Lần đầu tiên Châu Kha Vũ gặp Lưu Vũ là trong một con ngõ nhỏ ở Bắc Kinh. Cậu cũng không nhớ cái ngõ đó tên gì, chỉ nhớ rõ cái đầu tròn nho nhỏ của Lưu Vũ thấp thoáng rồi biến mất giữa những bức tường trắng bị tán cây xanh che phủ.
Tóc anh đỏ rực, đến gáy cũng xinh đẹp đến lạ, làm Châu Kha Vũ vừa liếc mắt đã khắc ghi vào tâm trí.
Cậu lần theo dấu vết tiến đến gần một bức tường trắng, thử dùng đũa phép gõ một cái. Không có phản ứng.
Lần thứ hai Châu Kha Vũ gặp lại Lưu Vũ chính là hiện tại. Khi thấy Lưu Vũ đặt giấy chứng nhận trước mặt mình, cậu mới có thể liên hệ được anh với thân phận hiệu trưởng của một trường dạy pháp thuật. Lưu Vũ đã nhuộm lại tóc đen, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng và nghiêm cẩn, đội một chiếc mũ quả dưa, khoác áo dài trắng thêu hoa văn hình mây, rất có phong cách phương Đông. Dưới mắt phải của anh có một nốt ruồi như lệ chí nhỏ, hai bên tai trái phải cũng có hai nốt ruồi, nhỏ mà tinh tế.
Lưu Vũ cong cong đôi mắt xinh đẹp, mỉm cười, nhìn về phía Châu Kha Vũ, một tay cất giấy chứng nhận công tác vào ống tay áo, vươn tay còn lại về phía cậu.
“Ngài vẫn khỏe chứ, giáo sư Châu Kha Vũ. Hoan nghênh đi tới Học viện Bồng Lai, hay còn được mọi người gọi là trường Hogwarts phương Đông.”
“Rất khỏe, cảm ơn giáo sư Lưu Vũ, à không, cảm ơn hiệu trưởng.”
Châu Kha Vũ nắm lấy tay anh.
“Nội dung giảng dạy của ngài vẫn sẽ giống như nội dung chúng ta đã bàn trong thư.”
Giọng của Lưu Vũ rất trầm ấm và dịu dàng, không hề làm người khác căng thẳng khi phải đối mặt với cấp trên.
“Phòng chống Ma thuật Hắc ám, thành tích học tập và kết quả giảng dạy của ngài thực sự đáng kinh ngạc. Chúng tôi rất vinh dự được mời ngài đến trường của chúng tôi giảng dạy.”
“Trước hết, tôi đưa ngài đi tham quan trường đã nhé.”
Lưu Vũ khẽ phất tay áo, nhẹ nhàng vung đũa phép, đọc lên một câu chú ngữ Châu Kha Vũ chưa từng nghe qua.
“Nhất vi dĩ hàng.” *
*: Một con thuyền nhỏ ra khơi. Nguyên văn lấy từ hai câu “心之所向,素履以往。生如逆旅,一苇以航” trong bài Thất Cận Niên
Một chiếc thuyền hiện ra trước mặt họ.
Lưu Vũ đi lên trước, Châu Kha Vũ cũng theo sau. Khoang thuyền có vẻ hơi chật với Châu Kha Vũ, đôi chân dài thẳng tắp của cậu không có chỗ duỗi thẳng, đành để chéo, chạm vào chân Lưu Vũ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi vi diệu.
“Xin lỗi ngài, khoang thuyền có vẻ hơi chật nhỉ.”
Lưu Vũ hơi xấu hổ, vội vàng xin lỗi.
“Chúng ta chỉ cần đi qua Thiên Hà là đến nơi rồi.”
“Tôi không phiền đâu.”
Châu Kha Vũ đặt tay lên đầu gối. Ở góc độ này, cậu có thể thấy chóp mũ của Lưu Vũ có treo một con cá voi nhỏ, nhìn rất dễ thương. Lưu Vũ dùng đũa phép khẽ gõ, thuyền từ từ hướng mũi đi lên.
Hai người im lặng một lúc, thân thuyền tạo thành một góc gần như vuông với mặt đất. Lưu Vũ nhìn như đang lơ lửng giữa không trung, nhưng vẫn ngồi rất vững vàng.
Thuyền bắt đầu lao đi vun vút trên không trung. Đi đến nửa đường, cảnh vật bắt đầu thay đổi, cảm giác không trọng lượng dần dần biến mất, thật sự giống như đang đi trên nước. Tốc độ của thuyền rất nhanh, chỉ khi mây mù vờn chung quanh, Châu Kha Vũ mới biết họ đang di chuyển.
Một lát sau, thuyền đột ngột lắc lư rồi đâm thẳng xuống. Châu Kha Vũ còn chưa kịp phản ứng, cả hai đã tới nơi.
“Chúng ta đến rồi.”
Châu Kha Vũ vừa đi xuống, Lưu Vũ vung đũa phép, thu thuyền về.
Châu Kha Vũ nhìn xung quanh.
Cậu vừa từ Mỹ về, môi trường này đối với cậu rất xa lạ. Nó khác với những tòa lâu đài cổ kính ở Anh, cũng khác với tòa nhà chọc trời ở Hoa Kỳ. Trước mắt cậu, những tòa nhà theo phong cách Trung Quốc cổ đại to lớn hiện ra với bốn bề mây vờn, bên cạnh là thác nước chảy ầm ầm. Nước dường như không ngừng chảy, cũng không hiểu nguồn nước ở nơi nào.
Lầu quỳnh gác ngọc, đây là câu cảm thán đầu tiên bật ra trong đầu cậu. Dãy hành lang dài dằng dặc với lan can cẩm thạch và lầu gác cao thấp san sát nối tiếp nhau làm cậu nhớ lại khi còn ở Mỹ, trong lúc rảnh rỗi đã đọc qua vài cuốn sách Trung Quốc cổ. Hiện tại, những cảnh tượng trong sách lại thực sự hiện ra trước mắt, làm Châu Kha Vũ nhớ tới mấy câu như “Ngũ bộ nhất lâu, thập bộ nhất các; lang yêu man hồi, diêm nha cao trác” ** hoặc “Chuyển chu các, đê khỉ hộ, chiếu vô miên.” ***
**: trích Cung A Phòng Phú - tác giả Đỗ Mục. Đoạn này ý chỉ lầu các to lớn san sát nhau.
***: trích Thủy Điệu Ca Đầu - tác giả Tô Thức. Đoạn này cũng mang ý chỉ sự to lớn của đình đài nhà cửa.
“Kiến trúc nơi này thực sự rất đẹp.”
Cậu nói với Lưu Vũ.
“Quả nhiên rất khác với phương Tây, hệ thống chú ngữ cũng khác biệt, rất đáng để học tập.”
“Nhưng lại làm học sinh học thuộc lòng rất vất vả đấy.”
Lưu Vũ nửa đùa nửa thật.
“Tôi dạy ma pháp nguyền rủa, những tiết kiểm tra của tôi là những lúc học sinh đau khổ nhất. Để lúc nào rảnh tôi sẽ tặng cậu một cuốn sách, dày lắm đó.”
Châu Kha Vũ để ý Lưu Vũ đã bỏ đi cách xưng hô trang trọng ban đầu. Nhờ vậy, tuy rõ ràng đây chỉ là một cuộc trò chuyện mang tính công việc, cậu vẫn có một loại cảm giác thân mật đến kì lạ.
Lưu Vũ đưa cậu đi về phía trước, qua những hành lang ngoằn ngoèo và hai cổng nguyệt lượng, qua một cây cầu dài nữa, mới đến cửa chính.
Trời đất rộng rãi, khí thế hiên ngang, toà chính năm tầng và các toà nhà nhỏ ẩn hiện, mái hiên giống như chín tầng mây, cột đá cao ngất ngưởng. Chú sư tử trắng nằm ở dưới mái hiên đang vươn mình ngáp dài, thấy họ đi tới thì thẳng người biến lại thành một pho tượng đá.
Mở cửa cũng cần chú ngữ, Lưu Vũ mỉm cười sờ đầu sư tử đá, nói một câu “Tảo kính nghênh khách bồng môn khai” ****, rồi vừa đi vừa giới thiệu tiếp.
****: Câu này mình dịch ngựa ngựa là “Quét đường nhỏ, đón khách tới, mở cửa thôi“.
“Rất nhiều nơi ở Học viện Bồng Lai phải có chú ngữ riêng mới được vào. Sổ tay của trường có liệt kê đầy đủ, nó sẽ được mang tới cho cậu sau.”
Bọn họ đi qua tầng một, dọc theo đường đi, rất nhiều học sinh thấy hai người thì nghiêng người chào hỏi.
“Nhà ăn ở tầng ba, tầng bốn phân ra hai chỗ là ký túc xá của học sinh và nơi ở của các thầy cô. Mỗi giáo sư đều có phòng tắm riêng, nhưng nếu hứng thú, cậu cũng có thể tới Thiên Trì phía tây tận hưởng suối nước nóng.”
Lưu Vũ nói đến đây thì dừng một chút.
“Có điều, ai muốn tắm ở đó cũng phải cẩn thận. Cạnh Thiên trì là Tiểu Đặng Lâm, nơi ấy có rất nhiều tinh linh hoa đào sinh sống. Các nàng ấy lại thích nhìn trộm người tắm, nên khi tới phải nhớ bảo vệ bản thân, chú ngữ là Hoa phi hoa, vụ phi vụ *****.”
*****: trích Hoa Phi Hoa - tác giả Bạch Cư Dị
Lưu Vũ liếc Châu Kha Vũ, thấy cậu đang nhìn giày mình bèn chêm thêm một câu:
“Người như cậu rất được mấy nàng ấy thích, vì vậy phải cẩn thận. Dính tới các nàng thì sẽ vướng vận đào hoa, cũng không ổn lắm.”
Châu Kha Vũ cảm nhận được ý vị của anh, chợt nhận ra ngài hiệu trưởng đang cười dịu dàng với cậu thực sự cũng không hề đơn giản, giống như mái tóc đỏ mà cậu đã thấy ngày hôm đó.
Dưới chiếc mũ quả dưa xinh xắn và nụ cười dễ mến này chắc chắn sẽ còn nhiều bí mật mà cậu chưa từng biết.
“Mình thật sự muốn lấy chiếc mũ kia ra, vuốt lên những lọn tóc mềm mại, xem Lưu Vũ sẽ phản ứng như thế nào.” - đây là suy nghĩ đầu tiên của Châu Kha Vũ.
“Tôi hiểu rồi.”
Cậu trả lời, tai hơi đỏ, xấu hổ không hiểu được tại sao mình lại nghĩ vậy, bèn chuyển chủ đề nhằm che dấu sự lúng túng.
“Nơi này có rất nhiều thần thú đúng không? Ý tôi là những sinh vật huyền bí mà học sinh được phép tiếp xúc ấy.”
“Có chứ, hầu hết là những sinh vật khá hiền lành.”
Lưu Vũ bấm ngón tay liệt kê thử.
“Tỷ như hươu Cửu Sắc, chim Trọng Minh, thỏ Mặt trăng, đều rất thích tiếp xúc gần gũi với con người, cũng thích những đồ vật có giá trị nên phải chú ý không cho chúng tiếp xúc gần với mấy thứ đó. Những sinh vật này cũng là giáo cụ giảng dạy trực quan cần có trong khóa học của các giáo viên và nhà trường có trách nhiệm bồi hoàn nếu có sự việc gây mất mát. Tôi rất mong cậu sẽ giới thiệu một số sinh vật kì bí phương Tây vào chương trình giảng dạy, nhưng không được để chúng thoát ra ngoài, điều này sẽ làm mất cân bằng các loài.”
Bọn họ đi tới cuối hành lang. Một cầu thang bạch ngọc hiện ra, tự chuyển động, trực tiếp đưa bọn họ lên tầng bốn.
“Giờ thì giới thiệu cho cậu ký túc xá đã.”
Lưu Vũ vén áo choàng, bước qua ngưỡng cửa cao. Châu Kha Vũ nhấc chân đi theo sau, thấy ngay trước mặt một tấm bình phong cực lớn.
“Bên này là phòng làm việc của các giáo sư, khẩu lệnh mỗi tuần đều sẽ được đổi và được thông báo vào buổi họp đầu tuần.”
Lưu Vũ chỉ sang bên tay phải của Châu Kha Vũ.
“Phòng của cậu ở bên cạnh. Khẩu lệnh mở cửa ban đầu là Tây Song Chúc ******, cậu có thể lập khẩu lệnh mới theo ý thích.”
******: Cửa sổ phía Tây
Hành lý của Châu Kha Vũ đã được đặt hết trong phòng, cơ sở vật chất cũng mang âm hưởng phương Tây hơn cậu tưởng. Học viện Bồng Lai quả thực rất thân thiện với giáo viên, chuẩn bị vô cùng cẩn thận. Điểm đặc biệt ở đây là nhiều đồ trang trí vẫn mang đậm phong cách Trung Quốc. Châu Kha Vũ tiện tay cầm lấy một cái chặn giấy trên bàn. Thứ này có hình cá voi, rất giống chiếc móc treo trên mũ của Lưu Vũ.
“Đó là Côn, một loài sinh vật cổ đại, thoạt nhìn khá giống cá voi.”
“Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn?” *******
*******: Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn. Trích Tiêu Dao Du của tác giả Trang Tử
Ngay lúc ấy, chiếc chặn giấy trong tay Châu Kha Vũ như hô ứng lời cậu. Đuôi nó vẫy vẫy, biến thành một đóa hoa. Đóa hoa lại hóa thành một chú chim, bay tới đậu lên vai Lưu Vũ.
“Cậu cũng có kiến thức lắm.”
Lưu Vũ cười cười, vươn tay vuốt ve chú chim kia.
“Đó là sinh vật mà tôi rất thích. Khi trưởng thành, chúng thực sự rất to lớn và có thể được sử dụng như vật cưỡi, tiếc là học viện Bồng Lai không có con nào, nhưng chúng có rất nhiều ở Bắc Hải.”
Anh đột nhiên lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ kiểu dáng đồng hồ mặt trời, hướng nó về một hướng nhất định để nhìn thời gian. Châu Kha Vũ không hiểu cách nhìn đồng hồ này cho lắm, chỉ thấy Lưu Vũ khẽ vỗ mũ mình.
“Đến giờ ăn tối rồi.”
Chú chim đậu trên vai Lưu Vũ khẽ vẫy cánh, tỏ ý không bằng lòng với hành động của anh.
“Chúng ta đi ăn cơm thôi, để tôi giới thiệu cậu với các đồng nghiệp.”
Bữa tối rất thịnh soạn, không thuần theo phong cách đồ ăn Trung Quốc. Một số đồ ăn nhanh và đồ ăn phương Tây nấu theo khẩu vị của người Trung Quốc cũng có mặt. Châu Kha Vũ ít nhất có thể nhận ra món sườn xào chua ngọt, gà Cung Bảo và đậu phụ Tứ Xuyên. Cậu chỉ chọn những món mà mình biết, nhưng phải nói là đồ ăn rất ngon, ít nhất là ngon hơn nhiều lần so với đồ ăn ở nhà ăn khi cậu còn du học ở Anh Quốc.
Tiếp đến là chè và món tráng miệng. Lưu Vũ có vẻ không thích ăn tối, nhưng lại thích món tráng miệng. Châu Kha Vũ nhìn thấy anh ăn hai cái bánh sầu riêng, một khối món thạch hay đá bào gì đó cậu không biết tên và uống một cốc nước quả.
Cậu giáo sư dạy môn phi hành Trương Gia Nguyên nói tiếng phổ thông không chuẩn, gợi ý cậu nên ăn thử hành chấm tương. Phía đối diện cậu ta là Lâm Mặc, chuyên khoa bào chế ma dược, đang chiến đấu với một con cua sốt. Châu Kha Vũ phát hiện Lâm Mặc nuôi ếch, còn mang con ếch đặt lên bàn ăn. Con ếch vừa định nhảy vào cốc trà của cậu ta thì hai giáo viên người Thái Lan hai bên trái phải đã chặn nó lại. Họ là Cao Khanh Trần và Duẫn Hạo Vũ, người trước phụ trách bộ môn thảo dược học và người sau là giáo sư dạy biến hình.
Đang ngày nghỉ, học sinh không có nhiều, giáo viên đi vắng gần hết, chỉ có vài người ngồi ăn với nhau. Người châu Á thực sự rất hiếu khách. Cuối cùng, Châu Kha Vũ cũng có can đảm thử món tương chấm hành lá theo gợi ý của Trương Gia Nguyên. Tuy khá cay, món ăn này cũng không kinh dị bằng việc Lưu Vũ ăn dưa hấu chấm muối ớt. Nhìn bát ớt bột đỏ au, Châu Kha Vũ vội vàng uống mấy ngụm nước.
“Tôi nhớ là cậu không có nhà riêng ở đây đúng không? Nói chung là hoan nghênh cậu tới ngôi nhà mới.”
Lưu Vũ kiên trì tiễn cậu về phòng.
“Chúng ta ngày mai gặp lại, chúc cậu ngủ ngon.”
Châu Kha Vũ luôn cảm thấy bộ dáng tươi cười của Lưu Vũ khi nói chuyện với mình có thâm ý khác. Đôi mắt kia như ẩn giấu muôn vàn tình ý, dưới ánh trăng càng lộ vẻ ôn nhu. Lưu Vũ đã đổi đồ, nhìn vừa nhỏ bé vừa mềm mại, tựa như mái tóc đỏ rực như lửa Châu Kha Vũ từng thấy vốn chỉ là ảo ảnh.
Nhưng cậu biết đây chắc chắn không phải là ảo giác. Ánh mắt Lưu Vũ lưu chuyển một loại giảo hoạt của hồ ly, lời nói của anh như có cả vạn trạng chú ngữ và ma pháp, nhất là loại ma thuật có tính dụ dỗ.
“Chúc anh ngủ ngon.”
Cậu đáp lại lời Lưu Vũ.
“Chúc anh ngủ ngon, và có những giấc mơ đẹp.”
Châu Kha Vũ nằm trên giường, cũng không sửa khẩu lệnh. Cậu phát hiện đầu giường của mình có ba chiếc đèn lồng bằng giấy, đang tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Cậu vươn tay ngồi dậy, đem rương hành lý qua, quả quyết mở khóa. Cậu lấy từ bên trong ra một cuốn sách nhỏ, lật nửa ngày mới tìm được chú ngữ mình cần.
“Lạc tẫn đăng hoa.” *******
*******: Hoa đèn biến mất
Đũa phép khẽ vẩy, đèn lồng tắt sáng, một phòng tối mịt.