Sau một lúc lâu, tựa hồ lại không nghe được rồi. Chung Thập Tam còn cho là mình nghe thấy tiếng gió, tiếp tục đi về phía chân núi. Nhưng còn chưa đi hai bước, tiếng kêu cứu lại vang lên, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, phảng phất ở địa phương cách hắn không xa.
“Ai? Là ai đang hô cứu mạng?” Chung Thập Tam buông củi lửa, cũng giật cổ họng la lên.
“Ta ở chỗ này! Cầu vị này hảo tâm giúp đỡ chút!”
Chung Thập Tam thuận theo phương hướng âm thanh mà tìm qua, liền đột ngột trông thấy một cái dốc nhỏ, cẩn thận từng li từng tí nghiêng người ra nhìn xuống dưới. Thật sự có một người nam tử đang ngồi dưới sườn núi, mặc một thân áo trắng, nếu không phải nhờ mái tóc vừa đen vừa dài kia, thật sự có thể chôn vùi trong tuyết không nhìn ra được rồi.
“Ngươi chờ một chút, ta xuống cứu ngươi!”
Chậm rãi trượt xuống theo sườn núi, Chung Thập Tam hỏi: “Huynh đệ, ngươi sao lại ngã ở đây hả? Trên người có vết thương không?”
Nam tử ngẩng đầu, Chung Thập Tam lại ngây ngẩn cả người.
Chưa nói là nam, dù là nữ nhân, Chung Thập Tam cũng chưa từng thấy qua người đẹp mắt như y.
“Đa tạ vị huynh đài này… Ta là nhân sĩ trấn Thanh Khê, cũng là tiều phu, vốn định lên núi chặt ít củi, không cần báo được nhiều ngân lượng, chỉ mong có thể bình yên qua mùa đông. Nhưng không ngờ lại không cẩn thận trượt xuống dưới này, còn bị trật chân. Nếu không có huynh đài tương trợ, chỉ sợ phải chết trên núi này rồi.”
Chung Thập Tam nhìn nhìn, thật sự có một thanh rìu rỉ sét nằm bên cạnh chân y, vừa nâng y lên vừa nói. “Ngươi cũng ở trấn Thanh Khê sao? Ta chưa từng gặp qua ngươi. Ta còn tưởng là trên thị trấn chỉ có một mình ta là người đốn củi, không nghĩ tới còn có bạn đồng hành. Ngươi có thể đi đường không?”
Nam tử thử giật giật, nhíu mày lắc đầu: “Sợ là không được.”
“Không có chuyện gì, khổ người ta lớn, ngươi leo lên lưng ta, ta cõng ngươi đi lên rồi nói sau.” Chung Thập Tam hơi khom lưng xuống. “Đúng rồi, ngươi xưng hô thế nào?”
“Đa tạ.” Nam tử nằm úp sấp lên lưng hắn, cánh tay vòng qua cổ hắn. “Tại hạ không cha không mẹ, không danh không họ, ăn cơm mọi nhà mà lớn, người quê nhà thường gọi ta là Tuyết Lang.”
“Tuyết Lang… Hắc hắc, cũng rất hay.” Da mịn thịt mềm, tựa như tuyết, khó tránh tên gọi như vậy.
Thật vất vả lên tới sườn núi, đường xuống núi cũng không dễ đi, Tuyết Lang im lặng nằm trên lưng Chung Thập Tam, cũng không nói chuyện, Chung Thập Tam liền tìm lời mà nói. “Ai, thân thể ngươi thế này, làm cái gì chẳng tốt, hết lần này tới lần khác đi chặt củi?? Trước kia sư phụ ta thường xuyên nói với ta, cái gì mà tướng tại tâm sinh (Cái tướng thể hiện sự tốt xấu, phúc thọ phú quý sang hèn thọ yểu đều do cái tâm con người sinh ra), làn da ngươi tốt, cũng xác định vững chắc là thông minh, đọc sách viết chữ, nói không chừng còn có thể vinh danh trạng nguyên làm rạng rỡ tổ tông. Dù không được trạng nguyên, làm thầy dạy học ở trường, dù sao cũng khá hơn so với việc làm việc nặng đòi hỏi sức lực này nhiều.”
“Vậy còn ngươi? Ngươi vì sao lại làm cái này?” Tuyết lang hỏi lại hắn, hơi thở trong lúc nói chuyện thổi đến cổ Chung Thập Tam, dĩ nhiên là gió mát hiu hiu, cũng không biết có phải là do bông tuyết lọt vào cổ, tan đi trên da thịt, mới có thể cảm giác lạnh như băng như vậy.
“Ta à, không có đọc qua sách gì cả, chỉ có niệm Kinh Phật.”
“Kinh Phật?”
“Đúng vậy, thật ra ta là người xứ khác đến đây. Những năm chiến loạn lúc trước, bị cha mẹ đưa vào chùa làm hòa thượng. Không tin ngươi vuốt đầu ta nhìn một cái, trên đỉnh đầu còn có chấm sẹo (1) nè.”
“Thật đúng là…”
Ngón tay Tuyết Lang nhẹ nhàng chạm vào da đầu Chung Thập Tam, thấp thoáng có chút ngứa, hắn không khỏi sợ run cả người.
Hai người trò chuyện tán gẫu trở về đầu trấn, Tuyết Lang nói. “Thập Tam huynh, ngươi thả ta xuống đi, cõng đường xa như thế, cũng mệt mỏi rồi.. Còn lại không xa, ta tự mình trở về tiện hơn.”
“Có gì đâu… ta xem nha, bình thường vác củi đều nặng hơn cả ngươi.” Chung Thập Tam vui đùa, cẩn thận buông Tuyết Lang xuống. “Nhà ngươi ở nơi nào? Nếu không ta đỡ ngươi trở về?”
“Không cần.” Trên tóc Tuyết Lang thấm đầy tuyết, Chung Thập Tam nhất thời không phân biệt rõ, đến tột cùng là tuyết trắng hơn, hay hai má y trắng hơn. “Thập Tam huynh có ân cứu mạng, tại hạ suốt đời khó quên.”
“Trên đường đi ngươi đã cám ơn ta tám lần rồi, đừng lại cám ơn nữa.” Chung Thập Tam thẹn thùng. “Hai ta hiện tại cũng coi như bằng hữu, ta là cực kỳ cam tâm tình nguyện. từ nay về sau nếu muốn lên núi đốn củi, hai ta kết bạn mà đi, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Tuyết lang nói. “Nếu chúng ta gặp lại thì sẽ làm điều đó. Trở về nhanh chút đi, trận tuyết này, càng rơi càng lớn rồi.”
Chung Thập Tam vừa nói chuyện với Tuyết Lang, lúc này nhìn lên, thật đúng là, tuyết trắng rơi nhiều cơ hồ che khuất tầm mắt hắn, ngay cả con đường phía trước cũng mơ mơ hồ hồ.
“Phải nhanh trở về một chút, ngươi cũng nhanh đi…”
Chung Thập Tam có ý muốn tạm biệt, lại trong chớp mắt, chẳng còn bóng dáng Tuyết Lang.
***
Sau khi trở về nơi ở, Chung Thập Tam liền tranh thủ cài chặt cửa nhà, cửa sổ gỗ trong phòng nhỏ cũng bị gió đập vào bang bang rung động, coi như lúc nào cũng có thể bị thổi bay. Cũng không biết Tuyết Lang thế nào rồi, chân bị thương, một người đi trở về đừng gặp phải nguy hiểm mới tốt. Cái thể cốt kia, một trận gió cũng có thể thổi bay mất… Sớm biết như thế, mình nên kiên trì tiễn y trở về. Hiện tại cũng không cần bất ổn lo lắng.
Trong nội tâm Chung Thập Tam nghĩ đến Tuyết Lang, nhưng hiện tại nếu quay lại tìm kiếm, sợ cũng tìm không được người rồi. Hay là đợi hôm nào sang nhà hàng xóm hỏi thăm một chút.
Đốt một lò than ấm áp, lại ôm bầu rượu ấm người, Chung Thập Tam không khỏi hé mở cửa sổ một chút để nhìn nhìn coi bên ngoài, lập tức quá sợ hãi. Đập vào mắt là một màn trắng xoá, cái gì cũng không thể thấy rõ được. Ngay sau đó, không ít bông tuyết theo gió vù vù thổi vào phòng, lạnh rét thấu xương.