Tiểu Vu Sư

Chương 3: Chương 3




“Lưu Vũ?”

Châu Kha Vũ đẩy cửa vào phòng làm việc của hiệu trưởng.

“Anh chuẩn bị xong chưa? Tiệc Trung thu sắp bắt đầu rồi, hiệu trưởng còn phải đọc diễn văn nữa.”

“Xong ngay đây xong ngay đây.”

Lưu Vũ đi ra từ phía sau bình phong, vừa đi vừa chỉnh đồ, hai chú chim nhỏ đang giúp anh thắt đai lưng. Anh cầm một chiếc quạt, đuôi quạt là một chùm hoa quế được làm từ những mảnh vàng, cùng với một chiếc lục lạc vàng xinh xắn kêu đinh đang theo từng bước anh di chuyển.

Anh mặc một bộ đồ truyền thống Trung Quốc màu vàng ngà, có viền rủ xuống, đội chiếc mũ phù thủy màu vàng kem, trên vành có cài một chiếc kẹp hình trăng nho nhỏ.

Tóc anh đột ngột dài ra như thác đổ, xõa xuống thắt lưng.

“Rất có không khí lễ hội.”

Châu Kha Vũ lấy chiếc khuyên tai ngọc thạch từ một chú chim, khom lưng giúp Lưu Vũ cài lên tai trái. Khi cài xong, ngón cái của cậu trượt qua nốt ruồi xinh xắn trên vành tai anh, như có như không.

“Trung thu vui vẻ.”

Hôm nay thật sự là một ngày bận rộn. Rất nhiều học viên được nghỉ đã về nhà. Châu Kha Vũ hôm nay không có lớp, cậu giúp Trương Gia Nguyên trang trí sảnh đến trưa, buổi chiều lại cùng Trương Gia Nguyên bị Lâm Mặc lôi tới trang trí đài Vọng Tinh và chung quanh Thiên Trì. Tuy cậu không hiểu tại sao phải trang trí thêm cả Thiên Trì, nhưng nói chung sau khi tất cả được chuẩn bị và sắp xếp xong thì đã chạng vạng tối. Cậu đã không được gặp Lưu Vũ gần một ngày, bây giờ mới có cơ hội ở gần anh.

Lưu Vũ thoạt nhìn cũng bề bộn nhiều việc. Cậu bèn tiện tay giúp Lưu Vũ chỉnh lại vạt áo trước một chút. Lưu Vũ đưa luôn cho cậu cây lược, nhờ cậu chải tóc hộ cho tiện.

“Cảm ơn anh, Trung thu vui vẻ.”

Hai chú chim nhỏ hoàn thành nhiệm vụ, thân mật dụi vào má Lưu Vũ, sau đó bay ra ngoài cửa sổ. Lưu Vũ khẽ vẩy đũa phép quanh người Châu Kha Vũ,

“Giúp cậu có thêm không khí lễ hội một chút này.”

Hơn mười ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh xuất hiện, bay vòng vòng quanh người Châu Kha Vũ.

Cậu đang mặc một chiếc áo choàng phù thủy kiểu phương Tây màu xanh đậm. Châu Kha Vũ cao gần 1,9 mét, xung quanh là những ngôi ao bé nhỏ nhìn có vẻ hơi buồn cười. Những ngôi sao dường như cũng cảm thấy như vậy. Một lúc sau, chúng bèn bay tới quanh Lưu Vũ rồi chui tọt vào tay áo anh.

“Đi thôi, chúng ta không thể tới muộn được.”

Lưu Vũ kéo tay áo Châu Kha Vũ, cùng nhau đi ra ngoài. Anh vừa đi, tay áo của anh đồng thời lúc phồng lên lúc xẹp xuống, những ngôi sao nhỏ cũng như ẩn như hiện.

Tiệc tối cũng không náo nhiệt lắm. Phần lớn học viên đều về nhà ăn tết, sảnh đường được trang trí lộng lẫy nhìn có vẻ hơi trống trải, tiếng nước chảy róc rách vang khắp không gian.

Lưu Vũ phát biểu chúc mừng rất ngắn gọn. Anh vỗ vỗ tay ba cái, đồ ăn ngon lành nóng sốt liền xuất hiện trên bàn. Anh cũng ngồi vào ghế trống bên cạnh Châu Kha Vũ, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên ngồi phía đối diện. Hai giáo sư người Thái Lan đã về nước ăn Tết Trung Thu, những giáo viên khác thì ngồi rải rác với nhau ở những bàn ăn xung quanh.

“Anh Lưu Chương vẫn chưa về được ạ.”

Trương Gia Nguyên không có hứng thú với đồ ngọt, cậu chọn bánh chẻo chấm xì dầu dầm tỏi mà ăn, tiện tay đem đĩa bánh trung thu thập cẩm tới trước Lâm Mặc.

“Đây đây, bánh nhân thập cẩm của anh đây.”

“Anh ấy báo đột nhiên có việc gấp, không thể về kịp.”

Lưu Vũ thở dài tiếc nuối,

“Quà anh mất công chuẩn bị cũng chưa đưa được cho anh ấy nữa.”

Anh cầm lấy bánh trung thu, cắt thành bốn miếng, để vụn bánh rơi xuống bên cạnh, tự tay lấy miếng ngon nhất vào đĩa con, đẩy về phía Châu Kha Vũ.

“Cậu nếm thử đi, bánh trung thu đặc biệt của trường, nhân thịt lợn xào với mù tạt và mứt táo.”

Lưu Vũ không thấy thể loại nhân kì quái này có vấn đề gì.

“Nhiều sinh viên chọn mang loại bánh này về nhà làm quà, nhưng vị bánh tôi thích nhất là vị thịt bò xào ớt và vị sầu riêng.”

Giọng anh rất tự hào.

“Nhà ăn của trường lúc nào cũng đầy ắp nguyên liệu. Bánh này không phải do đầu bếp yêu tinh của học viện làm đâu, tôi đã nhờ một đầu bếp chuyên về món tráng miệng nổi tiếng làm đó. Nhân bánh còn có sầu riêng thượng hạng luôn đấy.”

Châu Kha Vũ nghi ngờ liếc nhìn miếng bánh trên đĩa. Mặc dù cậu luôn ngưỡng mộ Lưu Vũ và dường như có thể tin yêu anh vô điều kiện, nhưng cậu chưa bao giờ dám khen ngợi sở thích ăn uống của Lưu Vũ. Ngay ngày thứ hai khi tới Học viện, sau khi thử món dưa hấu chấm ớt thì bụng dạ cậu biểu tình, làm Lưu Vũ cười trêu cậu là người có đường ruột yếu.

Hiếm khi nào được ăn Tết cùng Lưu Vũ như thế này, thôi thì ta liều mình bồi quân vậy.

Châu Kha Vũ cầm miếng bánh lên, dũng cảm cắn.

Hương vị quả nhiên không tệ.

“Không tồi đúng không.”

Lưu Vũ vừa ăn bánh hoa quế và thịt lợn chiên giòn, vừa rót cho mình một chén nhỏ rượu hoa quế thơm ngọt, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm.

“Rượu hoa quế cũng không thể thiếu. Chỉ có tháng này mới có rượu hoa quế ngon. Giáo viên không được uống nhiều, nhưng nhâm nhi một chút thì không thành vấn đề.”

Khi anh nói, hai má anh đỏ bừng. Châu Kha Vũ nhìn sắc mặt của anh rồi rót cho mình một ly.

Đúng là rượu nhẹ, không gây say.

Cậu thuận tay uống cạn ly rượu luôn.

Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc ngồi ở phía đối diện, nhưng hai bên tất cả dường như là hai thế giới. Lấy trục trung tâm của chiếc bàn là ranh giới, thì hai phía y như hai nước Hán và Sở vậy. Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên ồn ào nói chuyện, còn thỉnh thoảng cốc đầu nhau, còn Châu Kha Vũ và Lưu Vũ ở bên kia thì yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại cùng cạn chén. Hai ly rượu tinh xảo nhẹ nhàng va chạm, tạo nên những gợn sóng rượu hình tròn.

Châu Kha Vũ khá thích bánh trung thu nhân trứng chảy. Hôm nay cậu không ăn nhiều, nhưng lại uống kha khá rượu, còn tự mình uống cạn rồi rót cho Lưu Vũ.

Lưu Vũ cũng không từ chối. Anh hệt như một chú mèo con, món nào cũng ăn hai miếng, rồi hết lần này đến lần khác lấy đũa thần ra để cây đàn bên cạnh đổi một bản nhạc hoặc thả những cặp đèn lồng bay bay quanh phòng ăn. Châu Kha Vũ híp mắt thỏa mãn, đột nhiên cảm thấy những ngày nghỉ như thế này cũng có ý nghĩa lắm chứ. Nếu được ở gần Lưu Vũ, với cậu, cái gì cũng đáng giá.

Hiệu trưởng nhỏ bé nhìn đám đông dần dần phân tán trong đại sảnh. Anh vẫy tay, một tấm màn che bắt đầu kéo vào từ cửa, thổi tắt những chiếc đèn lồng mà họ đã treo từ lâu, chỉ để lại một vài chiếc sáng nhất soi đường. Bánh trung thu và đồ ăn nhẹ dành riêng cho học sinh muốn ăn vặt lúc nửa đêm cũng được bày biện gọn gàng ở một chiếc bàn trong góc.

Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đã rời đi từ lâu, cả hai muốn tới Thiên Trì ngắm trăng. Đại sảnh lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ. Châu Kha Vũ bèn ướm hỏi Lưu Vũ có muốn đi ngắm trăng không.

“Tôi còn có việc phải làm.”

Lưu Vũ trả lời câu. Anh hình như đã khá say, giống như con thỏ nhỏ đụng phải cây, ngơ ngác đi lung tung, bị Châu Kha Vũ giữ chặt.

“Tôi phải làm gì ấy nhỉ?”

Châu Kha Vũ vừa thương vừa buồn cười. Cậu đỡ anh trở lại phòng, giúp anh áo choàng và đôi giày nhỏ, sau đó nhét anh vào trong chăn bông. Tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt rồi xuống đến má Lưu Vũ. Sau đó, cậu cầm tay anh lên, nhẹ nhàng hôn lên.

“Ngủ đi, chúc anh ngủ ngon.”

Châu Kha Vũ rời khỏi phòng Lưu Vũ. Một cơn gió nhẹ mơn man qua dãy hành lang, thổi lên mặt cậu. Hơi rượu tan đi một nửa, sự mát mẻ của ban đêm len vào dọc theo ống tay áo và cổ áo cậu. Châu Kha Vũ vươn vai, sau đó chậm rãi đi về phòng mình nghỉ ngơi.

Mùi thơm nồng của rượu hoa quế và hương bạc hà trên người Lưu Vũ dường như vẫn còn vương vấn. Vầng trăng tròn trên bầu trời cao như một chiếc mâm ngọc, đẹp đến siêu thực, được mây đỡ mà chậm rãi đi về đông, càng ngày càng xa Châu Kha Vũ.

Cậu khẽ lắc tay áo, không hiểu thế nào lại lắc ra một ngôi sao nhỏ. Ngôi sao này hình như ngủ gật trong tay áo Châu Kha Vũ, bị rơi ra ngoài cũng không thèm bay dậy, cứ thế mà nằm yên trên mặt đất.

Châu Kha Vũ thở dài, nhặt ngôi sao bé bỏng lên rồi nhét vào trong ống tay áo, tiếp tục về phòng.

“Tây song chúc.”

Châu Kha Vũ đi vào, thấy trong phòng vẫn sáng đèn còn tưởng rằng hôm nay mình quên tắt đèn trước khi rời đi. Khi đến gần giường, cậu giật mình.

Lưu Vũ đang ngồi trên đó, lặng im nhìn cậu.

Lưu Vũ chỉ mặc một chiếc áo khoác tơ tằm mỏng, chất liệu vải trở nên trong suốt dưới ánh đèn, lộ ra làn da trắng nõn. Mái tóc dài buông nhẹ, phủ cả lên chăn bông của Châu Kha Vũ.

Anh hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lắm, ngồi trên nệm mềm, lắc lư hai chân. Thấy Châu Khả Vũ tiến đến, anh ngước lên nhìn cậu, trong đôi mắt ấy, tình ý nồng nàn như bất kể lúc nào cũng có thể tràn ra. Đôi môi mềm mại của Lưu Vũ vì uống rượu mà đỏ mọng, anh khẽ nói,

“Tôi muốn đứng lên lắm, mà không được nữa rồi, Châu Kha Vũ.”

Châu Kha Vũ dường như nghe thấy được tiếng nuốt nước bọt của chính mình. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, hắng giọng, từ từ ghé sát vào anh. Cậu cầm một lọn tóc của anh đặt lên chóp mũi, khẽ ngửi, giọng khàn khàn.

“Ừm, anh đến có việc gì không?”

“Quà Trung thu đó.”

Một tay Lưu Vũ trực tiếp nắm lấy tay Châu Kha Vũ, tay kia từ sau lưng lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho cậu như đưa cho một đứa em nhỏ.

“Đó là một phương tiện ma thuật có rất nhiều công năng, cậu có thể dùng nó, rất tiện lợi.”

Châu Kha Vũ cầm lấy chiếc hộp, trong một lúc không biết nên mở ra hay là cất đi theo phép lịch sự. Cậu suy nghĩ mông lung, Lưu Vũ thì đang ở gần mình như vậy.

Cậu thở gấp.

Châu Kha Vũ lại ngửi thấy nó. Mùi hương trên cơ thể của Lưu Vũ hình như càng lúc càng ngọt ngào. Tình dược mạnh nhất trên đời cũng không thể sánh nổi hương thơm của anh.

“Ngày mai em mở cũng được.”

Lưu Vũ dường như biết được Châu Kha Vũ đang nghĩ gì, càng áp sát vào người cậu, đặt tay lên ngực cậu, dường như đang lắng nghe nhịp tim Châu Kha Vũ.

Ánh trăng sáng rọi qua ô cửa sổ, chiếu vào hai người, kéo ra những bóng dài bóng ngắn cùng ánh sáng mờ ảo. Từng hơi thở và chuyển động tinh tế của cả hai dường như đều được phóng đại lên tường và mặt đất. Hệt như lúc nãy vậy. Ngày mai vẫn là ngày nghỉ, cả hai không có gì phải lo lắng, tâm trạng vừa đúng, và không khí cũng vừa đúng.

Châu Kha Vũ đặt nụ hôn thành kính lên trán Lưu Vũ, nghe anh cười khúc khích hỏi.

“Tây song chúc, em vẫn để nguyên chú ngữ đó à?”

“Rất hợp, em không muốn sửa.”

Châu Kha Vũ chuyển nụ hôn của mình xuống mắt, má, mũi anh, rồi ngậm lấy đôi môi xinh xắn, cắn nhẹ nó rồi trả lời.

Giờ phút này, cậu đột nhiên cảm thấy tất cả những hành động chậm chạp trước đây của mình thật sự không cần thiết. Lưu Vũ là một người cởi mở. Hơn nữa, đối phương đang có tâm trạng tốt, đã gợi ý như vậy thì cậu còn lí do gì để do dự nữa?

Ánh trăng dịu dàng chảy xuôi, hết thảy đều là nước chảy thành sông. Nếu như nhất định phải tìm một lý do, vậy thì hãy nghĩ rằng bọn họ trời sinh đã phù hợp.

Châu Kha Vũ vươn tay cởi chiếc áo mỏng manh đang khoác hờ của Lưu Vũ, nhào vào cấm địa mà bản thân đã khao khát từ lâu.

Mỗi lần Lưu Vũ đến gần cậu, dù là có mục đích hay vô tình, những khao khát anh đem tới càng lúc càng chồng chất và trở nên mạnh mẽ. Cậu biết Lưu Vũ cũng đang rất tỉnh táo chấp nhận mình.

Đây là Lưu Vũ chủ động muốn, không phải là Châu Kha Vũ thừa dịp làm càn.

Đũa phép được để sang một bên, nhành liễu mềm mại và cẩm lai cứng cáp vui vầy cá nước, tận hưởng mây mưa nơi núi Vu. Đêm nay, phép thuật tắt đèn đương nhiên là không cần phát huy tác dụng.

___________________________________________

Chương sau không có thịt đâu, lái xe dạng văn vở vầy thôi, chúc quý vị đọc vui hahahaha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.