Anh ngẩn người mất mấy giây mới rốt cuộc kịp phản ứng, mình lại được một bé con ba tuổi an ủi.
Điều kỳ lạ nhất là đứa trẻ này còn coi một người trưởng thành như anh thành trẻ con để dỗ dành.
Kỷ Trạch lấy lại tinh thần tức hổn hển: “Người đang nói cái gì vậy, con không buồn.”
Nói xong lại ý thức được không đúng: “Phụ huynh, phụ huynh gì cơ?”
Giọng Kỷ Thanh Ngọc rất đỗi tự nhiên: “Không phải chúng ta sẽ tham gia chương trình về phụ huynh và con trẻ sao? Tiểu Trạch con yên tâm, ta nhất định sẽ là một phụ huynh mẫu mực.”
Kỷ Trạch: “...”
Anh im lặng một chút, ý thức được, rất có thể vị tiểu tổ tông trước mắt đã có hiểu lầm gì đó với định vị thân phận của mình ở trong chương trình.
Anh chỉ vào mình: “Đúng là chúng ta tham gia chương trình về phụ huynh và con trẻ không sai. Nhưng mà con, là phụ huynh.”
Rồi chỉ vào Kỷ Thanh Ngọc: “Người, là con trẻ.”
Kỷ Thanh Ngọc kinh ngạc nói: “Thế nhưng mà, rõ ràng ta mới là trưởng bối.”
“Dù vai vế của người có lớn thì cũng chỉ là một đứa trẻ.” Kỷ Trạch càng ngày càng bạo, duỗi một ngón tay chọc gương mặt mềm mại của cô nhóc, xúc cảm còn sướng hơn trong tưởng tượng.
Anh yên lặng đợi một lúc, không có chuyện gì xảy ra, lập tức tinh thần sảng khoái.
Kỷ Thanh Ngọc ôm mặt, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hậu bối vui vẻ một cách khó hiểu, nghĩ ngợi, quyết định ngậm miệng, không giành vị trí phụ huynh với anh.
Haiz, thân là người bề trên thì nên nhường con cháu bề dưới.
*
Vào ban đêm, Kỷ Thanh Ngọc đi vào căn phòng mới của mình.
Căn phòng do một tay An Nhạc sắc xếp bố trí, cả phòng là một màu hồng phấn. Giường cũng là màu hồng, đầu giường là hai lỗ tai thỏ to lớn mềm mại. Kỷ Thanh Ngọc chưa từng thấy phong cách này, cô rất thích.
Cô mặc áo ngủ con thỏ cùng màu, ngồi trên giường lớn mềm như đám mây, tay nhỏ cầm hạt châu màu xanh, vẻ mặt chân thành nói chuyện với nó.
“Sư phụ, con sống ở đây rất vui vẻ, gia đình Tiểu Trạch đều rất tốt. Người ở núi Long Nha có khỏe không? Con có nuôi sói con ở núi Long Nha, người nhớ chăm sóc bọn chúng giúp con nhé.”
“Người có nhớ con không ạ, con thì nhớ người lắm.”
“Cha mẹ có mấy người huynh trưởng ở bên, có lẽ sẽ không quá đau lòng.”
“Con sắp cùng Tiểu Trạch tham gia chương trình nha. Anh Triệu nói, sẽ có rất nhiều rất nhiều người xem con, con cảm thấy chắc chắn bọn họ sẽ thích con.”
“...”
Cô nói một hồi thì bắt đầu mệt mỏi, sau khi ngáp hai cái, Kỷ Thanh Ngọc chui vào trong chăn, quy củ nằm xuống.
Đèn cảm ứng thông minh trong phòng tối lại.
Rạng sáng ngày hôm sau, Kỷ Thanh Ngọc thức dậy.
Cô thức dậy từ trên giường, tìm quần áo trong tủ quần áo và nhanh chóng thay xong, sau đó lại tới phòng tắm trong phòng đánh răng rửa mặt.
Sau khi cô sửa soạn bản thân xong xuôi, toàn bộ căn nhà vẫn yên tĩnh.
Kỷ Thanh Ngọc đợi thêm một lát, trong phòng Kỷ Trạch vẫn không có động tĩnh.
Cô nghĩ ngợi, đi qua gõ cửa.
Lúc này Kỷ Trạch đang ngủ, phản ứng đầu tiên khi nghe thấy tiếng đập cửa là trùm đầu vào trong chăn, chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng sau khi làm như vậy hai phút, trong đầu anh bỗng nhiên kịp phản ứng... Hiện tại trong căn nhà này đã không chỉ có một mình anh.
Người có thể gõ cửa phòng anh vào lúc này chỉ có thể là bà trẻ.
Anh sửng sốt giây lát, lo lắng Kỷ Thanh Ngọc có chuyện gì, vội vàng đứng dậy mở cửa.
Đập vào mắt là bà trẻ ăn mặc chỉnh tề, rất ổn, Kỷ Trạch nhìn lướt một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng thở phào rồi mới hỏi: “Sớm như vậy, có chuyện gì không?”
Kỷ Thanh Ngọc nói: “Không còn sớm, buổi sáng con không dậy luyện công sao?”
Kỷ Trạch có một nháy mắt cảm thấy có thể mình vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Luyện công, luyện công gì cơ?”
Kỷ Thanh Ngọc: “Con cháu nhà họ Kỷ chúng ta, bất luận nam nữ, mỗi ngày trời vừa sáng phải dậy rèn luyện kỹ năng cơ bản, dù không vào quân đội cũng có thể rèn luyện cơ thể.”
Cô nhìn vẻ mặt mê mang của Kỷ Trạch, mở to hai mắt: “Chẳng lẽ, con không biết gia huấn này?”
Kỷ Trạch: “...”
Anh im lặng một lúc, mới nói: “Tổ tông, con gọi người một tiếng tiểu tổ tông. Hôm qua bố con gửi ảnh đến cho con, ông ấy tìm thấy tên người trên gia phải của chúng con. Người là người những năm Trinh Quán Đại Đường, người biết đây là ý gì không?”
Đường Thái Tông (chữ Hán: 唐太宗, 28 tháng 1 năm 598 – 10 tháng 7 năm 649), tên thật Lý Thế Dân (李世民), là vị Hoàng đế thứ hai của triều đại Nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 626 đến năm 649 với niên hiệu duy nhất là Trinh Quán (貞觀).
“Điều này chứng tỏ, thời gian từ thời của người đến bây giờ đã qua hơn một nghìn năm rồi. Hơn một nghìn năm, nhà chúng ta còn có thể kéo dài đến nay, giữ được một bản gia phả đã là chuyện rất đáng gờm.”
Kỷ Thanh Ngọc chớp chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách, ta nhìn con và Hải Triều đều là dáng vẻ yếu đuối.”
Kỷ Trạch: “...”
Kỷ Thanh Ngọc: “Cha ta từng nói, con cháu nhà họ Kỷ chúng ta có thể lập được chiến công hiển hách trên chiến trường, ngoại trừ được trời cao ưu ái thần lực trời sinh, còn là thành quả của vô số ngày đêm chăm học khổ luyện.”
Cô không đồng ý mà nhìn Kỷ Trạch: “Hiện giờ các con không có thần lực trời sinh, nếu ngay cả chăm chỉ cũng vứt bỏ, thật sự không tốt.”
Kỷ Trạch cụp mắt nhìn tiểu tổ tông vẻ mặt thành thật khuyên nhủ mình sáng sớm luyện công, chỉ cảm thấy đau đầu.
Tối hôm qua anh ngủ rất muộn, hiện tại cực kỳ buồn ngủ: “Con không thèm để ý mình yếu hay không, bây giờ con chỉ muốn đi ngủ.”
Anh ngáp một cái, nói: “Con về phòng đi ngủ trước, lát nữa cô giúp việc sẽ đến nấu bữa sáng cho người. Không cần gọi con đâu.”
Kỷ Thanh Ngọc nhìn cửa phòng đóng lại trước mặt mình, nhìn bộ dạng tinh thần uể oải của Kỷ Trạch, buồn rầu nhăn nhó lông mày.
Đợi đến sáu giờ rưỡi cô giúp việc đến nấu bữa sáng, Kỷ Thanh Ngọc đã tập thể dục một giờ trong phòng khách.
Cô còn nhỏ, dù có năng khiếu cao thì cũng chỉ học được một bộ quyền pháp. Bộ quyền pháp này là nhà họ Kỷ dùng cho con cháu trong nhà đặt nền móng võ học.
*
Khi Kỷ Trạch tỉnh ngủ đã là mười một giờ trưa, Kỷ Thanh Ngọc ngồi ở trên sô pha xem phim hoạt hình.
Kỷ Trạch ngủ đủ, tâm trạng rất không tệ: “Hôm nay dẫn người ra ngoài ăn tiệc!”
Anh dẫn Kỷ Thanh Ngọc đến một nhà hàng tư nhân thường đến, hoàn cảnh tĩnh lặng, các biện pháp an ninh cũng rất tốt.
Nhân viên nơi này không phải lần đầu tiên nhìn thấy ngôi sao, huống hồ Kỷ Trạch là khách quen của nơi này.
Chỉ là hôm nay, Kỷ Trạch nhận ra rất rõ ràng, ánh mắt của nhân viên phục vụ luôn cố ý vô tình lướt qua mặt Kỷ Thanh Ngọc mấy lần.
Kỷ Thanh Ngọc cũng đã nhận ra, chờ khi nhân viên phục vụ khỏi phòng, cô mới hỏi Kỷ Trạch: “Anh ấy cứ nhìn ta làm gì vậy?”
Kỷ Trạch kinh ngạc: “Người biết?”
Anh mẫn cảm với ánh mắt là kinh nghiệm rèn luyện được khi tránh né paparazzi thời gian dài sau khi trở thành ngôi sao, một đứa trẻ như Kỷ Thanh Ngọc lại có thể nhạy cảm như thế ư?
Kỷ Thanh Ngọc rất nghi ngờ: “Anh ấy nhìn ta, vì sao ta lại không biết?”
Kỷ Trạch: “...”
Trong lòng anh nghĩ chẳng lẽ cái này chính là trực giác của người luyện võ trong truyền thuyết?
Anh nói: “Không sao, người ở đây biết con, có lẽ cảm thấy tò mò thân phận của người thôi, bọn họ không có ác ý.”
Kỷ Thanh Ngọc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Anh Triệu nói con là ngôi sao lớn, là loại đi trên đường cũng sẽ bị người nhận ra. Anh ấy quả nhiên không lừa ta.”
Cơm nước xong xuôi, Kỷ Trạch mang theo Kỷ Thanh Ngọc rời đi, lúc đi ngang qua một phòng bao, vừa hay cửa bên trong mở ra, đối mặt với bọn họ: “Kỷ Trạch?”
Kỷ Thanh Ngọc tò mò ngước mắt, đứng ở cửa là một cô gái rất xinh đẹp, thân hình mảnh mai, khuôn mặt nhỏ nhắn, giống một đóa hoa xinh đẹp yếu ớt.
Cô ta nhìn thấy Kỷ Trạch rõ ràng rất bất ngờ, ánh mắt rơi xuống người Kỷ Thanh Ngọc bên cạnh Kỷ Trạch thì càng kinh ngạc.
Kỷ Trạch gật đầu với cô ta, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng bên trong, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vẻ mặt bỗng nhiên lạnh xuống.
Người phụ nữ kia nhìn thấy vẻ mặt của anh, vô thức nhìn theo, nhìn thấy bóng dáng kia, cơ thể cứng đờ.
Cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi cũng không có cách nào.”
Người bên trong cũng chú ý tới động tĩnh ngoài cửa, nháy mắt nhìn thấy Kỷ Trạch, anh ta nhếch mép nở nụ cười đắc ý và khiêu khích.
Hai tay Kỷ Trạch đút túi, nhìn người phụ nữ trước mặt, cười nhạo: “Nếu lúc đó cô nói sớm với tôi, chắc chắn tôi sẽ không xen vào việc của người khác.”
Sắc mặt người phụ nữ lập tức trở nên trắng bệch.
Kỷ Thanh Ngọc không hiểu ra sao mà nhìn hai người làm trò bí hiểm, Kỷ Trạch giật lỗ tai thỏ của cô: “Đi thôi!”
“Ờ!” Kỷ Thanh Ngọc ngoan ngoãn theo sát anh đi ra ngoài.
Trên đường trở về, tâm trạng Kỷ Trạch hiển nhiên kém hơn lúc đến không ít, mặt lạnh không nói một lời.
Kỷ Thanh Ngọc thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi.
Sau khi nhìn đi nhìn lại nhiều lần như vậy, Kỷ Trạch cũng mệt thay cô: “Có chuyện nói thẳng.”
Thế là Kỷ Thanh Ngọc nói: “Tâm trạng con không tốt, là bởi vì người vừa rồi sao?”
Tâm trạng Kỷ Trạch không tốt thật, anh cảm thấy mình như kẻ ngốc, cái loại ngây thơ như tờ giấy trắng kia.
Anh nói: “Người đàn ông ở bên trong hồi nãy, có lẽ người không thấy, mấy ngày trước con có đánh nhau với anh ta, bởi vì nhìn thấy anh ta bắt nạt người khác.”
Kỷ Thanh Ngọc: “A, vậy con đánh thắng không?”
Kỷ Trạch:?
“Chẳng lẽ trọng điểm là cái này sao?”
“Đó là đương nhiên.” Kỷ Thanh Ngọc ăn ngay nói thẳng, “Người nhà họ Kỷ chúng ta đánh nhau với người khác không thể thua.”
Kỷ Trạch: “... Thắng.”
Kỷ Thanh Ngọc kỳ lạ nói: “Nếu con đánh thắng, vì sao còn không vui?”
Có một số việc Kỷ Trạch không muốn làm bẩn lỗ tai cô nhóc, chỉ nói qua loa: “Thì là, con cho rằng anh ta bắt nạt người khác, cho rằng mình đang gặp chuyện bất bình làm việc tốt. Nhưng trên thực tế, có lẽ con đã xen vào việc của người khác.”
Anh giận là bởi vì cảm thấy mình bị lừa gạt: “Con cảm thấy mình như thằng hề.”
Cô bé dùng cặp mắt to sáng ngời nhìn anh: “Cho nên, anh ta thật sự bắt nạt người khác sao?”
Kỷ Trạch nhớ tới tình huống mình gặp được, khẳng định: “Tất nhiên.”
“Vậy Tiểu Trạch làm rất đúng.” Kỷ Thanh Ngọc cười híp mắt khích lệ anh, “Sư phụ ta nói với ta, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đều là đại anh hùng.”
“Con thuận theo lòng mình giúp đỡ người khác, đây là không thẹn với lương tâm. Đánh thắng, cái này là dệt hoa trên gấm.” Vì an ủi hậu bối nhỏ, bà trẻ quả thực vắt hết óc vận dụng tất cả những từ ngữ mình có trong cuộc đời.
“Cho nên, không nên khó chịu nha.” Cô bé xoè lòng bàn tay ra, bên trong là cái kẹo nhỏ vừa rồi chủ nhà hàng tặng cô, “Tặng cho con này.”
Kẹo được làm rất tinh xảo, hình dạng các loại động vật nhỏ sinh động như thật, Kỷ Trạch tận mắt thấy bà trẻ thích nó cỡ nào.
Hiện tại, cô chia sẻ đồ vật thích nhất cho anh, chỉ là muốn tâm trạng của anh tốt lên một chút.
Kỷ Trạch cảm thấy sự tức giận bức bối nghẹn lại trong lòng lập tức bị thổi tan, chuyện xấu của hai người kia giống như cũng không buôn nôn lắm.
Vừa vặn đèn đỏ, anh nghiêm mặt, đẩy bàn tay núc ních thịt của cô bé trở về: “Con nít mới thích cái này, con không cần.”