà hơi chát, hương vị thuần tuý, tinh tế an ủi đầu lưỡi. Uống trà sữa do mình làm không có tác dụng gì với An Hi nhưng mà trà sữa uống vẫn rất ngon.

Vừa mới uống được mấy ngụm thì bỗng nghe thấy một giọng nữ cao vang lên bên ngoài.

“Nói chuyện nhiều như vậy, em khát“.

Giọng nam trầm ấm dịu dàng: “Đi nhà anh ngồi tí, uống ly trà được không?”

“Đi nhà anh thì có thể nhưng không muốn uống trà, em muốn uống trà sữa trân châu” Giọng nữ làm nũng.

An Hi quay đầu, nhìn thấy Ngô Cận cùng một người phụ nữ trẻ tuổi không quen biết cùng nhau đi tới.

Người phụ nữ thân mật ôm cánh tay Ngô Cận, quần áo tinh xảo, trang điểm cũng không tồi.

Khác hẳn so với Nhã Nhã mặt đầy tiều tuỵ, mệt mỏi, người phụ nữ này thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Ngô Cận do dự một chút rồi đồng ý, cùng cô gái đi vào cửa tiệm trà sữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.