CHƯƠNG 13
Thanh thạch tiểu đạo quanh co khúc khuỷu, dẫn thẳng tới trước đại môn của một trang viện rộng lớn. Bên cạnh là vài tán liễu rủ, những cành cây thật dài khẽ đong đưa trong gió nhẹ, thướt tha không nói nên lời. Cửa lớn sơn đen, bên trên treo một tấm biển tứ giác dài, mặt trên là bốn chữ lớn mạ vàng: Mộ Dung sơn trang.
Lúc này, cửa lớn mở rộng, phía trước không thấy một người trông cửa nào.
Đứng ở trước đại môn, Tư Diệc Hành dừng bước, nhịn không được cầm lấy bàn tay Mộ Dung Tả Ý “Cha nương ngươi có khi nào sẽ giận dữ với ngươi không? Ngươi có muốn nói trước với họ một tiếng không, tránh khỏi… tránh khỏi đột nhiên làm họ kích động?” Tư Diệc Hành không thể không lo. Hắn không chỉ là tà ma trong mắt nhân sĩ chính phái, lại còn là một nam nhân, phụ mẫu của Mộ Dung Tả Ý thực sự sẽ tiếp nhận bọn họ sao?
“Ngươi yên tâm, giờ chắc Kinh Diễm cũng đã về nhà, hẳn là đem tất cả mọi chuyện nói cho cha nương rồi. Cha nương ta chắc chắn sẽ không phản đối chúng ta đâu. Gia đình ta là như vậy, chuyện cá nhân thì tự mỗi người quyết định, ngươi đừng nghĩ hôn sự của Kinh Diễm là theo lệnh của phụ mẫu, kỳ thực nếu hắn không muốn thì tuyệt đối không ai ép được, ngươi không cần phải lo gì hết.”
“Hơn nữa, nàng dâu xấu xí mới sợ gặp cha mẹ chồng, ngươi đẹp như thế, không cần sợ.” Mộ Dung Tả Ý trêu đùa, nhéo nhéo chóp mũi Tư Diệc Hành.
Gạt tay Mộ Dung Tả ý ra, Tư Diệc Hành lườm hắn một cái. Từ lúc xác định tình cảm xong, vẻ ôn hòa ưu nhã của Mộ Dung Tả Ý như bị cất đi còn cá tính ranh mãnh liên tục xông ra. Lúc nào nói chuyện, luôn là coi hắn như tiểu hài tử, không phải xoa đầu bóp mũi hắn, thì cũng là đem hắn ôm vào lòng hôn mấy cái…
Tuy rằng Tư Diệc Hành cũng rất thích âu yếm vô cùng thân thiết như thế, thế nhưng có đôi khi ngẫm lại tâm tình lại rất phiền muộn, thực sự nghĩ mình thành món đồ chơi to đùng của Mộ Dung Tả Ý.
Quay đầu lại nhìn cửa lớn một chút, Tư Diệc Hành không kiềm chế được lo lắng mơ hồ. Mộ Dung Tả Ý đối với phụ mẫu hắn phi thường tôn kính, vạn nhất bọn họ không thể tiếp thu, Mộ Dung Tả Ý thực sự sẽ vì hắn mà bỏ người nhà chứ?
Nhìn Tư Diệc Hành không che dấu được sầu lo, Mộ Dung Tả Ý cười cười, biết hiện tại mình có giải thích thế nào cũng không thể khiến Tư Diệc Hành an tâm. Hắn chỉ đơn giản là kéo tay Tư Diệc Hành đi vào.
Vừa vào cửa, trước mắt một mảnh trống trải, đình viện cao rộng, hoa mộc thưa thớt. Vài nha hoàn và phó dịch thấy dáng vẻ thân thiết của Mộ Dung Tả Ý với Tư Diệc Hành, cũng không hề kinh ngạc, chỉ là vui mừng mà cung kích hướng Mộ Dung Tả Ý chào hỏi.
“Nhị thiếu gia người đã về, thân thể có khỏe không?”
“Hôm qua phu nhân còn nói nhị thiếu gia cũng sắp về tới rồi, quả nhiên là ngày hôm nay về.”
“Lão gia và phu nhân đang ở thiên thính cùng đại thiếu gia nói chuyện, nhị thiếu gia người mau tới đó.”
Mộ Dung Tả ý mỉm cười với từng người, mang theo Tư Diệc Hành đi tới phòng khách đối diện đại môn, đi vào cửa tròn bên trái. Sau cửa là một loạt chuyên phòng màu xanh, ở giữa có một cái cửa mở rộng, thỉnh thoảng từ bên trong truyền ra tiếng cười.
Mộ Dung Tả Ý kéo Tư Diệc Hành đi thẳng vào. Trong phòng bố trí tùy ý mà thoải mái, kỷ trương tú đôn (ghế đôn lùn lùn ý) đặt tùy ý hai bên ải kỷ (bàn trà), trên ải kỷ đặt vài đĩa hoa quả và mứt, lúc này, ba người đang nhàn tản vừa uống trà vừa tán gẫu.
Trong ba người, Tư Diệc Hành chỉ nhận ra Mộ Dung Kinh DIễm, hai người khác là một nam một nữ, nam tử tuy niên kỷ không còn trẻ, nhưng dung nhan vẫn cực kỳ tuấn lãng, giữa lông mày cực kỳ giống Mộ Dung Tả Ý. Tuy rằng ngồi, thế nhưng có thể thấy hắn mà đứng lên nhất định cực kỳ hiên ngang. Nữ tử thì phong tư yểu điệu, dung nhan mỹ lệ, tuy rằng khóe mắt có nếp nhăn tinh tế, nhưng khiến bà tràn đầy vận vị của người trưởng thành, càng thêm thanh diễm động nhân.
Hai người kia hẳn là phụ thân Mộ Dung Lãng cùng mẫu thân Bạch Thủy Vân của Mộ Dung Tả Ý. Tư Diệc Hành thầm nghĩ.
“Thế nào? Con thắng nhỉ?” Mộ Dung Kinh Diễm vừa thấy Mộ Dung Tả Ý cùng Tư Diệc Hành đi vào, nhảy dựng lên, cười hì hì chỉ vào mỹ phu nhân bên cạnh bọn họ.
“Con đã nói Tả Ý nhất định sẽ đưa người về. Ha ha, cái gì mà hiểu con không ai bằng cha, lúc này phải gọi là hiểu đệ không ai bằng huynh.”
“Cha, nương…” Mộ Dung Tả Ý nắm tay Tư Diệc Hành kéo tới trước mặt cặp nam nữ kia, cười gọi một tiếng, lại nghiêng đầu nói với Tư Diệc Hành “Nào, chào cha ta nương ta đi.”
“Mộ Dung bá phụ, Mộ Dung bá mẫu.”
Tư Diệc Hành cúi đầu gọi một tiếng, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh. Hắn khiến cho Mộ Dung thế gia gặp phải phiền phức lớn như vậy, còn quyến rũ nhi tử nhà người ta, không biết phụ mẫu Mộ Dung Tả Ý sẽ đối đãi với mình thế nào, mắng mình là hồ ly tinh, hay căn bản không thèm nhìn mình?
“Mau ngồi xuống đi, nghe Kinh Diễm nói ngươi cùng Tả Ý về, ta vẫn trông mong đó. Được rồi, đi đường lâu như vậy, có khát hay không? Đói bụng không? Tiểu Tầm, còn không mau dâng trà, nhân tiện phân nhà bếp làm hai chén canh ngân nhĩ đem lên.” Bạch Thủy Vân vẻ tươi cười dễ gần bắt chuyện với Tư Diệc Hành, thanh âm ôn nhu tràn đầy tình thương của mẹ. Tư Diệc Hành trong lòng ấm áp, hắn chưa từng biết sự thương yêu thân thiết của mẫu thân, nghe thanh âm ôn nhu từ ái của Bạch Thủy Vân, nhịn không được nhất thời dấy lên tình cảm gần gũi với Bạch Thủy Vân. Bạch Thủy Vân vừa nói chuyện lại dịu dàng đứng dậy, đi tới trước mặt Tư Diệc Hành, cầm lấy tay hắn, tinh tế quan sát “Thật là một hài tử xinh đẹp. Kinh Diễm, ngày hôm nay xem ra đã có người đem con ra so cũng không bằng, xem con còn cả ngày nói mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hay không.” (= ))))))))))) ) Bạch Thủy Vân một mặt tán thường, một mặt cười nói với Mộ Dung Kinh Diễm đứng bên.
“Mẫu thân năm đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, con là con của người,đương nhiên cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà. Hắn tuy rằng đẹp, thế nhưng dáng vẻ luôn lạnh như băng, đâu có đáng yêu dễ gần như con?” Mộ Dung Kinh Diễm cười hi hi trả lời.
“Quên đi, với cái tính đáng ghét thích gây sự của con còn khả ái cái gì. Con xem hài tử nhà người ta, nhìn là biết vừa thành thật vừa ngoan lại đáng yêu…”
“Nương cứ nói thẳng đi, hắn nhìn là biết khi dễ được lừa được, cho nên mới khả ái…. không giống như con của nương, căn bản là lừa không được, người lại nghĩ con không đáng yêu.” Mộ Dung Kinh Diễm đi tới phía sau mẫu thân, đưa tay vòng qua thắt lưng bà, đem đầu đặt trên vai cười mỉm.
“Lớn như vậy, chỉ biết làm nũng, đâu có dáng vẻ của một ca ca, sao không biết học chút sự chững chạc của Tả Ý…” Bạch Thủy Vân quở mắng nhi tử, nhưng trong giọng lại tràn đầy nuông chiều.
Mộ Dung Kinh Diễm le lười, quay sang làm mặt quỷ với Tư Diệc hành, lập tức buông Bạch Thủy Vân ra, ngồi xuống cạnh Mộ Dung Tả Ý cười hỏi “Sao giờ ngươi mới về?”
“Để không làm lỡ đại lễ của ngươi, sao dám chậm? Đúng rồi, ngươi đem ta ra đánh cuộc cái gì vậy?” Mộ Dung Tả Ý mỉm cười hỏi hắn.
“Ta nói với cha nương, ngươi nhất định sẽ mang Tư Diệc Hành về. Kết quả cha nói chưa chắc, cha nói tính tình ngươi kỳ thực ngang ngược kỳ quặc, sẽ không nhanh như vậy… Thế nên ta đánh cược với ông, kết quả quả nhiên là ta thắng.” Vẻ mặt Mộ Dung Kinh Diễm đầy đắc ý.
“Nương, vậy người cược ở bên nào?” Mộ Dung Tả Ý cười mỉm hỏi Bạch Thủy Vân.
“Ta đương nhiên là đứng về phía Kinh Diễm, từ nhỏ đến lớn cha con có bao giờ thắng cược đâu?” Bạch Thủy Vân liếc ông chồng một cái, chế nhạo nói.
Mộ Dung Lãng nghe thê tử nói, không chút nào phật lòng, ngược lại cười ha ha lên. Vừa cười, ông vừa vẫy tay với Tư Diệc Hành, ý bảo hắn đi tới trước mặt mình. Tư Diệc Hành đi tới phía trước Mộ Dung Lãng, Mộ Dung Lãng đưa một tay ra, ngón tay đã khoát lên cổ tay hắn. Chỉ chốc lát, đã thu hồi tay lại, cười nói “Nghe Kinh Diễm nói ngươi bị thương, có điều xem mạch tượng thì hẳn là gần như bình thường rồi, như vậy ta cũng yên tâm.”
“Đúng rồi, ta nghe nói ngươi đã giải tán Xích vân cung?” Mộ Dung Lãng lại hỏi.
Tư Diệc Hành gật đầu.
“Tâm ý của ngươi ta minh bạch, cũng rất vui. Ngươi trước đây giết chóc quá nhiều, có điều không phải tất cả đều là lỗi của ngươi, giang hồ thị phi, căn bản không có đạo lý hắc bạch. Sau này có Tả Ý ở bên ngươi, ta rất yên tâm. Tả Ý hài tử này rất chung tình, không giống ca ca nó… Có điều tuy tính tình nó ôn nhu, đôi khi cũng cố chấp, nếu nó khi dễ ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết, người cha này vẫn quản được nhi tử của mình.”
Mộ Dung Lãng thái độ hiền hòa, ngữ khí thân thiết, một chút không phù hợp thân phận phụ thân cũng không có, nói chuyện với Tư Diệc Hành dường như là nói chuyện phiếm với hảo hữu.
“Cha, con là loại người hay khi dễ người khác sao?” Mộ Dung Tả Ý không nhịn được kháng nghị.
“Được được được, nếu hắn khi dễ ngươi, ngươi đi nói cho ta biết, ta cho ngươi mượn vai khóc sau đó ra mặt hộ ngươi có được không?” Mộ Dung Kinh Diễm tiến tới gần, nháy mắt cười nói.
“Người thích khóc là ngươi thì có.” Mộ Dung Tả Ý giơ đầu ngón tay gõ vào trán Mộ Dung Kinh Diễm.
“Ta nghe nói có rất nhiều người bởi vì ta mà tới tìm Mộ Dung gia gây phiền phức, nếu bọn họ trở lại, ta…” Mi tiêm hơi dựng lên, giữa trán Tư Diệc Hành xẹt qua chút sát khí.
“Mộ Dung gia không sợ nhất chính là người khác tìm tới gây phiền toái.”
Mộ Dung Lãng cười ầm lên, thần thái cực kỳ tiêu sái dũng cảm. Cười xong, ông vỗ vỗ vai Tư Diệc Hành, lại còn lén lút nháy nháy mắt, nói tiếp “Hơn nữa hôm nay có ngươi ở đây, có muốn đánh thật, chỉ sợ một mình ngươi cũng đủ đem bọn họ dọa cho chạy mất.” Tư Diệc Hành không nhịn được cười theo. Lo lắng của hắn rốt cuộc biết mất hết, phụ mẫu của Mộ Dung Tả Ý hóa ra là lại là người suy nghĩ thoáng mà từ ái như thế, thảo nào có được một nhi tử ôn nhu như Mộ Dung Tả Ý.