CHƯƠNG 22
Nhịp đập của trái tim em, âm thanh phát ra từ đó, là loại âm thanh êm ái nhất trên thế gian này.
29.
“Thật lâu trước đây… là sao” Trương Cẩn Ngôn lập tức mở chương trình tìm kiếm, lục lọi trong ký ức hình bóng của Trương Dư Xuyên hoặc người nào đó tương tự.
Có điều kết quả trả về vẫn là một mảnh trống rỗng.
Thực tế mà nói, cho dù đã qua một thời gian rất lâu, nhưng nếu đã từng gặp được người nào đẹp trai như Trương Dư Xuyên thì cậu chắc chắn sẽ không quên mất đâu.
… Lẽ nào lại có một loại mất trí nhớ làm cho quên mất thanh mai trúc mã của mình
Khi còn bé không phải các bạn nhỏ hay có trò đính ước với nhau là sau này lớn lên sẽ kết hôn rồi thật trong sáng mà trao nhẫn cỏ cho nhau làm tín vật đính ước sao Sau đó hai đứa chia xa mỗi người một phương, rồi bất ngờ té chấn thương sọ não vừa vặn dẫn đến quên hết một đoạn kịch này… Đúng theo đường đời tiêu chuẩn của một tổng tài luôn!
Trương Cẩn Ngôn vội vàng chú ý vào khoảng kí ức những năm trước mười tuổi.
Có khi hồi nhỏ mình bị ba đánh đến mất trí nhớ luôn
Cẩn thận nhớ lại thì những ký ức thời thơ ấu của Trương Cẩn Ngôn cũng không có chỗ nào bị đứt đoạn. Ba nghiện cờ bạc, mẹ mỗi ngày lấy nước mặt rửa mặt, em gái còn nhỏ xíu xiu nằm trong tã, rồi những ngày bị bọn người cho vay nặng lãi chặn đường đuổi đánh… Do hoàn cảnh nhà họ Trương phức tạp nên những gia đình xung quanh đều nhắc nhở con cái họ tránh xa Trương Cẩn Ngôn, có ai lại muốn để cho đám nhỏ nhà mình dây dưa với con trai của một kẻ cặn bã như ba Trương chứ.
Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy nên từ nhỏ Trương Cẩn Ngôn đã học được cách che giấu cảm xúc của mình, vui buồn không rõ, khuôn mặt bé nhỏ lúc nào cũng một biểu tình vô cảm, một mình đi đi về về. Trong lúc những đứa trẻ bằng tuổi đang vui vẻ chơi đùa cùng nhau thì Trương Cẩn lại hoàn toàn khác, hoặc là cậu chơi cùng em gái, hoặc là một mình ngồi đâu đó ngẩn ngơ, trong đầu tưởng tượng ra những câu chuyện khác nhau, chính mình tự dỗ dành, mua vui cho bản thân.
Vậy nên, lúc trúc mã trúc mã người ta đang ngọt ngào trao nhẫn cỏ cho nhau thì có lẽ cậu đang giúp mẹ giặt tã cho em gái cũng nên!
… Đến tận hôm nay cậu mới phát hiện, thì ra mình đã từng đi qua một đoạn đường khổ sở đến như vậy.
Chậc.
“… Đừng buồn,” Trương Dư Xuyên nghiêng người nhẹ nhàng kéo đầu Trương Cẩn Ngôn dựa vào ngực mình, gác cằm lên đỉnh đầu cậu, “Từ nay về sau, có tôi thương em.”
Trương Cẩn Ngôn vừa muốn khóc lại vừa xấu hổ, hai luồng cảm xúc cùng lúc xung đột làm cậu một bùng nổ luôn:…
… Đờ mờ, đoạn kí ức khi nãy cũng bị nghe hết trơn rồi a a a a a!
Em còn có thể giữ lại chút bí mật nho nhỏ cho mình không hả Hả
“Không thể.” Trương Dư Xuyên mười phần bá đạo nâng cằm Trương Cẩn Ngôn lên, trán hắn tựa lên trán cậu, đôi mắt sâu thăm thẳm mà lại trong suốt không một gợn sóng, “Cả đời này, tôi cũng sẽ không có bất kì bí mật nào với em, như vậy có được không”
Trương Cẩn Ngôn tức giận trừng mắt với hắn:…
Vấn đề là em không đọc được suy nghĩ! Đều là một mình anh đơn phương đọc suy nghĩ của em thôi!
“… Không.” Đáy mắt Trương Dư Xuyên đong đầy ý cười.
Cùng lúc đó, không hề có bất kì cảnh báo nào, một luồng sức mạnh kì lạ tràn vào đại não của Trương Cẩn Ngôn, cảm giác như thể một cơn đại hồng thủy tràn đến cuốn phăng toàn bộ ý thức của cậu. Toàn thân Trương Cẩn Ngôn run lên bần bật, đang muốn mở miệng hỏi thì một hình ảnh quen thuộc trực tiếp đánh thẳng vào tâm trí cậu…
Đó là hình ảnh Trương Cẩn Ngôn còn đang học tiểu học, hàng ngày, khi tan học cậu đều đi ngang qua một con hẻm nhỏ.
Con hẻm ấy cậu đã đi qua đi lại cả ngàn lần, vô cùng quen thuộc.
Chỉ có điều góc nhìn này lại rất lạ lẫm, tầm mắt nằm ngang với tảng đá xanh ẩm ướt bên đường, hơn nữa khoảng cách cũng không xa lắm, như thể chủ nhân của đôi mắt này đang nằm trên mặt đất.
Một giọt nước mưa từ mái hiên rơi xuống người, rét buốt thấu xương…
Trương Cẩn Ngôn không kìm được mà run lập cập, cậu khiếp sợ nhìn Trương Dư Xuyên ở ngay trước mặt.
“Nếu em đồng ý, tôi sẽ đem năng lực của mình chia sẻ cho em, tuy hiệu lực không kéo dài nhưng khi đó, ở trước mặt em, tôi cũng sẽ bị nhìn thấu triệt, như em khi ở trước mặt tôi.” Giọng nói của Trương Dư Xuyên bỗng nhiên trở nên xa xôi mà trống rỗng, như thể âm thanh ấy phát ra từ một căn phòng trống, “Hiện tại em đang nhìn thấy hồi ức của tôi, nghe thấy nhịp tim của tôi…”
Trong lòng Trương Cẩn Ngôn khẽ run lên, vội vàng nhìn xuống một chút, quả nhiên Trương Dư Xuyên không hề cử động môi.
“Đây chính là cái mà nhân loại vẫn gọi là ‘Đọc tâm thuật’.” Miệng Trương Dư Xuyên vẫn đóng chặt.
“Anh nói ‘nhân loại’… là có ý gì” Trương Cẩn Ngôn nhanh chóng bắt được trọng điểm.
“Thật ra tôi không phải là người.” Khóe môi Trương Dư Xuyên chậm rãi giương lên, tiếng tim đập thình thịch vang lên trong căn phòng trống rỗng làm cho ngữ điệu của hắn trở nên xa xôi mà thần bí.
“Tôi là Đế Thính thần thú.”
Đế Thính.
Một sừng, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử.
Giống rồng mà không phải là rồng, tựa như hổ mà không phải là hổ, tựa như sư tử mà không phải là sư tử, tựa như chó mà không phải là chó.
Tục truyền đó là thú cưỡi của Địa Tạng Bồ Tát, lắng nghe tiếng lòng trong tim vạn vật để nhìn thấy thế gian, hiểu thấu lòng người, phân rõ thiện ác.
Cơ thể Trương Cẩn Ngôn lắc lư mấy cái, chỉ riêng tối hôm nay mà cậu đã suýt nữa hôn mê bất tỉnh hết mười mất lần.
Thì ra, ông xã tôi không chỉ cầm nhầm kịch bản mà còn đi nhầm trường quay nữa…
Thưa quý vị và các bạn, đây căn bản không phải phim tình cảm tổng tài cẩu huyết lúc tám giờ, sau tình tiết này, phim đã chuyển sang thể loại huyền huyễn giả tưởng nha!
30.
Đau đớn, hoảng sợ, tuyệt vọng.
Liều mạng trốn thoát khỏi tầng tầng lớp lớp vòng vây của bọn săn trộm, Đế Thính toàn thân đẫm máu tuyệt vọng bỏ chạy, mãi đến lúc chút sức lực cuối cùng cũng không còn nữa, hắn chỉ có thể mệt mỏi mà nằm rạp trên mặt đất.
Những vết thương quá nặng khiến hắn không thể nào biến hình thành nhân loại, cũng không còn khả năng duy trì trạng thái chiến đấu, đành bất lực nằm đó, như một con chó nhỏ dị dạng nằm chờ chết ven đường.
Không biết từ khi nào, nhân gian bắt đầu xuất hiện những tổ chức thợ săn chuyên săn giết yêu thú. Bọn chúng sẽ tận dụng triệt để lợi ích mà yêu thú mang lại, sau khi bắt được thì giết nó, đem hồn phách thu giữ trong các hồn khí, đem chúng đi luyện hóa, sau khi luyện hóa xong chủ nhân của hồn khí có thể thoải mái sử dụng năng lực của loại yêu thú này.
Mà Đế Thính có thần lực nhìn thấu nhân tâm lại là thứ hàng hóa có giá trị cao không đếm được trên thị trường chợ đen.
Trên thực tế, đã rất lâu rồi cũng chưa ai thật sự bắt gặp hồn phách Đế Thính, vì đây là một trong những loài thần thú quý hiếm nhất trong tam giới, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Thế nên khi có một nhà buôn tình cờ phát hiện tung tích một Đế Thính tương đối còn nhỏ tuổi thì lập tức phát tin treo giải, bọn săn trộm cũng vì thế mà trở nên hăng hái vô cùng, dùng tất cả thủ đoạn lần theo dấu vết, thiết lập bẫy rập, xiết chặt vòng vây…
Đế Thính bị thương nằm xụi lơ bên cạnh tảng đá ẩm ướt màu xanh.
Đến giờ tan học của trường học kế bên, phụ huynh cùng đám học trò nhỏ cũng thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua con hẻm này.
Nếu là lúc khác, các loài yêu thú có thể duy trì quanh mình một vòng pháp lực để tránh đi tầm nhìn của phàm nhân, nhưng lúc này, nửa phần pháp lực Đế Thính cũng không còn nữa, chỉ có thể bất lực đáng thương mà nằm đó. Thân thể trần trụi nằm ven đường, người tới người lui nhìn thấy vết thương trên ngực hắn cũng chỉ để lại những tiếng thở dài lạnh lẽo như gió đông.
Tiếng nói phát ra từ nhân tâm loài người từ bốn phương ùa đến…
… Cái đồ gì đây Nhìn thấy gớm!
… Hay là nhặt nó về nuôi đi… mà cả người đều là máu, tởm quá!
… Chó à Chả phải chuyện của mình!
… Hình như còn sống nè Bỏ đi, lỡ trên người nó có bọ chét, mà đem nó đi chữa còn phải tốn tiền…
Hơi đất lạnh lẽo bốc lên, thấm đẫm vào da thịt Đế Thính. Thật ra hắn biết, những người này không có khả năng cứu mạng hắn, vết thương này, cái mạng này hắn đều rõ mình còn cầm cự được bao lâu. Nhưng hắn vẫn kiên trì, vẫn không muốn từ, bỏ bởi vì bọn săn trộm kia đã bố trí hồn khí ở khắp nơi trong thành phố này, chỉ cần hồn lìa khỏi xác thì sẽ bị hồn khí tóm lấy. Đến lúc đó, đừng nói là đầu thai chuyển thế, ngay cả chuyện hồn phi phách tán cũng chỉ còn mà chuyện viễn vông, hồn phách của hắn sẽ bị luyện hóa rồi vĩnh viễn bị giam cầm bên trong hồn khí tăm tối kia, mãi mãi làm nô lệ, mãi mãi không thấy được trời xanh.
Kẻ thù vây bắt, lòng người lạnh lẽo, Đế Thính cô độc tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đúng lúc hắn chuẩn bị mất đi ý thức thì một bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng đụng vào người hắn.
Đế Thính miễn cường hé mắt ra, đối diện là một khuôn mặt bé con non nớt mà lạnh lùng.
Một cậu bé rất đẹp trai, có điều mặt mày vô cảm, khóe mắt đuôi mày lạnh lẽo cứng rắn như băng tuyết.
Nhưng âm thanh phát ra từ trái tim cậu lại rất dịu dàng.
… Thật đáng thương. Đừng sợ, tao đưa mày đến bác sĩ.
Theo sau cậu là một bé gái nhỏ tuổi hơn, hai đứa diện mạo rất giống nhau, nhìn qua liền biết là anh em một nhà.
Sau đó Đế Thính bị cậu ôm vào lòng, cánh tay nhỏ xíu gầy nhẳng yếu ớt như thế mà cái ôm rất có lực, ôm thật chặt, thật ấm áp.
“Chúng ta đưa nó đi bệnh viện.” Cậu bé nói với em gái, “Về nhà lấy ít tiền trước đã.”
Em gái như hiểu như không mà gật gật đầu, hai đứa nhỏ co giò chạy như bay về nhà, đập heo đất.
Năm đó, ở thành phố này chưa có bất kì khái niệm gì về bệnh viện cho thú cưng, mà nếu có thì mấy đứa trẻ nhỏ như thế này cũng sẽ không biết đến.
Bé gái mang theo một túi tiền xu chạy theo sau anh trai, cậu bé kia thì chạy thục mạng về phía bệnh viện gần nhất, đôi giày sandal nện từng bước từng bước xuống nền đá bóng loáng trên vỉa hè, ánh nắng phản quang bởi vì thế mà vỡ tan thành từng mảnh.
Dọc đường đi, cậu bé vừa chạy vừa thở không ra hơi, thế nhưng trái ngược với vẻ ngoài mệt mỏi kiên cường, âm thanh dịu dàng êm ái phát ra từ trái tim cậu vẫn luôn an ủi Đế Thính đang được ôm trong lòng ngực. Đế Thính dùng chút sức lực cuối cùng của hắn, dịch đầu kề sát vào ngực cậu, lẳng lặng lắng nghe.
Nhịp đập của trái tim cậu, tiếng trái tim cậu đập từng nhịp từng nhịp.
Thình thịch, thình thịch.
Đừng sợ, tao sẽ không buông mày.
Chạy tới được bệnh viện thì hai mắt Đế Thính đã hoàn toàn nhắm chặt.
Tuy vẫn còn lưu luyến cái ôm ấm áp ấy nhưng hồn phách của hắn vẫn rời khỏi cơ thể, bị hút về phía hồn khí. Hồn phách Đế Thính bay qua hành lang bệnh viện, không thể tự chủ mà trôi dần về phía hồn khí yêu thú.
Đúng lúc đó, một bệnh nhân bị tai nan giao thông đang trong tình trạng nguy kịch nằm trong phòng ICU cũng qua đời. Đây chính là thiếu niên Trương Dư Xuyên, số mệnh của cậu ta đã được an bài không thể sống qua tuổi mười sáu, hồn phách cậu ta đã lìa khỏi thân xác, đang hấp hối trên giường bệnh chỉ là một cái xác không hồn còn chút hơi ấm.
… Tôi đã chết rồi sao
Trái tim yếu ớt của thiếu niên kia chỉ kịp đập thêm một nhịp rồi tắt lịm.
Hồn phách Đế Thính dùng hết toàn lực chống lại lực hấp dẫn của hồn khí, tranh thủ chỉ vài giây ngắn ngủi được tự do mà liều mạng tiến nhập vào cơ thể người kia.
Một giây sau, cơ thể nằm trên giường bệnh đột nhiên mở mắt.
Đó là một đôi mắt trầm tĩnh như đáy hồ.
Cơ thể con người này bị thương nhẹ hơn thân xác kia của Đế Thính một chút, chỉ cần kiên trì bám trụ thì hồn khí của bọn săn trộm cũng không thể làm gì được, Đế Thính hoàn hồn đổi xác thành công, cắn răng nỗ lực vượt qua được một kiếp nạn.
Buổi tối hôm ấy, thiếu niên Trương Dư Xuyên nằm trong phòng ICU vượt qua giai đoạn nguy kịch như một kì tích.
Hồi ức kết thúc, Trương Dư Xuyên chậm rãi giơ ra hai ngón tay, nhìn Trương Cẩn Ngôn đã khóc đến nước mắt giàn giụa, ôn nhu nói: “Cẩn Ngôn, em đã cứu tôi hai lần.”
Lần đầu tiên.
Là em đã không để tôi cô độc, mang một tâm đấy oán hận mà chết đi.
Lần thứ hai.
Là em đã mang tôi đến bệnh viện kia.
Nhịp đập của trái tim em, âm thanh phát ra từ đó, là loại âm thanh êm ái nhất trên thế gian này.