Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 7: Chương 7: Phong tổng là người như thế nào?




Mấy hôm sau, Phùng Lộ Khiết được xuất viện. Sáng sớm, Giai Tuệ đã lái xe đến bệnh viện đón cô. Trên xe, Phùng Lộ Khiết thực sự không biết mình sẽ về đâu. Căn nhà nhỏ của cô, cô đã đem thế chấp để đầu tư vào dự án chết tiệt kia của tên khốn Quý Doãn, giờ đã bị mất hết tiền. Ngân hàng đã sớm niêm phong chờ phát mãi. Tài sản trong tay cô giờ chỉ là con số 0 tròn trĩnh.

Lộ Khiết ngồi trên xe còn đang mải nghĩ mông lung thì chiếc xe đã dừng lại ở đại sảnh một khu chung cư cao cấp.

Chung cư Central Park,

Hàn Giai Tuệ nhanh chân mở cửa xe bước xuống, mở cốp lấy đồ đạc.

“Tiểu Khiết, còn đứng đó làm gì. Mau giúp mình”

“Ừm, để mình xách cái túi này cho”

Lộ Khiết đưa tay với túi đồ to nhất, nhưng Giai Tuệ lại đá cho cô hai cái vali.

“Cậu kéo chúng là được rồi”

Lộ Khiết đành ngẩn người kéo hai cái vali đi theo Hàn Giai Tuệ.

Hai người bước vào thang máy lên tầng 10. Chung cư này khá rộng, được thiết kế theo hướng hiện đại sang trọng, dãy hành lang rộng bài trí cây cảnh tạo cảm giác rất dễ chịu.

Hàn Giai Tuệ mở túi xách ấy ra một thẻ từ mở cửa, không ngoái lại mà nói với cô bạn

“Tạm thời cậu cứ ở lại đây đi”

“Có tiện không?”

“Dù gì mình cũng để trống lâu quá rồi, cũng cần người tới ở. Trước mình cũng định cho thuê, nhưng không muốn để người lạ trong nhà. Cậu tới đây trông nhà giúp mình”

“Vậy thì mình sẽ không khách sáo nữa đâu nhé”

Lộ Khiết biết Giai Tuệ có một căn hộ chung cư, đó là quà sinh nhật năm 18 tuổi cậu ruột đã tặng cho cô. Nhưng Giai Tuệ rất ít khi đến đó, căn nhà hầu như đều bỏ không, chỉ thỉnh thoảng có người đến quét dọn.

Căn hộ rộng lớn với phòng khách bài trí sang trọng, cửa sổ kính lớn sát mặt sàn nhìn ra hồ Thiên Nga. Ngồi trên sofa có thể ngắm nhìn thành phố từ trên cao. Tiểu Khiết ngồi lên sofa nhún nhún vài cái.

“Êm thật đấy”

“Ừ”

“Phòng khách này còn rộng hơn biệt thự nhà cậu ấy nhỉ”

“Không rộng bằng, nhưng là tự mình thiết kế đó”

Bảo sao?

Phong cách thiết kế tinh tế lại ấn tượng.

Nhìn sang trọng nhưng rất gần gũi.

Lối bài trí đơn giản nhưng mà vô cùng hài hòa.

Căn hộ được cá nhân hóa theo sở thích và gu thẩm mỹ của chủ nhân, không quá gò bó theo những tiêu chuẩn kiến trúc nhất định.

Độc đáo.

Rất độc đáo.

Trước đây, Tiểu Khiết vẫn luôn rất ấn tượng với những thiết kế của Giai Tuệ. Nhưng bước vào căn hộ này, cô không khỏi thầm thán phục bạn mình. Từ những thứ đơn giản nhất cũng được thiết kế tỉ mỉ, cách đón ánh sáng cho căn phòng cũng rất đặc biệt.

“Sao? Đẹp không?”

Tiếu Khiết toét miệng giơ ngón tay cái lên.

“Mình thật may mắn khi có bạn thân vừa tài giỏi, vừa giàu có như cậu”

“Bớt nịnh lại đi cô gái”

“Nhà này rộng như vậy, một mình mình ở đây sẽ buồn chán lắm đó. Hay là cậu sang đây ở cùng với mình nhé”

“Thế thì cậu phải mời mình một bữa mới được ”

“Được! Được!”

Tiểu Khiết lại bị kéo ra khỏi nhà. Hàn Giai Tuệ lôi cô đến trung tâm thương mại mua sắm đồ dùng. Trước đó, cô đều ở biệt thự cùng anh trai, chưa từng có ý định đến chung cư sống. Cho nên đồ đạc trong nhà còn rất sơ sài. Cần phải sắm thêm rất nhiều.

Hàn Giai Tuệ tay xách một túi đồ lớn, cô nhất định không cho Lộ Khiết động vào cái túi nào

“Mình đã khỏe hơn rất nhiều rồi, xem chừng còn có thể bế cả cậu lên nữa đó”

Lộ Khiết vừa nói vừa đưa tay sờ vào eo cô bạn, động tác muốn bế cô lên.

“Nhột quá, cậu yên nào”

Sảnh trung tâm thương mại sầm uất chợt vang lên tiếng cười đùa của hai cô gái xinh đẹp nào đó. Nụ cười vô tư tỏa sáng như ánh nắng chiều, thu hút không ít ánh nhìn của người qua lại.

Bên trong một chiếc xe ô tô nào đó, một ánh mắt âm trầm mang ý cười lướt qua, rồi nhanh chóng nổ máy, hòa vào làn xe cộ tấp nập.

******************************

Hàn Giai Tuệ ăn tối cùng Lộ Khiết rồi đưa bạn về Central Park, cô định ghé về nhà lấy ít đồ cá nhân và nói với anh trai một tiếng. Dù sao thì trong thời gian tới cô cũng ít về nhà. Lát nữa sẽ quay về Central Park ngủ để sáng sớm mai cùng Lộ Khiết đến công ty.

Giai Tuệ lái xe về biệt thự, chị Tần nhìn thấy cô về liền ra đón. Giai Tuệ ôm lấy chị Tần

“Chị Tần, mấy ngày tới chắc em sẽ ở lại với Lộ Khiết”

Chị Tần hơi bất ngờ, cô bé này trước giờ chưa từng rời xa nhà, chưa từng rời xa vòng tay chăm sóc của chị. Nghe vậy, chị cảm thấy hơi lo lắng.

“Có cần chị sang đó cùng em không”

“Chị đừng coi em là trẻ con như thế chứ. Em lớn rồi mà, có thể tự chăm sóc bản thân. Hơn nữa, hai đứa con gái ở cùng nhau cũng chu đáo lắm ạ”

Chị Tần chưa kịp nói gì đã nghe Hàn Đông Quân từ trên cầu thang bước xuống.

“Anh”

Giọng Giai Tuệ cao vút như tiếng sáo.

Hàn Đông Quân cảm thấy trước mặt mình không phải là một đứa nhóc nữa rồi. Cô đã bước vào giai đoạn cần trưởng thành. Trước giờ anh chưa từng quản chặt cô em gái này, còn có phần nuông chiều thái quá. Tuy là Giai Tuệ luôn rất hiểu chuyện, tính cách tự tin độc lập, chưa từng làm anh phải lo lắng quá nhiều. Nhưng mà bây giờ, anh muốn kiểm soát cũng không thể nữa rồi.

“Hai đứa bảo nhau đấy, đừng có thức khuya quá, nhớ ăn uống đầy đủ”

Hàn Giai Tuệ ríu rít theo chân anh trai vào phòng sách, không hề nhận ra hàm ý bất lực trong giọng nói của anh trai.

“Mai em sẽ cùng Lộ Khiết đến công ty”

“Hai đứa tự chủ động công việc nhé. Mai anh có cuộc họp với Phong thị”

Nghe đến Phong thị, cô chợt nhớ tới mấy việc đã qua. Chiều nay, lúc lái xe qua Quảng trường thành phố, cô đã nhìn thấy trên màn hình lớn chạy quảng cáo Dự án lớn sắp ra mắt của Phong thị. Còn có hình ảnh của Tổng giám đốc Phong thị - Phong Thừa Vũ.

Là anh ta.

Anh ta ấy vậy mà lại là Tổng giám đốc Phong thị.

“Anh, Phong tổng là người như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.