Tiểu Vũ thích ăn mấy món hơi nặng mùi như sầu riêng, cá mè hôi, bún ốc. Em ấy thích đồ ngọt nhưng phải kiềm chế không được ăn quá nhiều. Nếu em ấy ăn nhiều đồ ngọt cùng một lúc thì có thể tâm trạng không tốt hoặc quá căng thẳng. Mấy lão già ngoan cố thường ỷ vào tuổi cao để kiếm cớ chèn ép thằng bé.
Ma pháp phương Đông rất phức tạp, cũng có không ít người bằng mặt mà không bằng lòng với phương pháp giáo dục của học viện, thường xuyên chỉ trích, vu khống Tiểu Vũ. Có điều, tôi rất thích triết lý giảng dạy hiện tại. Đó là kết quả của sự chung sức và kiên trì phản kháng của anh em chúng tôi và những người bạn cùng lí tưởng.
Tiểu Vũ rất có chủ kiến, có đôi khi vô cùng hiểu chuyện. Tôi tuy là anh nó nhưng nhiều lúc vẫn phải để nó tự quyết định. Nó đã trưởng thành, công việc của tôi cũng càng ngày càng bận rộn, rất khó để ở cạnh thằng bé bất cứ lúc nào nó cần. Vì vậy, tôi thật sự rất cảm ơn cậu đã xuất hiện vào lúc này.
Cơ mà, tôi vẫn muốn hỏi cậu cho rõ ràng. Nếu không bị tôi bắt gặp, cậu và nó khi nào mới chịu công khai cho tôi biết hả?
Mà thôi, quên đi, tôi chẳng muốn chất vấn nữa. Liệu mà chăm sóc thằng bé đấy!
Anh trai Lưu Vũ gửi thư!
Châu Kha Vũ nhớ lại nội dung trong bức thư của Lưu Chương.
Nhìn thấy Lưu Vũ đẩy đĩa bánh quy sang một bên và bưng một đĩa bánh mousse lên, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Hôm nay anh ăn hơi nhiều đồ ngọt phải không?”
Cậu cất lời khi thấy Lưu Vũ đang dùng Bùa tẩy rửa lên đĩa.
“Anh đã ăn sáng nay, trước giờ lên lớp và thêm một chút trong bữa trưa.”
Lưu Vũ còn bốc một nắm kẹo cứng vị trái cây, vừa dạy vừa ăn. Kết quả là những tờ kẹo đầy màu sắc được xếp thành một hàng, và hàng chục con hạc giấy hiện đang bay lơ lửng ở phía sau anh.
“Hình như cũng hơi nhiều.”
Lưu Vũ trừng mắt, xắn một miếng bánh kem cho vào miệng,
“Anh ăn xong miếng này sẽ không ăn nữa, để lại một miếng.”
“Muốn ăn thì anh cứ ăn đi.”
Châu Kha Vũ tiến tới hôn vào má Lưu Vũ, anh thì đang bận nhai, má phồng lên như một chú sóc nhỏ.
“Anh đang phiền lòng vì điều gì vậy?”
“Bộ Pháp thuật muốn anh bổ nhiệm một Phó hiệu trưởng.”
Lưu Vũ thật ra rất bình tĩnh, từ từ nhai nuốt xong miếng bánh rồi trả lời Châu Kha Vuz,
“Anh đang suy nghĩ nên từ chối họ ra sao. Ngôi trường này không cần người giám sát của Chính phủ, nhưng nếu là một giáo sư có kinh nghiệm thì anh sẵn sàng hoan nghênh.”
Thực ra, thêm một nhân viên thanh tra không quan trọng, mà vấn đề là thái độ của người mới đến.
“Dù trời có sập, anh vẫn là một giáo viên. Anh đây chỉ quan tâm đến sự nghiệp giáo dục.”
Lưu Vũ dùng nĩa chọc vào quả anh đào,
“Vì vậy, anh không thích cách làm của bọn họ.”
Việc này Châu Kha Vũ đã được Trương Gia Nguyên đề cập qua. Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đương thời của Trung Quốc được đào tạo ở Học viện Tây Côn Lôn, có mối hận sâu sắc với hiệu trưởng tiền nhiệm của bọn họ. Hiệu trưởng trước của Bồng Lai cảm thấy tuổi tác bản thân đã cao, ông quyết định giao Học viện vào tay Lưu Vũ. Từ sau đó, Bộ Pháp thuật cũng bớt cản trở hoạt động của trường hơn.
Lúc đầu, người ta chỉ rỉ tai nhau rằng Lưu Vũ còn quá trẻ, không đủ năng lực để điều hành trường. Càng về sau, những bức thư nặc danh mang “chứng cứ”, những tin đồn khẳng định Lưu Vũ không đủ “đạo đức” xuất hiện ngày càng nhiều. Nhân viên Thanh tra xuất hiện mọi lúc mọi nơi, theo dõi đầy đủ nhất cử nhất động của Lưu Vũ. Tại Phiên tòa diễn ra ở Tòa án tối cao của Bộ Pháp thuật, người ta có lẽ chưa bao giờ được chứng kiến một trận đấu tố như vậy – có thể nói là vô cùng ích kỷ.
Đáng tiếc là mọi kháng cáo của Lưu Vũ đều không thành công, từ “vô đạo đức” với anh thực sự là quá nặng. Dù sao thì, những người ngay thẳng cũng khó mà mua chuộc được.
Ngài hiệu trưởng nhỏ bé cầm bút viết bức thư phản hồi với thái độ nhẹ nhàng, không khác gì đang soạn giáo án thông thường.
Thư trả lời được viết nắn nót không kém thư pháp trên giấy Tuyên Thành:
Tôi đã đọc thư, xin cảm tạ thiện chí của các ngài.
Học viện Bồng Lai từ trước tới giờ không có nhu cầu hợp tác với Bộ Pháp thuật. Bộ Pháp thuật không có trách nhiệm giám sát trường học của chúng tôi, cũng như không có quyền điều động nhân viên của trường chúng tôi. Nếu có nhân viên của Bộ muốn thay đổi công việc, vui lòng làm thủ tục nộp đơn chính thức.
Tôi xin cảm ơn một lần nữa.
Lưu Vũ cũng không thích dong dài. Viết xong dòng cảm ơn cuối cùng, anh in lại xi, đặt vào thùng thư ở bên tường.
Hộp thư đặc biệt Mocha – nếu thư được gửi từ thùng có sơn ngọn lửa đỏ thì người nhận có thể nhận được những lời chúc tử tế từ anh bạn chân ngắn này. Còn nếu thư được gửi từ chiếc thùng sơn ngọn lửa xanh thì sẽ vinh dự được đính kèm chút nước dãi của cún con.
Dù sao Mocha cũng chỉ là một chú Corgi, chó làm sao mà biết được “bạn” là ai?
Sắc bén và trực tiếp, theo lý mà nói, có thù tất báo. Châu Kha Vũ càng có thêm khẳng định về Lưu Vũ.
Có người đã nói rằng anh không nên ăn thêm đồ ngọt hôm nay nữa. Lưu Vũ đột nhiên thấy hơi cáu kỉnh, liền túm cổ áo của Châu Kha Vũ rồi kéo cậu cúi xuống.
“Để em tặng người đẹp một nụ hôn an ủi nào.”
Khi hôn ngài Hiệu trưởng đang cáu kỉnh, Châu Kha Vũ ngửi thấy mùi dâu tây ngào ngạt, Lưu Vũ thật chẳng hổ danh thích đồ ngọt. Châu Kha Vũ sau khi nếm thử đã nghiện, cậu không hề khách khí, tiếp tục hôn, ôm chặt lấy Lưu Vũ không chịu buông ra. Cậu hôn lên môi, sau đó tiếp tục hôn lên má anh.
Lưu Vũ dựa lưng vào ghế, mặc cho Châu Kha Vũ tha hồ meo meo meo meo. Anh nheo mắt như đang thưởng thức hương vị bánh ngọt, một lúc sau thì khẽ cắn vào đầu lưỡi Châu Kha Vũ.
Mãi đến khi đồng hồ mặt trời chỉ hai giờ chiềukim đồng hồ biến thành một chú dê con, nhảy xuống nhắc nhở hai người đã đến giờ vào lớp, họ mới dứt khỏi nụ hôn âu yếm này.
Môi Lưu Vũ hơi sưng lên, nhất là khi đôi môi anh vốn đã căng mọng. Châu Kha Vũ cũng không khá hơn là bao, khóe miệng cũng sưng. Thoạt nhìn, hai người như vừa ăn một đĩa cá hấp cay mà chưa kịp lau miệng.
Cá quả thực rất cay, cũng rất ngon. Châu Kha Vũ thỏa mãn mà liếm liếm môi, cảm nhận sâu sắc cảm giác muốn có được người đẹp thì phải chịu đau.
2h15' là giờ dạy của Lưu Vũ, khi hai người đang vội vã đến lớp thì đụng phải Lưu Chương đang nói chuyện với Trương Gia Nguyên. Lưu Chương đau lòng nhìn hai người họ, Lưu Vũ cười với anh trai, làm mặt quỷ. Sau đó, anh tiếp tục kéo Châu Khả Vũ đi làm Lưu Chương tức đến nỗi hét lên:
“Tiêu sưng! Mau dùng thần chú tiêu sưng!”
Hai người bọn họ đi chậm lại, Lưu Vũ rút đũa phép, khẽ phẩy lên mặt mình và Châu Kha Vũ, miệng khẽ niệm. Cuối cùng thì cũng trông nghiêm túc hẳn lên rồi.
Hai người chia ra hai hướng sau khi vào lớp, một người đi lên bục giảng, người kia ra hàng ghế sau tìm chỗ ngồi.
Các học sinh đều rất quen thuộc với Châu Kha Vũ, từng người một chào hỏi Lưu Vũ, sau đó quay đầu chào hỏi cậu.
Học sinh lớp này của Lưu Vũ cũng tương đối ngoan ngoãn, các em đều thành thật ngồi nhìn lên bục giảng, không ai nhìn ra khuyết điểm nhỏ sau khi Lưu Vũ thực hiện thần chú tiêu sưng.
Một số học sinh khi nãy có đi ngang qua, nghe thấy giọng của Lưu Chương bèn hỏi Lưu Vũ có bị thương không. Lưu Vũ khẽ hung hắng ho, bảo rằng mình không sao.
“Được rồi, rất nhiều bạn đã hỏi tôi hôm nay tôi sẽ giảng gì, và tôi đã nói với mọi người rằng không cần phải xem sách trước.”
Lưu Vũ đặt quyển sách học nặng nề lên bàn, lấy ra một xấp giáo án khác và hai quyển sách tham khảo, đặt lên trên cuốn sách ban đầu,
“Các em đã hoàn thành năm năm học và về cơ bản thì tất cả đã thành thạo việc sử dụng những phép thuật thông dụng cũng như những phép thuật quan trọng. Hôm nay, tôi nghĩ tôi có thể dạy cho các em những kiến thức nâng cao hơn, nằm trong chuyên môn của tôi.”
Anh đặt đũa phép của mình sang một bên,
“Có khá nhiều bạn trong căn phòng này đến từ các gia đình phù thủy. Vì vậy, các bạn có lẽ đã quen thuộc với các phương tiện thi triển phép thuật. Có thể cũng có nhiều bạn đã thấy các pháp sư sử dụng những công cụ khác nhau.”
Lưu Vũ cầm một mảnh phấn, chỉ vào đèn chùm trên bục giảng.
“Ví dụ như thế này, lạc tẫn đăng hoa*.”
*: Hoa đèn biến mất
Đèn chùm le lói một lúc rồi mờ đi và sáng trở lại.
“Nhưng dụng cụ ma thuật cũng có những ưu và nhược điểm riêng. Đũa phép là một trong những phương tiện ma thuật thân thiện nhất và dễ sử dụng. Mặt khác, phấn là một vật liệu mang tính trơ.”
Anh bước xuống, đi đi lại lại giữa các bàn học, cầm bút thước của học sinh lên và chỉ khắp nơi.
“Tác dụng của kim loại tốt hơn nhiều so với nhựa. Các bạn cũng có thể tự mình thử. Nhiều người sẽ có cảm giác không thể điều khiển được ma thuật như khi còn bé, và ma thuật sẽ có tác dụng lung tung khắp nơi. Nhưng đừng lo lắng, tôi và giáo sư Châu đang ở đây, các bạn có thể thử.”
Châu Kha Vũ đột nhiên bị gọi tên, ngây người ngẩng đầu, liền thấy Lưu Vũ đi tới, cầm lấy sách của cậu.
“Trên thực tế, một số thứ nghe có vẻ khó tin cũng có thể được sử dụng.”
Lưu Vũ khá khó khăn nâng quyển sách lên. Quyển sách to gần bằng người anh, anh nhấc nó lên trước mặt Châu Kha Vũ.
“Bạch phát tam thiên trượng.”**
**: Tóc bạc ba nghìn mét.
Tóc của Châu Kha Vũ không hề bạc trắng mà chỉ chuyển sang màu xám nâu sẫm và dài ra một chút. Lưu Vũ đặt quyển sách dày cộp lại trước mặt cậu, khẽ đụng vào đầu cậu:
“Có vẻ như chất liệu này hoạt động không tốt lắm, chắc là vì có quá dày.”
Anh lại sải bước trở lại bục giảng, vẫy tay áo và phát một chiếc quạt cho mỗi học sinh,
“Hôm nay chúng ta cùng thử học sử dụng vật này nhé. Đây là quạt Tuyên Chỉ, một tới từ quê tôi, một phương tiện truyền tải ma thuật rất đặc biệt. Cây quạt này được làm hoàn toàn thủ công, và lịch sử của nó tính ra là bắt nguồn từ các triều đại Tùy và Đường.”
“Cây quạt này phù hợp với những phép thuật không gây chết người, những phép thuật quá bạo lực có thể xé toạc nó, vì vậy hãy nhẹ nhàng với nó.”
Lưu Vũ vuốt ve cây quạt trong tay,
“Nếu là ở khóa trước, bạn cũng có thể học cách sử dụng các phương tiện như kiếm, dao, bút lông,... Tất cả đều có những nét tinh tế riêng, và thậm chí một số pháp sư chưa bao giờ sử dụng đũa phép trong suốt cuộc đời của họ. Có điều, tôi nghĩ, quạt vẫn là thứ phổ biến nhất để các bạn luyện tập thành thạo. Đây cũng là cách tốt nhất để dạy các bạn để sau này các bạn sẽ ứng phó tốt hơn với những tình huống đột ngột xảy ra. Tôi hy vọng các bạn có thể tìm được phương tiện truyền tải phép thuật phù hợp nhất cho mình.
“Phép thuật phương Đông có muôn nhánh, mỗi nghề đều có phép tắc riêng, Đạo không truyền thì chẳng có gì lạ. Dù mỗi người đều có nguyện vọng của riêng mình, nhưng tôi vẫn mong rằng các em sẽ hiểu và ghi nhớ. Chúng ta phải luôn nhạy cảm và ham học hỏi, tìm hiểu mọi loại kiến thức. Đừng để những kiến thức này thực sự bị thất lạc trong dòng sông lịch sử. “
Cổ tay Lưu Vũ khẽ rung, chiếc quạt mở ra. Anh lại phẩy quạt một cái, các chú ngữ biến thành các ký tự mực và xuất hiện trên giấy, sau đó tan biến trong nháy mắt.
“Khi các bạn niệm chú, hãy tưởng tượng bạn đang viết trên quạt, giữ chặt và từ từ mở quạt ra.”
Anh đổi mặt quạt và đóng nó lại,
“Hay là làm như vậy, giống như các bạn đang sử dụng một cây đũa phép. Hãy tưởng tượng bạn đang làm phép với một chiếc quạt. Một chiếc quạt gỗ cũng không khác gì một cây đũa phép, nhưng cấu tạo đơn giản hơn khi không có thêm thành phần từ cơ thể động vật hoặc lông vũ. “
“Sau đó, tôi sẽ cho các bạn xem chiếc quạt Ngọc Cốt. Nếu bạn tham gia một khóa học tự chọn khác do giáo sư Trương Gia Nguyên dạy, cậu ấy sẽ dạy bạn sử dụng kiếm thuật. Tôi thực sự khuyên các bạn nên tham gia khóa học đó.”
“Chúng ta bắt đầu từ chú ngữ đơn giản nhất nhé.”
Ngài hiệu trưởng nhỏ bé đứng trên bục giảng, nói năng rất nhẹ nhàng. Cả lớp im ắng, chỉ có tiếng quạt và tiếng ghi chép bài của các học viên.
Anh dường như được sinh ra với khả năng giải quyết các vấn đề phức tạp và sự kiên nhẫn để chịu đựng những sai lầm, nhưng cũng có sự nghiêm túc không thể xem thường.
Châu Kha Vũ cũng được anh phát cho một chiếc quạt. Khi mở ra, cậu phát hiện chiếc quạt này có vài điểm trang trí khác biệt. Một chữ “Lưu” được viết nắn nót ở góc quạt, tiếp theo đó là ba chữ khác được viết thẳng hàng, dưới cùng là một dấu triện đỏ chói có hai chữ “Lưu Vũ“.
Châu Kha Vũ biết, đây là món quà dành riêng cho cậu.
Châu Kha Vũ thử bắt chước, vung quạt như Lưu Vũ. Khi cậu làm phép, dòng chữ trên quạt sẽ hơi sáng lên, chiếc quạt cũng nóng lên trong lòng bàn tay cậu.
Điều này giúp Châu Kha Vũ giải thích lí do những ngón tay của Lưu Vũ lại đột nhiên đỏ ửng khi cầm quạt.
Lưu Vũ nhìn cậu xuyên qua các học viên, cười đắc ý rồi xoay người tiếp tục giảng bài.
Trước khi hết tiết, Lưu Vũ nói với các học viên của mình,
“Các bạn đang học lớp cấp sáu, và các môn tự chọn mới sẽ được đưa vào nội dung dạy vào nửa sau của học kỳ. Tương ứng, nội dung của các khóa học bắt buộc sẽ được chúng tôi giảm nhẹ một chút.
Với tư cách là hiệu trưởng, tôi có nghĩa vụ nhắc nhở mọi người rằng các bạn phải lựa chọn cẩn thận dựa trên kế hoạch tương lai và lợi ích cá nhân của bản thân. Nếu bạn gặp phải những giáo viên lập dị hoặc quá nghiêm khắc, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều vào cách đánh giá điểm của các thầy cô ấy.
Còn với lớp Ma pháp nguyền rủa, khóa này có thể được xem là bổ sung và kết thúc của năm năm học đầu tiên của khóa, còn các khóa sau sẽ được tôi dạy với nội dung hoàn toàn mới và hoàn toàn khác. “
“Đề thi cuối học kỳ này sẽ liên quan đến toàn bộ nội dung về ma thuật cơ bản từ năm đầu đến năm thứ 6, chiếm 60%; còn lại nội dung môn học chỉ chiếm 20%. 20% còn lại dành cho các hoạt động đánh giá thực hành trên lớp và bài tập về nhà. Tôi thực lòng hy vọng rằng bạn có thể đạt được điểm cao trong kì thi này.”
“Chúng ta kết thúc tiết ở đây nhé. À quên, mời giáo sư Châu Kha Vũ ở lại một chút, thần chú từ cây quạt ngài dùng đã làm hỏng đèn trần mất rồi.”
Chuông tan học đúng giờ vang lên, Châu Kha Vũ cam chịu đứng trên bàn thay bóng đèn. Sức công phá của bùa chú cậu sử dụng hơi lớn, thần chú sửa chữa cũng không thể khôi phục đèn trở lại trạng thái ban đầu.
“Em cao bao nhiêu thế?”
Lưu Vũ ở bên kéo kéo một chiếc khuy cài trên vạt áo, giọng hơi bối rối hỏi cậu.
“Một mét tám mươi tám anh ơi.”
Châu Kha Vũ chọn khai chiều cao của mình được đo cách đây 5 năm.
Cậu lắp bóng đèn lại vị trí cần thay, với chiều cao này mà đứng trên bàn thì cũng hơi khó giữ thăng bằng. Châu Kha Vũ cẩn thận ngồi xổm trước khi nhảy xuống sàn.
“Tốt quá đi.”
Lưu Vũ khẽ ngâm nga,
“Sau này đèn phòng học có người sửa hộ rồi.”
___________________________________________
Chương sau có H, cảnh báo trước cho quý vị độc giả không bị bất ngờ:))))