Sáu rưỡi chiều, trong phòng thí nghiệm trên tầng bốn của Tòa nhà Khoa học và Công nghệ của Đại học Y Dược thành phố N, Thời Ẩn Chi đang kiểm tra tình hình thí nghiệm.
Sau khi kết thúc buổi khám tại Chân Miễn Đường, anh liền lập tức từ khu Giang Ninh chạy về Tiên Lâm.
Đầu năm nay, anh đã báo cáo một hạng mục thí nghiệm tự nhiên lên quốc gia, có liên quan đến hạng mục nóng trên trên quốc tế, đó là phương pháp miễn dịch chữa trị ung thư phổi bằng thuốc Đông y.
Trong những năm gần đây, phương pháp miễn dịch là một phương hướng nghiên cứu hot trong lĩnh vực y học. Cựu tổng thống Mỹ Carter chính là thông qua phương pháp miễn dịch này chữa khỏi một khối u ác tính.
Năm nay, đại học Y Dược trong thành phố N tổng cộng đã xin đến bốn hạng mục tự nhiên, đoàn đội của Thời Ẩn Chi làm một cái.
Thân là học sinh của quốc y đại sư Ngô Miễn Chân, anh cũng được mời tham gia. Hạng mục liên quan tới y học Tây Tạng cùng với bệnh ung thư u bướu. Thời Ẩn Chi đồng thời cũng tham dự, nghiên cứu và sắp xếp hạng mục này.
Vào tháng 5, hơn mười nghìn hồ sơ bệnh án về đề tài này đã được sửa sang lại và nhập vào máy tính. Lúc này, Thời Ẩn Chi mới chuyên tâm ở lại nghiên cứu.
“ Giáo sư Thời, máy quang phổ trong phòng thí nghiệm của chúng ta quá cũ rồi, có chút không nhạy, đo mấy lần cũng không cho kết quả giống nhau, phòng thí nghiệm bên cạnh lại không cho chúng ta mượn.”
Thời Ẩn Chi mới đi vào, một nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm liền báo tin cho anh.
Phòng thí nghiệm bên cạnh là do giáo sư Tề Gia Hoan lãnh đạo, cũng là người trình bày thành công hạng mục tự nhiên quốc gia trong năm nay. Phương hướng nghiên cứu của anh ta cùng đoàn đội của Thời Ẩn Chi không khác nhau lắm, hai đoàn thường hay thi đấu, xem ai có độ tiến triển nhanh hơn.
“ Không sao đâu, chờ chút nữa tôi sẽ báo cáo lên trên. Hôm nay phòng thí nghiệm còn có tình huống nào khác không?” Thời Ẩn Chi gật đầu, trên mặt nhìn không ra vui giận.
Trừ lúc hướng dẫn sinh viên và lúc bắt mạch, đại đa số thời điểm Thời Ẩn Chi đều ở phòng thí nghiệm. Lúc anh không có ở đây, nơi này đều do nghiên cứu sinh phụ trách, bình thường không phải Đinh Văn Bách thì là Trần Như Nhan.
“ Tiểu sư muội mới đến hôm nay trong lúc làm thí nghiệm đã làm chết một con chuột bạch. Buổi chiều đã ra ngoài mượn tiền bạn để đền.”
Bình thường, chuột bạch làm thí nghiệm khoảng hơn 20 tệ một con, nhưng đặc biệt chuột bạch làm thí nghiệm cho bệnh ung thư này thì một con phải hơn mười nghìn.
Nghiên cứu sinh năm nhất mới tới có lẽ ở trong khoa cũng không được làm nhiều thí nghiệm, thậm chí ngay cả rửa ruột cũng có thể làm cho con chuột dội chết.
Vốn muốn cho cô ấy làm việc đơn giản một chút, không nghĩ tới ngay cả chuyện đơn giản nhất này cũng không làm được.
“ Để cho em ấy tạm thời ra khỏi đội thí nghiệm, tiền cũng không cần em ấy trả, ngày mai tôi đi tìm chủ nhiệm Diệp nói chuyện, chút nữa đi mua một con trả lại.”
Sinh viên mới phạm sai lầm là rất bình thường, nhưng mà bởi vì phạm lỗi mà phải bồi thường hơn mười nghìn tệ, đối với họ mà nói là quá không công bằng.
Huống chi ở trường đại học giúp thầy cô làm thí nghiệm, thật ra thì nghiên cứu sinh bọn họ căn bản là không lấy được tiền, nhiều lắm chỉ được tích lũy kinh nghiệm, đều là việc bán rẻ sức lao động.
Giáo sư thật ra chính là bóc lột sinh viên, mà sinh viên cũng không thể có bất kì lí do gì để cự tuyệt.
Thời Ẩn Chi biết chuyện này, nên anh đối với họ rất khoan dung. Sinh viên giúp anh ở phòng thí nghiệm sẽ được trả một số tiền nhất định, coi như một chút đền bù nho nhỏ.
Sau khi xử lí xong những chuyện nhỏ nhặt này, Thời Ẩn Chi lại nhìn kết quả thí nghiệm hôm nay. Lúc mẹ gọi điện đến, mới giật mình nhận ra đã hơn 8 giờ, trời đã tối, trăng đã treo trên những tòa nhà cao tầng, sáng vằng vặc.
“ Ẩn Chi, Nghiên Nghiên đêm qua mới từ Nhật Bản về, đã nói tối nay tổ chức tiệc cho em gái con, con làm sao mà giờ vẫn chưa đến?”
Mẹ Thời cũng là giáo sư dạy ở đại học y dược thành phố N. Lúc còn trẻ cũng rất liều mạng, nhưng từ khi gả cho cha Thời, liền bắt đầu hưởng thụ cuộc sống, một lòng chăm lo cho gia đình.
Tối hôm qua, người ở Nhật Bản làm việc ba năm - Thời Ấu Nghiên đã trở về, còn mang theo một nhóc bánh bao nhỏ, làm mẹ Thời cao hứng cả đêm cũng không ngủ được.
“ Con biết rồi, tí nữa con sẽ tới. Ở trong phòng thí nghiệm quên thời gian, mẹ, mọi người ăn trước đi.” Thời Ẩn Chi cười nói.
Đối với chuyện em gái ruột trở về, Thời Ẩn Chi so với ai cũng vui mừng hơn, so với người khác lại càng đau lòng cho Thời Ấu Nghiên hơn.
Nhà họ Thời ở ngay gần trường Đại học Tiên Lâm, cũng là cha Thời mua để cho vợ tiện đi làm.
Bữa tiệc không được đặt ở ngoài mà là mời đầu bếp của khách sạn Mễ Kỳ Lâm đến nhà làm thức ăn.
Lúc Thời Ẩn Chi về đến nhà, thức ăn đều đã được bưng lên, nhưng mà vẫn chưa có ai động đũa.
“ Rốt cuộc đã trở về, muộn chút nữa em gái con lại lo lắng.”
Mẹ Thời thấy con trai trở về, liền vội vàng gọi anh ngồi xuống, trong lời nói có chút oán trách nhưng lại không đành lòng trách cứ.
“ Để cho Nghiên Nghiên của chúng ta phải đợi lâu rồi.” Thời Ẩn Chi cười, nói xin lỗi với Thời Ấu Nghiên.
“ Anh nói gì vậy, em chính là sợ Cổn Cổn chờ lâu đói bụng, anh ngồi xuống ăn đi!”
Cổn Cổn là đứa bé Thời Ấu Nghiên mang về. Lúc đầu, cha mẹ Thời đều tưởng rằng Thời Ấu Nghiên nhận nuôi đứa nhỏ, ai ngờ lại là con ruột của cô.
Cha ruột đứa bé là ai, Thời Ấu Nghiên ngậm miệng không chịu nói, cha mẹ Thời cũng không muốn hỏi nhiều nữa.
Đứa trẻ cũng đã lớn rồi, có nơi thuộc về, dù sao đi chăng nữa thì nhiều thêm một đứa cháu ngoại cũng rất vui vẻ.
Thời Ẩn Chi trêu chọc đứa cháu nhỏ mới hai, ba tuổi. Cổn Cổn không kiên nhẫn, giận dỗi hướng về phía anh thả cái rắm.
Cha mẹ Thời không khỏi cảm thấy buồn cười, Thời Ấu Nghiên cũng cười vỗ vào mông Cổn Cổn một cái.
“ Tại sao lại dùng nhiều chén nhỏ đựng đồ ăn thế? Là chuẩn bị cho Cổn Cổn à?”
Thời Ẩn Chi thấy trước mặt Thời Ấu Nghiên có một đống chén đĩa nhỏ, bên trong có các món ăn khác nhau.
“ Không phải, em ở Nhật Bản đã lâu, quen với phong tục dùng cơn của bên đấy. Hôm nay Cổn Cổn ăn cơm do mẹ bón.”
Thời Ấu Nghiên sửng sốt, nhìn Thời Ẩn Chi cười một cái, trong mắt có ý khẩn cầu.
Thời Ẩn Chi không nhiều lời nữa, bởi vì trên bàn ăn có một đứa trẻ ba tuổi Thì Cổn Cổn nên bữa ăn an tĩnh từ trước đến nay của nhà họ Thời cũng náo nhiệt không ít.
Sau bữa cơm tối, mẹ Thời cùng cha Thời đưa Cổn Cổn đi dạo siêu thị. Thời Ấu Nghiên từ Nhật Bản trở lại mang theo một vali hành lí, đồ của Cổn Cổn cũng không có bao nhiêu. Hai người bọn họ, bên trái là đồ của cục cung Cổn Cổn, bên phải cũng là đồ của bảo bối Cổn Cổn, một bộ dáng nhất định phải đem hết số quần áo và đồ chơi trong siêu thị mang về.
Thời Ẩn Chi cùng Thời Ấu Nghiên hai người ở lại trông nhà.
“ Lần này trở về còn muốn đi nữa không?”
“ Em vẫn phải đi. Thật ra thì lần này trở về là muốn đưa Cổn Cổn về cho bố mẹ nuôi.. Anh, anh biết mà, Cổn Cổn đi theo em cũng không được tốt.”
Thời Ấu Nghiên rất xinh đẹp, vẻ đẹp của tiểu thư nhà quan hồi xưa. Ngay cả khi khổ sở cũng rất mong manh.
Thời Ẩn Chi rót cho cô ly trà, ấm trà nặng nề đặt lên bàn, bình tĩnh từ trước đến nay cuối cùng cũng dao động.
“ Rốt cuộc chúng ta có phải người một nhà hay không? Ăn cơm còn phải đặc biệt chuẩn bị chén đĩa khác. Vi khuẩn cũng được khống chế ở trong máu, sẽ không lây qua đường nước bọt, em sợ cái gì? Nếu như em nói chuyện này cho bố mẹ, chẳng lẽ họ còn trách em sao? Chuyện này từ đầu đến cuối đều không phải lỗi do em!”
Thời Ấu Nghiên cắn môi không đáp lời, mí mắt hơi rũ, lông mi rất dài và dày, che kín tất cả ưu tư.
Đời người luôn gặp trắc trở, trước năm 20 tuổi, cô một đường thuận buồm xuôi gió, nào ngờ ông trời lại đùa giỡn cô như vậy.
Trầm mặc hồi lâu, Thời Ấu Nghiên bỗng nhiên mở miệng nói”
“ Anh, em có người bạn mở triển lãm tranh ở Tiên Lâm, chính là năm ngày sau. Cô ấy cho em mấy vé, anh đi xem đi, cô ấy rất nổi danh ở trên quốc tế đấy.”
“ Không muốn nói cũng không cần nói, cứng rắn nói sang chuyện khác như vậy chẳng lẽ em nghĩ anh không nhìn ra được?”
Phiền não kéo cổ áo, Thời Ẩn Chi thật không có biện pháp nào đối với người em gái này. Đã bao nhiêu năm, Thời Ấu Nghiên chính là ỷ vào cưng chiều của anh mà muốn làm gì thì làm. Ai bảo hết lần này đến lần khác anh chỉ có một cô em gái, trừ cưng chiều ra cũng không có biện pháp nào khác.
Thật là, cái thứ triển lãm tranh này một bác sĩ như anh đi làm gì?
“ Anh không đi sao? Em còn muốn mang Cổn Cổn đi cùng, sớm đào tạo cho Cổn Cổn tình cảm với nghệ thuật.”
Thời Ấu Nghiên cười khanh khách đứng lên, trong mắt rốt cuộc cũng có chút thần thái, cô bị giọng nói không kiên nhẫn lại không có biện pháp nào khác của Thời Ẩn Chi làm cho buồn cười.
Ông trời vẫn đối xử với cô không tệ, sau khi gặp nạn, ít nhất sau lưng cô còn có người nhà. Chỉ cần cô muốn thì lúc nào cũng có thể trở về.
“ Ai nói anh không đi? Một mình em đưa Cổn Cổn đi anh không yên tâm. Hơn nữa một người lớn như em mà tại sao...”
“ Darling darling darling darling....”
Chuông điện thoại di động của Thời Ẩn Chi “Darling Darling” bỗng nhiên vang lên, anh đành phải dừng giảng đạo với Thời Ấu Nghiên.
Là một dãy số xa lạ, Thời Ẩn Chi suy đoán tám chín phần là số quảng cáo của bất động sản, thật khó cho họ khi đã muộn thế này còn phải làm việc.
Sau khi nghe, Thời Ẩn Chi vừa chuẩn bị theo thông lệ từ chối thì trong điện thoại đột nhiên tràng gào khóc.
“ Bác sĩ Thời, cứu mạng a! Sau khi tôi uống thuốc xong đột nhiên ra rất hiều mồ hôi! Uống xong rất lâu rồi nhưng vẫn còn ra mồ hôi, phải làm thế nào bây giờ? Tôi có phải sẽ chết hay không? anh anh anh....”
Thời Ẩn Chi:....
Anh đối với bệnh nhân tên Tống Y này vẫn còn ấn tượng như mới.
Nhẫn nhịn tính tình, Thời Ẩn Chi nói:“ Sau khi uống thuốc toát mồ hôi là bình thường, chú ý bổ sung nước là được.”
“ Nhưng tôi sau khi uống rất nhiều nước vẫn cảm thấy miệng khô, môi khô thì phải làm thế nào?” Đầu bên kia điện thoại, Tống Y khóc đến kinh thiên động đại, đang bưng bình nước điên cuồng uống.
Thời Ẩn Chi:“ Vậy thì uống nhiều nước hơn một chút, một lít không đủ thì hai lít, hai lít không đủ thì ba lít.”
Đang há miệng uống nước, Tống Y cảm thấy đời mình lại u tối lần nữa. Cô biết ngay rằng trực giác của mình không sai mà, nhất định cô đã mắc bệnh nan y rồi. Tống Y trầm trọng hỏi:
“ Chuyện này của tôi là bình thường sao? Bác sĩ Thời, anh nói thật cho tôi biết đi! Có phải tôi không cứu được nữa, đang chờ chết hay không?”
Thật sự thì Thời Ẩn Chi rất muốn nói là: Đúng vậy. Nhưng lương tâm bác sĩ của anh vẫn nổi lên đúng lúc. Thời Ẩn Chi dùng ngón tay nhéo ấn đường, cảm thấy so với khi đối mặt với em gái Thời Ấu Nghiên còn nhức đầu hơn.
“ Cô chẳng qua chỉ là bị cảm thông thường thôi, uống nhiều thuốc, ít suy nghĩ linh tinh thì bệnh mới mau khỏi.”
Tống Y vẫn chưa tin, hơi hoài nghi tiếp tục hỏi:“ Anh nói thật sao? Sờ lương tâm sẽ không đau?”
Thời Ẩn Chi:“ Là thật.”
Tống Y:“ Vậy anh thề đi!”
Thời Ẩn Chi thở dài, bất đắc dĩ đưa ra hai ngón tay.
“ Tôi thề.”