Học kỳ mới tới rất nhanh. Chẳng mấy chốc Châu Kha Vũ đã phải chuẩn bị bắt đầu tiết dạy đầu tiên của mình.
Lúc đầu, cậu được biết rằng Lưu Vũ và giáo sư phụ trách bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trước đây sẽ cùng tới dự thính. Nhưng Châu Kha Vũ đi vào phòng học thì phát người ngồi cuối lớp chỉ có mỗi Lưu Vũ.
Châu Kha Vũ cũng không có đủ thời gian để hỏi tình hình, bởi vì cậu dậy muộn. Chiếc đồng hồ mặt trời dùng để báo thức mà Lưu Vũ đưa cho cậu cũng không hoạt động, có lẽ do cậu chưa hiểu rõ cách sử dụng của thứ này, cũng có thể là do cậu ngủ quá ngon. Dù sao, đệm giường mà học viện cung cấp cho các giáo viên thực sự vừa ấm vừa mềm, rất thư giãn.
Lưu Vũ à, Châu Kha Vũ vừa mở giáo án vừa nghĩ. Anh quan tâm đến tất thảy giáo viên và học sinh, ai cũng được anh hỏi han chăm sóc, việc gì cần làm và lịch giảng dạy cũng được anh để ý. Trước tiết dạy đầu tiên 3 ngày, anh cũng đã báo cho cậu về việc dự thính. Hôm nay, anh đến lớp thậm chí còn sớm hơn cậu, đang ngồi ở hàng ghế cuối mỉm cười vô cùng dịu dàng.
Tất cả học viên đều đã ngồi vào chỗ nghiêm chỉnh. Học viên năm thứ ba của học viện Bồng Lai mặc đồng phục màu xanh pha trắng, cố áo được viền hoa văn thêu bằng chỉ bạc, trông vừa trang nghiêm vừa hợp quy tắc.
Châu Kha Vũ ho nhẹ một tiếng, khẽ hươ đũa phép. Phấn viết nhún nhảy, viết tên cậu lên trên bảng đen.
“Xin chào các em, tôi là giáo sư mới phụ trách bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay, Châu Kha Vũ.”
Cậu tự giới thiệu bản thân như thường lệ,
“Chắc các em đã được thông báo rồi, giáo sư năm ngoái dạy các em là giáo sư Lưu Chương đang bận công việc nên không thể trở lại trường kịp cho năm học mới. Vì lẽ đó, năm nay tôi sẽ trở thành người phụ trách bộ môn mới của các em.”
Cậu khẽ hất đầu, yêu cầu khăn lau bay lên bảng xóa tên mình. Trong không khí như có làm bụi trắng khẽ bay lên, Châu Kha Vũ bèn đứng sang một bên của bảng đen.
“Phương pháp dạy học của tôi có thể khác so với giáo sư Lưu Chương. Các bạn có thể sẽ mất nhiều thời gian để làm quen. Vì vậy, buổi học đầu tiên chúng ta sẽ không điểm danh, mà cùng nhau một trò chơi nhỏ nhé.”
Một cái hộp thủy tinh từ phía sau trượt ra, bên trong là mười mấy chậu hoa. Một lớp dây leo khô héo phủ lên trên từng chậu hoa, nhìn chẳng khác nào cây đã chết khô.
Châu Kha Vũ mở nắp bình, lấy một cái chậu ra. Cậu nhìn những khuôn mặt ở dưới bục giảng. Những dây leo khô héo bắt đầu leo dọc theo ống tay áo nhưng cậu vẫn làm ngơ.
“Tôi đang cần một trợ lý phối hợp với tôi một chút.”
Ánh mắt cậu dừng trên người Lưu Vũ. Châu Kha Vũ khẽ nở nụ cười,
“Vừa vặn, tôi có thể nhờ giáo sư Lưu Vũ giúp một tay không?”
Anh khá là ngạc nhiên trước sự công khai tranh thủ của cậu, nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, sau đó sửa sang quần áo một chút rồi từ từ bước lên.
“Rất vui lòng được giúp giáo sư một tay.”
Anh đứng bên trái Châu Kha Vũ, khẽ ngửa đầu nhìn cậu. Cảm giác như mũi anh cũng sắp chạm được vào cằm cậu luôn,
“Giáo sư cần tôi làm gì?”
“Ngài chỉ cần đứng ở đây là được.”
Châu Kha Vũ đem chậu cây đặt trước mặt hai người để học viên có thể nhìn rõ.
“Xin giới thiệu với các em dây leo Nguyệt Lượng, một loài thực vật vừa tham lam vừa mưu mẹo. Chúng thích đánh lén, trói con mồi lại chung với nhau, như thế này.”
Châu Kha Vũ giơ tay lên, dây leo nhẹ nhàng bò lên vai cậu, một nhánh khác lại chọn bò lên tay Lưu Vũ, cuối cùng chúng chẳng mấy chốc đã trói họ lại chung một chỗ.
“Nếu như để chúng có thời gian, loại dây leo này sẽ tự đan thành một chiếc lồng giam, giam con mồi của chúng lại.”
Lưu Vũ đứng rất gần cậu.
Áo choàng của phù thủy dành cho mùa hè vừa mỏng vừa nhẹ, Châu Kha Vũ chỉ cần cách hai lớp vải đã có thể cảm nhận được nhiệt độ của làn da. Cậu dường như ngửi được mùi hương hoa quế ngọt ngào xen lẫn hương bạc hà the mát.
Cậu khẽ niệm một câu thần chú, dây leo nhanh chóng trượt xuống. Hiện tại cậu chỉ cách Lưu Vũ đang cầm chậu dây leo một bước, cảm thấy hương thơm càng lúc càng nồng.
Tất nhiên, buổi học vẫn được tiếp tục.
“Dù rất quỷ quyệt, loại dây leo này cũng có nhiều điểm yếu. Chúng sợ ánh sáng, sợ lửa, sợ nhiệt độ cao, tất nhiên, ánh sáng nhẹ nhàng như trăng thì không thể đối phó với chúng, ta cần dùng ánh sáng mạnh. “
“Theo như tôi biết thì ba năm qua, các bạn đã học được rất nhiều điều. Bài tập trong tiết hôm nay của các bạn là sử dụng ba phép thuật khác nhau để giải trừ trói buộc của dây leo Nguyệt Lượng. Đương nhiên, các bạn không được sử dụng những lời chú mà người thực hiện lượt trước đã sử dụng. Ai cũng có thể tham khảo thêm trong sách giáo khoa. Chúng ta bắt đầu thôi, mỗi người lên gặp tôi để lấy một chậu nhé.”
Châu Kha Vũ vừa định mở chiếc rương thủy tinh thì tay cậu bị Lưu Vũ đè lại.
Mềm mại không xương – đây là điều đầu tiên cậu nghĩ tới. Bàn tay của Lưu Vũ chỉ chỉ bằng được một nửa tay cậu, vừa mềm vừa trắng. Cậu cứ thế nhìn Lưu Vũ mỉm cười, cầm lấy chậu dây leo mình đang ôm trong lòng.
“Để tôi làm mẫu cho các em.”
Lưu Vũ nói như vậy,
“Rất cần thiết để các bạn có thể loại trừ những phép thuật quá đơn giản.”
Ngón cái và ngón trỏ của anh cầm đũa phép, nhẹ nhàng điểm lên không trung.
“Minh lượng như trú.”*
*:Sáng như ban ngày
Ánh sáng mạnh mẽ tản ra khỏi đầu trượng, dây leo Nguyệt Lượng đang chuẩn bị quấn lên tay anh lập tức mất nước và co rút lại thành một quả cầu nhỏ rồi nhanh chóng chui vào trong đất. Lưu Vũ đưa chậu cây cho một học sinh rồi đi tới chậu thứ hai.
“Hỏa diễm hùng hùng.” **
**: Lửa cháy hừng hực
Anh làm phép rất nhẹ nhàng, và không thực sự đốt cháy dây leo, chỉ đe dọa chúng. Sau chú nguyền đốt cháy là hóa đá, lời nguyền khử, đẩy lùi, lời nguyền giam cầm,... Anh thử với từng chậu một và dừng lại trước chậu cuối cùng, hơi tần ngần.
“Chỉ một chậu cây, tôi nghĩ chậu cuối cùng có thể sử dụng một pháp thuật hơi bạo lực một chúng, được chứ?”
Anh giơ đũa phép, chỉ vào gốc cây
“Tứ phân ngũ liệt.” ***
***: Chia năm xẻ bảy
“Thật sự, nếu tính vào thực tế, bạo lực cũng là một phương pháp giải quyết.”
Châu Kha Vũ không có gì để phàn nàn cả.
“Trong ba loại chú ngữ, các bạn có thể dùng một loại mang tính phá hủy.”
Các học sinh thấy mười chú ngữ cơ bản đã bị loại khỏi danh sách thì vò đầu bứt tai tìm giải pháp mới. Châu Kha Vũ và Lưu Vũ đứng sang một bên nhìn họ lật sách và làm phép, lâu lâu lại rút tay ra dập lửa cho học sinh nào đó vô tình làm lửa cháy to quá, suýt nữa thì lan tới áo choàng của họ.
Tiết dạy hai tiếng của cậu nhanh chóng trôi qua, trong đó là mười lăm phút Châu Kha Vũ giảng giải và mười phút Lưu Vũ làm mẫu phép.
“Rất thoải mái, đúng không.”
Lưu Vũ đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với cậu, thanh âm của anh từ phía dưới bên vai phải của cậu truyền đến,
“Đừng lo rằng học viên không thể thích nghi. Phòng chống nghệ thuật Hắc ám cần được thực hành nhiều, cậu có thể tạo một chút áp lực cho các bạn học nhỏ này.”
“Đây là lí do hôm nay anh dự thính?”
Châu Kha Vũ hơi cúi người xuống nghe anh nói,
“Anh có hài lòng với biểu hiện của tôi hôm nay không? Hiệu trưởng?”
Mùi hương của Lưu Vũ vẫn quấn lấy cơ thể cậu, giống như một loại ma dược được pha chế cẩn thận, khiến Châu Kha Vũ sau khi ngửi thấy hơi choáng váng. Ở góc độ này, Châu Kha Vũ còn thấy được chiếc cổ trắng tinh mà rất có lực rướn, đôi môi châu đầy đặn và sống mũi thẳng của anh.
“Tôi rất hài lòng.”
Lưu Vũ mỉm cười,
“Tuy nhiên, như thường lệ, tôi sẽ có tiết dạy hàng tuần trong hai tháng đầu tiên, và sau đó sẽ trở thành mỗi tháng một lần cho đến khi kết thúc học kỳ. Tất nhiên, cậu cũng có thể đến và nghe giảng ở lớp của tôi. Tôi thích hệ chú ngữ của phương Đông hơn là phương Tây.”
“Tôi rất mong chờ.”
Châu Kha Vũ nhìn một học viên đang cầm chậu hoa giơ tay với mình, bước tới kiểm tra kết quả của cậu.
“Sau khi hết giờ dạy buổi sáng, tôi có thể đi ăn trưa cùng anh chứ?”
“Cậu làm gì mà phải ngại ngùng thiếu nữ mới lớn vậy.”
Lưu Vũ gật gật đầu, chiếc ghim cài trên mũ anh cũng lắc lư theo.
Hôm nay không phải là chiếc ghim Côn Bằng trước đây anh đã dùng, mà là chiếc ghim cài hình ngôi sao sáng lấp lánh.
Lưu Vũ không hề từ chối lời mời của cậu, nhưng mình mời thế này hình như hơi vô lễ với bề trên nhỉ? Nhưng giáo viên cùng nhau dùng cơm trong trường là bình thường thôi mà?
Nhờ Lưu Vũ, cậu đã biết thói quen ăn uống của thỏ mặt trăng và những nơi mà hươu Cửu Sắc thích, cũng đã nhìn thấy quỹ đạo của các ngôi sao của trên đài thiên văn và chứng kiến thuật chiêm tinh kỳ diệu của phương Đông, thậm chí còn được ăn chè hạt sen làm từ ao sen ở Thiên Trì.
Nhưng cậu vẫn muốn được cùng Lưu Vũ làm nhiều chuyện khác, để quan hệ của họ có thể thân thiết hơn mức độ hiện tại.
Vừa lúc đó, chú thuật tấn công của một học viên lệch hướng vào chậu hoa. Đất trồng cây và mảnh sứ tức thì vương vãi khắp nơi.
“Trừ mười điểm.”
Châu Kha Vũ nói,
“Nhưng em thi pháp không tệ đâu, chỉ có điều cần chú ý hơn vào việc điều chỉnh mục tiêu sao cho chính xác là được.”
Vẫn phải kiên nhẫn vậy, cậu nghĩ thầm.
Làm việc tốt thường gian nan, không được nóng vội.
Lưu Vũ giải thích lí do giáo sư tiền nhiệm Lưu Chương vắng mặt cho Châu Kha Vũ trong lúc dùng cơm. Buổi chiều, cậu đáp ứng lời mời dự thính lớp ma pháp nguyền rủa của Lưu Vũ.
“Anh trai tôi còn đang dưỡng thương, tôi sẽ không để anh ấy phải vất vả.”
Lưu Vũ vừa nói vừa dùng khăn ăn lau miệng.
“Cơ mà cậu sẽ được gặp anh ấy sớm thôi. À quên, tiết Trung thu này, chúng ta có tiệc tối đó. Chiều nay tôi có một tiết dạy ma nguyền rủa cấp năm, cậu có muốn tới dự thính không?”
Châu Kha Vũ đương nhiên là vô cùng vui lòng nhận lời, thậm chí còn xin được mượn cuốn sách mà Lưu Vũ viết.
Cuốn sách có tựa đề《 Chú ngữ phương Đông 》, người biên tập là Lưu Vũ. Cuốn sách nặng đến nỗi lúc cầm lấy nó, Châu Kha Vũ chỉ muốn dùng thần chú bay lên để giảm sức nặng của nó ngay lập tức.
Lưu Vũ đã chú thích một cách tỉ mỉ trên trang nhất - nên sử dụng trang 517 khi đọc cuốn sách này.
Để có thể lật sách nhanh chóng, có thể dùng chú ngữ “Đọc nhanh như gió” để lật tới trang 2024. Sách rất dày, không dễ hỏng. Tất nhiên, có hơn mười cách phục chế sách khác nhau trong phần phụ lục, bạn đọc có thể tham khảo thêm.
Ba phương pháp phân loại được sử dụng để sắp xếp nội dung sách, gồm có tên viết tắt, cách sử dụng và các câu thần chú phổ biến. Trang danh mục có hơn 100 trang và chứa hơn mười nghìn câu thần chú. Tên của Lưu Vũ trong cột biên tập được viết rất nhiều ở trên cùng, và ký hiệu cũng rất phong phú. Mực đen thỉnh thoảng ngọ nguậy trên các trang sách, giống như một cái đuôi nhỏ cong lên.
Khi cậu chú ý tới nó, nó cũng đã nhận thấy được ánh mắt của cậu, ngay lập tức bất động.
Cũng giống như Lưu Vũ vậy, anh sẽ làm phép một chút trong khi học sinh không chú ý, và thường sử dụng trong im lặng. Châu Kha Vũ không biết phép thuật anh dùng là gì, nhưng cậu có thể thấy rằng một cái đầu heo nho nhỏ được vẽ bằng phấn trên góc bảng đen, sau đó bị xóa đi nhanh chóng. Sau đó, hai chú hạc giấy đột nhiên xuất hiện trên giáo án của anh, bay lên đậu trên đèn chùm.
Châu Kha Vũ nhìn theo hạc giấy, rồi há hốc mồm khi một con trong số chúng nhảy thẳng vào tay cậu.
Lưu Vũ thấy cậu phát hiện mấy trò nghịch ngợm của mình cũng không hề xấu hổ, rất tự nhiên quơ đũa phép. Hạc giấy nhanh chóng biến thành giấy vụn, còn anh thì tỉnh bơ giảng bài tiếp.
“Về khía cạnh này, tôi sẽ chỉ giới thiệu những phép thuật thiết thực nhất. Những phép thuật còn lại sẽ được các bạn tìm hiểu như bài tập. Các bạn có thể tự thực hành chúng. Để tôi đưa ra một vài ví dụ nhé.”
Anh dùng đũa phép chạm nhẹ vào nhánh cây khô.
“Hốt như nhất dạ xuân phong lai.” ****
****: Chợt như gió nhẹ thổi đêm xuân.
Cành cây khô đét bắt đầu nhú lên những chồi non, rồi nhanh chóng phát triển thành những chiếc lá xanh thẫm. Châu Kha Vũ thích thú quan sát, cầm chắc con hạc giấy còn lại, không cho nó bay đi.
Lưu Vũ tiếp tục niệm chú ngữ.
“Hoặc là, Xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan.” *****
*****: Vì gió xuân nào có qua cửa ải Ngọc Môn. Câu này trích trong bài Xuất tái – Lương Châu từ của tác giả Vương Chi Hoán.
Những nhánh cây xanh ngừng phát triển ngay lập tức. Tất cả những chiếc lá vừa mọc rụng xuống. Cành cây thu nhỏ lại về hình dạng ban đầu.
Tư thế của Lưu Vũ rất tao nhã, giống như một nhạc trưởng đang chỉ huy dàn nhạc vậy.
“Hiệu ứng của phép thuật tăng trưởng và phép thuật đảo ngược tăng trưởng sẽ khác nhau khi các bạn áp dụng lên những đối tượng khác nhau. Ví dụ, nếu các bạn sử dụng phép thuật vừa rồi lên cây hoa mai, hiệu quả có thể không tốt lắm.”
Châu Kha Vũ nắm lấy một góc hạc giấy, cố gắng mở ra xem tờ giấy gấp hạc viết gì.
“Ví dụ khác nhé, nếu phép thuật này được áp dụng cho một số đồ vật không có sự sống.”
Cây đũa phép của Lưu Vũ khẽ vẩy.
Con hạc giấy tan thành từng mảnh nhỏ trước khi Châu Kha Vũ kịp nhìn thấy chữ viết bên trong.
“Kết quả chính là như vậy.”
Lưu Vũ vẻ mặt vô tội, tiên phát chế nhân,
“Tập trung nghe giảng nhé, Giáo sư Châu.”
Châu Kha Vũ cũng không tức giận, giơ tay ra hiệu đã chấp nhận lời phê bình, sau đó cố gắng bí mật làm phép phục hồi lên con hạc giấy. Tiếc rằng, phép thuật của Lưu Vũ rất dứt khoát, những mảnh giấy vụn chỉ có thể rải rác trên mặt bàn, không thể phục hồi lại hình dạng cũ.
Phép thuật tăng trưởng à?
Châu Kha Vũ thầm nghiến răng.
Hiệu trưởng bé nhỏ tiếp tục giảng bài, xoay qua xoay lại cây đũa thần trong tay cứ như thể vừa rồi chỉ là một màn hợp tác giảng dạy bình thường. Chỉ có Châu Kha Vũ biết những trò nghịch nghợm ngầm lúc nãy và phương thức giải quyết đầy bạo lực của anh thực sự tồn tại.
Sách giáo khoa dày cộp ở trên bàn của học sinh, ngoại trừ bục giảng của Lưu Vũ, những phương pháp phân loại khắt khe cùng những lời giải thích cặn kẽ, phức tạp đó đều khắc sâu trong tâm trí Châu Kha Vũ, chỉ có những đóa hoa đang nở dưới đũa phép của Lưu Vũ là hiện ra trước mắt.
Anh thật sự rất có bản lĩnh, nói được làm được.
Vừa lúc đó, Châu Kha Vũ thấy một con bướm trắng đột ngột bay ra từ tay áo của Lưu Vũ.