Mặc kệ trong lòng Kỷ Trạch nghĩ như thế nào, dù sao trên mặt của anh tràn đầy bình tĩnh và tùy ý, giống như vừa rồi mình cũng không nói lời nào đáng sợ, nếu như những người khác cảm thấy kỳ lạ đó nhất định là bọn họ chuyện bé xé ra to.
Vẻ mặt ba khách quý khác ngơ ngác mấy giây, thật đúng là bị hù dọa.
Trình Ngạo lấy năng lực quản lý biểu cảm kinh người cấp bậc ảnh đế đầu tiên cố giữ biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh hỏi thăm: “Bà trẻ, là tên thân mật, hay là?”
Kỷ Trạch lời ít mà ý nhiều: “Thật, ruột thịt.”
Ôn Nguyên Nguyên không kiềm được, thán phục: “Ruột thịt? Sự dũng mãnh của cụ nhà không giảm nha.”
Kỷ Trạch: “...”
Vẻ mặt anh nứt ra một giây, ý thức được Ôn Nguyên Nguyên hiểu lầm, anh cũng không dám nhận cái này: “Không phải, ruột thịt chính là họ hàng. Bà trẻ là họ hàng không cùng chi, không phải em gái ruột của ông nội tôi, chỉ là vai vế rất cao.”
Ôn Nguyên Nguyên cũng ý thức được suy đoán vừa rồi của mình không hợp lẽ thường cỡ nào, ho khan một tiếng, ánh mắt chuyển về phía Kỷ Thanh Ngọc: “Bà cô nhỏ như vậy, ly kỳ thật đấy.”
[Ha ha ha Ôn Nguyên Nguyên chị cười chết em đi]
[Trước kia nhìn cô dẫn chương trình đã cảm thấy cô rất khôi hài, hoá ra quả nhiên là ngốc ngếch sao]
[Đã là nói nữ thần xinh đẹp hết lần này tới lần khác lại có cái miệng như này]
[Chỉ có tôi cảm thấy Kỷ Trạch ra vẻ bình tĩnh trông hài lắm sao? Nếu không phải tôi nhìn thấy vẻ mặt qua đời tại chỗ của cậu ấy, tôi cũng khẳng định bị cậu ấy lừa gạt.]
[Nếu lúc diễn kịch cậu ta có thể có diễn xuất thế này ai sẽ mắng cậu ta chứ, cho nên những ngôi sao lưu lượng này quả nhiên chẳng hề chú ý đến quay phim đúng không?]
Lộ Dịch đứng bên cạnh mẹ, tò mò nhìn Kỷ Thanh Ngọc.
Cậu muốn nói chuyện với em gái nhỏ hơn mình một tuổi này nhưng lại hơi xấu hổ, xoắn xuýt hồi lâu vẫn bị tò mò lấn át: “Chào em, anh tên Lộ Dịch, năm nay bốn tuổi.”
Kỷ Thanh Ngọc cũng cười, thoải mái vươn tay với cậu: “Tôi tên Kỷ Thanh Ngọc, năm nay ba tuổi.”
Hai tay nhỏ tay nắm tay nhau, thợ quay phim lập tức quay cận cảnh.
[Hai bàn tay đáng yêu quá, muốn gặm ghê]
[Tôi thích nhất là hai bé cưng nắm tay, vui vẻ gấp đôi]
[Lộ Dịch dễ xấu hổ quá, bé shota đáng yêu đúng là chọc tôi quá mà.]
Ôn Nguyên Nguyên kinh ngạc nói với Kỷ Trạch: “Lộ Dịch nhà chúng tôi rất thích Tiểu Thanh Ngọc. Bình thường tính thằng bé rất yên lặng, rất ít khi chủ động trò chuyện với những người bạn nhỏ khác.”
Lộ Dịch nghe thấy lời của mẹ, ngẩng đầu lên nghiêm trang nói: “Bởi vì em gái Thanh Ngọc nhỏ tuổi hơn con. Con là anh, phải chủ động quan tâm em gái.”
Kỷ Trạch: “...”
Vẻ mặt của anh bỗng nhiên trở nên vô cùng quái lạ.
Ngay từ đầu Ôn Nguyên Nguyên còn chưa kịp phản ứng, muốn hỏi anh làm sao vậy, lời đến khóe miệng bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.
Cô quay đầu nhìn con trai vừa mới tìm được đồng bọn, theo lý mà nói, Lộ Dịch lớn hơn Tiểu Thanh Ngọc một tuổi, gọi con bé là em gái không sai.
Nếu trách thì trách tại, Tiểu Thanh Ngọc là bà cô của Kỷ Trạch.
Lộ Dịch lại gọi Tiểu Thanh Ngọc là em gái, vậy...
[Ha ha ha ha Tiểu Trạch: Tử vong tuần hoàn, tự bế vô hạn.]
[Kỷ Trạch: Con mẹ nó ông đây thật sự không muốn ghi hình nữa!]
[Chết cười, bé cưng Lộ Dịch, tiếng em gái này cũng không thể gọi]
Trước khi Kỷ Trạch mở miệng, Ôn Nguyên Nguyên đã mở miệng trước: “Lộ Dịch.”
Cậu nhóc đáng yêu quay đầu nhìn về phía mẹ mình.
Ôn Nguyên Nguyên dịu dàng nói: “Không thể gọi em gái Thanh Ngọc, con có thể gọi con bé là Tiểu Thanh Ngọc.”
Lộ Dịch không hiểu: “Tại sao ạ?”
Bởi vì mẹ con còn chưa muốn làm bà cố!
Cô còn chưa nghĩ ra nên giải (bịa) thích (chuyện) hợp lý như thế nào, Lộ Dịch nhìn Kỷ Trạch một chút, bừng tỉnh đại ngộ: “Con hiểu rồi!”
Hai mắt cậu sáng long lanh nói: “Bởi vì anh Kỷ Trạch phải gọi Thanh Ngọc là bà cô, cho nên con cũng phải gọi là bà cô! Mẹ, con nói có đúng không ạ?”
Ôn Nguyên Nguyên: “...”
Cô tức giận duỗi ngón tay chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Đúng cái gì mà đúng, con thật đúng là thằng nhóc láu cá!”
[Ha ha ha ha Lộ Dịch, sao nhóc đáng yêu thế]
[Nội tâm Ôn Nguyên Nguyên: Mẹ con cũng không muốn tự dưng sinh ra một người cô lớn thế đâu.]
Kỷ Thanh Ngọc một mực ngửa đầu nghe bọn họ nói chuyện, lúc này gọi tiểu đồng bọn của cô: “Lộ Dịch.”
Lộ Dịch nghe tiếng nhìn cô.
Kỷ Thanh Ngọc vô cùng chín chắn nói: “Cậu gọi tên tôi là được rồi. Vai vế của tôi quá lớn, bất kể cậu gọi tôi như thế nào, người lớn bọn họ đều sẽ rất khó xử.”
Lộ Dịch tỉnh tỉnh mê mê, nhưng vẫn rất nghe lời tiểu đồng bọn: “Ờ!”
Hai bạn nhỏ khác cũng đi tới chảo hỏi đồng bạn mới.
Trình Lộc Minh lớn tuổi nhất, cũng rất có phong phạm của anh lớn: “Anh tên Trình Lộc Minh, năm nay sáu tuổi. Anh lớn nhất trong số chúng ta, về sau các em có vấn đề gì, đều có thể tới tìm anh.”
Ngạn Manh Manh là cô bé dịu dàng yên tĩnh, nói chuyện thỏ thẻ dễ nghe: “Mình tên Ngạn Manh Manh, tháng sáu năm nay tròn bốn tuổi.”
Cô bé lớn hơn Lộ Dịch hai tháng.
Mấy phụ huynh đứng bên cạnh nhìn bọn nhỏ đứng chung một chỗ, đều cảm thấy rất thú vị.
Nhắc đến nguyên nhân đồng ý tham gia chương trình này, Trình Ngạo cười nói: “Tôi đã xem mấy mùa trước của Phụ Huynh Siêu Cấp, rất thích. Ekip chương vừa liên lạc với tôi là tôi đồng ý liền. Trẻ con tuổi thơ trải qua phong phú một chút, quen được nhiều người bạn cũng rất tốt.”
Ôn Nguyên Nguyên rất tán thành: “Tôi là bởi vì công việc bận quá, không có thời gian chơi với Lộ Dịch. Đúng lúc có chương trình, có thể vừa làm việc vừa ở bên con nên nhận lời.”
Ngạn Thanh Thanh mỉm cười nói: “Tôi muốn cho Manh Manh quen nhiều bạn bè, để con bé thấy nhiều đồng lứa xuất sắc, mở rộng tầm mắt.”
Kỷ Trạch không nói gì.
Ba người chuyển ánh mắt về phía anh: “Cậu/Anh thì sao?”
Kỷ Trạch: “Vừa quay xong một bộ phim, bây giờ đang nghỉ ngơi. Quản lý của tôi không nhìn nổi tôi rảnh rỗi quá nên giục tôi nhận.”
Những người khác: “...”
Ôn Nguyên Nguyên không hổ là xuất thân MC, năng lực phản ứng hàng đầu, lập tức trợn mắt nhìn Kỷ Trạch: “Cậu nói như vậy liền lộ ra những lời chúng tôi vừa nói có vẻ rất chính thức và giả tạo. Có thể phối hợp với chúng tôi được không, nói muốn mang bà trẻ trải nghiệm chương trình cũng được nha.”
Kỷ Trạch biết người ta đang đưa bậc thang cho mình, anh cũng không phải người không biết tốt xấu, lập tức nghiêm mặt nói: “Được rồi, các vị khán giả, vừa rồi tôi nói đùa thôi. Mục đích thật sự của tôi là muốn cho Kỷ Thanh Ngọc tìm mấy người bạn cùng tuổi.”
[Nữ thần của tôi thật tốt, phản ứng nhanh, đã xinh đẹp còn tốt bụng.]
[Thôi, Kỷ Trạch anh không cần giải thích, chúng tôi đều biết cái trước mới là lời nói thật]
[Quản lý không nhìn nổi quá rảnh rỗi đúng là chân thực, cực kỳ giống lãnh đạo không nhìn nổi tôi bình thường nghỉ ngơi.]
[Anh ngậm miệng đi, đều biết anh không phải tự tình nguyện tới rồi.]
Rất nhanh, có nhân viên công tác tới phát cho mỗi nhóm khách quý một tấm thẻ nhiệm vụ.
Kỷ Trạch nhận lấy, chỉ thấy bên trên viết: Nơi ở và đồ ăn của mọi người đều ở trên đảo. Bến thuyền trước mặt có bốn chiếc thuyền nhỏ, mời nhóm khách quý tự chọn một chiếc, dựa vào bản thân hoặc giúp lẫn nhau đi tới đảo.
Chú ý: Mỗi nhóm khách quý một chiếc thuyền, cho phép giúp đỡ lẫn nhau nhưng không thể nhiều nhóm khách quý chung một chiếc thuyền.
Thời gian đã không còn sớm, mấy nhóm khách quý không tiếp tục chậm trễ, tự đi đến bến thuyền.
Dường như Ngạn Manh Manh hơi sợ nước, kéo tay Ngạn Thanh Thanh mặt mũi trắng bệch.
Ngạn Thanh Thanh ngồi xổm người xuống an ủi cô bé: “Đừng sợ, trên thuyền rất an toàn, chị cũng ở bên cạnh em mà, sẽ không rơi xuống đâu.”
Ngạn Manh Manh vẫn kéo tay cô ta không dám đi lên phía trước.
Sắc mặt Ngạn Thanh Thanh vẫn ôn hoà như cũ, nhưng giọng điệu dần dần nghiêm nghị lại: “Manh Manh, chút rắc rối nhỏ như thế em đã sợ rồi sao? Chút khó khăn nhỏ như thế đã có thể đánh bại em rồi sao?”
Ngạn Manh Manh cắn môi, nhỏ giọng nói: “Manh Manh không sợ, Manh Manh sẽ khắc phục.”
Cô bé chậm rãi buông bàn tay kéo Ngạn Thanh Thanh ra, cúi đầu, đi theo cô ta về phía bến thuyền.
Mấy người Kỷ Thanh Ngọc đã đến bến thuyền từ lâu, cũng không chú ý tới một màn này.
Đợi đến khi nhóm chị em đi tới, Kỷ Thanh Ngọc nhìn thấy dáng vẻ của Ngạn Manh Manh, kỳ quái nói: “A? Manh Manh, nhìn cậu có hơi khó chịu, không thoải mái sao?”
Ngạn Manh Manh vô thức nhìn chị gái, lắc đầu: “Không có không thoải mái.”
Kỷ Thanh Ngọc nghi ngờ nhìn cô bé một chút, luôn cảm thấy dáng vẻ không giống như là không không thoải mái.
Màu sắc bốn chiếc thuyền nhỏ cũng không giống nhau, Kỷ Thanh Ngọc nhỏ giọng nói với Kỷ Trạch: “Tiểu Trạch, chúng ta đợi một chút, để bọn họ chọn trước.”
Kỷ Trạch hỏi: “Hả? Vì sao?”
Kỷ Thanh Ngọc tự nhiên nói: “Vai vế ta lớn, nên nhường bọn họ.”
Kỷ Trạch không quan trọng cái này, gật đầu biểu thị có thể.
Thợ quay phim thể hiện chân thật một màn này trước mặt khán giả.
[Ha ha ha đây chính là lớn tiếng mưu đồ bí mật trong truyền thuyết sao]
[Bà trẻ là bà trẻ bảo vệ hậu bối, yêu yêu.]
[Một người nghiêm túc nói, một người nghiêm túc nghe, đáng yêu quá!]
Khách quý khác ngược lại không nghĩ quá nhiều, tự chọn cho mình một chiếc thuyền. Mặc dù Ngạn Manh Manh rất sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sát chị gái lên thuyền, mặc áo phao cứu sinh.
Bà trẻ được chia cho một chiếc thuyền nhỏ màu lam, sau khi ngoan ngoãn làm xong biện pháp phòng hộ, cô lập tức thúc giục: “Nhanh lên! Chúng ta mau chóng chèo thuyền, xông lên đầu tiên!”
Kỷ Trạch:???
Anh nghi ngờ nói: “Không phải người nói phải nhường bọn họ sao?”
Kỷ Thanh Ngọc lời lẽ ngay thẳng nói: “Không phải đã nhường bọn họ chọn trước rồi sao? Hiện tại, chúng ta phải dựa vào bản lĩnh vượt qua bọn họ, lấy được hạng nhất!”
Kỷ Trạch: “...”
Anh không hiểu khát vọng chiến thắng của bà trẻ ở đâu ra, nhưng chuyện nhỏ nhặt này cũng vui vẻ nghe theo cô: “Tới đi.”
[???? ]
[Ha ha ha khát vọng chiến thắng đáng chết này, bé cưng có lòng tiến thủ yêu yêu]
[Tiểu Trạch mờ mịt, nhưng Tiểu Trạch ngoan ngoãn nghe lời]
[Bạn nhỏ rất có tinh thần! Đã thấy nhiều đứa ngoan ngoãn, thình lình nhìn thấy một đứa kiêu ngạo, thật sự là không chống đỡ được]
[A, nói cứ như hai người muốn lấy được hạng nhất thì có thể lấy được vậy, đừng đợi chút nữa lại vả mặt.]
[Cái này không phải là lời nói ngây thơ của trẻ con sao, cho dù không lấy được hạng nhất, cũng không trở ngại vẻ đáng yêu của bà trẻ chúng ta nha. Có cái gì mà vả mặt.]
...
[CMN!]
[Đậu xanh!]
Mấy người Trình Ngạo trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thuyền nhỏ màu lam nhanh chóng đi xa.
Ôn Nguyên Nguyên trực tiếp ngoảnh đầu đối diện ống kính: “Đạo diễn, tôi báo cáo, có người bật hack!”
Trình Ngạo cũng có chút hoài nghi cuộc đời, lớn tiếng nói: “Thuyền của mấy người Kỷ Trạch thật sự không lắp môtơ điện hả? Làm sao lại nhanh như vậy?”
Ngạn Thanh Thanh vừa luống cuống tay chân chèo thuyền, còn vừa phải chú ý đến em gái bị dọa co rúm ở giữa không dám động đậy.
[Hay lắm, bây giờ tôi biết tự tin của bà trẻ từ đâu mà đến rồi. ]
[Cảnh này cực kỳ giống tuyển thủ chuyên nghiệp mang ba con gà mờ.]
Có lẽ người nhà họ Kỷ thật sự có chút năng khiếu bẩm sinh trong việc chèo thuyền, sức lực lại lớn, hai người mỗi người cầm một mái chèo nhỏ, vèo một cái thuyền nhỏ đã phi ra thật xa.
Kỷ Thanh Ngọc rất thích cảm giác này, cô gan lớn, còn giơ tay nghịch nước, cực kỳ vui vẻ.
Nhân viên công tác ngồi thuyền theo sau: “...”
Trên bình luận trong livestream chậm rãi đánh ra một hàng chữ:
Chúng tôi cam kết tất cả trò chơi đều công bằng công chính, nhóm khách quý đều tham gia thi đấu bằng thực lực.】