Anh không thích trẻ con, cũng khinh thường đeo mặt nạ trong ống kính chương trình tạp kỹ, hoàn toàn che giấu tính nết thật sự của bản thân.
Quả thực là hố đen của chương trình tạp kỹ.
Huống hồ, «Phụ Huynh Siêu Cấp» vì tạo ra điểm nóng và thỏa mãn ham muốn thăm dò của người xem, trong lúc ghi hình chương trình áp dụng hình thức trực tiếp.
Kỷ Trạch chân thành từ chối quản lý: “Tôi cảm thấy, tôi không chịu được thời gian dài vậy đâu. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, danh tiếng của tôi đã không quá tốt có thể sẽ đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.”
“Lại nói.” Kỷ Trạch ăn ngay nói thật, “Có lẽ không có phụ huynh nào đồng ý đưa con cho tôi tham gia chương trình đâu.”
Chương trình này cũng không bắt buộc khách quý phải mang con ruột của mình tham gia chương trình, cũng có thể mang theo con của họ hàng hoặc là bạn bè tham gia.
Không ít gia đình tự nguyện đăng ký, hi vọng để con của mình có thể nhận được sự nổi tiếng nhất định thông qua chương trình, trở thành sao nhí. Hoặc là cho con cái có trải nghiệm đặc biệt.
“Trước kia đúng là tôi không trông cậy vào cậu.” Triệu Tiền Tôn cười tủm tỉm nói, “Còn không phải, bà trẻ của chúng ta tới rồi sao?”
Giọng anh ta đầy chờ mong: “Hôm qua tôi thấy hai người ở chung rất tốt. Không cần cố gắng diễn trò, chỉ cần hai người bày ra cuộc sống thường ngày dưới ống kính, tuyệt đối có thể hút không ít fan cho cậu, cũng có thể rửa sạch một vài lời đồn bất lợi.”
Chí ít, mấy biệt danh kỳ lạ sát thủ trẻ con, thẳng nam lạnh lùng gì gì đó có thể lấy xuống.
Kỷ Trạch nhíu mày: “Anh đừng có ý đồ với cô nhóc.”
Anh thật sự sợ lại gặp sét đánh không thể hiểu nổi.
Triệu Tiền Tôn nghe giọng điệu này biết là anh không vui.
Nhưng cơ hội tốt như vậy, anh ta thật sự không muốn từ bỏ.
Buổi chiều, lúc căn phòng của Kỷ Thanh Ngọc được bố trí xong, Triệu Tiền Tôn chạy tới, còn mang theo một bộ lâu đài thủ công rất tinh xảo, xem như quà cho Kỷ Thanh Ngọc.
Kỷ Thanh Ngọc hiển nhiên rất thích, vẻ mặt vui vẻ nhìn mắt trần cũng có thể thấy.
“Cảm ơn anh, anh Triệu.” Hôm qua lúc gặp mặt, cô đã nhớ kỹ tên của Triệu Tiền Tôn.
Cô rất thẳng thắn nói: “Hiện giờ tôi không có món quà nào thích hợp để tặng cho anh. Chờ có cơ hội, tôi sẽ tặng lại anh một món quà.”
Tiểu Trạch không cho cô dễ dàng động vào đồ trong hòm, bao gồm vàng thỏi bên trong.
“Bà trẻ của chúng ta thích là được.” Bà trẻ của Kỷ Trạch, Triệu Tiền Tôn cảm thấy mình gọi một tiếng cũng không lỗ.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Kỷ Trạch, Kỷ Trạch không đợi anh ta mở miệng đã từ chối thẳng thừng: “Tôi nói rồi, thu lại suy nghĩ không thiết thực của anh đi.”
Triệu Tiền Tôn cũng không nóng nảy, ngồi xuống sô pha, nói: “Trước tiên cậu đừng từ chối tôi thẳng thừng như vậy. Tôi hiểu có thể là cậu muốn bảo vệ đứa trẻ nhà mình, nhưng cậu cẩn thận nghĩ đi, chuyện này với cậu, với bà trẻ, không có bất kỳ chỗ xấu nào, ngược lại có lợi không ít, không phải sao?”
«Phụ Huynh Siêu Cấp» là chương trình truyền hình thực tế chăm sóc trẻ con, chủ yếu thể hiện bí mật thường ngày của các ngôi sao, chung sống giữa bọn họ và con trẻ với khán giả, cũng không dựa vào các loại lục đục với nhau hoặc là đấu đá nhau để kiếm lưu lượng.
Người xem thích chương trình này, lệ khí cũng ít hơn người xem chương trình khác.
Hơn nữa người xem luôn rất dễ tha thứ với trẻ con. Đến nay chương trình đã được hai mùa, từng xuất hiện nghệ sĩ lật xe trong chương trình nhưng cũng không có antifan phát điên nói xấu búp bê sữa không biết gì.
Có thể lên chương trình, hoặc là con cái của chính ngôi sao, hoặc là con nhà người ta do tổ chương trình tỉ mỉ chọn lựa. Những đứa bé này, bất luận là bề ngoài hay là tính cách, đều là người nổi bật trong đám đồng lứa.
Bé con vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, ai mà không thích chứ? Ai nhẫn tâm nói xấu chứ?
Dù là có số ít antifan nói lời khó nghe, cũng sẽ rất nhanh bị bình luận của người xem che đi.
Triệu Tiền Tôn nói: “Không nói những cái khác, chỉ bằng giá trị nhan sắc của cậu và bà trẻ, tuyệt đối là tổ hợp vua nhan sắc của «Phụ Huynh Siêu Cấp». Còn sợ không có nhiệt độ?”
“Cậu và bà trẻ đều có thể nâng cao độ nổi tiếng, nếu như bà trẻ có ý muốn vào ngành giải trí, đây là nền tảng cực tốt. Nếu như không muốn cũng có thể kiếm một món tiền ký hợp đồng không nhỏ. Đương nhiên tôi biết nhà họ Kỷ không thiếu tiền...”
Kỷ Thanh Ngọc vốn ngồi ở trên sô pha, lặng yên nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đó ánh mắt sáng lên: “Có thể kiếm tiền?”
Triệu Tiền Tôn sững sờ, đáp: “Đúng vậy.”
Kỷ Thanh Ngọc tò mò nói: “Chương trình tạp kỹ là cái gì, chương trình truyền hình thực tế là cái gì? Tham gia chương trình cần làm cái gì?”
Triệu Tiền Tôn kinh ngạc nhìn cô: “Nhóc có thể hiểu lời chúng tôi vừa nói sao?”
Kỷ Thanh Ngọc đàng hoàng lắc đầu: “Không hiểu, rất nhiều thứ đều không hiểu, tôi hỏi anh rồi mà.”
Cô hỏi đều là từ ngữ cô không hiểu. Lời này có nghĩa là, cô có thể hiểu bọn họ đang nói chuyện gì.
Trong lòng Triệu Tiền Tôn khiếp sợ, anh ta cũng có con, tự nhiên rõ, bình thường trẻ con tuổi này dù có thông minh cũng rất khó có tư duy trật tự rõ ràng như vậy.
Ánh mắt của anh ta sáng rực: “Bà trẻ bao nhiêu tuổi?”
Kỷ Thanh Ngọc nói cho anh ta biết Tết Trùng cửu (9/9 âm lịch) này mình tròn ba tuổi.
Triệu Tiền Tôn mừng rơn: “Vẫn chưa tới ba tuổi đã có năng lực tư duy logic mạnh như vậy, Tiểu Thanh Ngọc là một thiên tài!”
Kỷ Thanh Ngọc tán đồng gật đầu: “Sư phụ tôi quả thực thường xuyên khen tôi như thế.”
“Sư phụ?” Triệu Tiền Tôn ngờ vực, xưng hô này cũng không phổ biến.
Kỷ Trạch ho một tiếng, giải thích: “Quê quán bà trẻ nhà tôi khá... Ờ, truyền thống.”
Nhớ tới sức lực lớn thần bí của bà trẻ, anh trực tiếp nói bừa: “Cô nhóc từng bái một đại sư võ thuật làm thầy.”
Triệu Tiền Tôn vỗ tay một cái, kích động nói: “Vậy thì càng tốt, lại thêm một mánh lới tuyên truyền!”
Kỷ Trạch: “...”
Triệu Tiền Tôn lại nghiêm túc giải thích nhưng thứ mà Kỷ Thanh Ngọc hỏi.
Kỷ Thanh Ngọc cái hiểu cái không, chỉ vào TV: “Chính là, bỏ tôi vào đó, cho người khác xem?”
“Không phải bỏ vào, chỉ là thông qua ghi hình, khán giả có thể nhìn thấy nhóc đang làm cái gì.”
Nghe có vẻ rất thú vị, Kỷ Thanh Ngọc làm bộ mình nghe hiểu.
Hai mắt cô sáng lấp lánh, hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: “Thật sự có thể kiếm tiền?”
Triệu Tiền Tôn cười nói: “Đương nhiên có thể, chỉ cần tham gia chương trình là có phí hợp đồng. Tổ chương trình «Phụ Huynh Siêu Cấp» rất hào phóng.”
“Đủ mua rất nhiều, rất nhiều quà không?”
Triệu Tiền Tôn tự động chuyển quà thành các loại đồ chơi trẻ con thích, gật đầu khẳng định: “Đương nhiên!”
Kỷ Thanh Ngọc lập tức quay đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch khó hiểu nói: “Người muốn tham gia chương trình là vì kiếm tiền?”
Kỷ Thanh Ngọc gật đầu thật mạnh.
Kỷ Trạch nhíu mày: “Nhà chúng ta không thiếu tiền, người không cần phải vì thế mà đi ghi hình chương trình.”
“Thế nhưng công việc của con không phải ngôi sao sao?” Kỷ Thanh Ngọc nhớ tới cuộc đối thoại của hai người, “Anh Triệu nói nhận cái này có thể khiến rất nhiều người nhìn thấy con, có lợi cho con.”
“Hơn nữa.” Kỷ Thanh Ngọc rất rõ ràng: “Tiền của các con là tiền của các con, không phải của ta.”
Kỷ Trạch không rõ: “Người muốn kiếm tiền làm cái gì?”
Kỷ Thanh Ngọc xoè ngón tay tính cho anh nghe: “Ta phải mua quà cho Tiểu Trạch, quà cho người nhà Tiểu Trạch, quà đáp lễ cho anh Triệu...”
Đồ mang tới không thể dùng, phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.
Cô thở dài một hơi, ưu sầu nói: “Làm trường bối đúng là không dễ dàng.”
Triệu Tiền Tôn che ngực ngồi phịch ở trên sô pha, biểu thị mình bị đáng yêu xỉu.
Kỷ Trạch cũng không nghĩ tới tiểu tổ tông còn băn khoăn những điều này, ngữ khí hơi dịu lại: “Đã nói không cần mua quà rồi mà.”
Kỷ Thanh Ngọc chững chạc đàng hoàng bày tỏ: “Nói tới nói lui, làm trưởng bối người ta, sao có thể thật sự không thể hiện cái gì chứ?”
Cô nở nụ cười thật tươi: “Cho nên Tiểu Trạch, chúng ta cùng tham gia chương trình kiếm tiền đi!”
*
Sau đó, Kỷ Trạch không chỉ một lần cho rằng, lúc ấy nhất định là mình bị váng đầu.
Anh thế mà bị một nhóc con ba tuổi thuyết phục, ma xui quỷ khiến đồng ý tham gia chương trình với cô.
Có điều anh là người nói lời giữ lời, đã đồng ý, cho dù về sau có một chút hối hận, cũng không có suy nghĩ thay đổi.
Tất nhiên Kỷ Trạch cảm thấy, nếu như mình dám can đảm lật lọng với tiểu tổ tông, sợ là lại phải trải nghiệm mùi vị bị sét đánh như lần kia.
Triệu Tiền Tôn tươi roi rói liên lạc với ekip chương trình.
Sau khi ekip chương trình «Phụ Huynh Siêu Cấp» nhận được câu trả lời của Triệu Tiền Tôn, nhân viên công tác còn có chút hoảng hốt.
“Đạo diễn!” Anh ta la lớn, “Bên Kỷ Trạch trả lời chúng ta, cậu ấy nhận lời mời của chúng ta! Đồng ý ghi hình «Phụ Huynh Siêu Cấp» mùa ba.”
“Kỷ Trạch?” Đạo diễn sững sờ, “Cậu ấy lại đồng ý nhận?”
Vốn ông không có ôm hi vọng quá lớn.
“Đúng vậy!” Nhân viên công tác nói, “Hơn nữa, cậu ấy nói trong nhà cậu ấy vừa vặn có một bạn nhỏ tuổi tác thích hợp, có thể dẫn theo tham gia chương trình.”
Khứu giác của đạo diễn nhạy cảm: “Có thông tin về người bạn nhỏ đó không?”
“Quản lý của cậu ấy nói, lát nữa sẽ gửi cho chúng ta.”
*
Kỷ Trạch muốn dẫn tiểu tổ tông tham gia chương trình tạp kỹ, tự nhiên phải thông báo với gia đình một tiếng.
Không ngạc nhiên chút nào, nghe nói Kỷ Trạch muốn kéo Kỷ Thanh Ngọc tham gia chương trình về gia đình, Kỷ Hải Triều trực tiếp trở mặt:
“Bố không cho phép, con từ chối ngay cho bố. Kỷ Trạch, con thật sự là càng ngày càng không hiểu chuyện, đứa trẻ đang yên đang lành cũng sẽ bị con làm hư!”
Kỷ Trạch đang mở loa ngoài, nghe vậy liếc mắt, nhìn về phía tiểu tổ tông bên cạnh: “Bố con không đồng ý chuyện này.”
Kỷ Thanh Ngọc chớp mắt mấy cái, hiểu ý của anh.
Cô nhìn điện thoại để trên bàn, thông qua quan sát mấy ngày nay, cô đã biết thứ gọi là điện thoại di động này có thể khiến hai người ở khoảng cách rất xa trao đổi cách không gian với nhau.
Cô gọi: “Hải Triều.”
Kỷ Hải Triều đầu dây bên kia im lặng một chút, giọng nói trước đó hơi có vẻ kích động khôi phục lại bình tĩnh: “Chào người.”
Kỷ Thanh Ngọc không nỡ để ông mắng Kỷ Trạch, chủ động nói: “Là ta bảo Tiểu Trạch mang ta tham gia chương trình.”
Kỷ Hải Triều rõ ràng không tin: “Người vừa tới nơi này, làm sao có thể biết những điều này?”
Giọng ông lạnh lùng: “Kỷ Trạch, nếu con có chút trách nhiệm, cũng không thể để đứa trẻ nhỏ như vậy gánh tội cho con chứ.”
Kỷ Thanh Ngọc nâng mặt, giọng điệu tăng thêm: “Hải Triều!”
Kỷ Hải Triều: “...”
Ông thật sự rất khó quen thuộc xưng hô thế này.
Kỷ Thanh Ngọc rất nghiêm túc bày tỏ: “Thật sự là ta bảo Tiểu Trạch mang ta đi, ta muốn kiếm bạc... tiền. Hơn nữa, anh Triệu nói, tham gia chương trình có thể khiến rất nhiều người thích ta, thích Tiểu Trạch.”
Cô không hiểu: “Anh Triệu nói, Tiểu Trạch là ngôi sao lớn, có rất rất nhiều người thích nó. Con là bố nó, chẳng lẽ không cảm thấy kiêu ngạo vì nó sao?”
Ngược lại dáng vẻ cũng không quá thích cậu con trai này.
Giọng Kỷ Hải Triều lạnh nhạt: “Người còn nhỏ, rất nhiều chuyện người không hiểu.”
Kỷ Thanh Ngọc: “Vậy con có thể nói rõ với ta.”
Dường như Kỷ Hải Triều bị chẹn họng, hoặc là không muốn nói cái gì với một đứa bé.
Ông chỉ hỏi: “Có đúng là người đồng ý tham gia chương trình không?”
Kỷ Thanh Ngọc: “Tất nhiên.”
Kỷ Hải Triều không nói thêm nữa, dặn dò Kỷ Trạch: “Kỷ Trạch, chăm sóc tốt bà trẻ.”
Lúc ông nói chuyện với Kỷ Thanh Ngọc, Kỷ Trạch vẫn luôn rất yên tĩnh, lúc này nghe ông nói vậy, không biết Kỷ Trạch nhớ ra cái gì đó, cười giễu một tiếng, trực tiếp cúp máy.
Kỷ Thanh Ngọc như bà cụ non thở dài: “Người lớn vốn là như vậy, cảm thấy trẻ con chúng ta không hiểu cái gì, chuyện gì cũng không nói với ta.”
Kỷ Trạch rất tán thành: “Không sai, nhất là một vài phụ huynh tự cho là đúng.”
Kỷ Thanh Ngọc nhìn anh, nghĩ ngợi, để con thỏ bông trong lòng qua một bên, nhảy xuống sô pha, đi đến bên cạnh anh, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn anh chăm chú.
Kỷ Trạch không hiểu: “Sao vậy?”
Kỷ Thanh Ngọc: “Con cúi đầu.”
Kỷ Trạch không hiểu ý cô, nhưng vẫn cúi đầu xuống.
Kỷ Thanh Ngọc kiễng chân ngắn, vươn tay, xoa đầu anh như xoa đầu chó.
“Tiểu Trạch đừng buồn, bà cô thương con. Ta chắc chắn sẽ là phụ huynh khéo hiểu lòng người nhất trên đời này.”
Kỷ Trạch:???