CHƯƠNG 11
Mộ Dung Tả Ý cùng Tư Diệc Hành trở về Xích vân cung, thương thế của Tư Diệc hành không khá lên như bọn họ dự đoán, mặc dù được chăm sóc cực kỳ chu đáo cùng dược vật tốt nhất, thế nhưng vết thương lúc khá lúc tệ, vẫn không khỏi hẳn.
Mộ Dung Tả Ý tuy rằng lo lắng không thôi, nhưng nửa biện pháp cũng không có, chỉ có thể càng thêm tỉ mỉ chiếu cố Tư Diệc Hành. Có điều bản thân Tư Diệc Hành thì hình như không lo lắng cho chính thân thể mình chút nào, xem ra căn bản là chỉ cần Mộ Dung Tả ý ở bên thì muốn hắn nằm trên trên giường suốt đời cũng không hề gì.
Nhìn hai gò má tái nhợt của Tư Diệc Hành, Mộ Dung Tả Ý cầm chén thuốc trong tay đưa tới bên môi Tư Diệc Hành, nhịn không được nói “Có đôi khi ta nghĩ ta như là sao chổi. Từ lúc ngươi gặp ta, liền liên tục thụ thương dây dưa mơ hồ. Nhiệm vụ chủ yếu của ta là nhìn ngươi uống thuốc rồi uống thuốc lại uống thuốc…” (anh ý nói 3 lần như thế thật đấy : )) )
Mộ Dung Tả Ý càng nói càng phiền muộn.
“Vì sao không nói ngươi là ngôi sao may mắn của ta? Nếu không phải ngươi cứu ta, ta sớm đã chết.” Tư Diệc Hành uống một ngụm thuốc, tiếp nhận nước súc miệng, vừa cười vừa nói.
Đương sơ nếu mình không gặp phải hắn, có lẽ không cứu hắn… Như vậy cho dù sau đó nghe nói tin Tư Diệc Hành chết, bất quả chỉ là việc nhỏ để ngoài tai… Mộ Dung Tả Ý đem khăn tay lau nhẹ khóe môi Tư Diệc Hành, không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Thiếu chủ.”
Di Hòa đi vào phòng ngủ của Tư Diệc Hành, đứng xa xa ở cửa, nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Chuyện gì?” Tư Diệc Hành hỏi.
“Chuyện này…” Di Hòa quanh co một chút, không nói gì.
Mộ Dung Tả Ý là người thông minh thế nào, vừa thấy tình cảnh này, biết Di Hòa là ngại có mình ở đây, lập tức đứng lên, cầm lấy chén thuốc để một bên mỉm cười nói “Ta đem chén tới phòng bếp, Di Hòa ngươi chăm sóc hắn một lúc.”
Nói xong, không đợi Tư Diệc Hành nói gì đã bước nhanh ra ngoài.
“Có chuyện gì không thể nói trước mặt hắn? Di Hòa, ta nghĩ ngươi biết tính tình của ta, cũng biết toàn bộ trong Xích vân cung không có bất cứ chuyện gì phải giấu diếm hắn…”
Tư Diệc hành rất không vui, sắc mặt ôn hòa nhất thời lạnh lẽo.
“Dạ, thuộc hạ biết, có điều chuyện này… chuyện này là về Mộ Dung công tử, vậy nên…” Ngữ khí của Di Hòa ấp a ấp úng.
“Xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói?” Vừa nghe tới Mộ Dung Tả Ý, Tư Diệc Hành nhất thời khẩn trương lên, đưa tay chống xuống giường muốn ngồi dậy.
Di Hòa mau chóng tới đỡ hắn, nói nhanh “Thiếu chủ đừng nóng vội, cẩn thận vết thương. Sự tình là như thế này, lần trước Mộ Dung công tử ở Lạc Châu vì cứu người mà làm Tất Thận Hưng bị thương, còn ngang ngược mang người ly khai chuyện này đã truyền khắp võ lâm. Hiện tại trong chốn võ lâm có nhiều người dùng lời lẽ nghiêm khắc để chỉ trích Mộ Dung gia dạy con không nghiêm, nói Mộ Dung công tử cấu kết với Xích vân cung, đả thương nhân sĩ chính đạo… Hiện tại tuy rằng không nghe Mộ Dung gia có phản ứng gì, thế nhưng Mộ Dung công tử một khi trở lại, chỉ sợ… chỉ sợ…”
Nghe Di Hòa nói, Tư Diệc Hành chau mày, thần sắc nhất thời trở nên cực kỳ trầm trọng. Gia quy của võ lâm thế gia đôi khi so với luật pháp còn khiêm khắc hơn, cực kỳ chú trọng đức hạnh của đệ tử. Đối với kẻ phản bội, cấu kết với địch nhân, nặng thì xử tử, nhẹ thì cũng phế bỏ võ công trục xuất khỏi gia môn.
Vừa nghĩ tới Mộ Dung Tả ý sẽ bị đối đãi như vậy, nội tâm Tư Diệc Hành ớn lạnh. Hắn chưa từng nghĩ tới thân phận của mình sẽ gây cho Mộ Dung Tả Ý phiền phức lớn tới như thế.
Cúi đầu suy tư một lúc, Tư Diệc Hành không chút do dự hạ quyết định.
“Những điều này ta lại chưa từng nghĩ qua, thật sự là ta sai… Những người đó trong chốn võ lâm, bất quá là sợ Xích vân cung phát triển lớn mạnh mà thôi. Hơn nữa bọn Tất Thận Hưng sợ ta sau này trả thù bọn họ. Nếu không có Xích vân cung, bọn họ bỏ đi được cái gai trong mắt, cũng sẽ không đi tìm Mộ Dung thế gia gây phiền phức nữa.”
“Thiếu chủ, ý của người là?” Di Hòa kinh ngạc nhìn Tư Diệc Hành. Ý của Tư Diệc Hành không phải như hắn nghĩ chứ?
“Ta muốn giải tán Xích vân cung.” Tư Diệc Hành mím môi, kiên quyết nói.
“Điều này sao có thể?”
Di Hòa không nhịn được kêu to lên, quỳ xuống trước giường Tư Diệc Hành.
“Thiếu chủ, chúng ta từ nhỏ lớn lên ở đây, đây cũng là nhà của chúng ta…”
“Thiên hạ không có yến tiệc nào không tàn. Rời khỏi đây, mỗi người các ngươi đều có năng lực tự tạo dựng sự nghiệp cho mình, Xích vân cung kỳ thực cũng chỉ là một địa phương mà thôi. Về phần ta, Di Hòa, ngươi biết đó, Mộ Dung Tả Ý đối với ta mà nói, so với Xích vân cung còn quan trọng hơn.”
“Thế nhưng, Mộ Dung công tử hắn…chưa chắc… chưa chắc sẽ yêu người. Thiếu chủ, người không thể hy sinh vì một kết quả như vậy a…” Di Hòa cấp thiết nói, quên cả phải kiêng dè tâm tình Tư Diệc Hành, nhịn không được thốt ra.
Tư Diệc Hành cười nhẹ, tự nhiên thấy chắn chắn sẽ nhận được ái tình của Mộ Dung Tả Ý. Thực ra hắn nguyện nỗ lực tất cả các khả năng, cam tâm đem mọi thứ của mình ra cược, để đổi lấy thực tâm của Mộ Dung Tả Ý. Tương lại mặc kệ kết quả ra sao, chí ít hắn đã dốc toàn lực, sẽ không bởi vậy mà hối hận.
“Chuyện này giao cho ngươi đi làm, đừng cho hắn biết.” Tư Diệc Hành phân phó.
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Di Hòa chậm rãi đứng lên. Hắn biết rõ Tư Diệc Hành đã quyết thì không cách nào thay đổi, chỉ có thể theo lời mà làm.
Đối với Mộ Dung Tả Ý, Di Hòa không rõ có tâm tình gì, có lẽ là oán giận — Xích vân cung là nơi như nhà của hắn, hôm nay nhưng vì người này mà tiêu tan…. Thế nhưng lớn hơn chính là mơ hồ ái mộ. Có thể được một người như vậy yêu, là chuyện khó cầu tới cỡ nào, không biết trong tương lai có người nào sẽ yêu hắn được bằng một phần mười Tư Diệc Hành yêu Mộ Dung Tả Ý…
Ở lại Xích Vân cũng đã gần tháng, thương thế của Tư Diệc hành hình như vẫn không khởi sắc. Mộ Dung Tả Ý cau mày, tuy rằng cầm sách trong tay nhưng tinh thần thì phiêu đãng, căn bản không có chút sự chú ý nào trên quyển sách.
Vết thương của Tư Diệc Hành thật lâu khỏi, người trong Xích vân cung gần đây hình như cũng có vẻ hoảng sợ. Mộ Dung Tả Ý không muốn can thiệp việc tư của người khác, vậy nên cũng chưa từng hỏi qua, có điều bầu không khí bị nhiễm loại phiền nhiễu đó, lại lo lắng cho thân thể Tư Diệc Hành, khiến gần đây hắn càng lúc càng lo nghĩ, không thể bình tĩnh trầm ổn như trước.
Mộ Dung Tả Ý không nhịn được buông sách xuống, đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Nơi hắn ở sát vách với tẩm cư của Tư Diệc Hành, trong viện nho nhỏ đặt vài bồn mê điệp hương, đã trổ nụ đợi nở. Nhìn ra phía xa hơn là vài gốc cây đào hạnh, lúc này, hoa hồng tàn rụng, thanh hạnh nho nhỏ, đã tới lúc cuối xuân lục ám hồng yên.
(tuy gọi là đào hạnh nhưng trong QT lại chú giải “hạnh” là cây mơ, mah search cái chữ tiếng trung nó cũng ra hình quả mơ : )) hoa mơ nở từ tháng 2-3 sau đó là ra trái, lúc này là cuối xuân cho nên hoa mơ đã tàn, “thanh hạnh” là quả mơ còn xanh)
Mộ Dung Tả Ý sực tỉnh, từ lúc gặp Tư Diệc Hành đến bây giờ đã hơn hai tháng. Trong hai tháng ngắn ngủi đó, chuyện xảy ra còn nhiều hơn hai năm, mà hắn, đã không thể quay về với Mộ Dung Tả Ý trước đây được nữa.
Đè nén xuống tâm tư lo lắng, Mộ Dung Tả Ý quay về bàn, vừa cầm lấy quyển sách định xem thì thấy hai người Tùng Kinh và Di Hòa đi vào, thần tình đều nghiêm túc trầm trọng như nhau. Bọn họ đi tới trước mặt Mộ Dung Tả Ý, đột nhiên đồng thời quỳ gối xuống.
Mộ Dung Tả ý kinh ngạc, nhanh chóng đứng lên đỡ lấy bọn họ, nhưng hai người cố ý không dậy.
“Có cái gì các ngươi cứ đứng lên đã có được không? Như vậy khiến ta rất khó xử.” Mộ Dung Tả Ý không biết phải làm sao, đành phải né qua một bên để khỏi phải nhận lễ quỳ của hai người.
“Mộ Dung công tử, cầu ngươi sau này đối đãi thật tốt với thiếu chủ, đừng nên bỏ hắn mà đi. Nếu như hắn có nguy hiểm, ngươi nghìn vạn lần đừng mặc kệ… Thiếu chủ trước đây kết thù kết oán nhiều lắm, sau này không có Xích vân cung, tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm. Hắn lại không muốn chúng ta theo, chúng ta thực sự không yên lòng về hắn…” Trong thanh âm của Di Hòa có chút nghẹn ngào.
“Ân? Không có Xích vân cung là ý gì?” Mộ Dung Tả Ý cực kỳ ngạc nhiên.
Tùng Kinh nói đơn giản về nguyên nhân Tư Diệc Hành giải tán Xích vân cung, lại nói: “Thiếu chủ không cho phép chúng ta nói với ngươi. Hôm nay, người trong cung đã đi gần hết rồi, chỉ còn lại vài người chúng ta thôi. Thiếu chủ phân phó chúng ta đợi hắn ly khai thì đem nơi đây thiêu hủy… Từ nay về sau trên giang hồ sẽ không còn Xích vân cung nữa.”
Tùng Kinh nói khiến Mộ Dung Tả Ý khiếp sợ khôn kể, tâm tình như thủy triều mạnh mẽ cuồn cuộn trào dâng, khiến hắn nhất thời đứng ngây tại chỗ, hoàn toàn mất tự chủ. Tất cả những điều Tư Diệc Hành làm đã vượt qua mức độ có thể duy trì ý nghĩ lãnh tĩnh của Mộ Dung Tả Ý.
Hắn không muốn Tư Diệc Hành vì hắn hi sinh lớn như vậy, không muốn người này vì hắn nỗ lực nhiều tới vậy, hắn không biết phải hưởng ứng như thế nào, lấy gì để báo đáp… Mộ Dung Tả Ý tâm tư rối loạn, thầm nghĩ lập tức phải đi gặp Tư Diệc Hành khuyên can.
“Ta đi tìm hắn.” Thốt ra những lời này xong Mộ Dung Tả Ý chạy ra khỏi cửa.
Nhanh như gió cuốn tới phòng Tư Diệc Hành, Mộ Dung Tả ý chưa từng nghĩ mình cũng có lúc phải cuống lên như thế, xông vào cửa, vừa định mở miệng thì đã sững sờ đứng tại chỗ.
Tư Diệc Hành nửa tựa ở đầu giường, thân trên để hở, vết thương đã khép lại hơn phân nửa, có điều một nửa đó bị chặn ngang bởi một chủy thủ sáng lấp lánh, chủy phong lưu chuyển lạnh lùng quang mang, đang định đâm vào trong vết thương. Mà toàn bộ chủy thủ, lại đang nằm trong tay Tư Diệc Hành.
Tư Diệc Hành đang tự làm mình bị thương, dù ngu ngốc cũng nhìn ra sự thực. Mộ Dung Tả Ý khiếp sợ đứng ngây ra. hắn không thích dò hỏi bí mật của người khác, vậy nên hắn cũng không tùy tiện xông vào nơi Tư Diệc Hành ở, cũng rất ít đi lại trong Xích vân cung. Mỗi lần tới phòng Tư Diệc Hành thì luôn cố gắng chào hỏi trước để bọn họ biết là mình tới. Chỉ có lần này hắn vì chuyện Tư Diệc hành giải tán Xích vân cung mà kinh hãi, mới cứ thế xông vào, lại vừa vặn thấy cảnh Tư Diệc Hành đang tự tổn hại mình.
“Ngươi…” Mộ Dung Tả Ý nhất thời minh bạch vì sao vết thương của Tư Diệc Hành mãi không khỏi.
Bị Mộ Dung Tả Ý đột nhiên xông vào dọa cho sửng sốt, tay Tư Diệc Hành ngừng giữa không trung, nhất thời không biết nên đâm xuống hay thu hồi lại.
Mộ Dung Tả Ý sau một lúc đần mặt ra, lập tức thanh tỉnh lại, tiến tới, đầu tiên là đoạt chủy thủ trong tay Tư Diệc Hành, sau đó không nghĩ ngợi gì cho Tư Diệc Hành một cái tát ngay trên mặt.
Tư Diệc Hành sao lại có thể tổn thương chính thân thể mình? Uổng công hắn ăn không ngon, ngủ không yên, ngày ngày lo lắng thấp thỏm! Mộ Dung Tả Ý đời này chưa từng phẫn nộ như vậy, thân thể hơi run lên. Ngoài phẫn nộ ra chính là sâu đậm thương xót và tức giận. Tính tình hắn nhu hòa trầm tĩnh, bất kể gặp phải chuyện gì, thái độ đều là lãnh tĩnh ôn hòa, đến việc nói lời hung dữ với người khác còn chưa từng có, hắn không rõ mình lúc này phẫn nộ từ đâu mà đến, lại khiến hắn đánh mất sự bình thản ôn nhu từ trước tới nay, càng thật không ngờ mình lại đánh người, hơn nữa lại là một người đang mang trọng thương.
“Ngươi điên rồi!” Mộ Dung Tả Ý mắng. Căm tức nhìn tư Diệc Hành trong nháy mắt gò má đã sưng đỏ lên, trong lòng không hề cảm thấy hối hận hay áy náy về hành vi thô bạo của mình.
“Chỉ cần vết thương của ta không lành, ngươi nhất định sẽ không rời bỏ ta. Ta không muốn ngươi đi, chỉ biết làm như vậy.”
Tư Diệc Hành ủy khuất mà bướng bỉnh nhìn Mộ Dung Tả Ý, rõ ràng không thấy mình có gì sai.
“Ta biết ngươi không thích ta giết người, thế nhưng hiện tại ta làm chính ta bị thương, vậy có liên quan gì?”
Mộ Dung Tả ý đơ ra đứng nhìn Tư Diệc Hành trước mặt, hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân này, nhưng nửa câu cũng không nói ra được.
Đúng, Tư Diệc Hành hỏi không sai. Hắn tự làm mình bị thương, cùng với Mộ Dung Tả Ý có liên quan gì, dựa vào cái gì mà tức giận? Lại vì sao phẫn nộ như thế đau lòng như thế? Còn không khống chế được mà đánh hắn? Bình sinh Mộ Dung Tả Ý đối với chuyện gì cũng lãnh tĩnh ung dung, lần này rốt cục đã biết cái gì là kích động, cái gì là thương tâm, cái gì là vô pháp tự kiềm chế… Mà hết thảy chấn động ngoài ý muốn này đều là do cái nam nhân cố chấp bốc động trước mặt tạo ra.
Tư Diệc Hành nói sai rồi, bất kể hắn làm cái gì, đều có liên quan tới mình. Từ ngày hôm đó, bọn họ đã dính dáng tới nhau vô pháp phân cách. Cho đến lúc này, từng sợi dây nhè nhẹ quấn lấy họ cùng một chỗ. Tư Diệc Hành thương tổn chính hắn, mình sẽ vì thế mà đau lòng, sẽ thương tâm, còn đau đớn hơn chính mình bị thương.
Vì sao không thể rời bỏ người này được?
Vấn đề đã từng trốn tránh bây giờ đáp án rõ ràng trước mặt Mộ Dung Tả Ý. Hắn không cách nào giả vờ cái gì cũng không biết – hắn đã yêu người này rồi.
Đã từng chắc chắn mình sẽ không bao giờ yêu Tư Diệc Hành, thế nhưng lời nói yếu ớt không thể ràng buộc tình cảm thất thường, hắn rốt cục đã bị chìm đắm vào rồi. Hắn đã bại bởi sự si tình bốc đồng, thâm tình bá đạo của Tư Diệc Hành, hắn đã động tâm, đã sinh ý, đã yêu nam nhân dùng mọi phương pháp vì muốn tâm của hắn này.
Mà thôi mà thôi. Mộ Dung Tả Ý nhắm mắt lại. Cứ chấp nhận là như thế đi. Hắn phải thừa nhận rằng, từ lúc gặp phải Tư Diệc Hành trở đi, thì đã thành một người trượt chân bước vào lưới tình của Tư Diệc hành rồi. Sau đó, hết lần này tới lần khác, hắn càng ngày càng bị hãm sâu vào trong tình cảm như triều dâng của nam nhân bướng bỉnh kia. Ngày hôm nay, căn bản là đã bị hãm đủ sâu, không thể tự thoát ra được.
(sao nghe có vẻ bất-đắc-dĩ quá ah!)
Quên đi, thua thì thua. Mộ Dung Tả Ý nhẹ nhàng thở dài.
Bại bởi một người yêu hắn tới vậy, kỳ thực, là một chuyện hạnh phúc.
Kinh Diễm chắc đã sớm biết mình có tình ý với Tư Diệc Hành, cho nên mới ép hỏi thực tâm mình như vậy. Cũng tại hắn ngốc, trước sau không chịu suy nghĩ.
Mộ Dung Tả Ý thương xót nhìn Tư Diệc Hành, có chút áy náy. Nói ra thì kỳ thực lỗi của hắn khá lớn, nếu như hắn không phải cứ trốn tránh cảm tình của mình, mãi không chịu thừa nhận lòng mình, cũng sẽ không bức Tư Diệc Hành tới mức này, khiến người này không tiếc tự mình hại mình để giữ hắn lại…
Cũng không cần phải hỏi hắn vì sao muốn giải tán Xích vân cung nữa, để lưu lại mình, đừng nói là một cái Xích vân cung, Tư Diệc Hành căn bản đến bản thân hắn có lẽ cũng không quan tâm.
Trong đôi mắt đầy vẻ bất đắc dĩ của Mộ Dung Tả Ý lưu chuyển một sự nồng nàn cùng thương tiếc thật sâu đậm. Hắn nhịn không được xoa hai gò má của Tư Diệc hành. Lòng bàn tay cảm nhận được chỗ đó không như những chỗ khác, nóng như lửa, biểu hiện cái tát vừa nãy rất mạnh.
“Có đau không?” Mộ Dung Tả Ý ôn nhu hỏi.
Hắn nhất định rất đau, mình chưa từng tát ai, hơn nữa lại vì quá tức nên quên không khống chế lực đạo.
“Ngươi sao vậy?” Tư Diệc Hành bị thần tình cùng động tác của Mộ Dung Tả Ý mê hoặc, không kìm chế được ngồi dậy, cầm lấy tay hắn.
“Không có gì.” Mộ Dung Tả Ý tiện thể ngồi xuống bên cạnh Tư Diệc Hành, thương tiếc vuốt hai gò má, dịu dàng nói “Sau này đừng tổn thương chính mình nữa, bằng không, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Trong lời nói của Mộ Dung Tả Ý mang một sự ôn nhu kỳ lạ cùng trách cứ, đột nhiên đã động tới ủy khuất vốn bị giấu sâu trong nội tâm Tư Diệc Hành. Hắn cũng không kìm chế được chua xót khổ sở trong lòng nữa, bất thình lình đưa tay ôm lấy vai Mộ Dung Tả Ý, nắm đầu vai, hai hàng thanh lệ chảy xuống không hề báo trước.
Mộ Dung Tả Ý cảm thấy thân thể trong lòng run nhẹ, nhất thời dấy lên thương xót sâu sắc. Hắn thầm nghĩ an ủi sự đau xót của Tư Diệc hành, không suy nghĩ thêm nữa, giơ tay nâng cằm Tư Diệc Hành lên, hôn đôi mắt ướt át đó. Tiếp đó đi dần xuống phía dưới, đầu tiên là hôn lên những giọt nước mắt mặn chát trên gương mặt, cuối cùng, rơi xuống đôi môi vì kinh ngạc mà hé mở, mỏng mà băng lãnh, xoay quanh nhiều lần…
Tư Diệc Hành hoàn toàn không ngờ Mộ Dung Tả Ý lại hôn hắn. Sự kinh ngạc chưa kịp hình thành đã bị nụ hôn dịu dàng xua tan mất. Cảm nhận được đầu lưỡi Mộ Dung Tả Ý thăm dò, Tư Diệc Hành ngoan ngoãn hé môi, vươn đầu lưỡi vụng về đáp lại nụ hôn ôn nhu lại có phần suồng sã kia.
Mộ Dung Tả Ý không bị sự đáp lại trúc trắc của Tư Diệc Hành mê hoặc, hắn nhịn không được cuốn lấy đầu lưỡi ướt át mềm mại, khiến mình cùng người kia dây dưa đùa bỡn.
“Ngươi…” Khó khăn lắm Mộ Dung Tả Ý mới thoáng rời ra khỏi môi hắn, Tư Diệc Hành thở hổn hển, muốn hỏi ra sự bối rối trong lòng. Hắn vừa nói một chữ, đã bị Mộ Dung Tả Ý chặn lại.
“Không phải nói gì hết.” Mộ Dung Tả Ý thấp giọng thì thầm, mê luyến cảm giác ngọt ngào khi hai cái lưỡi dây dưa, hắn cúi đầu lần thứ hai đặt nụ hôn xuống phía dưới.