Bên trong nhà họ Thời được thiết kế theo phong cách sân vườn Trung Hoa. Cầu thang màu gỗ xoay tròn hướng lên trên, đứng ở cạnh cầu thang, có thể thấy phong cảnh ở tầng hai và tầng ba. Trước cửa sổ sát đất đặt một chậu cây xanh lớn, bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm thành phố N.
Thời Ấu Nghiên ngồi trên ghế sofa màu trắng, trong ngực ôm gối hình con mèo. Cô nâng cằm, hăng hái nhìn Thời Ẩn Chi cúp điện thoại.
“ Anh, người vừa gọi cho anh là ai đấy?”
Em gái lớn lên bên nhau từ nhỏ, Thời Ẩn Chi làm sao lại không hiểu hàm ý của Thời Ấu Nghiên?
“ Não em lại suy nghĩ đi đâu rồi? Là bệnh nhân hôm nay ở Chân Miễn Đường, bị cảm một tuần không khỏi, cảm thấy mình mắc bệnh nan y.”
“ Bây giờ mọi người đều coi trọng sức khỏe, lo lắng quá mức cũng là bình thường mà. Như thế nào? Có xinh không? Em thấy giọng còn rất dễ nghe, rất giống một người bạn của em.”
Thời Ấu Nghiên đã sớm quen với thái độ nói chuyện của Thời Ẩn Chi, không thèm để ý chút nào, tiếp tục trêu đùa.
Anh cô tuổi trẻ tài cao, tốt nghiệp bác sĩ y khoa lâm sàng Trung Tây y, là giáo sư trẻ tuổi nhất của đại học Y Dược thành phố N, đã đăng hơn mười bài luận văn trên tạp chí SCI trong nước và ngoài nước. Là người tài năng xuất chúng trong những người cùng trang lứa.
Nhưng một danh sách dài như vậy cũng không thể che giấu được một sự thật ——
Sắp ba mươi tuổi rồi mà chưa từng nói chuyện yêu đương.
Thời Ấu Nghiên có lúc thật lo lắng, có khả năng anh cô đến lúc hói đầu vẫn còn độc thân!
Vì sự nghiệp y học của tổ quốc mà dành cả thanh xuân cống hiến là rất tốt, nhưng cũng không thể bạc đãi mình như vậy, ngay cả vợ cũng không đi tìm?
Mặc dù mình đời này cô không có ý định kết hôn, nhưng dù sao cô còn có Thời Cổn Cổn bên cạnh, so với anh cô thì tốt hơn nhiều.
“ Dáng dấp cũng coi như xinh xắn, đáng tiếc đầu óc không được tốt. Em đã thấy ai bị cảm nặng không khỏi liền nghĩ là mình mắc bệnh ung thư chưa?”
Thời Ẩn Chi hồi tưởng lại tình hình lúc khám ban ngày, lắc đầu cảm khái, trên thế giới này không thiếu những người kì lạ. Liếc nhìn điện thoại trên bàn, Wechat hiển thị có tám tin nhắn chưa đọc.
Thời Ẩn Chi mở ra xem, đều là vị vừa gọi đến nhắn tin, xem ra là không thấy trả lời mới gọi điện thoại đến.
“ Bác sĩ Thời, tôi tra trên mạng thấy họ nói sắc thuốc phải dùng cái nồi đất là tốt nhất. Nhưng tôi đi siêu thị không mua được nồi đất, nồi sắt có được không? Còn có thể thuận tiện bổ sung sắt.”
“ Tôi đã dùng nồi sắt nấu rồi! Nhưng mà bã thuốc bên trong cũng có công dụng đi! Tôi đều ăn hết rồi! [ mặt kiêu ngạo] “
“ Bác sĩ bác sĩ! Đắng quá thì phải làm sao? Tôi có thể bị đắng chết hay không!”
...
Những tin nhắn tương tự Tống Y không cần trả lời đều gửi liền tám tin nhắn đến, tin cuối cùng có liên quan tới vấn đề mồ hôi.
Hỏi Thời Ẩn Chi có phải bệnh của cô liên quan đến ung thư hay không mà luôn toát mồ hôi, đổ mồ hôi cũng mệt chết rồi.
Đụng phải người bệnh như vậy, cũng là có phúc ba đời!
Thời Ẩn Chi cũng không qua loa, cẩn thận, dựa vào vấn đề Tống Y gửi tới, lần lượt trả lời từng câu, ấn nút gửi bằng giọng nói, dùng chất giọng trầm thấp chậm rãi nói:
“ Dùng nồi sắt cũng không bổ sắt được. Nồi sắt ở nhiệt độ cao sẽ bị oxi hóa thành Fe3+, có độc lại khó hấp thụ ở cơ thể người. Cơ thể người cần là Fe2+. Nồi đất có tính chất hóa học ổn định, dùng để sắc thuốc tương đối tốt, bây giờ dùng nồi thép không rỉ sắc thuốc cũng có thể.”
“ Bã thuốc không cần ăn, thuốc bắc đã sắc xong thì không có bao nhiêu tác dụng nữa, những chất có tác dụng đều ở bên trong nước thuốc rồi.”
“ Thuốc đắng quá cũng không có cách nào, cô có thể tự mua một ít đường uống!”
...
Sau khi chờ Thời Ẩn Chi gửi đi tin cuối cùng, Thời Ấu Nghiên rốt cuộc đã biết tại sao anh cô ưu tú như vậy mà sắp ba mươi còn độc thân, một chút đào hoa cũng không có.
Anh cô chính là một trực nam, không hiểu cách tán tỉnh.
Dùng thực lực nói chuyện, cũng dựa vào thực lực mà độc thân.
“ Anh, không nói đến cái khác. Anh thử nói, nói anh không nên kê thuốc đắng như vậy, khó lắm sao? Anh xem anh nói những lời gì đi!”
Thời Ấu Nghiên đau lòng ôm đầu, cô có thể tưởng tượng ra một hình ảnh:
Thần Cupid không ngừng bắn mũi tên về phía anh trai cô, nhưng đều bị cái gọi là “ cảm tình thấp” chặn lại.
Trời ạ! Anh cô không thể học nam chính trong tiểu thuyết nói nhiều thêm mấy câu lãng mạn sao?!
“ Được rồi, em có thời gian quan tâm đến bệnh nhân của anh không bằng sớm một chút lên lầu sửa sang lại phòng đi, chờ đến khi bố mẹ đưa Cổn Cổn đi chơi về, cháu ngoại anh lại không có chăn ngủ.”
Lời Thời Ấu Nghiên nói, Thời Ẩn Chi chính là vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, không để ý.
Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Mọi việc thuận lợi, đối xử khéo léo. Những chuyện như vậy với tính tình của mình, Thời Ẩn Chi không yêu thích nổi, cũng không không bận tâm làm. Anh giữ vững chân thực, kiên định vào bản thân mình.
Nói trắng ra thì, Thời Ẩn Chi chỉ muốn nói thật.
Anh là bác sĩ, là giáo sư, là thầy giáo của học sinh. Anh cần nhất là chân thật, cụ thể, gian khổ sáng tạo cái mới, nghiên cứu ra kết quả hữu dụng, chữa trị cho nhiều người hơn.
Anh cũng không phải là cán bộ lãnh đạo, phải biết “ nói chuyện có kĩ xảo”, một câu nói phải uốn lưỡi ba lần, còn phải không ngừng phỏng đoán ý của đối phương, muốn đối phương vui vẻ, nịnh bợ lãnh đạo.
Như vậy thật sự quá mệt mỏi, nhìn thôi cũng mệt rồi.
“ Được được được, em cũng không nói lại anh. Chờ lúc anh bốn mươi tuổi mà không có vợ anh sẽ biết em nói đúng hay không.”
Thỏa hiệp chịu thua, Thời Ấu Nghiên từ trước đến nay đều không trông cậy vào việc có thể nói thắng được anh mình. Cô khoát khoát tay, nhặt mấy quả bồ đề bỏ trong miệng, lên tầng hai sắp xếp phòng cho con trai Thời Cổn Cổn.
Trên tay Thời Ẩn Chi còn có một bài luận văn đang viết dở, tuần tới sẽ được xuất bản trên Tạp chí Y khoa Thành phố N.
Tạp chí này được thành lập bởi trường Đại học N, Đại học Y Dược Thành phố N và Đại học Y Khoa thành phố N. Chuyên xuất bản các bài báo nghiên cứu học thuật từ ba trường, hoặc là giới thiệu sơ khai kiến thức y học. Sau khi in, nó được phát đến các ký túc xá, để cho sinh viên ngành y xem để hiểu thêm kiến thức về y học.
Tuy nhiên, không phải tất cả các giáo viên đều có đủ tư cách để viết luận văn, người có đủ tư cách lại không có thời gian để viết. Tính tới tính lui thì Thời Ẩn Chi là người thích hợp nhất, trẻ tuổi nhưng lý lịch cao, còn có năng lực.
Do đó, tổng biên tập đã đích thân gọi điện cho Thời Ẩn Chi. Ngoài mặt ân cần hỏi han nhưng trên thực tế chính là trá hình nhờ Thời Ẩn Chi viết bản thảo. Còn rất chiếu cố nói, chỉ cần phiên dịch hai trang trước là được.
Thư phòng của Thời Ẩn Chi ở tầng ba, lấy hai màu xanh và trắng làm chủ đạo, mang phong cách Địa Trung Hải.
Bên cạnh cửa sổ là bàn đọc sách màu trắng, hình dạng vòng cung, trung tâm có một chiếc ghế da màu đen. Trên bàn ngoại trừ có một cái máy tính ra thì không có cái gì khác, đơn giản, rõ ràng.
Đằng sau nữa có hai giá sách, tương tự như giá sách trong thư viện, hai bên đều có sách, cao hai mét.
Hai giá sách đều là sách Thời Ẩn Chi mua từ nhỏ đến lớn, thể loại rất tạp, có vật lí, tài chính, kiến trúc,... Nhưng mà nhiều nhất là sách y, Trung y cùng Tây y được phân loại ra rồi đặt vào.
Có một vài quyển sách đã được xem rất nhiều lần, góc đều bị mài mòn.
Bên góc tường có một cái giá để báo mini, bên trong đều để báo của các tập san. Trên cùng chính là quyển mới nhất của tờ báo 《 The Lancet 》.
Luận văn giới thiệu những cái đầu tiên của y học cho học sinh, nhìn qua tưởng đơn giản, nhưng nếu nghiên cứu cẩn thận thì đây cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Kiến thức Frontier là lý thuyết nghiên cứu khoa học hàng đầu trong giới y học. Một đám sinh viên đến nền tảng cơ bản còn chưa biết thì đọc có thể hiểu cái gì?
Hơn nữa các luận văn tuyến đầu về cơ bản đều viết bằng tiếng Anh. Những sinh viên thi cấp bốn, cấp sáu cũng khóc kêu cha gọi mẹ xem cũng không hiểu thì học tập cái gì?
Trước tiên, Thời Ẩn Chi kiểm tra luận văn thích hợp trên PubMed, sau đó dùng tiếng Trung dịch lại, rồi lên mạng tìm các luận văn nghiên cứu tương tự. Cuối cùng tích hợp vào thành một bài luận mà sinh viên có thể đọc và hiểu được.
Chuyện này nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra lượng công việc không nhỏ. Sau khi Thời Ẩn Chi làm xong, đã qua mười hai giờ. Cha mẹ Thời đã sớm đưa cháu nhỏ trở về, cả nhà chỉ còn thư phòng anh vẫn sáng đèn.
Thời Ẩn Chi đem luận văn vừa làm xong gửi cho biên tập, sau khi tắt máy cả người mới buông lỏng. Tầm mắt cuối cùng cũng từ màn hình máy tính chuyển đi ——
Ở đầu kia của bàn, màn hình điện thoại sáng liên tục.
Tắt đèn thư phòng, Thời Ẩn Chi hướng phòng ngủ đi tới, vừa đi vừa xem tin nhắn trên điện thoại. Cơ hồ đều là tin nhắn nhóm, bàn luận không phải về con cái thì cũng là bạn trai bạn gái. Thời Ẩn Chi không có đối tượng kết hôn nên từ trước đến nay không tham dự.
Thoát khỏi trang trò chuyện nhóm, trong phần tin nhắn cá nhân, có một thông báo thình lình hiện lên —— Tống Y, 99+ tin nhắn chưa đọc.
Thời Ẩn Chi vuốt lên xem, cuối cùng cũng thấy được tin nhắn.
“ Quả nhiên người có văn hóa chính là không giống nhau, nghe theo bác sĩ Thời! Bây giờ tôi sẽ đi siêu thị mua ngay một cái ấm đất!” [ biểu tình vui vẻ phóng lên trời].
“ Nồi sắt tôi mua cũng ném đi rồi! [ Ảnh: mấy nồi sắt nằm trong thùng rác.]
“ Bác sĩ, tại sao anh không để ý đến tôi nữa!? [ Biểu tình khiếp sợ]
Phía dưới tất cả 99 tin nhắn đều là icon biểu tình: Một con heo nhỏ quệt mũi với dòng chữ “ người xấu!”
Con heo nhỏ trong gói cảm xúc này có màu trắng bột, trước mặt còn có một viên bắp cải xanh biếc. Nhìn vừa ngu ngốc vừa đáng yêu.
Thời Ẩn Chi liếc nhìn, khóe miệng không tự chủ lộ ra một nụ cười, bận rộn hồi lâu, thần kinh căng thẳng xem như cũng được buông lỏng.
Xem đến cuối cùng, Thời Ẩn Chi thấy Tống Y nhắn hai tin:
“ Bác sĩ Thời, tôi sai rồi, anh là người tốt! Tôi uống rất nhiều nước, bây giờ đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều! Cảm ơn bác sĩ Thời đã cứu lấy mạng chó của tôi!” [ Biểu tình quỳ tạ ơn]
Không hiểu tại sao tự nhiên lại được tặng thẻ người tốt, Thời Ẩn Chi mở cửa phòng ngủ, lấy sạc sạc pin cho điện thoại.
Anh ấn vào ô trả lời, ngón tay nhỏ dài bấm trên hai mươi sáu phím, chỉnh sửa tin nhắn, nhấn vào ô gửi màu xanh.
“ Không cần quỳ, sáng mai tôi chết mất.”
Lại nhìn thời gian tin nhắn cuối của Tống Y, Thời Ẩn Chi suy nghĩ một chút rồi lại gửi một tin nhắn qua.
“ Con gái đi ngủ sớm một chút, thức đêm làm tổn hại đến gan, da cũng không được trao đổi chất tốt, dễ bị lão hóa.”
_____________
Anh chỉ trực nam với người khác thôi nhé=))))
Còn với chị nữ chính thì chưa biết được đâu nhaaa!!!