Tiểu Trợ Lý | Trợ Lý Nhỏ

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 24

“Chỉ cưng mình em.”

32.

Đêm đó Trương Cẩn Ngôn bị Trương Dư Xuyên ghen tuông ngất trời mà dằn vặt đến tận lờ mờ sáng mới có thể ngủ thiếp đi.

Thiệt ra nói là ngủ thiếp đi thì đúng hơn phải nói là bị – làm – đến – hôn – mê…

Khốc liệt đến mức không gì tả nổi.

Khi Trương Cẩn Ngôn tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Cậu lắc lắc đầu, mơ mơ màng màng màng chống tay đỡ nửa người trên ngồi dậy, thế nhưng vừa mới động đậy một chút thì eo đã đau nhức như vừa mới bị xe lửa nghiền qua!

“Đau…” Trương Cẩn Ngôn cứng đờ cả người, không dám động đậy.

“Em dậy rồi” Trương Cẩn Ngôn được bao bọc bởi một vòng tay từ phía sau ôm tới, theo sau cái ôm ấm áp là một nụ hôn rơi xuống bên tai, giọng nói lành lạnh của Trương Dư Xuyên vang lên ngay bên cạnh.

“Ừm…” Nhớ tới cảnh tượng cuồng hoan đêm qua, hai gò má Trương Cẩn Ngôn nóng bừng, không dám quay đầu nhìn hắn, nói qua loa: “Anh dậy từ khi nào”

Môi Trương Xuyên sượt qua cổ cậu, âm thanh có chút uể oải nhưng vẫn đong đầy ôn nhu: “Tôi không ngủ.”

Trương Cẩn Ngôn bị ăn tươi nuốt sống, bị làm đến bất tỉnh nhân sự:…

Đây là cái loại thể lực nghịch thiên gì chứ hả!

“Tôi vẫn lắng nghe giấc mơ của em,” Trương Dư Xuyên nắm lấy cằm Trương Cẩn Ngôn, bắt cậu quay mặt về phía hắn, ngón tay lướt nhẹ trên mặt, đôi mắt đen như mực nổi lên ý cười thật sâu, “Em mơ thấy tôi.”

Trương Cẩn Ngôn cố gắng nhớ lại, nhưng mà mơ mộng lộn xộn, chỉ có thể mơ hồ nhớ ra mấy đoạn vụn vặt, có điều hình như mơ thấy Trương Dư Xuyên thật.

“Không nhớ ra cũng không sao, tôi chỉ muốn nói với em, mỗi lần tôi xuất hiện trong giấc mơ của em thì…” đầu ngón tay Trương Dư Xuyên chạm lên khóe môi Trương Cẩn Ngôn, “Em đều mỉm cười…”

“Ồ.” Ngoài mặt Trương Cẩn Ngôn tỏ ra nhàn nhạt nhưng trong lòng đã ngọt ngào đến rối tung cả lên.

Cảm giác yêu đương thật là thích quá đi mất!

Lông mày Trương Dư Xuyên khẽ giương lên, bồi thêm câu nữa: “Cười đến mức chảy cả nước miếng.”

Trương Cẩn Ngôn tối sầm mặt:…

Ông xã, anh cứ như vậy thì có thể đánh mất em đó.

Trương Dư Xuyên cười nhẹ, đứng lên nói: “Tôi mang bữa sáng lại đây cho em.”

Một phút sau, Trương Dư Xuyên bưng một khay đồ ăn đi vào, đặt lên tủ đầu giường, là mùi thơm chảy nước miếng của cháo thịt bò trứng khuấy, còn có mấy đĩa điểm tâm tinh xảo và một ly nước trái cây ép.

“Tôi ăn rồi,” Trương Dư Xuyên nhẹ nhàng đẩy bàn tay định vươn đến Trương Cẩn Ngôn ra, giành lấy muỗng rồi múc một muỗng cháo thổi thổi, “Tôi giúp em ăn.”

Trương Cẩn Ngôn ngoan ngoãn há miệng húp một muỗng cháo, một miệng toàn là nước thịt cùng gạo nếp, nhai nhai một chút rồi nuốt, đến lúc này mới phát hiện ra bụng đã đói cồn cào.

“Có hợp khẩu vị em không” Trương Dư Xuyên lại gắp một miếng điểm tâm đút cho Trương Cẩn Ngôn, “Không thích thì mai đổi người nấu.”

Trương Cẩn Ngôn vội nói: “Không cần đổi, ăn ngon lắm.”

Như này, cũng quá cưng chiều đi!

Trương Dư Xuyên nhàn nhạt nói: “Chỉ cưng mình em.”

Trên khuôn mặt đẹp trai kia vẫn còn vương lại mấy phần lạnh lẽo, cho dù hắn đang nói mấy lời tình cảm, đuôi mày khóe miệng đều cong lên một độ cong thân thuộc nhưng cũng không ngăn được hàn khí tỏa ra từ một tòa băng sơn, thế mà một người như vậy lại cố tình ở trước mặt mình mà thể hiện sự dịu dàng hiếm thấy.

Trương Cẩn Ngôn yên lặng nhai đồ ăn, cảm giác đời này mình có chết thì cũng không còn gì đáng tiếc…

A, cái đồ yêu tinh tâm cơ thâm trầm nhà anh, chính là muốn đem quả nhân… đờ mờ đại não!

Vẫn còn chưa thích ứng được là nhân tâm có thể bị đối phương nghe thấy, Trương Cẩn Ngôn theo thói quen lại thầm nghĩ bậy trong lòng, được một nửa thì vội vàng cắt đứt ý nghĩ chính mình.

“Ta là yêu tinh tâm cơ thầm trầm, chính là muốn đem bệ hạ sủng đến mức ngài không thể rời bỏ ta.” Trương Dư Xuyên bình tĩnh nói.

Hắn dùng cái giọng điệu nghiêm trang trầm thấp mà nói một câu như thế tạo ra hiệu ứng thính giác đặc biệt khiến Trương Cẩn Ngôn xấu hổ đến mức muốn chui đầu vào đống chăn nệm mà trốn.

Tâm trạng Trương Dư Xuyên rất tốt, hắn nhéo nhéo hai cái má ửng hồng của Trương Cẩn Ngôn, gạt đi nửa hạt gạo còn dính bên mép sau đó như thể không có chuyện gì, tiếp tục đút đồ ăn cho cậu.

Bởi vì hôm qua tiêu hao thể lực quá nhiều, Trương Cẩn Ngôn quét sạch chén cháo, điểm tâm cũng ăn hết, sau đó dựa vào đầu giường cắn ống hút uống nước trái cây, thong thả chưa được năm phút, Trương Cẩn Ngôn bỗng nhiên ý thức được có gì sai sai, bỏ cái ly xuống quay quanh tìm điện thoại: “Mấy giờ rồi”

“Một giờ chiều.” Trương Dư Xuyên bình tĩnh trả lời, “Sao thế”

“Này hình như em trốn làm…” Trương Cẩn Ngôn lúng túng gãi đầu một cái.

Là một người có thái độ làm việc vô cùng nghiêm túc, kể từ khi tốt nghiệp đại học bắt đầu đi làm từ hơn một năm nay, Trương Cẩn Ngôn chưa từng đi làm trễ, dù chỉ là một phút.

“Cũng đúng.” Trương Dư Xuyên cau mày, vô cùng nghiêm túc nói, “Phải phạt.”

“Vậy cũng phải phạt anh.” Trương Cẩn Ngôn đại nghịch bất đạo tranh luận, lại còn chọc chọc ngón tay lên cơ ngực tổng tài.

Này đúng là thị sủng mà kiêu, coi trời bằng vung rồi!

“Trốn làm, cãi sếp, táy máy tay chân sờ đầu ti sếp.” Đôi mắt Trương Dư Xuyên lòe lòe tỏa sáng, từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lôi ra quyển sổ bìa đen hết sức quen thuộc, mở cây bút máy dắt ngoài bìa, lật sổ rồi xoạt xoạt vẽ ba nét.

Trương Cẩn Ngôn ngơ ngác hỏi: “Sổ này ghi cái gì”

Này giống như là vật bất ly thân của Trương Dư Xuyên nha!

“Hôm qua đã trả được năm lần.” Trương Dư Xuyên không để ý đến cậu mà lầm bầm tự nói một mình.

Trương Cẩn Ngôn trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên rùng mình:…

Hôm qua chính xác là đã làm năm lần!

“Mỗi lần em thầm sỉ vả tôi, thầm ảo tưởng khao khát tôi,” Đáy mắt Trương Dư Xuyên lóe lên một tia tà khí nguy hiểm, “Tôi đều đánh dấu lại.” Hắn dùng đầu bút máy gẩy gẩy cái cằm nhọn xinh xắn của Trương Cẩn Ngôn, thấp giọng nói, “Một nét là một lần, thời gian địa điểm do tôi quyết định, cho đến khi trả hết nợ thì em không được từ chối.”

“… Phắc.” Trương Cẩn Ngôn ngây người.

Ông xã mình hóa ra bề ngoài thì cao quý lãnh diễm như một ẩn sĩ tránh đời bên trong hóa ra lại là một linh hồn điên loạn!

“Còn dám nói tôi điên loạn.” Trương Dư Xuyên lãnh khốc ghi thêm một nét nữa vào sổ.

Trương Cẩn Ngôn vồ tới với nỗ lực cướp lấy quyển sổ kia nhưng bỏ vì phần eo đau nhức đình công mà hụt mất.

“Tập kích cấp trên bất thành.” Trương Dư Xuyên trầm mặt ghi thêm nét nữa.

Trương Cẩn Ngôn tức giận phồng má, kháng nghị: “Anh thật ra là muốn kiếm cớ để bất kì lúc nào bất kì ở đâu cũng làm cái kia cái kia em.”

“Đúng,” Trương Dư Xuyên thừa nhận, “Chính xác là tôi muốn kiếm cớ để thượng em.”

Trương Cẩn Ngôn bị sự thẳng thắng của hắn làm cho choáng váng luôn:…

“Vừa nãy thêm năm lần,” Trương Dư Xuyên lại ghi thêm một nét nữa, bình tĩnh nói: “Lộc lộc đại thuận (666顺), coi như điềm may.”

Trương Cẩn Ngôn trợn mắt há mồm:…

Không bằng anh gom luôn một lèo đến một bộ chẵn chục luôn đi! Không biết xấu hổ!

Trương Dư Xuyên lạnh lùng nói: “Vậy cũng được.”

Trương Cẩn Ngôn:

Tuy cậu rất muốn làm ra vẻ không sao để đi làm nhưng phần thân dưới thực quá đau, không cách nào nhắm mắt làm ngơ được, thậm chí tự mình ngồi dậy còn rất vất vả nói gì đến phải đi đi lại lại. Trương Cẩn Ngôn đành quyết định thị sủng mà kiêu, làm con sâu lười biếng một ngày.

Trương Dư Xuyên lấy một bộ đồ bộ ra, giúp Trương Cẩn Ngôn mặc vào. Hai người chênh nhau hơn nửa cái đầu nhưng bộ đồ này số đo lại hoàn toàn vừa vặn, nhìn cũng biết là đã được chuẩn bị riêng cho cậu.

Mặc quần áo xong Trương Cẩn Ngôn lại bị ôm vào phòng vệ sinh rửa mặt. Bàn chải đánh răng, khăn mặt, dép đi trong nhà… tất cả đều mới tinh và đều có đôi có cặp.

Trương Cẩn Ngôn đứng trước gương ngậm bàn chải đánh răng, Trương Dư Xuyên đứng ngay sau lưng ôm lấy cậu.

Trong gương là hai khuôn mặt lạnh lùng như băng tảng.

Một giây sau, núi tuyết và quả cầu tuyết cùng lúc tan chảy, tâm linh tương thông mà cùng nhau mỉm cười.

Không khí tràn ngập mùi vị ngọt ngào.

Rửa mặt xong xuôi, Trương Dư Xuyên bế Trương Cẩn Ngôn xuống lầu một, đặt cậu ngồi lên ghế salon. Sau hắn lại đem hai bé mèo từ cat-tree ôm xuống, đặt mỗi đứa một bên Trương Cẩn Ngôn rồi mở tivi, đưa điều khiển cho cậu.

Trên tivi đang chiếu một tiết mục giải trí tên là /Cuộc đua cặp đôi xanh đỏ tự cổ chí kim/, theo đó các anh chàng mỹ nam nam thần được chia thành hai đội xanh đỏ rồi thả họ đến một vùng đất hoang vu tự sinh tự diệt. Trong số người chơi, được chú ý nhiều nhất có hai người, một là “Nam thần quốc dân” Yến Tử Hoàn, người còn lại là diễn viên hài Long Dực. Hai người này vừa đẹp trai lại luôn sát cánh bên nhau nên tạo ra cảm giác là một couple rất đẹp đôi… Mà đúng lúc này, trên màn hình đang là cảnh quay đặc tả hai anh trai đặc biệt soái này.

Woa, siêu cấp đẹp trai luôn… Đẹp cái lông a!

Trương Cẩn Ngôn liều mạng không chế suy nghĩ của mình, vội vàng dùng điều khiển chuyển kênh, trong lòng không dám nghĩ đến chuyện gì khác, tập trung nhìn chằm chằm vào mẩu quảng cáo dược phẩm chữa bệnh phong thấp, trong đó là một ông cụ đang tâm sự chuyện mình bị bệnh đã nhiều năm, dùng qua thuốc này một lần thì lập tức đỡ hẳn!

Ông cụ bị phong thấp hành hạ đã nhiều năm nay …. Long Dực tuy tính cách tếu táo gây cười nhưng nhìn kĩ thì rất là soái luôn… Dừng! Long Dực… Nhiều năm bị bệnh phong thấp dẫn đến máu xấu! Long Dực chỉ một đợt trị liệu! Lập! Tức! Dừng! Lại! Tóc sẽ đen bóng trở lại ngay, một liều thuốc chỉ 500 đồng mà thôi!

… Trương Cẩn Ngôn, không được nghĩ bậy nữa, mày muốn bị ăn tươi nuốt sống hả!

Hoàn toàn không khống chế được suy nghĩ của mình, Trương Cẩn Ngôn suy sụp mà ném bể điều khiển tivi!

Trương Dư Xuyên cười lạnh, cúi người nhặt điều khiển tivi lên, mở lại tiết mục giải trí hồi nãy, ngữ khí nhàn nhạt như không hề có chút để ý nào: “Thích thì cứ xem đi, đây là tự do của em.”

“…” Trương Cẩn Ngôn không tin nổi, cúi đầu chăm chỉ đọc một vòng bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học.

Hidro, Heli, Liti, Beri, Bo… ai cũng không soái bằng ông xã nhà tôi nha…

Cacbon, Nito, Oxi, Flo, Neon… Tôi không có hứng thú gì với mấy người diễn viên đó nha…

Trương Dư Xuyên nhẹ nhàng xoa xoa mãi tóc mềm mại của cậu, bình thản nói: “Ông xã có việc bận, phải ra ngoài một lát.”

Trong nháy mắt, Trương Cẩn Ngôn đỏ hồng cả mặt: “Anh, anh đi đi.”

Ông xã cái gì chứ….

“Hai tiếng sau sẽ về.” Ánh mắt Trương Dư Xuyên lóe lên, “Gọi ông xã.”

Trương Cẩn Ngôn mím mím môi, có chút ngại ngùng:…

Ông xã! Ông xã! Ông xã! Ông xã!

Trương Dư Xuyên hài lòng gật gù, quét mắt nhìn các tiểu thịt tươi trên màn hình tivi, trầm mặc trong chốc lát, ngữ điệu chân thành nói: “Cẩn Ngôn, em không cần phải ra sức khống chế suy nghĩ của mình.”

Trương Cẩn Ngôn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tôi biết ngay là ông xã tôi không phải cái loại hay ăn giấm bậy bạ vô lý…

“Có điều hơi quá phận sẽ ghi nhớ thêm vài nét nữa.” Trương Dư Xuyên giơ quyển sổ nhỏ trong tay lên, lạnh lùng nói, ánh mắt ghen tuông cuồng loạn.

Trương Cẩn Ngôn:…

Như thế này làm sao mà sống nổi đây! Ăn! Giấm! Ông xã đặc biệt thích ăn giấm mà còn có đọc tâm thuật thì biết làm thế nào đây!

___________________________

Editor: Tôi không tin được là vì edit bộ này mà tôi phải đi xem lại bảng nguyên tố tuần hoàn hóa học ( ̄^ ̄)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.