“Hả?”
Hàn Đông Quân hơi bất ngờ khi nhận được câu hỏi này của cô. Nhất thời không biết trả lời thế nào. Bàn tay gõ trên bàn phím, đánh ba chữ “Phong Thừa Vũ” trên thanh tìm kiếm.
Mấy bài báo hiện ra, cái gì mà “người trẻ tuổi tài giỏi nhất trong xã hội thượng lưu cả nước”, “người thao túng thương trường”, “ông vua của đế chế kinh doanh”, “nam thần trong giới thương nghiệp”, rõ ràng là cường điệu hóa. Không đến mức phải tâng anh ta lên tận mây như thế chứ.
Hàn Giai Tuệ nhìn lướt qua rồi bĩu môi
“Mấy bài báo thương mại này cũng chỉ là tạt nước theo mưa”
“Anh ta quả thật là người đứng trên đỉnh thương trường, có khả năng đọc vị suy nghĩ của đối thủ, thậm chí còn có cách đọc vị chính xác toàn bộ diễn biến tâm lý và sự đắn đo của đối phương để đưa ra những quyết sách có lợi nhất. Vỏn vẹn chỉ trong vài năm có thể lập nên một vùng giang sơn cho Tập đoàn Phong thị, chen chân vào tầng lớp cao nhất trong giới kinh doanh trong nước. Phong thị nghe vậy nhưng lại không phải là công ty gia đình, không phải là do ông cha gây dựng. Mà được lập nên bằng năng lực và sách lược kinh doanh của anh ta. Nếu nói, anh ta úp tay làm gió, ngửa tay làm mưa, một mình thao túng thế cục, thì cũng không phải nói ngoa”
“Ngay cả anh cũng nghĩ thế sao?”
Hàn Giai Tuệ vẫn ngoan cố tỏ vẻ không phục.
“Vậy em muốn anh phải nhận xét về anh ta thế nào?”
Hàn Giai Tuệ lúc này không biết nói thêm gì, chỉ im lặng nhìn vào khuôn mặt cao ngạo trong kết quả tìm kiếm trên màn hình máy tính.
“Sao tự nhiên lại hỏi về Phong tổng?”
Ánh mắt Hàn Giai Tuệ có vài tia bối rối. Tại sao lại hỏi về anh ta à? Ma xui quỷ khiến gì mà cô lại đi hỏi về anh ta cơ chứ? Vừa rồi cô cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy. Nghe như nào lại thành cô tò mò, muốn tìm hiểu về anh ta chứ.
“Em tìm hiểu về Tổng giám đốc công ty đối tác không được à?”
Nghĩ cách chống chế cũng nhanh đấy! Nhưng Hàn Đông Quân cũng không thèm so đo với cái lý do không hề có sức thuyết phục đó của cô.
Tốt nhất là nên như thế đi.
Vì Phong tổng cũng nổi tiếng là người cao ngạo, lạnh nhạt. Phụ nữ theo đuổi anh ta không ít. Phụ nữ thầm yêu, muốn gả cho anh ta, thậm chí phụ nữ vì để gặp mặt anh ta mà uy hiếp nhảy lầu tự tử cũng có. Từ người nổi tiếng đến tiểu thư danh gia vọng tộc, cho đến cả các nữ minh tinh.
Nhưng anh ta lại chưa từng cho cô gái nào cơ hội, dù một cái liếc mắt cũng không. Trước mặt phụ nữ luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, khó nắm bắt, khó thân cận, giống như cấm dục vậy.
Anh không mong cô sẽ giống như những người phụ nữ kia.
********************
Tập đoàn Phong thị,
Sau cuộc họp hợp tác giữa hai bên, Hàn Đông Quân ngỏ ý muốn mời Phong Thừa Vũ dùng bữa. Nhưng Phong tổng khéo léo từ chối.
“Hàn tổng, rất tiếc phải hẹn anh lần khác chúng ta cùng dùng bữa. Nhưng mà Hàn tổng có muốn cùng tôi uống tách trà không”
“Rất hân hạnh”
Phong Thừa Vũ quay người bước về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị. Người đàn ông anh tuấn tao nhã ngồi xuống sofa. Hàn Đông Quân cũng khách sáo ngồi phía đối diện.
Phong Thừa Vũ tự tay rót hai ly trà mời Hàn Đông Quân.
Hàn Đông Quân nhìn nước trà màu vàng óng sóng sánh trong chiếc tách tinh xảo. Trong lòng Hàn Đông Quân lúc này cũng gợn sóng y như thứ chất lỏng màu vàng óng trong ly.
Phong Thừa Vũ ngồi trước mặt anh bây giờ, hoàn toàn khác với Phong Thừa Vũ trong phòng họp lúc trước. Cũng là vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng, nhìn qua sẽ thấy rất ung dung bình thản, nhưng lúc này ánh mắt đã chuyển màu thâm trầm, đáy mắt tỏa ra vài tia lạnh lẽo.
“Thật ra là có chút chuyện nhỏ cần phải làm phiền anh Hàn”
“Đừng khách sáo, có chuyện gì anh cứ nói”
Phong Thừa Vũ đặt hai tờ tiền màu xanh lá lên bàn trước mặt Hàn Đông Quân
“Số tiền này là người phụ nữ của anh nó rằng trả thù lao cho tôi. Nhưng thiết nghĩ, tôi không làm việc gì để nhận số tiền này cả. Phiền anh Hàn đưa lại cho cô ấy giúp”
Thấy Hàn Đông Quân còn ngây người chưa kịp định thần mọi chuyện, Phong Thừa Vũ nhàn nhạt nở một nụ cười như có như không
“Phải công nhận gu phụ nữ của Hàn tổng thật là phóng khoáng”
“Chắc đã có hiểu nhầm gì ở đây rồi. Tôi thực sự còn độc thân, cũng không đang ở trong mối quan hệ yêu đương với cô gái nào”
Đúng thật!
Anh nào đã có mảnh tình nào!
Ở đâu ra mà người phụ nữ của anh chứ!
Nhưng Hàn Đông Quân cũng đủ nhanh nhạy để hiểu rằng Phong Thừa Vũ làm gì cũng đều suy xét kỹ, không thể đơn giản chỉ là nhầm lẫn.
“Vậy sao? Anh Hàn đã nói vậy thì chắc là hiểu nhầm rồi. Nhưng đúng là tôi thấy cô gái ấy bước lên xe của anh”1
Bước lên xe của anh?
Trước giờ “cô gái” có thể bước lên xe của anh ngoài con nhóc Hàn Giai Tuệ ra thì làm gì còn ai khác!
Con bé này, lại gây ra chuyện gì nữa đây!
Gây chuyện với ai không gây chuyện, sao lại đi gây chuyện với tên Tổng tài đại ác này chứ!