Tiếu Xuân Phong - Lệ Mộ Huyết Lan

Chương 4: Chương 4: Tuyết Lang (Thượng)




Năm nay, tuyết đầu mùa đến đặc biệt sớm và mãnh liệt.

Trấn Thanh Khê nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, dựa vào địa hình gần núi gần sông, trời cao hoàng đế xa, nhóm hương dân bọn họ đều vui vẻ thoải mái. Chung Thập Tam đến nơi này cũng được tám năm, ngược lại lần đầu tiên thấy được trận tuyết lớn như thế.

Chung Thập Tam sinh ra trong những năm tháng chiến loạn, cha mẹ có nhiều hài nhi, hắn là đứa út. Người thân trong nhà chẳng muốn đặt tên, liền trực tiếp gọi hắn Thập Tam. Các huynh tỷ còn lại trong lưu vong đã bị cha mẹ bán đi, hoặc bỏ rơi, cuối cùng chỉ còn lại độc nhất Chung Thập Tam một thân một mình. Lão cha Chung hung ác nhẫn tâm, vỗ đùi, dứt khoát quyết định đưa hắn vào chùa xuất gia làm hòa thượng, cho dù nói gì cũng phải lưu lại đứa con này nối dòng nối dõi.

Ngày nay chiến sự đã ngừng, Chung Thập Tam trưởng thành, hoàn tục rời khỏi chùa, vốn dĩ muốn về tìm cha mẹ, cho dù tìm không được, thì gặp được thân thích khác cũng tốt rồi. Chỉ tiếc năm đó tuổi hắn quá nhỏ, cái gì cũng không nhớ rõ, cả quê nhà ở nơi đâu hắn cũng quên không còn một mảnh. Vạn bất đắc dĩ phải vân du đến trấn Thanh Khê, cảm giác nơi này thanh tịnh thuần phác, liền lưu lại an cư lạc nghiệp.

Chung Thập Tam không có bản lãnh gì, chính là thể cốt rắn chắc, khí lực lớn, lúc vừa đến thị trấn này còn chưa hiểu phải làm nghề gì mà kiếm sống. Sau đó gặp được một lão tiều phu, lão tiều phu không con không cái, thấy hắn là người xứ khác, ở nơi này không chỗ nương tựa cũng thật đáng thương, nên nhận hắn làm đệ tử ở lại bên mình. Tuổi của lão lớn, thân thể bất tiện, lên núi đốn củi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Lão tiều phu vừa qua đời năm trước, để lại tất cả gia sản tích luỹ hơn nửa đời người cho Chung Thập Tam. Khi lão còn sống, Chung Thập Tam thật sự xem lão là cha ruột mà chăm sóc, đến khi lão già đã mất, hắn cũng trải qua những ngày đau khổ. Nếu nói lão tiều phu trước khi lâm chung có điều gì tiếc nuối, đại khái cũng là chưa tận mắt nhìn thấy Chung Thập Tam thành gia cưới vợ, sinh tiểu hài tử mập mạp cho lão bế bồng.

Kỳ thật, Chung Thập Tam đang tuổi lớn, ngũ quan tuấn lãng, thân hình cao tráng, sớm đã có không ít cô nương ái mộ. Bất đắc dĩ bên trong đầu hắn căn bản chẳng có những nhận thức này, các cô nương nhà khác xum xoe với hắn, hắn lại chẳng hề có bất cứ cảm giác gì, thành thành thật thật sống cuộc đời của hắn.

Sáng nay trước khi ra ngoài, con gái Vương lão bá nhà bên cạnh còn tìm hắn nói chuyện. “Thập Tam ca! Thập Tam ca huynh chờ một chút.”

“Xảy ra chuyện gì?” Chung Thập Tam ngừng bước chân, quay đầu lại hỏi.

Có lẽ là mới chạy nên nóng bức, mặt cô gái nhỏ đỏ rực. “Chút nữa là không bắt kịp rồi… Cha muội bảo muội đến nói cho huynh một tiếng, trong vòng mười ngày này đừng có lên núi nữa.”

Chung Thập Tam gãi gãi đầu. “Giữa mùa đông rồi, là thời điểm củi lửa bán chạy. Không lên núi đốn củi, lại bắt huynh ăn không khí sao?”

“Ai nha.” Tiểu cô nương dậm chân. “Bảo huynh đừng đi thi đừng đi, tóm lại là vì tốt cho huynh. Sao huynh lại không biết được, Trầm gia gia không đề cập với huynh sao?”

Trầm gia gia là lão tiều phu, điều này khiến Chung Thập Tam càng thêm buồn bực. “Đề cập qua cái gì?”

“Chuyện này thế hệ trước đều biết, người trẻ tuổi từ nhỏ đã được nghe bọn họ kể. Này, huynh đến đây.” Tiểu cô nương nhìn chung quanh một cái, nắm thật chặt vạt áo, kéo lấy cánh tay Chung Thập Tam, dắt hắn qua một bên, nhỏ giọng nói.”Trấn Thanh Khê cứ mỗi mười năm sẽ có một trận tuyết lớn, thoáng một lần dài tận mười ngày. Tuyết này cũng không giống với tuyết rơi bình thường. Truyền thuyết bảo rằng là Tuyết Yêu trên núi quấy phá, cứ mười năm liền tới thị trấn làm ầm ĩ một hồi, ăn thịt người uống máu người rất đáng sợ. Cho nên nhóm hương dân trong mười ngày này, một chân cũng không dám bước ra khỏi nhà, đóng chặt cửa sổ, nếu không lại bị tên Tuyết Yêu kia nuốt vào bụng. Năm nay vừa vặn là năm thứ mười…”

Tiểu cô nương vừa lẩm bẩm cằn nhằn, thân thể vừa phát run.

Chung Thập Tam lơ đễnh, còn nở nụ cười. “Muội lớn chừng nào, còn tin cái này nữa? Đều là trò đùa lừa gạt hài tử thôi.”

“Là sự thật! Thập Tam huynh không tin muội, cũng có thể đến từng nhà hỏi một chút, những người lớn tuổi ai mà chẳng biết chuyện này!” Tiểu cô nương không phục nói. “Cứ mỗi mười năm, trấn Thanh Khê đều có người chết, đều là người có tuổi tác xấp xỉ với huynh. Huynh nên coi chừng một chút!”

“Được được được, đã biết.” Chung Thập Tam khoát khoát tay. “Không phải nói chân không bước ra khỏi nhà sao? Sao muội còn đi ra, coi chừng bị Tuyết Yêu bắt đi. Mau trở lại nào.”

Tiểu cô nương đại khái cũng sợ cực kỳ, muốn trở về nhà sớm. “Muội về đây, huynh ngàn vạn lần đừng lên núi!”

“Ừ, không lên, mười ngày đều không lên, được không?”

Đợi cho tiểu cô nương trở về, Chung Thập Tam lắc đầu, xách lấy búa cùng dụng cụ rời đi. Nói ra cũng kỳ, trên đường đi không thấy bất cứ bóng người nào. Tuy bảo trấn Thanh Khê vốn thưa thớt ít người, nhưng trên đường cái này, hiện tại chỉ còn một mình Chung Thập Tam, đến cả cửa hàng cũng đóng cửa mất.

“Có lẽ là tuyết quá lớn, mọi người đều lười ra khỏi nhà… Ngày hôm nay trở về, củi lửa bổ được nhất định có thể bán giá tốt.”

Tự nhủ lòng, Chung Thập Tam vỗ vỗ tóc, hoà vào gió tuyết rời khỏi thôn trấn.

***

Đường ngập tuyết trơn trượt, Chung Thập Tam đi trên đường núi cũng đặc biệt coi chừng. Gió lạnh thổi vào mặt, đâm từng đợt từng đợt đến phát đau, nhiều lần suýt nữa khiến hắn trượt chân rơi xuống núi. Hắn chưa từng thấy tuyết lớn như vậy, lại lỡ đánh giá cao bản thân, xem ra khí trời thật đúng là không nên ra cửa. Có điều cũng đã ở trên núi rồi, giờ quay về cũng không có ích lợi gì, Chung Thập Tam chỉ tính toán hôm nay chặt một ít củi, sau khi bán xong cũng đủ dùng vài ngày, cũng không cần ra ngoài nữa.

Cột số củi chặt được thành một bó chắc chắn, vác lên lưng, Chung Thập Tam nhớ tới lời nói của tiểu cô nương với hắn. Nếu trên núi thật sự có Tuyết Yêu, sớm đã xuất hiện rồi, lần này trở về phải trêu cợt nha đầu kia một trận. Chung Thập Tam nghĩ kỹ lời sẽ nói, sẽ nói là hắn thật sự gặp Tuyết Yêu, còn suýt nữa chết trên tay yêu quái kia. Một cái miệng lớn dính máu, tóc bạch kim thật dài kéo lê trên mặt đất, nhất định doạ nàng oà khóc.

“Cứu mạng… Cứu mạng… Cứu cứu ta…”

Trong lúc Chung Thập Tam muốn xuống núi, lại nghe thấy những tiếng kêu cứu yếu ớt, ẩn dấu bên dưới gió lạnh gào thét, trong chốc lát không thể phân biệt rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.