CHƯƠNG 25 (chưa beta)
“Hạnh phúc đột ngột đến cứ như một giấc mơ…”
33.
Sau khi Trương Dư Xuyên rời đi, Trương Cẩn Ngôn nằm ườn trong biệt thự mát mẻ của ông xã, nựng mèo, xem tivi hết kênh này qua kênh nọ, vô cùng thoải mái.
Nếu như cái mông không bị đau thì đây đúng là cuộc sống ở thiên đường nha!
Hưởng thụ được nửa tiếng, Trương Cẩn Ngôn đột nhiên nhớ ra một chuyện…
Cả đêm qua không về nhà mà cũng chưa gọi điện nói với em gái một tiếng nào!
Dù sao thì những sự kiện phát sinh trong đêm hôm qua cũng quá mức chấn động, thành ra Trương Cẩn Ngôn chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ đến những chuyện khác.
Trương Thận Hành nhất định sẽ rất sốt ruột, ở nhà một mình cả đêm lại còn đau bụng mà không có cơm ăn nữa, không chừng đã oanh tạc điện thoại cậu vài lần rồi, gọi đến như thế mà không có ai bắt máy thì chắc lại ôm gối thút thít khóc…
Mình thật sự không xứng làm một người anh! Trương Cẩn Ngôn lòng đầy áy náy nhảy nhót khắp nơi mà tim điện thoại, cuối cùng phát hiện ra ở chỗ tầng trên của tủ giày.
Mà trên màn hình cũng không có cuộc gọi nhỡ, chỉ có mấy cái tin nhắn.
Trương Cẩn Ngôn vội vàng mở ra xem.
[19:11:23] Trương Thận Hành: “Em mua đồ ăn ở dưới lầu, bụng hết đau rồi, không cần lo lắng.”
Phía dưới kèm theo vài bức hình xâu thịt nước Trương Thận Hành đã mua… Bình thường em gái rất thích ăn đồ nướng nhưng Trương Cẩn Ngôn lo mấy thứ này không tốt cho sức khỏe nên không cho ăn nhiều, rõ ràng là tiểu cô nương lợi dụng anh trai không có nhà mà phóng túng một lần.
[20:01:19] Trương Thận Hành: “Anh, em khóa cửa rồi nha, giờ anh có về cũng không vào nhà được đâu, cho nên đừng về, hí hí.”
Phía dưới là một tấm hình cánh cửa đóng kín, bên trong đã được chốt khóa chống trộm… Như thế này thì Trương Cẩn Ngôn có chìa khóa nhà cũng không vào nhà mình được.
[07:20:31] Trương Thận Hành: “Không trả lời một tin nhắn nào của em luôn, lạy hồn, kịch liệt dữ vậy hả *cười mỉm chi*”
Trong nháy mắt, mặt Trương Cẩn Ngôn biến thành màu xanh lục:…
Phản rồi phản rồi! Con thỏ nhỏ chết bầm này muốn tạo phản!
Trương Cẩn Ngôn tức giận đến nỗi xoay vòng vòng mấy vòng sau đó mới bình tĩnh mà trả lời: “Hôm qua anh phải tăng ca đột xuất, không được ăn đồ bậy bạ. *mỉm cười*”
Bên này Trương Thận Hành đang trong giờ tự học, liếc qua điện thoại một cái liền bỏ qua, mím môi cười trộm.
Bởi vì Trương Dư Xuyên đã đem chuyện yêu đương của hai người nói hết ra rồi…
Cái gì mà “Anh trai em đã thuộc về tôi”, cái gì mà “tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt”, quá là ngọt ngào luôn!
Trương Thận Hành không kiềm chế được, ngồi trong lớp lộ ra nụ cười kì quái…
Hí hí hí hí!
Bạn học ngồi cùng bàn:…
Thầy ơi, đáng sợ quá!
34.
Từ ngày bày tỏ nỗi lòng với nhau, hai người không biết xấu hổ không kiêng kị ai mà dính lấy nhau trải nghiệm cuộc đời hạnh phúc, nói đúng hơn thì giống như kết cục trong tiểu thuyết, tiểu trợ lý được sủng lên tận trời.
Trong phòng làm việc của tổng tài.
“Cẩn Ngôn, em thích làm gì thì cứ làm.” Trương Dư Xuyên vòng tay eo Trương Cẩn Ngôn, kéo cậu ngồi lên đùi hắn, “Nghỉ việc ở nhà cũng không sao.”
Trương Cẩn Ngôn lắc đầu một cái, nghiêm túc sắp xếp văn kiện, nhỏ giọng nói: “Em muốn tiếp tục làm trợ lý của anh.”
Bởi vì như thế mỗi ngày đều có thể ở bên nhau, có thể quấn quýt yêu đương cuồng nhiệt, bao nhiêu cũng không thấy chán, không thấy đủ!
Huống hồ, đã lạc mất nhau nhiều năm như thế, cậu còn hận không thể đem hết nửa đời sau mà lấp đầy khoảng thời gian trống vắng ấy.
“Tôi cũng muốn.” Trương Dư Xuyên khẽ cười, hôn một cái lên gáy Trương Cẩn Ngôn.
Thoang thoảng một mùi hương quen thuộc, tựa như dòng chữ trên một lọ nước hoa nào đó “hơi thở sau cơn mưa”, thứ mùi hương nhẹ nhàng trong veo, vừa giống thứ mùi vị phảng phất vây quanh tảng đá xanh đẫm nước lấp ló vài ngọn cỏ dại kiên cường, lại giống như hương thơm của bông thủy tiên ướt mưa giữa lu nước nọ.
Là mùi hương của lần đầu gặp gỡ.
Mà cũng là…
Mùi hương của nỗi niềm nhớ mong.
35.
Hai anh em sống với nhau trong một căn hộ bé như cái lỗ mũi cũng rất bất tiện, địa điểm cũng cách xa trường của Trương Thận Hành, thế nên Trương Dư Xuyên đề xuất để cả hai chuyển đến nhà mình.
Có điều Trương Cẩn Ngôn lại kịch liệt phản đối, lý do là ba người ở chung sẽ ảnh hưởng không tốt đến phát triển tâm sinh lý của em gái mình.
Mỗi ngày mở mắt ra đều chứng kiến anh trai cùng ông xã của anh trai đùng đùng đùng….
Rất không phù hợp với trẻ vị thành niên đó, có được không!
Thế là Trương Dư Xuyên lập tức mua cho Trương Thận Hành mới căn hộ nhỏ gần trường học, ngay cạnh khu trung tâm thương mại. Tuy căn hộ không lớn nhưng bài trí bên trong lại rất đáng yêu và ấm áp, Trương Cẩn Ngôn lúc nào cũng có thể đến đó chăm nom em gái, lại cũng có thể yên tâm chuyển đến ở cùng Trương Dư Xuyên. Trương Thận Hành thì chỉ mong anh trai cứ mỗi bám dính lấy Trương tổng đi cho xong, như vậy bản thân có thể tự do ăn thịt xiên nướng lề đường, thoải mái chơi game nghịch điện thoại, còn có thể rủ bạn về nhà chơi qua đêm blah blah blah, đó chính là bầu trời tự do nha!
Hạnh phúc đến đột ngột như một giấc mơ…
Hết giờ làm, những công việc còn lại đều đã được giải quyết xong xuôi, Trương Cẩn Ngôn đến trước cửa sổ sát đất mà cảm thán.
Bên ngoài trời chuyển sắc âm u, mây đen ùn ùn kéo đến, có vẻ như sắp mưa.
Phía sau bàn làm việc, Trương Dư Xuyên đứng dậy, đi về phía Trương Cẩn Ngôn, dang tay ôm lấy cậu, thấp giọng nói: “Tí nữa đưa em đến một nơi.”
“Sắp mưa rồi.” Trương Cẩn Ngôn chỉ chỉ lên trời.
“Mưa cũng không sao,” Trương Dư Xuyên nhéo nhéo eo cậu, giọng điệu ám muội, “Trú trong xe là được.”
Hai người xuống tầng hầm để xe, Trương Cẩn Ngôn nhìn chiếc Lincoln xa hoa, vẻ mặt mê mang.
“Lên xe.” Trương Dư Xuyên nghiêm mặt, ánh mắt chuyển sang chế độ lãnh đạm cấm dục.
“…” Trương Cẩn Ngôn thấp tha thấp thỏm sợ sệt lên xe.
Ngày đó rốt cuộc cũng đến rồi Lincoln ơi… không, không được! Lincoln… Chắc ảnh cũng không nhớ đâu nhỉ, mình không thể gợi ý cho ảnh được! Lincoln… Đại não!
Trương Dư Xuyên mặt lạnh ngồi vào ghế lái.
Hai người trầm mặc trong vài phút, đột nhiên Trương Dư Xuyên nhẹ nhàng hôn nhanh một cái lên tai Trương Cẩn Ngôn, dùng giọng điệu nửa trêu đùa nửa khiêu khích mà chậm rãi nói: “Lincoln play, từ đầu xe lăn đến cuối xe, có phải đợi rất lâu rồi không”
Trương Cẩn Ngôn mặt liệt dứt khoát nói xạo: “Không có.”
Thiệt ra là đợi lâu lắm rồi… Đệt!
“À, trong lòng thật sự không muốn sao.” Trương Dư Xuyên thổi nhẹ một hơi vào tai Trương Cẩn Ngôn, ngón tay lại gãi nhẹ trên ngực cậu.
“Em không muốn.” Hai gò má Trương Cẩn Ngôn ửng đỏ, tuyệt vọng tử thủ chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân!
Muốn muốn muốn… Đại não a!
“Đừng vội,” Trương Dư Xuyên chậm rãi nói, “Tôi dẫn em đến một nơi vắng vẻ.”
Trương Cẩn Ngôn điên cuồng xua tay: “Em một chút cũng không vội.”
Chỉ có hơi hơi dục hỏa đốt người… Không phải!
Trương Dư Xuyên bật cười vui vẻ, Lincoln êm ái lướt ra khỏi hầm để xe.
Bởi vì đang là giờ cao điểm, trên đường khá đông, sau một tiếng vất vả xe mới ra khỏi nội thành, hướng về phía đường ven biển chạy băng băng.
Mây đen giăng kín trời, hai bên đường dần dần thưa thớt bóng người, ngay cả trên đường cũng rất ít xe. Chạy như bay dọc theo bờ biển khoảng hai mươi phút, Trương Dư Xuyên dừng xe bên một bờ biển hoang vu không người qua lại: “Đến nơi rồi, xuống xe.”
Trương Cẩn Ngôn chậm rì rì xuống xe:…
Trong lòng không nhịn được mà có chút thất vọng!
“Hình như sắp mưa rồi.” Trương Cẩn Ngôn vội vàng chạy đuổi theo Trương Dư Xuyên, đi bên cạnh hắn xuống mép nước, vẫn cố ý nhắc nhở, “Mình vẫn nên vào trong xe…”
Thoải mái vui vẻ mà đánh một pháo đi… Phắc!
Trương Dư Xuyên đột nhiên xoay người, dang tay ôm chặt Trương Cẩn Ngôn vào lòng, sóng biển từng cơn lại từng cơn xô vào bờ, gió biển ***g lộng thổi. Những cơn sóng theo gió chạm vào bờ cát rồi tan dần thành những bọt nước.
Hôm nay, biển cả dường như cuồng bạo khác thường.
“Cho em nghe một thứ, đừng sợ.” Trương Dư Xuyên xiết chặt người trong lòng thêm một chút, đem năng lực Đế Thính chia sẻ cho cậu.
Những ngày qua cậu đã từng rất nhiều lần thử tiếp nhận năng lực này từ Trương Dư Xuyên, vẫn là cái cảm giác quen thuộc kia, đầu óc như bị thanh tẩy qua một lần, rung động đột ngột kéo đến khiến Trương Cẩn Ngôn rùng người một cái.
Bắt đầu là một đợt âm thanh rung chuyển trầm thấp, như thể toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.
Tiếp đó Trương Cẩn Ngôn nghe thấy một loại tiếng vang lạ lẫm truyền đến từ tầng mây nặng nề phía trên kia, âm thanh hùng hồn, mạnh mẽ, xa xôi mà cổ kính, như thể trên tầng mây kia là một vị thần to lớn đang khe khẽ gầm gừ. Rất nhanh sau đó, loại âm thanh này đã bao phủ toàn bộ đất trời, gần như không thể xác định được rốt cuộc là nó xuất phát từ nơi nào, bởi vì bốn phương tám hướng đều là tiếng vang này, ngân nga sâu lắng, nối liền một chuỗi. Toàn bộ nhân gian dường như cũng trở nên nhỏ bé như con sâu cái kiến trong âm thanh vang động này. Bầu trời, mặt đất cùng biển cả, dường như bởi sự uy nghiêm của âm thanh này mà phải run rẩy nhún nhường…
Mặt Trương Cẩn Ngôn trở nên trắng bệch, mười ngón tay nắm chặt lấy vạt áo phía sau của Trương Dư Xuyên, cậu hé miệng nhưng không thể nghe được giọng nói của chính mình: “Đây là cái gì”
Trong phút chốc, âm thanh kia bỗng như biến mất.
Thay vào đó là giọng nói lành lạnh dịu dàng của Trương Dư Xuyên: “Có biết Côn Bằng không”
Bắc Minh có một loại cá, tên gọi là Côn, cá Côn rất lớn, trải khắp ngàn dặm vuông…
Hóa thân thành chim, gọi là chim Bằng, tấm lưng của chim Bằng cũng không biết rộng mấy ngàn dặm vuông…
Oai hùng bay lượn, cánh chim trải rộng che khắp một vùng trời…
“Hôm nay Côn Bằng ở vùng biển này theo lệ mỗi năm một lần mà hóa chim,” Đôi mắt đen thăm thẳm của Trương Dư Xuyên hơi cong lên, “Là cảnh đẹp hiếm có, tuy em không thể thấy được nhưng em có thể nghe được nhịp đập của trái tim nó…” vừa nói hắn vừa chỉ tay ra phía xa xa, say sưa nói, “Nó ở phía đó.”
Phía chân trời hướng đông nam, chỉ có một thoáng gió nổi mây vần.
Trương Cẩn Ngôn há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng âm thanh từ nhịp đập của trái tim khổng lồ kia lại lần nữa vang lên, lần nữa bao phủ đất trời, đem âm thanh của cuồng phong hải triều nuốt chửng. Trương Dư Xuyên vẫn phí công chỉ chỉ về phía xa, sau đó lấy điện thoại ra, thật nhanh bấm bấm vài chữ, đưa tới trước mặt Trương Cẩn Ngôn…
“Nó bảo nó muốn đi thăm Côn Lôn.”
“Nó bắt đầu hát rồi, mỗi lần đến kì hóa chim nó đều rất thích.”
“Nó bảo nó chỉ mới một ngàn một trăm tuổi, còn là một chú chim nho nhỏ …”
Khóe môi Trương Cẩn Ngôn co giật, muốn cười mà không cười nổi, bên tai đang vang vọng một khúc cổ ca linh thiêng, phía trên đầu lại là một thần thú huyền thoại.
Trong những tầng mây, đều là những phép màu.
Nhưng mà…
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Trương Cẩn Ngôn nhìn thấy phép màu.
Trên thế gian lưu truyền rất nhiều những truyền thuyết về các loại thần thú mà những truyền thuyết đó đều chứa trong mình một phần sự thật trong những lỗ hổng nho nhỏ bị che khuất bởi thói thực dụng tăm tối.
Giờ đây, ngay lúc này một loại thần thú vĩ đại như thế đang sải cánh tung bay trên bầu trời vậy mà lại không thể nào tận mắt chứng kiến được.
Thế nhưng loài thần thú kia lại dùng thứ âm thanh nhỏ bé từ nhịp đập trái tim, thứ mang theo một loại sức mạnh kiên cường đến mức dường như có thể lay động hết thảy nhân tâm mà nói rằng…
Nói rằng…
Số mệnh đã an bài thì dù có chông gai trắc trở, những kẻ hữu tình vẫn sẽ gặp lại nhau.
Nói rằng…
Hãy cứ giữ một tấm thiện tâm, như vậy trong bóng tối ngươi sẽ vẫn thấy được tia sáng.
Nói rằng…
Những điều người mãi mãi nhớ nhung, không buông bỏ rồi sẽ theo một cách nào đó mà trở lại bên ngươi.
Cũng có khi, chính vào lúc người không ngờ đến nhất, một loại phép màu đã lặng lẽ được sinh ra.
Phép màu đó chỉ là đang say ngủ, đang chờ ngươi bước đến bên nó.
Trương Cẩn Ngôn dụi dụi mắt, vùi mặt vào bả vai ấm áp mạnh mẽ của Trương Dư Xuyên.
Ở nơi chân trời phía xa xa, sải cánh của Côn Bằng khuấy đảo cả tầng mây đen, những đám mây vỡ vụn thành những mảnh nhỏ như thể một cơn bão hung tàn vừa quét qua.
Cuối cùng những cơn mưa vẫn chưa thể đến.
Mà ngày mai, hẳn sẽ là một ngày nắng đẹp.
Âm thanh nhịp đập trái tim Côn Bằng dần dần trôi xa, đất trời cũng chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng.
Đại dương cuối cùng cùng trở nên êm ả, nhẹ nhàng đẩy từng cơn sóng vào bờ cát, ánh trăng nhuộm lên dải cát trắng một thứ ánh sáng bàng bạc lung linh.
In dấu trên bờ cát là hai hàng vết chân sóng bước cùng nhau kéo dài từ nơi họ đang đứng đến chiếc xe Lincoln bên đường nhựa.
Gió đêm dịu dàng, mang theo một niềm hạnh phúc vô bờ bay về phương xa.
[Câu chuyện thứ hai, kết thúc.]
__________________
Editor: Cuối cùng cũng hoàn chính văn rồi. Hẳn các đồng chí sẽ thắc mắc tại sao tôi lại post một loạt các chương lên cùng một lúc, post luôn cả chương cuối và 2PN chưa được beta lên. Tình hình là trong ba tuần tới tôi sẽ rất rất rất bận, tôi còn không dám chắc là trong 3 tuần tới tôi có thời gian để mò lên blog nữa không chứ đừng nói là post bài hay edit. Cho nên tôi post luôn những phần tôi đã edit xong, phần nào cô beta bé nhỏ của tôi chưa beta được thì tôi cứ post để đấy, khi nào beta xong tôi chỉ việc copy paste thôi ^^
Hoàn chính văn là câu chuyện của Tiểu Ngôn cùng anh Xuyên đã viên mãn rồi, 3PN là cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của phu phu hai người mà thôi (toàn cảnh hot hòn họt =))))))) )
Edit Tiểu trợ lý không hề vất vả tí nào, vừa edit vừa vui vẻ cùng Tiểu Ngôn, anh Xuyên, Lâm tổng, em gái Trương là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Tất cả đều là duyên phận. Có thể có được một thời gian vui vẻ như thế, cảm động như thế lại còn biết thêm một người bạn là cô beta bé nhỏ Đậu Đậu của tôi nữa, tôi cảm thấy đúng như những lời cuối trong truyện “Cũng có khi, chính vào lúc người không ngờ đến nhất, một loại phép màu đã lặng lẽ được sinh ra.”
Mỗi một câu chuyện là một loại phép màu, mỗi một người bạn mới là một phép màu, mỗi một khoảnh khắc vui vẻ cũng là một phép màu.
Hê hê, nói dông nói dài vậy là do tôi xúc động qua khi có thể hoàn tất 99% một bộ đam mỹ, việc mà tôi nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ làm (〃∀〃)ゞ Các đồng chí thông cảm và đọc tiếp phiên ngoại nhé (*ノ▽ノ)