Vị tiểu thư nọ mặt đỏ tía tai, biết Hàn Giai Tuệ nói vậy là cố ý mỉa mai mình.
“Này, các cô trước khi gói hàng phải kiểm tra xem thẻ ngân hàng kia của cô ta có đủ tiền không chứ, nhỡ đâu đó chỉ là một chiếc thẻ rỗng thì sao. Nhìn cô ta cũng đâu phải loại người giàu có gì, sao có thể một lần chi ra số tiền lớn như vậy chứ”
Cô ta không bỏ qua cơ hội cuối cùng để công kích Hàn Giai Tuệ. Trái với dáng vẻ hậm hực như muốn phát điên của cô ta, Hàn Giai Tuệ chỉ dửng dưng đứng đó nghịch điện thoại.
Một lát sau, nhân viên lịch sự đưa lại thẻ cho cô
“Đã thanh toán thành công, cảm ơn quý khách”
Câu nói của nhân viên, như một gáo nước lạnh, gột trôi hết mặt mũi của cô tiểu thư ngạo mạn. Hàn Giai Tuệ cất thẻ vào túi xách, quay lại đã không thấy cô ta đâu nữa.
Đúng là tự mình lấy bùn bôi lên mặt.
*************************
Sáng thứ hai đầu tuần, Hàn Giai Tuệ mang theo tâm trạng phấn chấn đến Phong thị. Khi nào dự án này còn chưa kết thúc thì khi đó nhóm của cô vẫn phải đến đây làm việc. Vừa ngồi vào bàn làm việc, Trưởng nhóm đã đưa đến cho cô một tập phác thảo
“Giai Tuệ, cái này cần xin ý kiến của Tổng giám đốc Phong thị gấp. Em mang lên phòng tiếp khách nhé. Phong tổng đang ở đó”
Cô sao? Tại sao không phải là người khác chứ?
Hàn Giai Tuệ nhìn xung quanh, mọi người đều đang bận công việc của riêng mình.
“Cái này, mọi khi vẫn là do Trợ lý Lục thông qua là được mà”
“Trợ lý Lục nói bây giờ phải xin ý kiến của Tổng giám đốc, anh ấy không đủ thẩm quyền kiểm duyệt nữa”
Xem ra, cô không thể thoái thác, đành cầm tập tài liệu đứng dậy đi lên phòng tiếp khách. Ông trời đúng là biết cách trêu ngươi, mọi sắp đặt đều cố ý hành hạ trái tim non nớt này.
Cửa phòng không đóng, cho nên Hàn Giai Tuệ cứ thế mà tiến vào. Nhưng người đứng trong phòng khiến cô giật mình mà đứng sững lại trước cửa. Là vợ sắp cưới của Phong Thừa Vũ, trên tay cô ta là một chiếc cà vạt, kiểu dáng quen thuộc thường thấy, chẳng có gì là đặc biệt cả.
Nhưng mà, hai người bọn họ đang ở trong phòng, sự xuất hiện của cô có vẻ như không đúng lắm.
“Xin lỗi đã làm phiền, nếu Phong tổng đang bận thì lát nữa tôi sẽ mang bản phối lên cho anh sau”
Nói rồi, Hàn Giai Tuệ nhanh chóng xoay người quay đi, cô không muốn làm bóng đèn công suất lớn, càng không muốn chứng kiến người đàn ông cô từng rung động thân mật với người phụ nữ khác ngay trước mặt mình.
Nhưng mà, cô chưa kịp bước đi thì đã bị một giọng nói uy dũng gọi lại
“Mang sang phòng làm việc cho tôi”
Hàn Giai Tuệ nghe xong, liền bước về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc. Cô tiến về phía bàn làm việc, đặt tập tài liệu xuống bàn rồi định quay về phòng tiếp tục làm việc. Tổng giám đốc còn đang bận thân mật cùng vợ sắp cưới, thời gian đâu mà duyệt tài liệu cho cô ngay chứ.
Thế nhưng không biết từ bao giờ người đàn ông uy dũng đã tiến đến, thoải mái ngồi vào chiếc ghế da to lớn trước bàn làm việc. Thấy cô định quay đi, liền hỏi
“Không phải là bản phối cần duyệt gấp à?”
Hàn Giai Tuệ không nói không rằng, đứng ngay ngắn trước bàn làm việc. Ánh mắt lơ đễnh, tránh nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.
Nghĩ đến hôm qua, cô đã mua hết chỗ cà vạt ở cửa hàng để trừng phạt vợ sắp cưới của Phong tổng, làm cho cô ta mất hết thể diện, không còn chút mặt mũi nào, chỉ biết tức giận rời đi. Cô không nhịn được, khóe môi vẽ lên một nụ cười.
“Em cười gì?”
Hàn Giai Tuệ giật mình, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc.
“Không có gì”
Lâu lắm rồi, từ ngày gặp lại cô ở Lục thành, hôm nay anh mới lại được nhìn thấy nụ cười tươi tắn ấy nở trên đôi môi anh đào xinh đẹp của cô. Ánh mắt anh vì thế mà cũng dịu đi vài phần. Điều anh mong đợi nhất, chính là được nhìn thấy cô luôn luôn vui vẻ như thế, chứ không phải cả ngày trưng ra vẻ lạnh nhạt, tuyệt đối giữ khoảng cách với anh như vậy.
Nếu cô thực sự không có chút rung động nào với anh, không có chút tình cảm nào dành cho anh. Vậy tại sao lại tặng vòng tay cho anh, tại sao vẫn chủ động hôn anh?
Anh nghĩ mãi vẫn không tìm được lý do nào khiến cô phải nhất định tuyệt tình như thế. Trước sau anh vẫn một lòng một dạ với cô mà.
Phong Thừa Vũ tùy tiện xắn tay áo sơ mi lên cao hơn một chút, cố ý để lộ chiếc đồng hồ Patek Phillipe sang trọng cùng chiếc vòng tay thủ công có đính viên đá Black Tourmaline đen óng. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào, viên đá khúc xạ trở nên lấp lánh kỳ ảo. Cổ tay của anh khỏe khoắn, nước da không trắng quá cũng không sạm màu, rất hợp với hai món phụ kiện này. Tạo hóa thật quá ưu ái cho người đàn ông này, mặt đẹp, tay cũng đẹp không kém.
Hàn Giai Tuệ quay mặt đi, vờ như không nhìn thấy gì. Không ngờ anh vẫn còn đeo nó, không sợ cô gái kia sẽ ghen sao? Quà đã tặng, cô cũng không thể đòi lại. Chỉ đành coi như cô đã quên hết mọi chuyện rồi.
Nhưng mọi biểu hiện xuất hiện trên mặt cô, đều được anh thu vào tầm mắt. Rõ ràng, khi nhìn thấy chiếc vòng trên tay anh, ánh mắt cô đã lộ rõ vẻ không vui. Dù cô nhanh chóng che giấu, nhưng anh đã kịp thấy hết rồi.