Cuối tuần, Hàn Giai Tuệ đến trung tâm thương mại mua sắm. Hai hôm nữa là sinh nhật Giáo sư Johnny, năm nào cô cũng dốc tâm chuẩn bị cho thầy giáo của mình một món quà đặc biệt. Giáo sư Johnny là người cầu toàn và có phần khó tính, không phải món quà nào ông cũng nhận, cũng giống như không phải học trò nào ông cũng dạy. Học sinh của giáo sư sau khi tốt nghiệp đều trở thành những kiến trúc sư tài giỏi, đạt được nhiều thành tựu nổi bật trong ngành. Cho nên rất nhiều người muốn bái sư. Tuy nhiên, ông nhận không nhiều học trò, học trò thân thiết lại càng hiếm. Được trở thành một học sinh của ông, lại là một học trò cưng được giáo sư yêu quý, với Giai Tuệ, vốn là vì may mắn nhiều hơn là tài năng.
Năm ấy, Hàn Giai Tuệ vì vô tình đến dự một triển lãm kiến trúc. Khi đó, cô rất thích một bản thiết kế có tên là “For you”, là một bản thiết kế theo lối Indochine, lấy ý tưởng từ tình yêu vượt định kiến của cố nhạc sỹ Vạn Đại (*) cùng phu nhân của ông. Một người đàn ông ngoại quốc lúc đó đã đứng đằng sau cô, thấy cô rất chăm chú nhìn bức vẽ này liền cùng cô mạn đàm về bản thiết kế độc đáo này. Hàn Giai Tuệ tự tin dùng tiếng Pháp trao đổi ý kiến của mình một cách nhẹ nhàng và thoải mái. Cuối cùng, cô thành công trở thành học trò của vị giáo sư nổi tiếng người Pháp.
Hàn Giai Tuệ bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp mang thương hiệu nước ngoài. Cô nghe nói, nhãn hàng này có rất nhiều sản phẩm cao cấp phiên bản giới hạn, mỗi mẫu được sản xuất thủ công từng chi tiết tỉ mỉ. Đi một vòng cửa hàng, Hàn Giai Tuệ vừa mắt một chiếc cà vạt họa tiết kẻ sọc ngang tinh tế, mang màu đen thuần túy, rất phù hợp với phong cách ăn mặc lịch lãm của giáo sư.
Cô hài lòng cầm chiếc hộp vuông sang trọng đựng chiếc cà vạt lên tay. Kiểu dáng rất nhã nhặn, cô quyết định mua nó. Nhưng vừa xoay lưng rời đi thì có một người bước đến trước mặt giật phăng chiếc hộp trên tay cô.
“Tôi chọn chiếc cà vạt này”
Hàn Giai Tuệ không thèm nhìn cô ta, đã ngang ngược như vậy còn cao giọng cái gì chứ. Rõ ràng lúc cô bước đến dãy tủ kính trưng bày cà vạt, không hề có ai ở đó. Cô lạnh lùng cất giọng nhưng từng câu chữ vẫn đủ ý lịch sự cần thiết
“Cô à, cửa hàng này bày bán rất nhiều mẫu cà vạt đẹp, chiếc cà vạt trên tay cô là tôi đã chọn trước rồi”
“Cô chọn trước nhưng cô chắc gì đã có tiền mua nó. Thương hiệu thời trang lớn thế này, giá một chiếc cà vạt cũng không ít, loại người như cô, đúng ra không nên bước chân vào cửa hàng lớn thế này mới phải”
Giọng điệu này, giống kiểu của mấy tiểu thư nhà giàu nghĩ mình cao sang mà thích coi thường người khác, dáng vẻ khinh khỉnh của cô ta làm Hàn Giai Tuệ không kìm được, quay sang nhìn cô ta một cái. Đúng là một tiểu thư nhà giàu, trên người từ đầu đến chân đều khoác đồ hàng hiệu, trang điểm lộng lẫy, trang sức có phần hơi phô trương.
Nhưng mà...
Cô ta chẳng phải là người đi cùng Phong Thừa Vũ buổi tối hôm đó ở quán bar sao.
Trùng hợp thật!
Không ngờ, một người điềm đạm như Phong Thừa Vũ, lại vừa mắt một cô gái thích khoa trương thế này, Có lẽ là quy luật bù trừ.
Thật ra, Hàn Giai Tuệ không phải là không thể chọn một chiếc khác. Cửa hàng này tuy không có quá nhiều mẫu, vì là hàng thủ công nên cả cửa hàng chỉ có khoảng hơn hai mươi chiếc, nhưng hầu hết kiểu dáng đều rất thanh lịch và nhã nhặn. Chỉ là người đứng trước mặt ngang ngược với cô lại chính là người phụ nữ của Phong Thừa Vũ thì cô không thích nhường cô ta. Nhất định không nhường.
“Sao cô biết tôi không đủ tiền mua nó?”
“Sao tôi lại không biết chứ, cô nhìn lại cô xem, quần áo mặc trên người vốn chẳng có thương hiệu gì, chắc mua mấy trăm nghìn ở chợ nhỉ?”
Hàn Giai Tuệ theo phản xạ nhìn xuống, hôm nay cô mặc chiếc váy đuôi cá mà Phùng Lộ Khiết đã tặng cô nhân dịp sinh nhật, đúng là không phải thương hiệu cao cấp nổi tiếng, nhưng cũng không thể xếp vào hàng chợ rẻ tiền. Mà nếu cô mặc quần áo hàng chợ rẻ tiền thì đã sao, cô ta lấy đâu ra cái quyền coi thường người khác như vậy.
“Cô có biết tôi là ai không? Nghèo hèn như cô mà cũng dám tranh giành với tôi?”
Câu hỏi nhàm chán như vậy, cô thực sự không muốn trả lời.
Hàn Giai Tuệ không thích đôi co với người khác. Tính cách của cô từ nhỏ đã không phải là người thích tranh luận, lại càng không thích rao giảng đạo đức. Đối với những người khiến cô cảm thấy chướng mắt, tuyệt đối cô sẽ không dễ dàng bỏ qua, càng không để đối phương có cơ hội áp bức mình.
Cô vẫy tay gọi nhân viên cửa hàng tới, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ
“Tôi lấy hết chỗ cà vạt này”
Cũng không nhiều lắm, Hàn Đông Quân có thể mỗi ngày dùng một cái cũng được. Mà cô có đem tặng mấy đồng nghiệp nam cùng phòng cũng không có vấn đề gì.
Nhân viên cửa hàng thoáng hoảng hốt khi có một cô gái tới mua hết số cà vạt hiện có trong cửa hàng, nhưng cô nhân viên đó nhìn Hàn Giai Tuệ, không có vẻ gì giống như cô đang nói đùa cả. Hàn Giai Tuệ cũng đã mấy lần mua hàng ở đây, không phải loại người không có tiền, nên nhân viên nhanh nhẹn gói hết chỗ cà vạt trên tủ kính lại cho cô. Hàn Giai Tuệ cao ngạo bước qua trước mặt cô gái kia còn lạnh lùng cầm theo chiếc hộp cà vạt trên tay cô ta, đi thẳng tới quầy thanh toán, chìa thẻ ra đưa cho nhân viên, trước con mắt đầy tức giận của vị tiểu thư nhà giàu nọ.
“Cô... Cô mua nhiều cà vạt như thế để làm gì”
“Để thắt cổ những người thích coi thường người khác”1