Tiểu Vu Sư

Chương 4: Chương 4




Sau đêm Trung thu ngọt ngào ấy, Châu Kha Vũ chưa từng thấy Lưu Vũ để tóc dài thêm một lần nào nữa. Tạo hình ấy y như lần cậu thấy anh nhuộm tóc đỏ, chẳng khác phù dung sớm nở tối tàn, chỉ cho người thấy một lần duy nhất.

Nếu như trên tay cậu không phải là món quà tối hôm đó Lưu Vũ đã tặng, Châu Kha Vũ đã nghĩ tất cả sự việc tối hôm đó ở phòng mình chỉ là giấc mộng hoang đường.

Không phải là Lưu Vũ tỉnh rượu thì trở mặt, nhưng một đêm kia của cả hai quả thực là khá nồng cháy, đến mức suýt nữa thì Lưu Vũ không thể xuống giường.

Lưu Vũ uống say, buông thả cả cơ thể theo dục vọng. Châu Kha Vũ cũng không kiêng nể gì cả. Tới khi Lưu Vũ tỉnh dậy thì đã là giờ ăn trưa của ngày hôm sau.

Ngài hiệu trưởng bé nhỏ nằm ườn trên chiếc giường lớn mềm mại của Châu Kha Vũ, thân thể trắng nõn đầy những vết hôn cắn. Châu Kha Vũ thì ngồi trên giường chăm chú gỡ những nút thắt tóc anh vào tóc cậu.

Không hiểu trong lúc chìm đắm vào khoái cảm, hai người đã làm ra trò gì nữa.

Những ngón tay mảnh khảnh và giỏi làm phép của cậu lúc này dường như mất đi sự linh hoạt vốn có. Châu Kha Vũ cố gắng gỡ, nhưng thỉnh thoảng lại làm tóc của Lưu Vũ bị kéo đứt.

“Đau.”

Lưu Vũ ỉu xìu khẽ đập tay Châu Kha Vũ, bảo cậu đưa đũa phép cho mình

“Để anh tự làm.”

Tay anh khẽ vẩy, miệng niệm chú ngữ, ba nghìn tóc đen trong nháy mắt biến trở về mái tóc đen ngắn thường ngày.

Kì nghỉ lễ Trung thu kết thúc.

Rất nhiều ngày sau, bọn họ vẫn cùng nhau ăn trưa, cùng nhau tản bộ, dự thính tiết dạy của người kia, tựa hồ như những ngọt ngào đêm Trung thu chỉ là bí mật của riêng hai người vậy.

Châu Kha Vũ dần hơi hơi hiểu, cũng không áp sát Lưu Vũ thường xuyên nữa. Cậu có thể cảm thấy Lưu Vũ đang xấu hổ.

Ngài hiệu trưởng bé nhỏ tuy vẫn chuyện trò vui vẻ, nở nụ cười ôn hòa với cậu, nhưng luôn luôn đỏ mặt tránh đề cập đến câu chuyện Trung Thu, sau đó bắt đầu hỏi lung tung, thậm chí trực tiếp nhón chân ôm cổ Châu Kha Vũ hôn một cái, coi như bắt cậu im miệng. Chẳng lẽ đay là phương thức anh ấy biểu đạt sự tức giận? Cậu luôn cảm thấy Lưu Vũ đang thẹn quá hóa giận thì đúng hơn.

Cậu phát hiện Lưu Vũ quả thật là rất thích tỏ ra mạnh mồm, ăn to nói lớn, dũng cảm không sợ khó khăn, đến lúc động thủ thì hệt như ngao mềm bị mở vỏ, chỗ nào cũng là chỗ nhạy cảm, khó mà tin được.

Khi tức giận, con ngao bé nhỏ sẽ đợi khi bạn ngủ, phun chút cát vào bạn rồi bỏ chạy. Thật chẳng có tí lực sát thương nào, nhưng lại dễ thương đến kì lạ.

Châu Kha Vũ mở chiếc hộp nhỏ trên tay ra, tìm thấy một chiếc vòng da và một chiếc khuyên tai. Chiếc vòng này tương tự như một chiếc nhẫn ma thuật, có thể cất giữ một số phép thuật ngắn hạn, trên đó còn có những câu thần chú bảo vệ.

Còn khuyên tai, chắc cái này được thiết kế để đeo ở tai phải. Châu Kha Vũ thử truyền một chút ma lực vào nó nhưng không thấy có phản ứng gì, và không có gì xảy ra khi cậu đeo nó cả.

Tác dụng như thế nào cũng không quan trọng. Châu Kha Vũ hiểu tất cả những gì Lưu Vũ gửi cho mình giống như tín vật đính ước vậy.

Đôi hoa tai bằng ngọc khi chạm vào có cảm giác ấm và mát, lại được gắn thêm một sợi tua dài rất giống của Lưu Vũ. Chắc hẳn anh phải mất rất nhiều công sức mới có thể làm ra nó. Châu Kha Vũ lấy đồng hồ mặt trời trong túi ra xem giờ, rồi vội vàng lấy tài liệu. Tiết dạy tiếp theo của cậu chuẩn bị bắt đầu rồi.

Chiếc đồng hồ mặt trời nhỏ được bên sản xuất mang về sửa lại. Hóa ra không phải cách sử dụng của Châu Kha Vũ sai, mà là kim chỉ giờ ma thuật trên đồng hồ bị lỗi.

Cậu vội vã đi vào phòng học, Lưu Vũ quả nhiên đã ngồi ở hàng cuối cùng. Một người lạ mặt đang ngồi hai bên phải anh. Người kia có lẽ là Lưu Chương. Hai hôm trước, Lưu Vũ có nói qua với Châu Kha hai ngày nữa anh trai anh sẽ trở về, tiện thì sẽ qua lớp của cậu quan sát một chút.

Mặc dù biết cái gọi là quan sát này chỉ để xem cậu có phù hợp với vị trí giáo sư đứng lớp không, nhưng Châu Kha Vũ vẫn có cảm giác e ngại như đang ra mắt gia đình thông gia vậy.

Cậu khẽ gật đầu với hai người họ, quay lên bảng đen ra như mọi khi, bắt đầu công việc giảng dạy của mình.

“Hôm nay chúng ta sẽ có tiết thực chiến.”

Châu Kha Vũ lười nói dài dòng,

“Tất cả đứng thành hai hàng, chia theo cặp cho tôi.”

Sau cái vẫy đũa của Châu Kha Vũ, tất cả bàn ghế đều biến mất, chỉ còn lại hàng cuối cùng là chỗ của Lưu Vũ và Lưu Chương. Các học viên vội vàng tìm người bắt cặp, thỉnh thoảng lại có một vài học viên được cậu cho đổi người để thích hợp hơn với năng lực cá nhân.

“Không có tiêu chuẩn chấm điểm cố định cho tiết chiến đấu thực tế này. Chiến lược, tốc độ phản ứng, hiệu ứng sử dụng phép thuật và kết quả chiến đấu của các bạn đều sẽ nằm trong phạm vi đánh giá.”

Châu Kha Vũ đứng giữa lớp, vừa nói vừa nhìn các học viên xung quanh mình,

“Trận chiến thực tế này không phải là một cuộc đấu tay đôi, việc sử dụng các phép thuật gây chết người là không được phép. Toàn bộ lớp học đều nằm trong sự bảo vệ của tôi. Đừng lo lắng về việc sẽ xảy ra tai nạn, nhưng các bạn cũng đừng cố tình gây ra rắc rối không cần thiết nhé.”

“Ý tôi là, nếu lạm dụng Bùa ngải sẽ bị điểm 0 trong tiết, và người vi phạm sẽ phải viết một bài tiểu luận dài hai nghìn từ.”

Châu Kha Vũ cảm nhận được ánh mắt của Lưu Chương đang xoáy vào mình, như thể kiểm tra xem trong lời nói của mình có sơ hở gì không, rồi nói thêm:

“Các bạn cũng không được phép sử dụng những chú ngữ như “Sáp vũ phá thiên kiêu” * hay “Nhất kiếm sương hàn thập tứ châu” **, cũng như phép “Phích lịch huyền kinh” *** có khả năng biến đũa phép thành vũ khí lạnh. Tôi đang dạy mọi người phương pháp Phòng thủ Chống lại Nghệ thuật Hắc ám, không phải kiếm thuật và cung thuật. Nếu bạn làm đũa phép của bản thân hoặc đối thủ bắn lên trần phòng, tôi hứa tôi sẽ không giúp đối thủ của bạn hay chính các bạn thu hồi.”

*: mũi tên cắm lông bắn phá giặc trời. Trích từ bài Tái hạ khúc kỳ 3 – tác giả Lý Bạch

**: một thanh gươm bén tiễu trừ mười bốn châu. Trích thơ của Quán Hưu, không rõ tên bài.

***: Sét đánh làm rung cả dây đàn.

Thường xuyên dự thính lớp học ma pháp nguyền rủa của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đương nhiên biết học sinh của mình đã học được những chú ngữ phương Đông kì quái gì từ anh.

“Nếu muốn thực hành kiếm thuật, các bạn có thể đăng ký học lớp của giáo sư Trương Gia Nguyên. Tôi đoán ngài ấy không quan tâm đến việc các bạn đang bay với kiếm hay đang đánh lộn với nhau đâu.”

Hai bên truyền đến tiếng cười hi hi ha ha.

“Rất biết điều hòa bầu không khí.”

Lưu Chương ngồi ở cuối cùng thì thầm với Lưu Vũ,

“Người bình thường không khống chế được lũ nhóc này, nhưng cậu chàng này tuy mới đến lại hoàn toàn có thể khống chế hiện trường.”

Lưu Chương tự cho rằng mình đang nói nhỏ với Lưu Vũ, nhưng thật ra tiếng anh nói lớn đến mức Châu Kha Vũ đang đứng ở góc phòng học bên kia cũng nghe được. Nghe thấy lời này, sắc mặt cậu càng thêm nghiêm trọng.

Lưu Vũ ở một bên cười cười, nhỏ giọng đáp lại anh trai mình. Châu Kha Vũ nghe không rõ anh nói gì, chỉ có thể nhìn đôi môi anh khép mở như cánh hoa mềm mại, làm cậu suýt chút nữa thì mất tập trung. Châu Kha Vũ đành phải quay lại phía các học sinh để lấy lại bình tĩnh.

“Tổ thứ nhất, ra khỏi hàng.”

“Kết thúc. Tổ A thắng, mỗi người được 10 điểm, tổ B mỗi người 5 điểm. Dù hài hước nhưng tôi vẫn phải nói, khi các bạn khiến đối thủ mất năng lực ở một mức độ nhất định, không phải hoàn toàn, đối thủ của bạn vẫn có thể đánh trả, sử dụng được phép trói và hóa đá đấy. Làm phép dứt khoát thì sẽ hiệu quả hơn, nói chung là không tệ. Mặt khác, sau khi bị dính phép, các bạn cần tìm thời điểm thích hợp để phá phép và phản đòn. Mỗi người có thể luyện tập bằng cách thử đấu phép tay đôi thêm vài lần nữa.”

“Về tổ C... Cách các bạn suy nghĩ đối phó làm tôi khá bất ngờ đấy. Tuy nhiên, Diệu thủ không không **** là bùa chú lấy đồ, đừng dùng nó làm bùa chú giải trừ. Lần sau trong thực tế, thứ yểm phép lên các bạn có thể không phải là đũa phép của đối thủ đâu.”

****: Bàn tay trống không kì diệu. Đây là công phu của Diệu thủ thư sinh Chu Thông, nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của cố tác giả Kim Dung.

“Tổ D...”

“Tôi không nhớ là giáo sư Lưu Vũ đã dạy bạn Nhất tiếu bách mị sinh ***** nên dùng và không nên dùng như thế nào. Đừng cố học rồi áp dụng theo kiểu vô nghĩa này. Điều kiện sử dụng phép thuật này khắc nghiệt hơn các bạn nghĩ, sử dụng được nó cũng không hề dễ dàng.”

*****: một nụ cười, trăm vẻ đẹp sinh ra. Trích Trường Hận Ca – tác giả Bạch Cư Dị.

Châu Kha Vũ rất nghiêm khắc trong tiết học này. Cậu không chỉ thận trọng trong việc thực chiến mà còn phải thận trọng khi đối mặt với Lưu Chương. Phải công nhận rằng vị giáo sư khét tiếng bạo lực này thực sự dạy rất giỏi, được học sinh yêu quý. Gánh nặng từ người đi trước không quá dễ dàng, Châu Kha Vũ lại không biết nhiều về hệ thống ma thuật của phương Đông nên phải tìm cách giải thích khác.

Cũng may, gần đây cậu đã bổ sung được kha khá kiến thức ở lớp của Lưu Vũ nên không còn ngại gì nữa.

Sau khi cậu chỉnh đốn và nhận xét đến nhóm cuối cùng, tiết học cũng sắp kết thúc. Châu Kha Vũ đưa bảng điểm cho học viên, coi như cho bạn một gậy, lại đưa bạn củ cà rốt.

“Nhìn chung, các bạn vẫn thực hành rất tốt. Suy nghĩ cẩn thẩn vẫn tốt hơn là một mực tuân theo quy tắc. Dù các bạn có ít kinh nghiệm thực chiến, nhưng vốn kinh nghiệm tích lũy của các bạn lại phong phú một cách đáng ngạc nhiên.”

Châu Kha Vũ dành cho các học viên một lời khen khác, “Việc áp dụng binh pháp vào phép thuật cũng rất tốt, việc các bạn áp dụng kết hợp Kim thiền thoát xác và Tá thi hoàn hồn cũng cho kết quả rất thú vị.”

“Phong lâm hỏa sơn là một phép thuật dùng để tăng cường trạng thái thể chất của bản thân cũng rất hữu dụng. Các bạn có thể cân nhắc sử dụng thêm Vạn mã tề âm *******, một phép thuật làm cho chính bản thân đối thủ không thể nói được. Nghe qua thì khá láu cá, nhưng chú ngữ này lại rất hiệu quả nếu đối thủ của các bạn chưa nẵm rõ được bản chất của phép thuật Câm lặng.”

*******: Muôn ngựa im lìm. Trích Kỷ Hợi tạp thi kỳ 125 – tác giả Cung Tự Trân.

Đương nhiên, câu này cũng mang hàm ý khen ngợi Lưu Vũ. Chứng tỏ những giờ dạy pháp thuật nguyền rủa của anh rất bổ ích và có tác dụng.

Châu Kha Vũ hiếm khi nào nói nhiều như vậy.

Quả nhiên, lên lớp dạy học cũng là một nghệ thuật mà.

Chuông báo giờ tan học vang lên, học sinh xách cặp đi về, cũng có một hai người ở lại hỏi vài câu. Châu Kha Vũ trả lời từng người một rồi chuẩn bị rời đi. Lúc này, cậu Vũ quay lại nhìn hai người đang ngồi cuối lớp, chuẩn bị lắng nghe những “đánh giá” của họ về tiết dạy của mình.

Lưu Chương không đánh giá quá khắt khe, chỉ khen cậu giảng giải mấu chốt tốt, có thể đi sâu về chi tiết hơn nữa cũng được.

“Ý anh ấy là sẽ viết cho cậu một bức thư khá dài đó.”

Lưu Vũ bước đến từ phía sau cậu,

“Một bức thư chứa khá nhiều lời khuyên về giảng dạy cho giáo sư mới của bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Anh ấy rất thích viết thư cho người khác.”

Lưu Vũ thấp hơn Lưu Chương một cái đầu, lại ôm cánh tay của anh trai mình như một chú chim nhỏ đang cố lấy lòng người mình yêu quý vậy.

Châu Kha Vũ vừa nhìn thấy đã muốn bật cười, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, nghiêm mặt nghiêm túc trao đổi với Lưu Chương.

May mắn thay, Lưu Chương cũng không có quá nhiều thời gian. Anh quơ tay xoa loạn tóc em trai mình rồi xin phép đi có việc cần, để lại Châu Kha Vũ và Lưu Vũ bốn mắt nhìn nhau.

Xem ra Lưu Chương vẫn chưa biết chuyện của cậu và Lưu Vũ. Châu Kha Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu anh trai hung hăng này mà biết đứa em trai quý giá của mình đã lên giường với người mới đến khi mình còn chưa trở về, có lẽ anh ta sẽ xắn tay áo cho học sinh lớp mình chứng kiến một màn thực chiến long trời lở đất mất.

“Anh trai lúc nào cũng thích làm cái trò này.”

Lưu Vũ vừa càu nhàu vừa làm phép để tóc vào nếp lại, nhưng không thể làm thẳng hai lọn tóc xoăn trên đỉnh đầu. Cuối cùng, anh giải quyết bằng cách tức giận đội mũ lên che nó đi.

“Anh ấy có thể sẽ đề nghị cậu hoàn thiện hệ thống kiến thức về pháp thuật phương Đông đấy.”

Anh chỉ vào mình, cười nhẹ với Châu Khả Vũ,

“Thế nào đây? Liệu cậu có cần một chuyên gia giúp cậu củng cố thêm kiến thức cơ bản của mình không?”

Châu Khả Vũ bị tiếng cười của anh hấp dẫn, không nhịn được cúi đầu đi tới gần anh, hỏi:

“Giáo sư Lưu Vũ, ý của anh là muốn mở một khóa bổ túc cho em? Anh sẵn sàng sao?”

Lưu Vũ không trả lời cậu ngay, mà là ngẩng đầu lên, đột nhiên cười với cậu. Châu Kha Vũ không biết phải diễn tả bộ dáng anh như thế nào. Lúc này, anh vừa dịu dàng, trìu mến lại tràn đầy quyến rũ.

Anh vừa như mị yêu quyến rũ theo bản năng, vừa giống như một tinh linh vô tội. Châu Kha Vũ lập tức cảm thấy toàn thân đắm chìm trong ánh mắt của Lưu Vũ, nhịp tim cũng bị ánh mắt của anh ảnh hưởng.

Khi cậu phát hiện ra anh đang dùng bùa chú thì đã không còn kịp nữa. Toàn thân Châu Kha Vũ đã nằm trong tầm kiểm soát của Lưu Vũ.

“Giơ tay lên.”

Lưu Vũ đi tới trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn.

Cánh tay Châu Kha Vũ rất nghe lời, làm theo.

“Xoay một vòng nào.”

Châu Kha Vũ cứng đờ người xoay một vòng, tí nữa thì chân trái đá vào chân phải.

“Ôm tôi đi.”

Cậu ôm Lưu Vũ vào lòng, cũng không hiểu nổi đây là tác dụng của chú ngữ hay chính bản thân mình chủ động muốn vậy nữa.

“Hiệu quả vẫn rất tốt.”

Lưu Vũ tựa lên người cậu nháy mắt mấy cái, giải trừ nguyền rủa cho Châu Kha Vũ.

“Cảm giác ra sao?”

Châu Kha Vũ ôm Lưu Vũ không buông, vùi đầu vào vai anh, buồn bực,

“Hãy tin em... Em chưa bao giờ bị trúng chú ngữ như thế này trước đây.”

“Được rồi được rồi.”

Lưu Vũ vỗ vỗ vai cậu, như là đang an ủi một chú cún ngốc bị đùa đến tủi thân.

“Là do sự quyến rũ và khả năng của anh, đúng không?”

“Giáo sư Lưu tuy rằng không dám nói bản thân mình thông kim bác cổ, nhưng bổ túc cho em thì không thành vấn đề. Anh đây còn có thể cho cậu tự trải nghiệm tác dụng của chú ngữ luôn và ngay nhé.”

Bông tai tua rua của anh hôm nay lại tình cờ đúng là một đôi với chiếc khuyên tai của Châu Kha Vũ. Hai chiếc khuyên ngọc va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.

Phòng học yên tĩnh đột nhiên có vẻ gì đó mơ hồ khó hiểu. Cả hai người rõ ràng là không làm gì, nhưng Lưu Vũ lại cảm thấy lỗ tai mình đang nóng lên.

Hơi thở nóng ấm của Châu Kha Vũ phả vào cổ anh, thật giống một chú cún đang lấy lòng chủ nhân vậy. Biết chú ngữ của mình vẫn còn tác dụng, anh đẩy nhẹ Châu Kha Vũ, muốn cậu đứng dậy trước.

Châu Kha Vũ cố hít sâu thêm một hơi, vẫn là hương hoa quế ấy, ngọt ngào đến mức cậu không nhịn được muốn cắn một miếng.

“Được rồi.”

Cậu lưu luyến địa buông tay, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong ngực áo, nghiêm túc nhìn Lưu Vũ.

“Chờ đã, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Cái này là, cái đó đó, quà đáp lễ đêm Trung thu...”

Châu Kha Vũ lắp bắp.

“Mà cũng không hẳn là quà đáp lễ...”

“Đây là tín vật tỏ bày.”

Châu Kha Vũ trịnh trọng tuyên bố.

“Em muốn nói cho anh hiểu, em yêu anh.”

Mặc dù có vẻ như quy trình của cậu bị đảo ngược khi làm trước rồi mới tỏ tình, nhưng Châu Kha Vũ vẫn cảm thấy cần phải giữ đúng quy tắc.

Làm thế mới phù hợp với tác phong nhất quán trước sau của Lưu Vũ.

Châu Kha Vũ khẽ xoay cổ tay, phép thuật được lưu giữ trong chiếc vòng tay được giải phóng. Những cánh hoa quế vàng óng tung bay trên bầu trời, bóng trăng tròn hiện ra trên trần nhà, và những đám mây mờ ảo như đang vờn quanh vầng trăng sáng vậy.

“Em không được cùng anh ngắm trăng hôm Trung thu đó.”

Châu Kha Vũ đặt chiếc hộp vào tay Lưu Vũ, nâng tay anh lên khẽ cắn ngón trỏ của anh,

“Đài Vọng Tinh ngày đó bố trí đẹp như vậy, em cảm thấy hơi tiếc, muốn anh thấy lại cảnh tượng hôm đó.”

Mặt và tai Lưu Vũ đỏ bừng, bàn tay bị Châu Kha Vũ nắm lấy.

Cậu đang cầm một cái hộp nhỏ, khóa trên hộp không Lưu Vũ anh mở, khẽ khàng bật ra, để lộ một chiếc bình thủy tinh nhỏ được tranh trí rất kì công. Trong chai, chất lỏng trong suốt màu vàng cam khẽ sóng sánh.

“Em đã nhờ vài người bạn phương Tây giúp em làm ra một phiên bản nước hoa đặc chế từ hoa quế”

Châu Kha Vũ giải thích,

“Tuy rằng không có cái gì giá trị về mặt pháp thuật, nhưng rất thơm.”

“Em có yểm vào đó bùa yêu, hay bùa đặc chế gì không vậy?”

Lưu Vũ mở nắp chai, cố gắng ngửi xem có mùi gì tuôn ra không, nhưng không có gì thoát ra, làm anh tò mò nhìn Châu Kha Vũ.

“Em chỉ không muốn học sinh có bất kỳ hiểu lầm tồi tệ nào về các mối quan hệ. Sẽ rất không tốt thầy cô dạy học lại lạm dụng những bùa chú này.”

Châu Kha Vũ có một đôi mắt vừa ngây thơ vừa thâm tình. Đôi mặt này nếu được dùng với đúng người, thì thật sự là đòn chí mạng.

Hay chính là chất xúc tác của tình yêu.

Lưu Vũ khẽ hé môi, Châu Kha Vũ liền biết mình nên hôn anh. Lưu Vũ kéo cổ áo của cậu, Châu Kha Vũ lúc này chỉ muốn đem Lưu Vũ ôm lên. Lưu Vũ ôm lấy Châu Kha Vũ, cậu giờ chỉ muốn đặt anh lên bàn và làm nhiều hơn nữa.

Cậu chỉ kịp bế Lưu Vũ lên, cùng lùi tới bên bàn. Lưu Vũ thở gấp, chỉ biết dựa hết vào vòng tay cứng cáp của Châu Kha Vũ.

“Có ai ở đây không? Hình như tôi để quên bút ở đây thì phải.”

Lưu Chương vừa hô to vừa đẩy cửa ra thì thấy ngay một màn uyên ương quấn quýt.

Cây bút của Lưu Chương ở bên trái của Lưu Vũ. Một tay Lưu Vũ đang chống vào mép bàn, đầu ngón tay đã chạm tới chiếc bút. Nghe giọng Lưu Chương cùng tiếng cửa mở, Lưu Vũ giật mình gạt tay, đánh rơi bút xuống đất.

Chiếc bút vừa vặn lăn tới chân Lưu Chương...

“Anh, ngại quá.”

Lưu Vũ nỗ lực vớt vát lại tình cảnh.

“Bút của anh này.”

“Hai người đang cái làm gì đấy hả!!!”

Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp năm tầng lầu.

___________________________________________

Rất xin lỗi mọi người vì lâu lắm mới trở lại. Mình bận việc nhà quá, giờ mới có chút thời gian edit, mà một chương Tiểu Vu Sư thì rõ dài.

Anh trai hung hãn đã biết muội bảo nhà mình có đối tượng, cặp đôi của chúng ta sẽ giải quyết ra sao? Các bạn chờ chương tiếp theo sẽ được mình cố gắng cho ra mắt trong thời gian sớm nhất để biết diễn biến nha, hihi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.