Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 41: Chương 41: Phong tổng chưa kịp nói hết câu đã nhanh như cắt lao tới




Nữ nhân viên nghe mấy lời kia, nhìn thấy trước mặt là Tổng giám đốc liền đắc ý bước tới

“Cô ta va vào tôi làm đổ hết cafe lên người tôi, lại còn ngạo mạn đứng đây lên mặt. Phong tổng phải phạt nghiêm để còn làm gương cho nhân viên khác”

Cô ta cố ý dùng giọng điệu ngọt nhạt nhất có thể để nói chuyện với Phong tổng, rồi ngay lập tức đổi giọng nạt nộ cô gái đang đứng sau lưng anh

“Cô còn không mau dọn đồ đi”

“Không phải cô ấy, tôi nói cô”

Một câu nói của anh, uy nghiêm đến đáng sợ.

Phong Thừa Vũ rất ít khi trực tiếp phạt nhân viên cấp dưới, những chuyện này đều có bộ phận pháp chế của công ty đứng ra giải quyết. Thế cho nên, những trường hợp nào khiến đích thân Tổng giám đốc ra mặt, thì cái kết đều là rời khỏi công ty, đền bù hợp đồng lao động. Hơn nữa, nhân viên bị Phong thị sa thải, thường thì không có cơ hội xin việc trong ngành. Vì vậy, nhân viên ở đây đều sợ sẽ mắc lỗi trước mặt Tổng giám đốc, chẳng hiểu sao nữ nhân viên này hôm nay lại dám gây chuyện ngay trước mặt anh.

Mặc cho nữ nhân viên cầu xin, Phong Thừa Vũ không nói một lời, bước thẳng về phía thang máy. Trước khi rời đi còn liếc nhìn người con gái đang cúi đầu nhặt tài liệu, vẻ mặt không bộc lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại thoáng ý cười.

Phong tổng đi thẳng lên phòng làm việc, trợ lý Lục Nghị đã chờ anh ở đó từ bao giờ

“Chiều nay, có cuộc họp thường niên quan trọng với nhân sự cấp cao tập đoàn lúc 2 giờ, dự kiến đến 7 giờ tối sẽ kết thúc”

Phong Thừa Vũ không nói, ngồi xuống ghế da, tùy tiện mở một nút cúc áo, để lộ xương quai xanh vuông vức.

Lục Nghị lại tiếp tục

“Giám đốc Hàn của QT muốn mời anh dùng bữa tối nay để cảm ơn Phong thị đã chiếu cố cho công ty của anh ta. Nếu không có gì quan trọng thì tôi sẽ giúp anh từ chối.”

Đúng rồi, trước giờ, Phong Thừa Vũ không bao giờ tham gia mấy bữa tiệc mời như vậy. Anh bận trăm công nghìn việc, thời gian làm việc, họp hành, tiếp khách xã giao đã chiếm hầu hết thời gian trong ngày. Phong Thừa Vũ dù sao cũng là con người bằng da bằng thịt, cũng cần phải ăn uống ngủ nghỉ, chăm sóc bản thân.

Anh không bao giờ biết nể mặt người khác, nếu không thực sự quan trọng, khó có thể mời được Tổng giám đốc Phong thị dùng bữa. Mọi lần, đều là Lục Nghị chủ động thay anh từ chối.

Tuy nhiên, lần này, có vẻ hơi đặc biệt.

“Không cần”

Biết ngay mà, Phong tổng của anh ta, giờ đâu còn biết nặng nhẹ, chỉ cần liên quan đến ai kia là sẵn sàng gạt bỏ hết mọi quy tắc đã tồn tại trước đây.

Người lòng dạ sắt đá đến mấy, khi yêu vào cũng chỉ như mành tơ trước gió, chỉ cần thoảng qua cũng có thể bị lay động.

**********************

7 rưỡi tối, trước cửa nhà hàng Mỹ Vị,

Hàn Giai Tuệ đang đứng trò chuyện cùng Hàn Đông Quân ở trước cửa phòng VIP. Cũng đã một thời gian Hàn Đông Quân không ở Lục thành, công việc bên kia có vẻ rất bận rộn. Nhìn anh trai gầy đi trông thấy, đuôi mắt cũng xuất hiện vài nếp quầng thâm, Hàn Giai Tuệ không khỏi xót xa trong lòng.

Anh trai cô từ nhỏ đã dành hết mọi thứ tốt nhất cho cô, hy sinh bản thân, chịu nhiều vất vả. Bây giờ cũng đã đến lúc cô nên phụ giúp anh gánh vác công việc rồi.

Hàn Đông Quân vừa mới trở về Lục thành, ngồi trên xe nhiều tiếng đồng hồ, đã vội đến đây, chiếc áo sơ mi mặc trên người xuất hiện vài nếp gấp. Thấy vậy, Hàn Giai Tuệ đưa tay vuốt lại vài nếp gấp, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn rồi tươi cười rạng rỡ nhìn ngắm gương mặt đẹp đẽ mặt. Anh trai cô cũng đẹp trai đấy chứ, trướcnếu xếp vào hàng cực phẩm cũng không ngoa.

Xong xuôi, Hàn Giai Tuệ chợt vô thức ngoảnh mặt lại. Một nam nhân cực phẩm khác ngược sáng đi tới, rực rỡ như ánh hào quang, thâm trầm lãnh đạm nhưng cực kỳ hút mắt.

Thân âu phục chỉn chu, không một nếp gấp. Đôi chân thẳng tắp được bao bọc bởi chiếc quần âu dài. Đôi mắt đen nhánh, từ sâu thẳm toát lên khí chất bức người.

Phong Thừa Vũ dừng lại ngay trước tầm mắt của Hàn Giai Tuệ, chào xã giao với Hàn Đông Quân rồi khẽ đưa mắt sang mỹ nhân xinh đẹp đang đứng cạnh Giám đốc Hàn. Ánh mắt ấy rơi trên gương mặt thanh thuần của cô vài giây, lắng đọng lại trên đôi mi cong vút rồi lập tức thu về, trưng ra vẻ lãnh đạm vốn có.

Trong phòng có khoảng chục người, Phong Thừa Vũ đi cùng Lục Nghị và mấy nhân sự cấp cao của Phong thị. Hàn Đông Quân cười khách sáo

“Có được hợp tác giữa hai công ty như vậy, có lẽ là do QT chúng tôi đã được Phong tổng chiếu cố rất nhiều.”

“Giám đốc Hàn đừng khách sáo, QT là một công ty nhỏ, nhưng lại sở hữu những nhân viên rất xuất sắc, phải nói là tuổi trẻ tài cao. Phong thị tôi cũng rất muốn chiêu mộ nhân tài như vậy.”

Phong Thừa Vũ vừa điềm đạm nói vừa liếc mắt về phía mỹ nhân duy nhất trong phòng. Từng lời của anh như có như không, tưởng chừng chỉ có ý xã giao đơn thuần, nhưng lại có phần ẩn ý khó dò.

Hàn Giai Tuệ biết Phong Thừa Vũ cố ý nói đến mình thì ngại ngùng cúi xuống vén nhẹ lọn tóc xoã bên tai. Không để ý tới một nhân viên đang bưng tô soup lớn tới ngay đằng sau lưng cô. Cử động của Hàn Giai Tuệ vô tình va vào nhân viên nhà hàng, khiến bát soup nóng trên tay anh ta sóng sánh không ngừng.

“Cẩn thận”

Phong tổng chưa kịp nói hết câu đã nhanh như cắt lao tới che chắn cho nhân viên thiết kế kiến trúc của QT. Mọi người giật mình nhìn lại. Bát soup nóng hổi bốc khói nghi ngút vương vãi khắp bàn ăn, đổ cả lên tay anh tạo thành từng vệt đỏ nổi bật trên làn da màu lúa mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.