CHƯƠNG 12
Không giống với lúc nãy, trong nụ hôn ôn nhu lần này có chút cuồng dã ngọt ngào. Tư Diệc hành chưa từng nghĩ hai đôi môi gắn bó có thể mang đến cảm giác ngọt đến thế. Vị ngọt đó khoang miệng nhấm nháp rồi lan ra khắp toàn thân, hóa thành một hồ nhựa mật khiến cả trái tim hắn chìm đắm trong đó, đau thương khổ sở đã trải qua giờ dường như chưa từng tồn tại.
Ngẩng đầu lên, Mộ Dung Tả ý nồng nàn nhìn chăm chú nam nhân trong lòng hai gò má đỏ như lửa, nhãn thần mê loạn. Y phục Tư Diệc Hành khoác đã tuột xuống, nửa thân trên hoàn toàn xích lõa, anh đào đỏ tươi trên da thịt trắng trẻo có vẻ đặc biệt mê người. Mà vết thương hồng nhạt trên ngực phải xem ra truật mục kinh tâm (mắt kinh tâm sợ : |), khiến Mộ Dung thấy thương tiếc cùng đau lòng khôn tả. Hắn nhịn không được cúi đầu xuống liếm nhẹ lên vết thương trên ngực Tư Diệc Hành.
Tư Diệc Hành cúi đầu kêu lên một tiếng sợ hãi, vết thương chưa lành đặc biệt mẫn cảm, môi lưỡi mềm mại của Mộ Dung Tả Ý cũng mang đến cảm giác đau đớn. Thế nhưng, ở giữa đau đớn hòa vào một loại khoái cảm càng lúc càng sâu khiến toàn thân hắn run rẩy.
Khoái cảm chạy khắp toàn thân Tư Diệc Hành, truyền tới hạ thân, khiến bộ vị nam tính giữa hai trân trướng lên đau đớn. Tư Diệc Hành cúi đầu rên rỉ một tiếng, hắn cảm thụ một cách rõ ràng dục vọng nam tính đang cường liệt công khai biểu hiện sự tồn tại của mình. Hắn thấy nóng, cứng lên, kích động… Tư Diệc Hành xấu hổ nhắm mắt lại, không dám đối mặt với Mộ Dung Tả Ý.
Cảm giác được sự xung động của Tư Diệc Hành, Mộ Dung cũng khồng kềm nổi *** khó nhịn. Lúc thừa nhận tình cảm của mình, thân thể cũng tự nhiên khát khao được tiếp xúc với người kia. Hắn muốn nam nhân này ở dưới thân. Sự sung sướng cùng khoái cảm của lần đó hiện lên rõ ràng trong đầu Mộ Dung Tả Ý, khiến hắn kích động không thôi.
Mộ Dung Tả Ý đưa tay cởi y vật ở hạ thân của Tư Diệc Hành ra, Tư Diệc Hành hình như giật mình bắt đầu giãy dụa. Hắn sao có thể để Mộ Dung Tả Ý thấy hạ thể đã cương cứng của mình, vừa nghĩ đã thấy thẹn muốn ngất xỉu đến nơi.
“Ngoan, đừng động đậy.” Mộ Dung Tả Ý ôn nhu dụ dỗ Tư Diệc Hành, cấp tốc loại bỏ y vật còn sót lại trên người hắn, lập tức nhẹ nhàng trở mình bao phủ lên thân thể Tư Diệc Hành, đồng thời cực kỳ cẩn thận tránh đi vết thương của hắn.
Tuy rằng Mộ Dung Tả Ý cùng Tư Diệc Hành đều xa lạ đối với loại chuyện này, thế nhưng dù sao hắn cũng đã xem qua không ít sách ( =)))))) “đông” cung đồ), ít nhất cũng biết trình tự cùng tình huống. Mộ Dung Tả Ý một mặt hôn để giảm bớt sự căng thẳng của Tư Diệc hành, một mặt đưa tay cầm lấy dục vọng của Tư Diệc Hành ma sát qua lại.
“A……..” Tư Diệc hành không kiềm chế được sợ hãi thở gấp, cảm giác sung sướng thoải mái cùng lo lắng từ bộ phận Mộ Dung Tả Ý nắm trong tay truyền tới toàn thân, khiến hắn run run.
Thân thể còn ngây thơ rất nhanh đạt được cao trào ngọt ngào, Tư Diệc Hành kêu khẽ một tiếng, bắn ra dịch thể bạch sắc trong tay Mộ Dung Tả ý. Theo vài giọt cuối cùng tràn ra, thân thể căng cứng của Tư Diệc hành hoàn toàn thả lòng. Sau khi phát tiết hai gò má đỏ bừng, đôi môi đỏ tươi mở hé, còn đang thở dốc, nhãn thần mờ ảo không hề có sự trong trẻo nhưng lạnh lùng như lúc trước, dịu dàng tràn đầy sự đáng yêu mềm mại, thần tình diễm lệ không gì sánh được.
Mộ Dung Tả Ý thấy trong lòng rung động, vốn dục vọng nam tính đã cứng rắn hình như lại cứng thêm vài phần. Hắn miễn cưỡng khống chế lý trí của ban thân, vừa hôn nam nhân ở trong lòng, vừa đưa tay hướng phía sau mông Tư Diệc Hành.
Tìm kiếm cửa vào cái chỗ bí ẩn kia, Mộ Dung Tả Ý nhẹ nhàng lấy tay tách nụ hoa ra, lấy dịch thể trong tay đưa vào. Tư Diệc Hành bị hôn tới choáng váng sung sướng, cảm giác trì trệ căn bản không phản ứng lại kịp cử động của Mộ Dung Tả Ý, thân thể vừa qua cao trào cũng vô lực chống lại sự xâm phạm bên ngoài, để cho ngón tay Mộ Dung Tả Ý dễ dàng tiến vào dò xét trong hoa huyệt, qua lại trừu động.
“Có đau không?” Trong thanh âm khàn khàn của Mộ Dung Tả Ý đầy áp lực trước xung động ***. Tư Diệc Hành mờ mịt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại câu hỏi của Mộ Dung Tả Ý, gương mặt như hỏa nhiệt nhất thời nóng tới độ sắp bốc cháy.
Nhắm mắt lại, Tư Diệc Hành mới có dũng khí lắc đầu, đồng thời nỗ lực thả lỏng thân thể. Tuy rằng ký ức của lần kia chỉ có thống khổ, có điều dù là thống khổ, hắn cũng muốn cùng kết hợp với Mộ Dung Tả Ý.
Nhẹ nhàng nâng hai chân của Tư Diệc Hành lên, Mộ Dung Tả Ý cẩn thận đem dục vọng của mình tại giữa nụ hoa đang khép mở, sau đó đưa tay che lại vết thương trước ngực Tư Diệc Hành, lúc này mới dùng sức đẩy vào. Nụ hoa chậm rãi tách ra, nhu thuận tiếp nhận dục vọng của Mộ Dung Tả Ý.
Hoa huyệt mềm mại, ướt át, nóng bức mà chặt chẽ như trong trí nhớ, nội bích trơn mềm bao vây, quấn lấy hắn, tiến tới một phân là một phân khoái cảm. Mộ Dung Tả Ý một mặt nỗ lực chế trụ khát vọng muốn trường khu trực nhập (tiến quân thần tốc : )) ), thong thả mà mạnh mẽ từng bước tiến nhập, một mặt cẩn thận quan sát biểu cảm của Tư Diệc Hành, không muốn hắn có một chút khó chịu nào.
Lần trước mập hợp thô bạo mà giản đơn, căn bản chỉ có thể gọi là cường bạo. Tuy rằng cũng không thể trách mình, thế nhưng Mộ Dung Tả Ý vẫn để tâm. Tư Diệc Hành tuy là cam tâm tình nguyện cho hắn ôm, nhưng đối với nam nhân ở địa vị cao mà nói, lại giống phụ nữ bị một nam nhân khác tiến nhập trong lòng hẳn là rất thống khổ. Hắn vô pháp thuyết phục đem bản thân cho Tư Diệc Hành ôm, thế nhưng có thể nào để Tư Diệc Hành lại thấy đau đớn?
“A… không muốn… đừng…. đừng chạm vào chỗ đó…” Tư Diệc Hành đột nhiên run rẩy động đậy, dục vọng đã mềm rũ phía trước phút chốc lại dựng lên, lần thứ hai đứng thẳng ở trên bụng.
“Ừm… được, bây giờ không chạm.”
Mộ Dung Tả Ý thay đổi tư thế kết hợp của hai người, đem Tư Diệc Hành đẩy sang nằm nghiêng, kéo cao một chân hắn gập lại, chính mình thì nửa cúi ở phía sau Tư Diệc Hành.
“Đừng…” Tư Diệc Hành giãy dụa cự tuyệt, tư thế như vậy khiến hắn có cảm giác thật là *** đãng
“Như vậy mới không dễ dàng đụng tới miệng vết thương của ngươi, ta sợ một lúc nữa ta xung động lên sẽ đè vào ngươi… Nghe lời, nhắm mắt lại, coi như ngươi đang nằm trên giường có được không?” Thấp giọng dỗ dành, Mộ Dung Tả Ý đỡ lấy eo Tư Diệc Hành, bắt đầu nhẹ nhàng trừu động.
“Ưm…” Tư Diệc Hành cắn môi, nỗ lực kiềm chế, sâu trong yết hầu tràn ra tiếng rên rỉ.
Theo sự trừu động của Mộ Dung Tả Ý, nội bích bị ma sát càng lúc càng ngứa, trừu động nhẹ nhàng dần không đủ thỏa mãn, mà trong chỗ sâu nhất của thân thể càng có cảm giác trống rỗng khó nói, thậm chí như khát vọng bị thứ cứng rắn nóng rực kia lấp đầy cùng xâm phạm.
“Tả Ý… Tả Ý…” Tư Diệc Hành càng lúc càng nôn nóng, hắn thì thào gọi tên Mộ Dung Tả Ý, một mặt giãy dụa thân thể, ngênh hợp sự trừu động của Mộ Dung Tả Ý.
“Làm sao vậy?” Mộ Dung Tả Ý tiến đến bên tai Tư Diệc Hành, xấu xa hỏi.
Hắn biết rõ người kia muốn gì, vì sao lại phải bức bách người ta nói ra điều xấu hổ này? Trong ánh mắt Tư Diệc Hành lộ ra sát khí, nhưng bị lửa dục áp bức lập tức khuất phục.
“Mạnh một chút… Vào sâu bên trong, chỗ đó ngứa quá…”
Mộ Dung Tả ý như thể xin lỗi liếm liếm vành tai Tư Diệc Hành, rốt cục yên tâm phóng túng dục vọng của mình, mãnh liệt lay động thân thể.
Ma sát sinh ra khoái cảm cường liệt như vậy, mà nhị tâm chỗ sâu nhất non mềm tới khó tin, thật là nhu nhuận, mỗi lần đụng mạnh vào nơi đó, đều có cảm giác bị hút vào. Mộ Dung Tả Ý cắn răng, thân thể Tư Diệc Hành mê hoặc hắn, khiến hắn hoàn toàn không thể khống chế sự cuồng dã cùng xung động của bản thân được nữa.
Máu khắp cơ thể Tư Diệc Hành lưu động cấp tốc, khoái cảm tuyệt đỉnh như sóng triều trùng kích hắn, khiến hắn không còn sức suy nghĩ, chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả. Hắn nắm chặt vai Mộ Dung Tả Ý, thân thể căng ra đã không bị khống chế nữa mà tùy ý để cho *** chi phối.
Nhắm mạnh vào bên trong một lần, Mộ Dung Tả ý ở chỗ sâu nhất của thân thể Tư Diệc Hành bắn ra toàn bộ nhiệt tình, còn Tư Diệc Hành cũng đồng thời kinh loan, lần thứ hai đạt được cao trào.
Khí lực như bị lấy hết, Tư Diệc Hành yếu ớt nằm trên giường, ngón tay không thể động đậy chút nào, ký ức về lần trước cũng không có khoái cảm cuộn trào mãnh liệt cùng sự vui thích khiến hắn không thể tự kiềm chế như thế, càng không có trùng kích chấn động cuồng loạn mê ly như vậy…
Nhẹ nhàng rời khỏi thân thể Tư Diệc Hành, Mộ Dung Tả Ý ôn nhu kéo hắn vào lòng, một tay vòng qua lưng hắn, tay kia dịu dàng mơn trớn tấm lưng trần của Tư Diệc Hành.
Tư Diệc Hành đặt đầu gối lên hõm vai của Mộ Dung Tả ý, nhắm mắt lại, hắn cực kỳ yêu thích được Mộ Dung Tả Ý vuốt ve như vậy, càng phi thường thích cảm giác an tâm.
Mộ Dung Tả ý ôm hắn, lúc này đây, không có bức bách, mà là Mộ Dung Tả Ý chủ động.
“Ngươi…” Tư Diệc Hành muốn hỏi Mộ Dung Tả Ý vì sao lại ôm mình, rồi lại khiếp đảm không dám mở miệng. Vạn nhất… vạn nhất Mộ Dung Tả Ý chỉ là nhất thời ý loạn tình mê thì sao…
“Ta thích ngươi.” Biết vì sao Tư Diệc Hành do dự, Mộ Dung Tả Ý nắm thật chặt cánh tay, chân thành trả lời.
“Thật vậy sao?” Như thể đang trong mơ, Tư Diệc Hành nhịn không được nhéo chính cánh tay một cái, tiếp theo kêu ‘Ôi’ lên một tiếng.
Mộ Dung Tả Ý vừa tức vừa buồn cười, nhanh chóng kéo tay hắn lại xoa xoa.
“Nếu như không phải đã xác định là yêu ngươi, ta tuyệt đối sẽ không ôm ngươi.” Ngưng mắt nhìn dung nhan tú lệ trong lòng, Mộ Dung Tả Ý dịu dàng nói “Ngươi đồ ngốc này, tính tình ta tuy rằng nhu hòa, nhưng cũng có nguyên tắc của bản thân.”
Nhìn Tư Diệc Hành biểu tình kinh ngạc mừng như điên, Mộ Dung Tả Ý cười khẽ, bởi vì thấy Tư Diệc Hành vui mừng trong lòng hắn cũng tràn đầy vui sướng. Hắn chưa bao giờ biết tâm tình của người khác lại có thể ảnh hưởng tới hắn như vậy, càng không biết, hóa ra có một người, khi người đó hạnh phúc cũng có thể khiến hắn hạnh phúc.
Tư Diệc Hành nở nụ cười, hơi động hạ thân, nhưng bởi vì cảm giác kỳ dị dưới hạ thân mà ngượng ngùng đỏ mặt.
“Đau không?” Mộ Dung Tả Ý cực thích cái biểu tình ngượng ngùng của hắn, nhịn không được kề sát vào hôn mấy cái rồi mới thấp giọng hỏi.
“…” Tư Diệc Hành căn bản không mở miệng trả lời cái vấn đề lộ ra suồng sã tình sắc này, giận dữ lườm Mộ Dung Tả Ý, sau đó dúi đầu vào trong ngực hắn.
“Thật muốn vĩnh viễn cùng ngươi lưu lại nơi này…” Sau một lúc lâu, Tư Diệc Hành cọ nhẹ vào ***g ngực ấm áp của Mộ Dung Tả ý, thì thào nói.
“Thế nhưng, ta vẫn phải về…”
Cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng đột nhiên cứng ngắc lên, Mộ Dung Tả Ý hôn nhẹ Tư Diệc Hành, nói tiếp “Tháng sau Kinh Diễm phải thành thân, ta không thể không về, dù sao ngươi cũng đã giải tán Xích vân cung, ta cũng lo lắng cho thương thế của ngươi, ngươi dứt khoát đi cùng ta có được không?”
“Thật sao?” Tư Diệc Hành chợt kinh chợt hỉ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Tả ý. Mộ Dung Tả Ý đồng ý dẫn hắn về nhà, để cho hắn gặp người nhà của Mộ Dung Tả Ý, có phải là biểu hiện nguyện suốt đời ở bên hắn?
“Đương nhiên là thật.”
Mộ Dung Tả Ý mỉm cười bóp bóp mũi Tư Diệc Hành, nói lời khẳng định. Nếu hắn đã xác định được tâm tình mình, đương nhiên muốn dẫn Tư Diệc Hành về gặp cha nương hắn. Hơn nữa, hắn cũng không muốn xa Tư Diệc Hành, hắn yêu người này, đương nhiên muốn cùng người này thiên trường địa cửu, sớm tối bên nhau. (thiên trường địa cửu là lâu dài như trời đất)
Tuy rằng trước đây hắn mơ hồ về cảm tình của mình có phải ái tình hay không, vẫn hoang mang không biết có nên tiếp thu phần tình cảm này không… Thế nhưng một khi quyết định tiếp nhận tình cảm của Tư Diệc Hành, Mộ Dung Tả Ý lập tức khôi phục sự lãnh tĩnh anh minh, không chỉ không tiếp tục do dự về tình cảm giữa hai người nữa, cũng dự định hết bọn họ trong tương lai làm gì.