Tiểu Vu Sư

Chương 7: Chương 7




“Châu Kha Vũ. Nhẹ thôi, ưm, chờ một chút.”

Châu Kha Vũ làm ngơ trước yêu cầu của Lưu Vũ. Cậu vươn tay ôm lấy eo anh, gãi nhẹ, không cho anh chạy trốn, sau đó cúi đầu hôn lên xương bướm nhô cao, rồi khẽ xuôi theo vòng eo hôn lên điểm nhạy cảm trên thắt lưng anh.

“Ngứa, không, không được!”

Hông Lưu Vũ bị nâng lên, rồi lại bị ép xuống.

Châu Kha Vũ rút ra rồi lại đâm mạnh vào, như muốn hất anh lên vậy.

Lưu Vũ hiện tại rất hối hận. Đáng lẽ anh không nên nghe theo mấy lời gạ gẫm của Châu Kha Vũ.

Cái gì mà phải có tinh thần thử nghiệm, rồi lại còn sử dụng mấy câu chú ngữ linh tinh gì đó cơ chứ.

Cái gì mà “Ngọc cốt băng cơ”*, “Như lan tự xạ”**, toàn mấy trò vớ vẩn.

Nếu như anh biết hiệu quả là như vầy, có chết anh cũng sẽ không bảo Châu Kha Vũ dùng đũa phép chỉ vào mình để thử nghiệm.

*: Xương như ngọc, da thịt như băng

**: Tự tỏa hương thơm như hoa lan

Cảm giác cây đũa phép trượt nhẹ sau lưng dường như vẫn còn đó. Những ký ức âu yếm đêm hôm nào được gợi lại bằng những cái chạm và những nụ hôn. Cơ thể cũng xuất hiện những vết hôn, vô cùng nổi bật trên làn da trắng trẻo.

“Thơm quá, người yêu của em.”

Châu Kha Vũ không hề ngừng động tác dưới thân, vùi vào cổ Lưu Vũ hít sâu một hơi,

“Dường như càng ngày càng thơm. Sách có nói khi tâm tình lên cao, mùi thơm sẽ càng nồng.”

Lưu Vũ không còn sức lực để thảo luận chuyện học hành. Tất cả những gì anh biết là bản thân được Châu Khả Vũ ôm lên giường làm không ngừng.

Hiệu ứng của câu thần chú khiến anh cảm thấy cơ thể mình trở nên kỳ lạ. Sự đụng chạm của Châu Kha Vũ và cả sự cọ xát lên chiếc chăn bông khiến anh cảm thấy ngứa ngáy không thôi. Mỗi tấc trên làn da trần đều khao khát được chạm vào.

Hết đợt này đến đợt khác, khoái cảm và kích thích sắp nhấn chìm sự tỉnh táo của anh.

“Đủ rồi.”

Anh không nhịn được muốn ôm Châu Kha Vũ, nhưng cậu ta lại dùng tay trái nắm lấy cổ chân anh, xoay người anh dựa vào gối, đặt bắp chân anh lên vai mình.

Câu thần chú dường như thậm chí còn làm tăng sự linh hoạt của cơ thể. Lần này, toàn thân Lưu Vũ gần như bị gập lại, nước mắt sinh lý của anh vẫn lăn dài trên má.

Anh vừa ức vừa khó chịu, không thể kiềm chế mà cắn mạnh vào môi Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ trực tiếp cắn lên đầu ngực Lưu Vũ như để trả thù.

Đổi lại, Lưu Vũ hít một hơi, khẽ kêu một tiếng như mèo. Thấy vậy, Châu Kha Vũ bèn thổi phù một cái bên tai anh.

“Thật ra, em còn biết loại phép thuật có thể làm người ta mọc tai và đuôi mèo đó.”

“Châu! Kha! Vũ!”

Lưu Vũ bây giờ giống như một con mèo trắng đang xù lông lên vì tức giận, giơ móng vuốt sẵn sàng cào người làm nó phật ý,

“Nói thêm câu nữa thì anh sẽ biến em thành mèo ngay bây giờ đấy!”

“Đừng, đừng chạm vào nơi đó. Á, nhẹ thôi.”

Ngay giây tiếp theo, chú mèo đang giương nanh múa vuốt lập tức phải chịu thua.

Châu Kha Vũ quả nhiên không nói thêm lời nào.

Tất cả những gì còn lại trong căn phòng là tiếng của Lưu Vũ, lúc đầu là rên rỉ thoải mái, sau đó biến thành nức nở và làm nũng, cầu người thương xót.

Một mùi hương nồng nàn lan tỏa trong không khí. Cuốn sách ma thuật và đũa phép cũng bị đá văng xuống chân giường.

Những bông hoa trong hình minh họa trên trang sách từ từ lộ nhị hoa, cánh hoa mềm mại tự động bung ra và đung đưa mà không cần gió.

Châu Kha Vũ cố gắng thuyết phục đến mấy, Lưu Vũ vẫn cứ cuộn mình thành một cục tròn vo trong chăn bông, không chịu ra ngoài.

“Bảo bối à, anh đừng tức giận nữa nhé?”

Châu Kha Vũ dở khóc dở cười mà vỗ về.

“Em sai rồi, anh chui ra đi được không?”

“Còn lâu.”

Thanh âm chứa đầy tủi thân truyền ra từ trong chăn,

“Từ lúc bắt đầu đi dạy, tôi chưa bao giờ thử nghiệm, hay làm ra chuyện linh tinh gì với loại phép thuật quái đản này cả. Còn nữa, bỏ cái tay không đứng đắn của cậu ra khỏi mông tôi ngay.”

Châu Kha Vũ giờ mới biết chỗ mình vỗ nãy giờ là nơi nào. Cậu vội vàng bỏ tay ra, dịu dàng dụ dỗ Lưu Vũ.

“Em thấy anh cũng đâu có ít khi dùng mấy bùa chú kì quái chứ? Lần trước anh biến con rùa của Lâm Mặc thành con sò, rồi biến miếng xá xíu anh Lưu Chương ăn hôm qua thành siêu cay. À quên, anh còn dùng thuật che mắt làm Tiểu Cửu không tìm thấy tủ đồ ăn vặt nữa.”

“Thì làm sao?”

Lưu Vũ đỏ mặt thở phì phò, hất chăn ra bóp má Châu Kha Vũ:

“Có vấn đề gì?”

Châu Kha Vũ nhấc bổng hiệu trưởng bé nhỏ của mình khỏi chăn rồi ôm anh vào lòng. Pháp thuật hôm qua vẫn còn tác dụng, cảm giác mát lạnh và mịn màng trên tay khi cậu vuốt dọc lưng anh khiến Châu Kha Vũ không nỡ buông tay.

Lưu Vũ vừa bị làm không ngừng hôm qua, hiện tại lại bị xoa nắn đến ngứa ngáy. Anh ấm ức đến mức không thể giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có thể nhũn người, mặc Châu Kha Vũ vuốt ve hôn cắn. Anh nghiến răng nghiến lợi cắn một cái lên xương quai xanh của Châu Kha Vũ.

Đôi mắt anh khép hờ, nước mắt đong đầy ở khóe mi, mỗi một cái liếc mắt đều làm Châu Kha Vũ rung động tận đáy lòng.

“Ngày nghỉ hiếm hoi của tôi.”

Lưu Vũ lẩm bẩm,

“Cậu định trả lương tăng ca như thế nào?”

“Anh muốn em trả gì cũng được.”

Châu Khả Vũ được thỏa mãn mọi mặt nên tất cả đều đồng ý nghe theo lời anh, tất nhiên anh muốn làm gì thì làm.

Kết quả là Châu Kha Vũ phải mặc đồng phục nữ sinh, bị Lưu Vũ lôi đi khắp học viện.

Lưu Vũ làm phép hóa trang cho Châu Kha Vũ sở hữu một tóc dài, dung mạo căn bản không thay đổi, nhưng đường nét trở nên mềm mại hơn. Chiều cao cũng được điều chỉnh, và nếu nhìn ở một vài góc độ, Châu Kha Vũ hao hao phiên bản nữ của Lưu Vũ. Suốt quá trình biến đổi, cậu có thể thấy thêm ánh mắt và biểu cảm vi diệu của ngài hiệu trưởng nhỏ.

Thứ mà Lưu Vũ cho cậu mặc là một chiếc váy dài thông thường, kích thước vừa phải, lớp vải mềm mại che đi bắp chân, để lộ một đoạn mắt cá chân.

Với mái tóc dài buông xõa ngang lưng và trang điểm nhẹ nhàng, trông cô nàng Châu Kha Vũ giống hệt một thiếu nữ phương Đông cao ráo và xinh tươi.

Ngài hiệu trưởng bé nhỏ mặc áo choàng phù thủy, phong thái uy nghiêm và điềm tĩnh.

Họ bước đi chậm rãi, suốt đường đi không thấy có gì không ổn. Chỉ có Châu Kha Vũ đột nhiên nghiến răng sau khi nghe Lưu Vũ thì thầm với mình.

“Đau chết đi được, Châu Khả Vũ. Anh cảm thấy cả người đều đau. Nếu em không muốn anh giải trừ phép thuật ngay tại đây trước mặt các học sinh thì theo anh lên tầng 5 nhé.”

Lưu Vũ kéo mạnh ống tay áo của Châu Khả Vũ rồi sải bước đi về phía trước. Không biết anh đang nghĩ gì mà đột nhiên vẻ mặt anh thay đổi.

“Nào, tôi phải để cho học sinh gặp thư ký hiệu trưởng mới chứ nhỉ, cô Châu.”

“Thư ký hiệu trưởng ư, tôi làm được.”

Châu Kha Vũ hiện tại coi như vò mẻ chẳng sợ nứt, đâm lao thì theo lao. Cậu dựa vào việc không ai nhận ra mình, đến bên cạnh Lưu Vũ, hỏi:

“Phạm vi công việc của tôi là gì? Tôi có cần phải chăm sóc cho đời sống cá nhân của hiệu trưởng không? Tôi sẽ có cơ hội đấu tranh cho các quy tắc không hợp lý ở nơi làm việc của mình chứ?”

“Đẹp như em thì sẽ không bị quy tắc ngầm đâu.”

Hiện tại Châu Kha Vũ đang mặc đồ nữ, Lưu Vũ đụng chạm mạnh với cậu thì hơi không ổn, nhưng anh vẫn đưa tay nhéo nhéo mặt Châu Kha Vũ,

“Hừm, cảm giác thích thật đấy.”

“Cảm ơn ngài đã khen ngợi.”

Châu Kha Vũ ôm cặp và cầm bút đi theo sau Lưu Vũ.

“Thưa hiệu trưởng Lưu, tiếp theo chúng ta đi đâu? Chúng ta tới nhà ăn nhé?”

Cuối cùng, cả hai cũng không thể lên đến tầng năm.

Lên tới tầng ba, Lưu Vũ đi bộ thấm mệt, bèn đứng ở bàn ăn chọn bốn, năm món ăn vặt đem về phòng mình. Châu Kha Vũ đi theo anh suốt đoạn đường, lại bị anh chặn lại ở cửa phòng ngủ.

“Ba sơn dạ vũ.”***

***: Mưa đêm trên núi Ba

Lưu Vũ đọc chú ngữ mở cửa, cửa phòng ngủ hiệu trưởng nhanh chóng mở ra.

Châu Kha Vũ vừa muốn đi vào thì Lưu Vũ đã quay người lại chặn trước cửa.

“Thư ký Châu không cần phải vào phòng ngủ của hiệu trưởng đâu, đây là không gian riêng tư.”

Châu Kha Vũ chỉ đợi Lưu Vũ nói câu này, lập tức vung đũa phép giải trừ pháp thuật, trở lại bộ dạng ban đầu. Ngay cả mấy vết đỏ trên cổ Lưu Vũ cào ra và vết thương nhỏ trên khóe miệng cậu cũng vẫn còn.

“Thư ký Châu thì không được, nhưng Giáo sư Châu thì được chứ, thưa hiệu trưởng?”

Giọng điệu Châu Kha Vũ chẳng thèm kiêng kị gì,

“Giáo viên trong trường được yêu đương tự do, đúng vậy không thưa ngài?

Không còn gì để ngăn cản, Châu Kha Vũ trực tiếp cùng Lưu Vũ đi vào phòng.

Lưu Vũ thậm chí không có năng lực phản kháng. Mà dù sao thì anh cũng không thực tức giận.

Khi được đưa vào, anh rất tự nhiên nằm xuống giường, đá giày sang một bên, nhanh chóng đẩy hết trách nhiệm sang cho Châu Kha Vũ.

“Giáo sư Châu cũng rảnh ghê, vậy tối nay ngài định ăn gì?”

Với một cái vẩy đũa phép, Lưu Vũ đặt món dimsum vào đĩa và cầm lấy tờ thực đơn.

“Nếu tối nay có thể ăn chực cơm của hiệu trưởng, tôi ăn gì cũng được hết.”

Lưu Vũ vừa nói chuyện với Châu Kha Vũ vừa nằm ngửa trên giường, không hề phòng bị, với đôi chân trần trắng nõn không mang tất, những ngón chân đáng yêu hơi cong lên. Cổ áo anh hơi trễ xuống, để lộ một mảng da mịn màng và xương quai xanh xinh đẹp.

Anh không biết rằng trong mắt Châu Kha Vũ, anh còn giống một món ăn hơn cả món ăn thật sự trên bàn, một tiểu mĩ nhân kim đồng ngọc diện

Một khi bạn nếm thử, bạn sẽ biết món ăn đó ngon như thế nào.

Khi bạn nhấm nháp, nước cốt thơm ngon sẽ trào ra, tan vào miệng, lưu luyến trên đầu lưỡi.

Châu Kha Vũ khẽ liếm môi, biết ngày hôm nay không nên làm nữa. Chuyện đó cũng phải cân nhắc, một vừa hai phải, lúc nào cũng đòi hỏi sẽ không hay. Cùng nhau ăn cơm tối, sau đó ôm Lưu Vũ ngủ cũng không phải là phương án quá tệ.

Cậu cầm thực đơn từ tay Lưu Vũ, tùy tiện chọn món.

Lưu Vũ bấm chuông yêu cầu nhà bếp mang thức ăn lên phòng hiệu trưởng, sau đó vỗ vỗ xuống giường ra hiệu cho Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh. Anh dựa vào Châu Kha Vũ, cơ thể mềm mại như không xương.

Châu Kha Vũ xoa bóp thắt lưng cho anh, đột nhiên nhớ ra điều mình muốn nói từ lâu.

“Nói mới nhớ, lần đầu tiên em gặp anh là ở Bắc Kinh. Khi đó, anh nhuộm tóc đỏ, màu nhuộm rất đẹp.”

“Đẹp lắm sao?”

Lưu Vũ thoải mái nheo mắt,

“Bắc Kinh, tóc đỏ, ngõ Mèo Sư Tử. Đó là một địa điểm nổi tiếng, nơi mọi người có thể mua rất nhiều thứ ngon và tận hưởng thời gian vui vẻ. Anh sẽ đưa em đến đó khi có thời gian.

Bạn anh từng mời anh đến dự lễ cắt băng khánh thành cửa hàng lần đó. Họ nói rằng họ muốn tạo nên một lễ hội với muôn sắc màu“.

“Ở đây, học sinh cũng được ra ngoài trong ngày nghỉ sao?”

“Đúng vậy, học sinh từ năm thứ 5 trở lên có thể đến phường Đoạn Kiều bên bờ hồ Tây và đi chơi thuyền trên Đại Vận Hà. Ngoài ra Vạn Thủy Nhai ở gần Bến Thượng Hải là khi chợ phù thủy, nơi các em ấy có thể được tự do sử dụng phép thuật.

Học sinh không thể cứ ru rú ở trường trong suốt thời gian học, chúng ta nên cho các em không gian riêng. Các em ấy có quyền có không gian giải trí, được uống một ly rượu trái cây và tìm ra thứ say mê.

À quên, ở Đoạn Kiều, anh biết một cửa hàng nấu rượu dâu tằm và nước lá sen rất ngon”

Lưu Vũ dựa vào người Châu Kha Vũ, mỉm cười,

“Lần sau chúng ta có thể đi thep nhóm. Anh sẽ đưa em đi thuyền ngắm cảnh, nếu có cơ hội anh sẽ đưa em về quê mình. Nhà anh có hai đồi chè, em sẽ được mẹ anh dạy hái chè đó.”

Lưu Vũ nói luôn mồm, Châu Kha Vũ ở bên chăm chú lắng nghe, lâu lâu mới trả lời.

Có lẽ là do hôm nay đã tốn quá nhiều sức lực, Lưu Vũ chìm vào giấc ngủ trước khi thức ăn được mang tới.

Khi bữa tối được phòng bếp mang lên theo hệ thống ròng rọc, Châu Kha Vũ cẩn thận dùng bùa Nổi đặt thức ăn lên bàn, tiếp thep còn dùng thần chú giữ nhiệt, sau đó đậy kín tất cả lại.

Cậu rón rén niệm chú làm sạch quần áo mình, sau đó cởi áo khoác nằm xuống giường, ôm Lưu Vũ vào lòng.

Lưu Vũ còn chưa tỉnh. Anh ngẩn người, lăn qua lăn lại rồi ôm lấy Châu Khả Vũ, úp mặt vào ngực cậu lẩm bẩm.

“Mẹ anh nhất định sẽ rất thích em.”

Anh nắm lấy vạt áo Châu Kha Vũ, nói:

“Như anh thôi.”

“Vâng, sẽ mà.”

Châu Kha Vũ ôm lấy hiệu trưởng nhỏ bé của mình, trái tim mềm đến mức gần như biến thành một vũng nước.

“Giống như anh vậy.”

__________________________________________________

Chúc mọi người Rằm tháng Giêng vui vẻ.

Chương sau có một đống thơ ca cần diễn giải và chú thích, edit mệt lắm đây:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.