CHƯƠNG 10
Cửa quán trọ Mộ Dung Tả Ý ở, sáng sớm đã có bảy tám người. Bọn họ đều là những nhân vật có tên có tuổi trong giới võ lâm ở Lạc Châu, nghe Tất Thận Hưng nói Mộ Dung Tả Ý hôm nay rời đi, đều tới đây tiễn Mộ Dung Tả Ý.
“Mộ Dung công tử!” Tất Thận Hưng cao giọng gọi, mang theo người tới bên ngoài gian phòng của Mộ Dung Tả Ý, cũng không thấy có ai đáp lời.
Trong phòng, Tư Diệc Hành nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy. Lúc này ở trong phòng chỉ có mình hắn.
Tùng Kinh đi tới loa mã thuê xe ngựa vẫn chưa về, Di Hòa đang ở phòng bếp giúp hắn sắc thuốc, Mộ Dung Tả Ỷ cũng vừa mới ra ngoài, không biết là đi làm cái gì.
“Mộ Dung công tử, ngươi có ở trong không?” Tất Thận Hưng thấy không có tiếng trả lời, cửa lại khép hờ, thẳng tay đẩy cửa phòng ra. Hắn vào cửa thì vừa vặn đối mặt với Tư Diệc Hành đang từ trên giường ngồi dậy.
Tất Thận Hưng giật mình, đang muốn mở miệng hỏi, phía sau hắn có một người đột nhiên kêu lên, trong thanh âm tràn đầy kinh hoàng.
“Tư Diệc Hành!”
“Ngươi là Tư Diệc Hành?!”
Tất Thận Hưng cực kỳ khiếp sợ, hầu như quát lên hỏi. Hắn nói khiến người phía sau toàn bộ nhảy dựng lên, tất cả đều rút đao rút kiếm, như thể gặp đại địch nhìn người trên giường. Thế nhưng mỗi người tâm trạng đều kinh nghi bất định: nam tử sắc mặt tái nhợt, trẻ tuổi xinh đẹp này, có thật là người trong lời đồn giết người vô số, ma đầu thủ đoạn độc ác?
“Không sai, ta chính là Tư Diệc Hành.”
Tư Diệc Hành lạnh lùng nhìn bọn họ. Cho dù hắn lúc này có thương tích trong người, những người này cũng không khiến hắn sợ chút nào. Lạnh lùng cười, Tư Diệc Hành chậm rãi xuống giường đối mặt với những người kia.
Nơi bí ẩn ở hạ thân đau xót khiến cử động của Tư Diệc Hành có chút chậm chạp, Tất Thận Hưng là nhân vật thế nào, nhất thời liền thấy bất thường. Hắn tỉ mỉ đánh giá Tư Diệc Hành, suy nghĩ xoay như chong chóng.
Sắc mặt Tư Diệc Hành tái nhợt, thần sắc tiều tụy, ánh mắt vô thần, hơn nữa đến xuống giường hình như cũng rất gian nan. Xem ra không chỉ bị thương trong người, hơn nữa thương thế hình như không nhẹ. Bất luận là ai làm Tư Diệc Hành bị thương thì lúc này chính là cơ hội tốt để giết hắn.
Hơn nữa Tư Diệc Hành đơn thương độc mã, bên hắn thì người đông thế mạnh, nếu bọn hắn đồng thời xông lên, võ công Tư Diệc Hành có cao cường tới đâu chỉ sợ cũng bất lực. Nếu hôm nay có thể giết Tư Diệc hành, Lạc Châu bọn họ có thể dương danh võ lâm, từ nay về sau danh chấn thiên hạ, đến lúc đó, ai còn để ý bọn họ là ỷ đông mà thắng, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?
Tất Thận Hưng tính toán chắc chắn xong, nhất thời dũng khí hào tráng lên không ít, giương giọng cười to “Tư Diệc Hành, dám tới Lạc Châu của chúng ta là chính ngươi muốn chết. Ngươi thủ đoạn độc ác, làm hại vô số đồng đạo của ta, lão thiên cũng không tha cho ngươi, xem ra hôm nay tử kỳ của ngươi đã tới rồi.”
Sắc mặt Tư Diệc Hành trầm xuống, khinh miệt quét mắt qua cả đám người, lãnh đạm nói “Chỉ bằng cái thứ như các ngươi cho rằng có thể giết được ta?”
Tư Diệc Hành nói khiến vẻ mặt Tất Thận Hưng nhất thời trở nên khó coi cực kỳ, cắn răng nói “Tư Diệc Hành, ngươi đã bị thương, còn dám lớn tiếng như thế. Ngày hôm nay đừng trách chúng ta vô tình, tất cả cùng tiến lên, đối phó với ma đầu này không cần gì giang hồ quy củ.”
Lúc này những người phía sau mới nhìn ra chuyện thương tích của Tư Diệc Hành, vừa nghe Tất Thận Hưng nói, ầm ầm tán đồng, chia làm hai tốp, bốn người theo Tất Thận Hưng vây quanh Tư Diệc Hành, đao kiếm cùng lúc đánh tới. Ba người khác trông coi ở cửa sổ và cửa chính để ngừa Tư Diệc Hành đào tẩu.
Tư Diệc Hành lạnh lùng cười, vừa đưa tay một cái, đã từ đầu giường rút ra Xích vân kiếm của mình, phất tay vẽ nên một mảnh hàn quang xoắn về hướng năm người kia.
Vừa giao đấu với Tư Diệc Hành một cái, Tất Thận Hưng lập tức minh bạch mình mười phần sai rồi, võ công Tư Diệc Hành so với bọn hắn tưởng tượng còn lợi hại hơn, mặc dù bị thương, bọn họ năm người cộng vào cũng không phải đối thủ của người ta. Thế nhưng trong kiếm quang sắc bén sát phạt của Tư Diệc Hành, bọn họ đến khả năng đào tẩu cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Mộ Dung Tả Ý vừa vào cửa lớn của quán trọ, chợt nghe từ trong phòng truyền ra tiếng “leng keng” rất lớn. Trong lòng hắn biết không xong rồi, vội vàng phi vào, vừa vặn thấy Tư Diệc Hành lấy một địch năm, mà Xích vân kiếm của hắn chính là thứ đang hướng tới yết hầu của Tất Thận Hưng. Mộ Dung Tả Ý so với mọi người hiểu rõ kiếm pháp Tư Diệc Hành có bao nhiêu tàn nhẫn, một kiếm chém xuống, Tất Thận Hưng tuyệt đối sẽ phơi thây tại đây.
Trong lúc cấp thiết, ứng cứu không kịp, chỉ kịp kêu một tiếng “Dừng tay!”
Nghe Mộ Dung Tả Ý gọi, Tư Diệc Hành không chút suy nghĩ, kiếm phong hơi nghiêng, miễn cưỡng xẹt qua bên gáy Tất Thận Hưng. Tư Diệc Hành có thương tích trong người lúc biến chiêu đã không có dư lực tự phòng vệ, mắt thấy đao kiếm của bốn người khác đã tới trước mặt mình.
Trong một khắc đó, hắn hơi xoay nghiêng một cái, tránh được công kích của ba người, nhưng rốt cuộc không có biện pháp tránh khỏi một thanh trường kiếm cuối cùng, kiếm phong bỗng vang lên một tiếng, đâm vào trong ngực phải hắn.
Người nọ căn bản không ngờ tới mình lại có thể đâm bị thương Tư Diệc Hành, kinh ngạc đến quên cả rút kiếm, tay cứ vậy cầm lấy chuôi kiếm, ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trên cổ dường như còn dày đặc hàn ý, Tất Thật Hưng sợ đến xám mặt, biết nếu không có Mộ Dung Tả Ý kêu một tiếng, hắn vừa rồi đã chết dưới kiếm của Tư Diệc Hành. Lúc này thấy Tư Diệc Hành bị đâm bị thương, hắn cắn răng một cái, vung đao chém tới.
Mộ Dung Tả Ý cản lại Tất Thật Hưng đang vọt tới, giơ tay một chưởng đánh vào vai Tất Thật Hưng, tiện đó vặn tay một cái, Tất Thận Hưng hét thảm một tiếng, ‘leng keng’ đao bị đánh rơi trên mặt đất, cánh tay cũng yếu ớt buông xuống.
Mộ Dung Tả Ý không thèm liếc hắn một cái, xoay người đá văng người đang cầm kiếm, duỗi cánh tay ôm lấy Tư Diệc Hành đang lung lay sắp đổ, để hắn ngã vào trong cánh tay mình.
Sắc mặt Tư Diệc Hành đã như tuyết, hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ thân thể yếu ớt dựa ở trên tay Mộ Dung Tả Ý, trường kiếm trước ngực còn hơi lay động (O.O ghê quá). Mộ Dung Tả Ý nhìn nam nhân trong tay dường như không còn chút hơi thở nào, bỗng nhiên từ đáy lòng dâng lên một sự sợ hãi chưa bao giờ có khiến thân thể hắn run nhẹ, trong lúc nhất thời lại không dám đưa tay xác định sinh tử của Tư Diệc Hành.
Không rảnh suy tư sự sợ hãi vì sao mà sinh ra, Mộ Dung Tả Ý cố gắng tự trấn định tâm trí, khẽ cắn môi, hắn đưa tay về phía ngực Tư Diệc Hành. Bên dưới bàn tay tuy rằng tim đập yếu ớt nhưng ổn định, xem ra Tư Diệc Hành tuy thương thế rất nặng, nhưng kiếm chưa vào đến tim, nói chung không nguy hiểm đến sinh mệnh. Mộ Dung Tả Ý thở một hơi thật dài, lúc nãy như ngừng thở, mà từ lúc Tư Diệc Hành bị trúng kiếm trái tim bị bóp nghẹn cũng bởi vì đột nhiên thả lỏng mà đau đớn như bị kim châm.
Mộ Dung Tả Ý cẩn thận rút trường kiếm ra, máu tươi từ vết thương sâu nhanh chóng trào ra. Mộ Dung Tả Ý cố gắng bịt vết thương lại, cực nhanh kéo áo khoác mình xuống, buộc chặt ngực Tư Diệc Hành, lập tức ôm lấy Tư Diệc Hành đứng lên.
“Thiếu chủ!”
“Các ngươi giết thiếu chủ, ta liều mạng với các ngươi!”
Lúc này Tùng Kinh và Di Hòa hai người từ ngoài cửa lao vào, bọn họ vừa thấy hình dạng Tư Diệc Hành đẫm máu nằm trong lòng Mộ Dung Tả Ý, rút binh khí ra động thủ với đám người Tất Thận Hưng. Mộ Dung Tả Ý quát một tiếng ngăn trở bọn họ.
“Hắn còn sống! Nhanh ra khỏi đây đi tìm đại phu, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa!” Vừa nói, Mộ Dung Tả Ý vừa ôm Tư Diệc Hành cấp tốc hướng ra ngoài.
“Người này chính là ma đầu Xích vân cung Tư Diệc Hành, không thể cho hắn ly khai được. Ma đầu này giết người vô số, lúc này trời ban cho cơ hội tốt, chính là thời điểm tốt để diệt trừ hắn. Mộ Dung công tử, ngươi sao có thể bị hắn mê hoặc, phải biết rằng thân ngươi là trưởng tử Mộ Dung thế gia ( =)) lúc nào), tuyệt đối không thể cấu kết với tà ma.” Tất Thận Hưng lấy lại tinh thần, lập tức kêu la ngăn cản Mộ Dung Tả Ý đem Tư Diệc Hành rời đi. Những người khác thấy tư Diệc Hành đã bị trọng thương, cũng đều tiêu tan sự sợ hãi, ngăn ở trước cửa chặn lối đi của Mộ Dung Tả Ý.
“Muốn giết hắn, được thôi, nhưng phải giết ta trước.” Vừa nói Mộ Dung Tả Ý vừa ôm Tư Diệc Hành bước ra ngoài cửa. Tùng Kinh và Dia Hòa cấp tốc áp sát, một trái một phải bảo vệ bên người Mộ Dung Tả Ý. Mọi người không biết nên ứng phó thế nào, không cam lòng thả Tư Diệc Hành, thế nhưng muốn bọn họ động thủ với Mộ Dung Tả Ý thì càng đáng lo hơn. Cũng chỉ vì Mộ Dung Tả Ý khí thế sắc bén khiếp người ta khiếp sợ, lại càng không muốn vì chuyện này mà chọc vào Mộ Dung thế gia.
Giữa lúc do dự, bốn người đã ra khỏi khách ***, triển khai khinh công cấp tốc ly khai.
Mộ Dung Tả Ý ôm Tư Diệc Hành chạy tới Lộ gia trang, Mộ Dung Kinh Diễm bị hắn toàn thân đầy máu làm cho hoảng sợ, đến lúc biết bị thương là Tư Diệc Hành, nhanh chóng đi tìm đại phu tới cầm máu cùng bôi thuốc băng bó cho Tư Diệc Hành… Lộn xộn một hồi mới đâu ra đấy, để Tư Diệc Hành an ổn nằm trên giường xong, Mộ Dung Tả Ý lúc này mới dặn dò Mộ Dung Kinh Diễm “Ta không muốn gặp lại những người đó, ngươi phân phó với người ở đây, đừng đem chuyện Tư Diệc Hành đang ở chỗ này nói ra ngoài.”
“Ngươi yên tâm, ta đã sớm phân phó rồi. Đúng rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Tả Ý xoa ấn đường, đem sự tình nói ra đơn giản một lần, Mộ Dung Kinh Diễm vì kinh ngạc mà há hốc miệng.
“Hắn coi lời ngươi nói như thánh chỉ hay sao? May mà võ công người nọ thấp, kiếm phong chỉ đâm vào có ba thốn, nếu là sâu hơn nữa, Tư Diệc Hành cứ chờ mà yên ổn dưới mồ a… Có điều Tả Ý à, nói ra thì cũng là ngươi sai, ngươi đã ở cùng hắn lâu như vậy, cần phải hảo hảo giáo dục tiểu bạch si (coi như là tiểu ngớ ngẩn đi ) ) này đi chứ, nghe lời cũng được, si tình cũng được, nhưng phải có tiền đề. Bằng không hắn mà chết thì làm cái gì cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Mộ Dung Tả Ý lặng lẽ không nói gì, hắn lúc đó chỉ là vô thức ngăn cản Tư Diệc Hành giết người, không ngờ Tư Diệc Hành cứ thế nghe lời hắn cuối cùng khiến bản thân bị trọng thương.
Trong khoảnh khắc đó, lúc Tư Diệc Hành trọng thương ngã vào lòng hắn, trong lòng hắn rung động, đau đớn, còn có sợ hãi cùng hoang mang, các loại tâm tình lẫn lộn cùng một chỗ, tụ thành một khối đá ngàn cân quăng vào trong tâm hải của hắn, khiến cho sóng to gió lớn, thật lâu cũng không cách nào ngừng lại được…
Tư Diệc Hành nằm trên giường rên khẽ một tiếng, Mộ Dung Tả Ý lập tức đi tới bên giường, thân thiết nhìn nam nhân nằm trên đó.
“Ngươi tỉnh à, thấy thế nào, có đau lắm không?”
Tư Diệc Hành cười nhẹ, hai gò má tái nhợt không chút máu khiến cho nụ cười này có vẻ phiêu hốt. (lửng lơ, cũng chẳng hiểu lắm = =)
“Tuy rằng ta nói dừng tay, thế nhưng ngươi tốt xấu thế nào cũng phải có suy nghĩ riêng, hẳn phải biết cách bảo vệ mình chứ? Khi đó ngươi dừng tay khác nào vứt bỏ chính tính mạng mình, ngươi rốt cuộc có biết không?” Mộ Dung Tả Ý không nhịn được oán giận, hai lần Tư Diệc Hành bị thương đều là do hắn, hắn không cách nào không tự trách được.
“Là ta nguyện ý, ta không muốn ngươi không vui.” Tư Diệc Hành lẳng lặng nhìn Mộ Dung Tả Ý, trả lời bình thản. Trong giọng nói cực kỳ bình tĩnh có chút ý hối hận.
“Ngươi… ta…” Mộ Dung Tả Ý không biết nói gì cho xong. Phản ứng bình tĩnh của Tư Diệc Hành ngược lại khiến hắn bị rơi thật sâu vào trong cảm giác bất lực. Hắn nghĩ bản thân như côn trùng bị mắc vào mạng nhện, càng giãy dụa lại càng có thêm nhiều tơ dày quấn trụ lấy thể xác và tinh thần.
Đêm khuya nhân tĩnh, Mộ Dung Tả Ý thấy không buồn ngủ lắm. Hắn lẳng lặng đứng trong sân, không cách nào làm cho tâm tư hỗn loạn mê man trong lòng được tĩnh lặng lại.
“Tả Ý.”
Mộ Dung Tả Ý quay đầu lại nhìn, thấy Mộ Dung Kinh Diễm đang nhẹ nhàng đi tới. Hắn chỉ mặc một bộ nội thường (áo bên trong) màu trắng, mái tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, dung nhan minh lệ nhờ ánh trăng thanh thanh mà có vẻ cực kỳ ôn nhu.
“Sao ngươi không mặc nhiều thêm một chút? Không sợ cảm lạnh sao.” Mộ Dung Tả ý cởi áo khoác, phủ thêm cho Mộ Dung Kinh Diễm, trách sơ hắn.
“Tả Ý, vì sao trễ thế này rồi còn chưa ngủ?” Mộ Dung Kinh Diễm cười yếu ớt dựa sát vào lòng Mộ Dung Tả Ý, thấp giọng hỏi hắn.
“Ta không ngủ được.”
“Vì Tư Diệc Hành?” Đôi mắt mỹ lệ mỉm cười bên trong có sự thông minh hiểu rõ tất cả.
Mộ Dung Tả Ý không nói, ngửa đầu nhìn bầu trời như mực lam.
“Ngươi thương hắn?” Tuy rằng là nghi vấn, thế nhưng trong giọng lộ ra sự khẳng định.
“Ta không biết.” Mộ Dung Tả Ý lẩm bẩm “Ta chỉ biết là, hắn đối với ta không hề là một người có thể đơn giản quên đi. Hắn bá đạo xông vào cuộc sống của ta, lại ngang ngược xâm phạm tất cả, không từ thủ đoạn lưu lại vết tích trong lòng ta… Hắn khiến ta phiền não, khiến ta mê hoặc, nhất cử nhất động của hắn đều tác động tới tâm tình của ta… Thế nhưng trước sau ta vẫn không hiểu mình đối với hắn đến tột cùng là loại tình cảm gì…”
“Vì sao?”
Mộ Dung Kinh Diễm ôn nhu hỏi, đưa tay vuốt ve lông mày nhíu chặt của Mộ Dung Tả Ý.
“Từ nhỏ chưa từng thấy chuyện gì có thể làm khó ngươi, cũng không gặp chuyện gì từng khiến ngươi phiền não. Tả Ý, ngươi thông minh lanh lợi, thế nào lại không biết chính tình cảm của mình? Yêu hay không yêu, là chuyện rất dễ phân rõ. Hắn đối với ngươi si tình, ngu ngốc đều có thể cảm giác được, hiện tại vấn đề chỉ là ở ngươi mà thôi. Nếu ngươi thương hắn thì hãy tiếp thu tình cảm của hắn. Hắn tuy rằng là nam, lại là cung chủ Xích vân cung, thế nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý, cha nương tuyệt đối sẽ không phản đối các ngươi, càng không sợ những lời bàn tán, quan tâm kiêng kỵ cái gì quy củ… Còn nếu ngươi không thương hắn, thì mau nói rõ với hắn, rời hắn thật xa, bằng không, cứ tiếp tục dây dưa thế này, cả hai người đều sẽ đau khổ.”
Mộ Dung Tả Ý vòng chặt cánh tay, để cho Mộ Dung Kinh Diễm gần kề mình. Cảm thụ được thân nhiệt, khẽ ngửi được mùi hương thơm ngát quen thuộc, Mộ Dung Tả Ý buồn bã nói “Ta nghĩ, ta thích hắn. Có lẽ ban đầu ta không để ý tới hắn, thế nhưng lúc hắn lần lượt dùng tình cảm so với thủy triều dâng còn bá đạo nồng nhiệt hơn để tập kích ta, ta cuối cùng không có khả năng chống đỡ. Ta biết ta quan tâm tới hắn, cũng thích hắn. Hắn bị thương, ta sẽ đau xót, hắn thương tâm, ta sẽ khổ sở. Thế nhưng, đây là yêu sao? Kinh Diễm, ta biết bản thân là người quá lý trí, sẽ không thể làm được như hắn nỗ lực tất cả. Còn hắn, hắn lại là một người si tình như vậy… Ta thế này, nếu ở bên hắn, tương lai có khi nào sẽ càng tổn thương hắn nhiều hơn?”
Mộ Dung Tả Ý hoang mang nhìn vào bóng tối xa xăm, bất giác thở dài một tiếng.
Đến loại lo lắng này còn phải lo thay cho ngươi, còn nói không phải yêu sao? Hóa ra hắn có một đệ đệ thật là ngốc.
Mộ Dung Kinh Diễm không nhịn được cười khẽ.
Tả Ý ngốc, hắn căn bản là vì lần đầu tiếp xúc với ái tình, kinh ngạc không biết nên làm gì… Hơn nữa, lần đầu yêu dĩ nhiên là tư thái kịch liệt mà cuồng mãnh cuốn sạch tất cả… Tả Ý lý trí lãnh tĩnh vốn tài giỏi lại không thể khống chế được chính tâm tình của mình, còn đột nhiên phát hiện tình tự của mình không phải bị mình khống chế, vậy nên tất nhiêt là thất kinh.
Bọn họ là huynh đệ, vậy nên mọi người vô thức đem Tả Ý ra so sánh với hắn, có ca ca lạm tình như hắn, vậy nên Tả Ý mới có thể cố chấp cho rằng mình quá lãnh tĩnh quá bình thản, không có ái tình kịch liệt. Kỳ thực, hắn chỉ là ẩn ở bên trong, trong lòng chôn sâu. Giống như ngọc chôn ở trong đá, phải nhờ vào kim cương mới có thể mở ra, dẫn dắt cảm tình của Mộ Dung Tả Ý ra, ôn nhu cùng chờ đợi không có ích lợi gì cả, nhất định phải là cảm tình phi thường kịch liệt mà sắc bén mới có thể cảm động hắn.
Còn Tư Diệc Hành chính là người ông trời cấp cho Mộ Dung Tả Ý. Sự si tình của Tư Diệc Hành, sắc bén như kiếm, cứng cỏi như thép, còn loại tính cách không đạt được mục đích thề không cam lòng từ bỏ lại càng là khắc tinh với cá tính của Mộ Dung Tả Ý.
Chỉ sợ đệ đệ ôn nhu này của hắn, lần này thật sự sẽ phải thua dưới tay người kia rồi.
Mộ Dung Kinh Diễm chăm chú nhìn lên vẻ mặt phiền não của Mộ Dung Tả Ý, nhịn không được len lén cười, nụ cười giảo hoạt mà ngọt lịm.
Hơn nữa Tư Diệc Hành không phải đơn giản là người có võ công cao cùng dáng vẻ xinh đẹp thôi, đầu óc của hắn cũng khá lắm. Trong thời gian ngắn như thế hắn đã nhìn thấu nhược điểm của Mộ Dung Tả Ý: tính tình ôn nhu, không quyết tâm, ý thức trách nhiệm lại cao… Hành vi của Tư Diệc Hành căn bản là biết Mộ Dung Tả Ý sẽ không bỏ qua nguyên nhân hắn bị thương, mới có thể nhiều lần cố ý để cho bản thân thụ thương như thế.
Không hổ là người đứng đầu Xích vân cung, thực sự là thông minh lợi hại. Đệ đệ này của hắn căn bản là đối với Tư Diệc Hành kia một điểm biện pháp cũng không có.
Tư Diệc Hành sẽ không từ bỏ, Mộ Dung Tả Ý còn đang do dự chần chừ, thật không biết bọn họ rốt cuộc muốn kéo dài tới khi nào, khiến người đứng xem là hắn có chút sốt ruột. Quên đi, dù sao xem ra Mộ Dung Tả Ý là không bỏ được Tư Diệc Hành đâu, cứ để cho bọn họ chậm rãi lằng nhằng với nhau.
Ngáp một cái, Mộ Dung Kinh Diễm đẩy đẩy Mộ Dung Tả Ý nói “Đêm đã khuya, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày hôm nay ngươi cũng đã mệt cả ngày rồi.”
“Ân. Ngươi cũng đi ngủ đi.”
Mộ Dung Tả Ý cười nhìn Mộ Dung Kinh Diễm đi xong rồi mới chậm rãi trở về phòng mình. Vừa tới nơi, hắn đã thấy Tùng Kinh và Di Hòa đi đi lại lại trước cửa phòng hắn.
“Mộ Dung công tử.” Thấy Mộ Dung Tả Ý về, hai người đồng thanh kêu một tiếng.
“Có chuyện gì sao?” Mộ Dung Tả Ý thấy hơi kỳ quái.
“Thiếu chủ thương thế nặng như vậy, ở tiếp chỗ này không an toàn. Chúng ta muốn mau chóng đưa hắn về Xích vân cung, thế nhưng thiếu chủ cứ không chịu. Mộ Dung công tử, chúng ta biết thiếu chủ vì sao không chịu đi, hắn không quay về là vì không muốn xa ngươi…”
“Ta sẽ khuyên hắn cùng các ngươi trở lại.”
“Vô dụng, thiếu chủ mà đã cố chấp thì ai cũng không có biện pháp. Cách duy nhất là mời công tử cùng thiếu chủ quay về Xích vân cung. Chúng ta biết thỉnh cầu này làm khó công tử, nhưng là vì thiếu chủ, chúng ta cầu mong công tử đồng ý.”
Nói xong, hai người đột nhiên đồng thời quỳ gối trước mặt Mộ Dung Tả Ý.
Mộ Dung Tả Ý càng hoảng, nhanh chóng đỡ hai người dậy.
Nguyên nhân Tư Diệc Hành bị thương là do hắn, hắn sao có thể không quan tâm sao? Hơn nữa Tư Diệc Hành tuy rằng nghe lời hắn, cũng không xem là nói cái gì, có điều bắt phải rời đi thì chỉ sợ đến thiên hoàng ngọc đế cũng không có biện pháp. Hơn nữa, dù hắn có thể thuyết phục Tư Diệc Hành ly khai, chính hắn thực sự sao có thể không lo, có thể như trước tiêu sái bỏ đi?
Sự tình sớm đã tiến triển vượt quá dự định của hắn, hắn căn bản vô pháp khống chế, chỉ có thể mặc cho số mệnh chi phối thôi.
Mộ Dung Tả Ý nhẹ nhàng thở dài, gật đầu nói “Được, ta về cùng hắn.”