Tiểu Trợ Lý | Trợ Lý Nhỏ

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 21

“Có phải anh thấy đùa giỡn với đứa trong ngoài bất nhất như em rất vui không”

28.

Tuy không hiểu lắm nhưng Trương Cẩn Ngôn vẫn ngoan ngoãn bắt đầu đếm thầm trong lòng.

Một, hai ba, bốn năm, sáu bảy, tám. Chín mươi…

Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một…

Tập trung đếm tới đếm lui, trong đầu cũng không còn suy nghĩ đến chuyện gì khác.

Hắn thấy quá trình chuẩn bị đã được làm gần đủ rồi, Trương Dư Xuyên đem đối phương ôm chặt vào ngực, dùng nụ hôn cùng sự âu yếm để phân tán sự chú ý của cậum sau đó chậm rãi tiến hành bước cuối cùng.

Trương Dư Xuyên vuốt nhẹ sống lưng cứng đờ của Trương Cẩn Ngôn, đôi mắt đỏ lên vì phải kiềm chế dục vọng đang gào thét trong lòng, thế nhưng giữa chừng hắn vẫn dừng lại kiên nhân an ủi: “Nếu đau tôi sẽ chậm lại, đừng sợ.”

“Ừm… đau.” Trương Cẩn Ngôn cắn chặt môi vì đau, nhiệm vụ đếm số cũng đã bị quăng lên chín tầng mây rồi.

Không hổ là ông xã mình nha, lúc nào cũng kiêu ngạo tự chủ, hoàn toàn không có chút dấu hiệu sụp đổ, hơn nữa có tâm tình còn quan tâm xem mình có đau hay không nữa!

So mới mấy lão tổng tài dung tục hở một chút là mất kiềm chế ngoài kia thì không giống một chút nào!

“…” Trương Dư Xuyên vẫn luôn kiêu ngạo tự chủ kia suýt chút nữa là sụp đổ, trên trán hắn gân xanh mơ hồ nổi lên, một bên cố gắng kiềm chế làm chậm tốc độ của mình, bên kia thì nghiến răng nói ra năm chữ: “Tự đếm thầm xem nào.”

“A…” Nhưng mà làm sao anh biết khi nãy em không có đếm Trương Cẩn Ngôn hơi nghi hoặc mà bắt đầu đếm đếm, nhưng một tia ngờ vực trong lòng này thật nhanh cũng bị cảm giác đau nhức và mới mẻ khi bị đâm vào đánh tan hoàn toàn.

Sống sót qua khỏi cảm giác khó chịu ban đầu thì một đợt sóng tê dại ập đến. Nơi nào đó phía sau Trương Cẩn Ngôn bắt đầu có cảm giác ngứa ngứa, dọc theo cột sống từ từ đi lên, tích góp dần dần chạm đến vạch giới hạn thì liền nổ tung, sau đó cảm giác đó theo dòng máu tỏa ra toàn thân, từ trên xuống dưới, từng tế bào trong ngươi cậu đều kêu gào đòi hỏi thêm nữa. Chưa từng được trải qua loại cảm giác này, Trương Cẩn Ngôn bối rối mở to mắt, viền mắt ửng hồng như cánh hoa đào, xinh đẹp động lòng người, nước mắt vì dục vọng mà dâng lên nơi khóe mắt long lanh.

Rõ ràng trên khuôn mặt tràn ngập vẻ quyến rũ người ta nhưng vẫn cố gắng bày ra sự lạnh lùng cấm dục.

“Không được, a…” Trương Cẩn Ngôn dùng tay che mặt, xấu hổ nhỏ giọng cầu xin, “Anh nhẹ một chút…”

“Em muốn nhẹ một chút thật sao” Trương Dư Xuyên gạt bàn tay trên mặt Trương Cẩn Ngôn ra, thưởng thức khuôn mặt đang chìm dần vào khoái cảm của đối phương.

Trương Cẩn Ngôn mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: “Thật…”

Đương nhiên là xạo, là khách sáo với anh một xíu thôi, anh đừng có cho là thật! Mau mau, em là tiểu yêu tinh nghĩ một đằng nói một nẻo đó, mau mau đâm thật sâu vào bên trong em đi! Cứ xem như mỗi lần em xin tha đều là làm trò nho nhỏ để tăng thêm tình thú chứ tuyệt đối đừng buông tha em thiệt nha!

Ánh mắt Trương Dư Xuyên tối sầm lại, kịch liệt đâm vào mạnh mẽ, như thể muốn đem người bên dưới ăn tươi nuốt sống, tấm nệm lò xo có độ đàn hồi thượng hãng phát ra âm thanh két két như muốn kiến nghị, Trương Cẩn Ngôn rơi lệ cầu xin: “Chậm một chút… Xin anh…”

A a a đúng rồi! Đây chính là tình tiết cuồng phong bạo vũ hay thấy nè! Tuyệt đối đừng thương xót em! Mạnh hơn nữa! Sâu hơn nữa!

“Cẩn Ngôn!” Trương Dư Xuyên nghiến răng nghiến lợi khẽ quát, “Mau đếm!”

Ông xã mình cứ dở hơi thế này, thật sự có hơi lạ nha…

Trương Cẩn Ngôn thoải mái như sắp bay lên thiên đường, ôm lấy cổ Trương Dư Xuyên, mơ mơ màng màng đếm thầm từng nhịp từng nhịp trong bụng…

Một, hai ba, bốn, năm, sáu bảy, tám! Hai hai, ba bốn, năm, sáu bảy, tám…

Làm rất tốt, thêm một lần nữa!

Trương Dư Xuyên: …

Trải qua mấy tiếng đồng hồ làm cái việc không thể nói ra, Trương Cẩn Ngôn cả người mệt mỏi cuộn mình nằm trong lòng Trương Dư Xuyên, mãn nguyện vì đạt được thành tựu “bị làm đến mức khô quéo như một con búp bê rách nát”.

“Cẩn Ngôn,” Hai người ôm nhau thật lâu sau khi vận động kết thúc, Trương Dư Xuyên ngồi dậy, chống tay giam Trương Cẩn Ngôn dưới thân mình, đôi mặt tối đen bình tĩnh nhìn đối phương, giọng nói ôn nhu ấm áp như nước: “Em không có lời nào muốn nói với tôi sao”

Trương Cẩn Ngôn cũng ngồi dậy, đưa tay lên sờ mặt Trương Dư Xuyên, muốn nói gì đó lại thôi: “A…”

Đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói nhưng chủ yếu là có chút xấu hổ!

Trương Dư Xuyên thuận thế nắm chặt tay Trương Cẩn Ngôn, đặt bên môi hôn lên một cái, ánh mắt dịu dàng nói: “Ví dụ như… nói ‘Em yêu tôi’ .”

Trương Cẩn Ngôn liếm môi, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, em…”

Em, Trương Cẩn Ngôn!

Thề với mây!

Thề với gió!

Thề với trời!

Thề với đất!

Thề với hoa hồng cầu vồng!

Đời em!

Chỉ yêu một mình Trương Dư Xuyên!

Chỉ! Mình! Anh!

… Tuy rằng muốn nói như vậy một lần nhưng có điều hình như hơi sến một chút.

Ài, vậy vẫn là nói đơn giản như “Em yêu anh” đi.

Nếu nói bằng ngữ khí lạnh lùng trong trẻo thì có vẻ không đủ nồng nhiệt, nhưng nếu nói nhỏ nhẹ thì lại giống như kiểu nhút nhát, thẹn thùng.

Thế nhưng trong tâm tình ấp ủ bao lâu của Trương Cẩn Ngôn còn chưa kịp được nói ra khỏi miệng thì đã bị Trương Dư Xuyên kéo vào trong ***g ngực, da thịt xích lõa hai người dán sát vào nhau, Trương Dư Xuyên đột nhiên bật cười, một giọng nói đột ngột vang lên bên tai cậu: “Tôi cũng vậy.”

Trương Cẩn Ngôn dựng tóc gáy nói: “… Em còn chưa có nói gì mà”

“Đời tôi,…” như sợ lời sắp nói ra sẽ dọa Trương Cẩn Ngôn phát hoảng mà bỏ chạy, Trương Dư Xuyên đem cậu ôm chặt vào lòng, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Cũng chỉ yêu một mình Trương Cẩn Ngôn.”

“Anh…” Trái tim Trương Cẩn Ngôn hẫng mất một nhịp.

“Tôi cũng thề với mây, thề với gió, thề với trời, thề với đất…” Trương Dư Xuyên dường như rất thích thú khi nói ra những lời này, ý cười trong giọng nói càng lúc càng đậm: “Thề với hoa hồng cầu vồng nữa, được chưa”

Trương Cẩn Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, đầu óc trống rỗng, toàn thân như bị rút hết máu chỉ trong tích tắc…

Được! Cái! Rắm! Á!

Trương Dư Xuyên nhíu mày lại, buồn bực nói: “Lại chửi bậy”

Trương Cẩn Ngôn thiếu điều muốn ngất xỉu tại chỗ: “Anh anh anh… rốt cuộc là anh làm sao”

Biên kịch! Biên kịch mau lăn ra đây cho ông! Kịch bản này ông đây không diễn nổi nữa!

Trương Cẩn Ngôn nghiêng đầu, đáy mắt ánh lên một tia trêu chọc, dùng giọng điệu nghiêm túc cẩn thận của học sinh tiểu học lên kiểm tra miệng mà lặp lại: “Biên kịch! Biên kịch mau lăn ra đây cho ông! Kịch bản này ông đây không diễn nổi nữa!”

Trương Cẩn Ngôn như bị sét đánh, không thể tin nổi mà há hốc miệng.

Rắc.

Là tiếng cằm Trương Cẩn Ngôn bị trật khớp đó mà.

Cứu mạng a a a a a! Ông xã tui thật sự có đọc tâm thuật kìa a a a a a!

Trương Dư Xuyên bình tĩnh đưa tay giúp cậu nắn khớp cằm, lông mày nhướng lên, nghiêm chỉnh lặp lại: “Cứu mạng a a a a a! Ông xã tui thật sự có đọc tâm thuật kìa a a a a a!”

“… Phắc.” Trương Cẩn Ngôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà giật giật khóe môi, cảm giác như hồn đã lìa khỏi xác mà từ từ bay lên chín tầng mây.

Đi rất thanh thản và nhẹ nhàng!

Sau một phút, Trương Cẩn Ngôn thật vất vả mà hoàn hồn.

Cậu vội vàng đặt hai bàn tay lên hai bên má phính phính mà vỗ bộp bộp mấy cái thật kêu, nghiêm túc giáo huấn bản thân…

Trương Cẩn Ngôn! Dù thế nào đi nữa! Mày trước tiên phải tỉnh táo lại!

Trương Dư Xuyên rất tán thành mà gật gù: “Không sai, Cẩn Ngôn, dù thế nào đi nữa, em trước tiên phải tỉnh táo lại đã.”

“…” Trương Cẩn Ngôn lập tức trừng mắt, hung dữ nhìn Trương Dư Xuyên.

Đờ mờ, anh có thể thôi cái trò nhái lại lời tôi không hả! Những lúc thế này giỡn vui lắm sao, hả!

“Không nhái lại nữa, cũng có chút vui.” Trương Dư Xuyên nhấc hai tay làm tư thế đầu hàng, “Xin lỗi, là tôi sai.”

Trương Cẩn Ngôn hoang mang lo sợ mà nuốt một ngụm nước miếng, một thân mông trần ngốc nghếch ngồi ngây người trên giường, nghĩ nghĩ một chút, từ trong một đống suy nghĩ hổ lốn của mình mà lựa ra một câu hỏi quan trọng nhất: “Khi nào thì anh bắt đầu đọc được suy nghĩ người ta”

Nói không chừng là do vừa mới mất zin nên siêu năng lực thức tỉnh cũng nên!

Trương Dư Xuyên lắc đầu, mỉm cười nhàn nhạt: “Không phải vì mất zin. Là trời sinh đã thế.”

Trương Cẩn Ngôn thiếu điều chết ngất tại trận:…

Đờ mờ, câu sỉ vả xử nam mất zin vừa nãy cũng bị anh ta nghe thấy mất rồi!

Lần đầu tiên trong buổi tối nay, Trương Cẩn Ngôn cẩn thận suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra:…

Đột nhiên ngộ ra lý do bị đối phương bắt đếm từ một đến mười rồi từ mười đến một… Không lẽ là vì…

“Tôi sợ tôi không cứng nổi nữa.” Trương Dư Xuyên thẳng thắn thừa nhận.

“Anh câm miệng!” Hình tượng lạnh lùng cấm dục của Trương Cẩn Ngôn đều bị quẳng lên chín tầng mây rồi, cậu suy sụp gục chôn mặt vào hai đầu gối, khóc thút thít: “Em không nói thành lời thì anh phải giả bộ như không biết gì cho em!”

Đây là lần đầu tiên trợ lý Trương nạt nộ Trương tổng nha…

Đúng là chiều quá sinh hư rồi!

“Được.” Trương Dư Xuyên chậm rãi gật đầu, “Tôi sẽ làm như không nghe thấy gì.”

Trương Cẩn Ngôn hồi tưởng càng lúc càng xa, thẳng một đường nhớ đến buổi trưa hôm nay, trong tích tắc khuôn mặt trở nên tái mét: “Vậy trưa nay, lúc ở văn phòng, em thăm dò anh…”

“Một, Trương Dư Xuyên không phải là đồ ngốc.” Trương Dư Xuyên bình tĩnh giơ ngón tay đếm đếm, trầm giọng nói: “Hai, theo yêu cầu của em, tôi đã “pháo Amstrong” oanh tạc em kịch liệt. Ba, bài hát kia hát hay lắm. Bốn…” Trương Dư Xuyên hôn mạnh lên môi Trương Cẩn Ngôn một cái, “Em bảo là em muốn thăm dò tôi thì làm sao tôi có thể để lộ sơ hở chứ, đồ ngốc”

Mặt Trương Cẩn Ngôn đỏ như mai cua bị hấp chín rồi, chộp lấy một cái gối rồi vùi mình vào đó.

Phắc!

Như vậy, có khi nào mấy lần bổ não mấy đoạn phim người lớn kia anh cũng đều biết hết!

Cái gì mà làm trên xe Lincoln, làm bên cửa sổ sát đất, làm trên bàn bi-a, làm trong văn phòng, làm trong đình giữa hồ, làm trên cầu thang ba tầng, làm ở Santorini…

Trương Dư Xuyên im lặng gật gật đầu, mang theo ánh mắt vừa ôn nhu vừa hoài niệm mà nhìn Trương Cẩn Ngôn.

Mà ở bên kia, Trương Cẩn Ngôn đã tuyệt vọng đến mức muốn đi nhảy lầu chết quách cho rồi:…

Bởi vì hiện tại, tất cả những màn trên đều trở thành một màn nhục nhã rồi….

“Cái kia… sao anh không nói với em sớm hơn” Trương Cẩn Ngôn khịt mũi, oan ức thấu trời, viền mắt đã long lanh nước, cuối cùng không nhịn được mà rơi lệ, nước mắt rơi xuống như mưa, thấm ướt một mảnh ga giường, “Có phải anh thấy đùa giỡn với đứa trong ngoài bất nhất như em rất vui không”

Thảo nào lại có thể đối với một người bình thường như em mà…

Trương Dư Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Đó chỉ là một phần nguyên nhân.”

Trương Cẩn Ngôn ngạc nhiên đến ngơ ngẩn:…

Đờ mờ, anh còn dám thừa nhận

“Bộ dạng nghĩ một đằng làm một nẻo của em rất đáng yêu… Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ của nguyên nhân,” Trương Dư Xuyên dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái đo ra một khoảng ngắn tí teo, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, “Cẩn Ngôn, thật lâu trước đây, tôi đã gặp em.”

_________________________

Editor: Tôi nói, anh Xuyên anh chưa vì một đống suy nghĩ bổ não của Tiểu Ngôn mà bị liệt dương là may lắm rồi đó ╮(╯∀╰)╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.