Nhờ tiếng gầm kinh thiên động địa của Lưu Chương, toàn trường đều đã biết hiệu trưởng nhỏ bé của họ đang yêu đương với giáo sư mới đảm nhiệm bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Châu Kha Vũ vẫn có thể đối mặt với những ánh mắt tò mò của học sinh và đồng nghiệp, còn Lưu Vũ thì khá xấu hổ.
Mấy ngày liền, anh trốn trong phòng làm việc, không thèm xuống ăn cơm. Cơm nước của anh đều là Châu Kha Vũ tự mình mang tới.
Tính tình của anh cũng trở nên thất thường hẳn.
Ngày nào Lưu Vũ cũng trốn anh trai nên không còn nơi nào để trút giận. Thế là tất cả lửa giận đều dồn vào Châu Kha Vũ. Chỉ khổ giáo sư Châu ngày nào cũng hứng chiêu rồi chạy lẹ.
Đến bữa cơm, Châu Khả Vũ lại hớt hải bê năm, sáu món lên để thỏa mãn người yêu bé nhỏ đang cực kỳ bất mãn với ông anh trai dữ dằn.
Vấn đề là dù có giận dỗi, Lưu Vũ vẫn giữ lời hứa, ngày nào cũng bắt Châu Kha Vũ học bổ túc.
Kiến thức về ma pháp phương Đông vừa phức tạp vừa rộng lớn, Lưu Vũ lại liên tục cho cậu trải nghiệm đủ loại bùa chú kỳ dị.
Từ sau khi tốt nghiệp năm 18 tuổi, Châu Kha Vũ chưa từng nếm trải lại nỗi khổ của học sinh mài mông trên ghế nhà trường. Không ngờ, giờ đây, ngày nào cậu cũng đọc thêm đến nỗi ngủ gật trước chồng sách của Lưu Vũ, lại còn ngày ngày phải thực hành một số chú ngữ phương Đông đơn giản theo lời Lưu Vũ.
“Lại khởi họa Nga Mi” vốn chỉ dùng để hoá trang, “Vụ phục vân phát” chỉ dùng để tết bím tóc, còn nước chiết xuất từ cây lá móng Lâm Mặc trồng thì có thể nhuộm móng tay, nhưng không thể rửa sạch được.
Thật ra, tính tình Lưu Vũ cũng khá thú vị. Lưu Vũ có thể làm rất nhiều điều hay ho mà không ai biết được trong văn phòng của anh. Sau khi cởi bỏ chiếc áo hiệu trưởng nặng nề, Châu Kha Vũ dường như thấy anh đang trở về đúng với tuổi thật.
Nhìn người yêu bé nhỏ đang tung tăng chạy nhảy trước mặt, cậu cảm thấy cuối cùng mình cũng thấy lại hình bóng xinh đẹp vụt qua trước mắt mình ngày hôm ấy.
Lúc đó, cậu nghĩ anh thực sự phải là một người sôi nổi và nhiệt tình. Cũng có lúc, anh sẽ thể hiện ra mặt trẻ con của bản thân. Nhìn cái đầu tròn nhỏ lắc lư, Châu Kha Vũ cũng không biết anh đang nghĩ ra trò đùa gì nữa.
Đương nhiên, cậu không có ý rằng vị hiệu trưởng nhỏ lúc nghiêm túc không đáng yêu. Mỗi trạng thái của Lưu Vũ đều sống động chân thực, dáng vẻ nào của anh Châu Kha Vũ cũng thích.
“Bạn học viên ơi, hồi hồn về nào.”
Lưu Vũ dùng đũa phép gõ gõ vào mu bàn tay cậu.
“Hôm qua chúng ta học đến đâu rồi nhỉ?”
“Lịch sử khởi nguyên của ma pháp phương Đông.”
“Đúng vậy, ma pháp phương Đông và ma thuật phương Tây hai hệ thống nguồn gốc hoàn toàn khác nhau.
Ma pháp phương Đông bắt nguồn từ Phục Hy trải qua bao thăng trầm mà hình thành nên Bát Quái, Thần Nông nếm trăm cây thuốc mới có Bản Thảo Kinh, Văn Vương diễn giải Chu Dịch, đây chính là khởi đầu của thảo dược học và thuật bói toán.
Sau đó, có hàng trăm trường phái tư tưởng tranh đua, Đạo giáo và Âm dương gia nổi lên là hai trường phái có tiếng nhất trong nghiên cứu chú thuật. Từ đó, chú thuật dần dần phát triển thành khoa học ma thuật sau này. Về nguồn gốc của các sinh vật huyền bí, tài liệu có thể kiểm chứng sớm nhất là Sơn Hải Kinh. Bộ sách này một nửa bộ bách khoa toàn thư về sinh vật huyền bí phương Đông.
Những tài liệu tham khảo về ma thuật sớm nhất có thể đọc trong Kinh Thi và Sở Từ. Thiên văn học được Trương Hành thời Tây Hán khởi xướng, mà Độc dược học được phát triển từ Hoa Đà và Biển Thước. Tóm lại, vô số thuật sĩ nổi tiếng trong lịch sử đã đóng góp rất nhiều công sức vào sự hình thành và phát triển của ma pháp phương Đông.
Đây đều là những lời giới thiệu cơ bản về lịch sử của phép thuật, em có lẽ nên biết tất cả. “
“Có biết một... ít....”
Châu Kha Vũ gật đầu.
“Về sau, hệ ma pháp của phương Đông sinh ra nhiều phái, như Bồng Lai ở Đông Hải, Côn Lôn ở Tây Sơn,... Ma thuật phương Đông, hay có thể nói là có truyền thống lâu đời, mọi thứ đều có thể luyện thành, thơ Đường và thơ Tống, thư pháp, kiếm, đàn, rượu đều có thể là tự thành lập một phái riêng. Đó là chưa kể tới thuật đối nhân, thuật báo mộng, thuật luyện đan đều có khả năng lớn mạnh. Ma thuật phương Tây bắt nguồn từ thuật giả kim, hệ thống cũng tương đối đơn giản.”
“Vạn pháp đều có thể tiếp cận được, rất chính xác. Ngoài ra, còn có một điểm quan trọng khác, đó là không phân biệt huyết thống.”
Lưu Vũ cười nói.
“Hai ngàn năm sau thời Tây Chu, chúng ta đã không còn cái gọi là thuật sĩ thuần huyết, đến mười hai họ của Hoàng Đế cũng tuyệt tích.
Không có cách biệt về địa vị khi học phép thuật ở phương Đông, những người bình thường cũng có thể học bói toán, hoặc sử dụng một số phương tiện ma thuật. Những ai có năng khiếu hơn có thể chọn trở thành pháp sư.
Những gia đình tự xưng là thế gia Ma pháp, chẳng qua chỉ là vỗ ngực tự xưng mà thôi.”
Anh mang một bản dày của “Gia tộc pháp thuật phương Đông: Hai nghìn năm huyết thống” đặt trước mặt Châu Kha Vũ.
“Số lượng pháp sư được đăng ký sau thiên niên kỷ nhiều gấp hàng trăm lần những cái tên trong cuốn sách này. Hiệu trưởng của hai Học viện Bồng Lai và Côn Lôn, theo thuật ngữ phương Tây, xuất thân từ gia đình Muggle.”
“Vì vậy, nếu nói tới quan điểm học thuật về huyết thống ma thuật, chúng tôi và phương Tây luôn có quan điểm khác nhau. Hầu hết các học giả nghiên cứu về lịch sử ma pháp phương Đông đều tin rằng sức mạnh của độ thuần khiết tuyệt đối tính về huyết thống không liên quan đến sức mạnh khi triển khai phép thuật.”
“Hôn nhân cận huyết chỉ khiến việc truyền thừa ma thuật bị thu hẹp lại. Đây là lý do tại sao ngày càng có ít gia đình phù thủy thuần huyết ở phương Tây.”
“Quan điểm khá rạch ròi.”
Châu Kha Vũ bình luận.
“Vậy chiếu theo suy nghĩ của phương Đông, nếu phép thuật được coi là một loại tài nguyên, thì nó thực sự không nên dành riêng cho một số ít người.”
“Các Vương hầu và tướng quân cũng khá rộng rãi.”
Lưu Vũ chỉ cho Châu Kha Vũ xem bảng tin trên bàn.
“Phương châm của Học viện này do hiệu trưởng đầu tiên để lại: Dạy không phân biệt. Thậm chí có những hậu duệ của sinh vật huyền bí trong trường hàng trăm năm trước cũng từng ghi danh. Đáng tiếc, do vài điều luật mới được công bố vào giữa thế kỷ XX cộng thêm một số nguyên nhân chính trị, chúng tôi không thể tiếp tục nhận những học sinh không phải là con người nhập học.”
Lưu Vũ khua đũa phép, trang sách trước mặt Châu Kha Vũ khép lại.
“Hỏi em một chút này, bạn học Tiểu Châu có biết Muggle ở phương Đông gọi là gì không?”
“Ừm, em nghĩ vẫn sẽ là Muggle chứ nhỉ?”
“Sai rồi.”
Lưu Vũ lắc ngón trỏ.
“Theo như nghiên cứu, những người không thể sử dụng ma pháp gọi là Kiến minh. Nói thể nào nhỉ, trăng có tròn có khuyết, đầu tháng là khuyết, cuối tháng thì tối. Chẳng phải có những kẻ xuất thân từ gia tộc ma thuật nhưng không thể sử dụng phép thuật sao? Nếu đã gọi là tối, khi đầy thì mất, khi mất thì bổ sung, khi bổ sung lại đầy. Này cũng giống như thủy triều, khi dâng lên thì rút, phép thuật chỉ là một con đường tắt, không phải là thứ gì đó đáng để người sử dụng nó cảm thấy bản thân cao cấp hơn.”
Vẻ nghiêm túc của giáo sư Tiểu Lưu cũng rất quyến rũ. Anh tự có những hiểu biết và kiến giải độc đáo của riêng mình, nhưng khi truyền đạt, anh sẽ không khiến bạn cảm thấy khó tiếp thu.
Nếu ngôn ngữ tự có ma lực, anh rõ ràng có thể trở thành người đứng đầu bộ môn này. Anh lúc nào cũng luôn vững vàng ôn nhu, tựa gió xuân đưa mưa đến, âm thầm tưới tắm cho vạn vật.
“Đó là tất cả những kiến thức quan trọng nhất.”
Sau khi Lưu Vũ nói xong, Châu Kha Vũ đã biết có chuyện không ổn. Quả nhiên, năm, sáu cuốn sách như bức tường xuất hiện trước mặt cậu.
“Phần còn lại có thể được giải quyết bằng phép đọc tốc độ, em biết phải làm thế nào rồi đấy.”
Mặc dù thần chú đọc tốc độ có thể cải thiện tốc độ đọc, nhưng không thể thay thế quá trình tiếp thu kiến thức trong não. Châu Kha Vũ nhìn vào chiều cao của chồng sách, có cảm giác mạch máu ở thái dương mình đang giật điên cuồng.
Cậu cảm thấy giá sách của Lưu Vũ nhất định phải dùng phép nén hoặc thuật đánh lừa thị giác nào đó, nếu không, tại sao trong nháy mắt lại có nhiều sách như vậy xuất hiện mà chẳng thấy giá sách của anh hổng chỗ nào.
“Mà này, anh trai anh mấy ngày nay không tìm em sao?”
Lưu Vũ vẫn không kìm được tò mò, đầu đũa chọc vào cánh tay Châu Kha Vũ.
“Dù có thể anh ấy sẽ không đánh em, nhưng anh ấy cũng sẽ không im lặng thế này đâu.”
Mấy ngày nay Lưu Vũ hoàn toàn bắt chước đà điểu, tuy rằng giấu giếm nhưng vẫn không sợ anh trai bắt quả tang, cũng không sợ anh trai bắt gặp Châu Kha Vũ hàng ngày chạy việc vặt cho mình ở bên ngoài. Dù sao cũng phải để Châu Kha Vũ đối mặt với sóng gió. Anh trai của anh không phải là kiểu thích thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Châu Khả Vũ chưa kịp trả lời thì cơn bão đã ập đến, dù muộn còn hơn không.
“Ồ, khách không mời đã đến.”
Ngay khi Lưu Vũ nói xong, một cái chân ngắn tũn, mập ù khe khẽ mở cửa phòng hiệu trưởng. Chú chó corgi rất tự nhiên nguẩy mông chạy tới chỗ hai người bọn họ. Miệng nó ngậm ba cái phong bì có kích thước khác nhau.
Châu Kha Vũ có thể hiểu sự thật là người phương Đông không dùng cú để đưa thư, nhưng cậu không nghĩ rằng có người lại dùng corgi chân ngắn để chạy việc vặt.
Chú chó có vẻ rất quen thuộc với Lưu Vũ. Nó ném ba bức thư xuống dưới chân Châu Kha Vũ, sau đó đi tới cọ cọ vào chân Lưu Vũ, được anh bế lên.
“Mocha, mày lại tăng cân rồi.”
Lưu Vũ ngồi trở lại ghế, nhăn mặt ôm chú nhóc vào lòng.
“Đáng ra tao không nên bảo anh trai nhận nuôi mày đấy. Nhìn kìa, mày sắp trở thành con lợn con rồi.”
Chó béo vừa ăn vừa tận hưởng vòng tay của Lưu Vũ. Châu Kha Vũ cầm ba lá thư lên. Trước khi cậu đọc hai bức còn lại, chiếc phong đỏ dễ thấy nhất đã nhảy ra khỏi tay cậu và bắt đầu phồng lên giữa không trung.
Lưu Vũ nhìn thấy thư, sắc mặt trắng bệch.
Anh vội vàng ôm Mocha chạy ra góc phòng, dùng phép che tai chó béo, sau đó tự mình bịt tai lại. kinh hãi nhìn về phía Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ thì không kịp chạy.
Thanh âm như sấm nổ bên tai của Lưu Chương gầm rú khắp phòng.
“Châu Kha Vũ! Đồ khốn nhà cậu! Nghe kĩ ông đây nói này!”
Châu Kha Vũ nghe rất kỹ. Cậu cảm giác như có một trăm con vịt đang ngồi xung quanh cậu đồng loạt kêu vậy.
“Tôi nói cho cậu biết! Không được bắt nạt muội bảo của tôi! Cậu dám làm thế, tôi xé xác cậu ra!”
Châu Kha Vũ nghĩ lỗ tai của mình cũng đang lùng bùng như đại não của cậu bây giờ.
“Còn em đấy, Lưu Vũ! Anh biết em đang ở đây!”
Châu Kha Vũ thấy mình không còn là nạn nhân duy nhất, bèn thở ra một hơi.
“Em được lắm! Em còn biết anh trai em tồn tại hả! Trốn cái gì mà trốn! Anh yêu thương bao bọc em chưa đủ hả!”
Lưu Vũ co người sang một bên, luống cuống tay chân xoa xoa lỗ tai. Cậu thầm nghĩ may mà phòng hiệu trưởng đã dùng phép cách âm, nếu không cả trường đều biết hiệu trưởng yêu đương chưa được anh trai mình cho phép.
Thư sấm đã hoàn thành sứ mạng, lập tức hóa thành tro. Dường như nó cũng biết Lưu Vũ ưa sạch sẽ nên chẳng hề để lại bất cứ dấu vết gì, hoàn toàn tan biến.
Sấm to mưa nhỏ, Lưu Chương thật sự đã quá quen với Lưu Vũ. Châu Kha Vũ xoa đôi tai nhức nhối của mình, không biết nên cười hay nên khóc. Cậu méo miệng nhìn Lưu Vũ bế Mocha lếch thếch trở lại bàn, tiếp tục uống trà.
“Anh trai anh bình thường vẫn gọi anh là muội bảo?”
“Ngay trước mặt anh thì sẽ không gọi như vậy, lần này chắc anh ấy kích động quá, lỡ miệng.”
Lưu Vũ chẳng hề phật lòng.
“Anh lại để em bắt thóp rồi nhé, lần sau nhớ mua bánh ngọt cho em đó.”
Đôi khi trông anh ấy khá giống một cô bé, không có gì lạ khi Lưu Chương coi anh ấy như em gái mà cưng chiều.
Châu Kha Vũ khá là lo lắng về thính giác của mình trong tương lai. Cậu cảm thấy nên tìm sách của Lưu Vũ để tự tạo cho bản thân một chiếc máy trợ thính.
Cậu mở ra hai bức thư còn lại. Một cái đề “Thư tư vấn cho giáo sư mới về Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám” và cái còn lại là “Thư của anh trai Lưu Vũ!“.
Lưu Chương cho biết anh sẽ không can thiệp quá nhiều vào đời sống tình cảm của muội bảo, nhưng sự cằn nhằn và lo lắng thái quá của anh trai vẫn thể hiện rõ mồn một.
Còn lại, thư tư vấn với tư cách người đi trước rất chuyên nghiệp. Lưu Chương đã chỉ ra điểm thiếu sót trong giáo trình của Châu Kha Vũ.
Lưu Vũ thực sự hiểu rõ anh trai mình, anh đoán trúng gần hết nội dung thư của Lưu Chương.
“Anh trai anh thực sự rất thích viết thư.”
Châu Kha Vũ cho lá thư ngay ngắn vào túi, vòng ra sau ghế của Lưu Vũ ôm lấy anh, đặt cằm lên đỉnh đầu anh.
“Anh ấy cho rằng điều gì quan trọng đều phải viết hết ra. Nếu em không thích thì cứ quên đi cũng chẳng sao đâu.”
Lưu Vũ mở một ngăn kéo dưới bàn. Một xấp phong bì chỉnh tề được cất bên trong.
“Những bức thư này đều do anh ấy viết, từ nhỏ đến lớn tháng nào cũng ít nhất một bức. Cha mẹ bọn anh chưa từng tiếp xúc với pháp thuật. Hàng ngày, sau khi tan học, anh ấy đều tới đón anh về nhà.”
Thật sự rất hạnh phúc, Châu Kha Vũ nghĩ thầm.
Nếu cậu có một đứa em trai dễ thương như thế này, cậu cũng sẽ yêu chiều nó hết mực.
Cậu không muốn lật giở những cuốn sách dài dòng kia nữa, bèn dán vào tai Lưu Vũ, khẽ liếm cắn, còn day day dái tai của anh một chút.
Lưu Vũ bất lực, buông tay mặc cho Mocha nhảy xuống, xoay người hôn lên môi Châu Kha Vũ.
Chó béo bị thả xuống sàn, nhìn ngang ngó dọc không thấy ai để ý đến nó, bèn lắc lắc mông rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Châu Kha Vũ quá cao, tư thế hôn này rất tốn sức. Một lúc sau, Lưu Vũ bị bế lên bàn. . truyện teen hay
Sách trên bàn cũng bị gạt cả ra.
Anh không có điểm tựa nào khác, đành phải bám vào vai Châu Kha Vũ.
Buổi chiều không có lớp, bọn họ còn rất nhiều thời gian ở bên nhau. Phòng làm việc của hiệu trưởng lại là nơi kín đáo, hai người muốn làm gì cũng có thể thoải mái tuân theo ý thích.
_________________________________________
Phản đối vô hiệu khi muội bảo yêu rồi, nên gửi thư thì gửi, chứ em trai đã thuộc về người ta mất rồi anh Chương ơi:))))
Chương tiếp theo vẫn sẽ là những tháng ngày âu yếm của hai người thôi, không có ngược gì đâu, các bạn cứ yên tâm haha.