Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 9: Chương 9: Va vào xe phong tổng




Chung cư Central Park,

Mới có 6 giờ sáng mà Lộ Khiết đã giục cô dậy đi làm.

Đêm qua, Hàn Giai Tuệ làm việc đến tận khuya nên giờ này vẫn còn rất buồn ngủ. Trước đây cô thường nghe nói mấy ông sếp đều là nhà tư bản bóc lột.

Cô không tin.

Thế nhưng, giờ thì cô đã hiểu rõ. Giám đốc công ty cô, cũng chính là ông anh trai yêu quý của cô, lại không hề biết nương tay với cô một chút nào. Cô cũng không nhận bất cứ đặc quyền nào trong công ty. Luôn coi mình như những nhân viên bình thường khác.

Gần đây, việc mở thêm vài chi nhánh ở một số thành phố lớn trong nước là một trong những chiến lược phát triển quan trọng của công ty. Vì thế công ty rất nhiều việc cần giải quyết, các hợp đồng đã ký kết đều phải đẩy nhanh tiến độ. Mọi người đều phải tăng ca để hoàn thành công việc, cô cũng không ngoại lệ. Dạo này cô thường xuyên phải dùng đến cafe để tỉnh táo làm việc khuya.

Hàn Giai Tuệ nhìn đồng hồ, mới 6 giờ sáng, sáng nay có buổi trình bày bản thiết kế dự án ở Tập đoàn Phong thị, cô không cần đến công ty. Lát nữa đến thẳng Phong thị là được. Còn hai tiếng rưỡi nữa mới đến giờ, Lộ Khiết réo cô dậy sớm làm gì chứ.

“Còn tận hai tiếng rưỡi nữa cơ mà, cậu gọi mình dậy sớm thế làm gì”

“Dậy đi, sáng nay chúng ta sẽ đến Tập đoàn Phong thị đó”

“Ừm, thì sao?”

Cô vẫn nhớ lịch làm việc của mình mà. Đầu cô đâu có bị úng nước.

Chỉ là trình bày bản vẽ đã thiết kế với công ty đối tác. Đây là công việc rất bình thường trong những công việc phải làm của một kiến trúc sư. Sao hôm nay Lộ Khiết cứ làm quá lên thế chứ, lại còn dậy sớm chuẩn bị. Cô cô gắng dùng nốt phần tỉnh táo ít ỏi còn sót lại của mình để suy nghĩ, rõ ràng trước giờ bạn cô đâu có thế.

“Cậu không biết sao, cuộc họp hôm nay, Phong tổng cũng có mặt”

“Đâu có liên quan gì đến mình”

Hàn Giai Tuệ thực sự rất buồn ngủ, đôi mi cong không hề động.

“Phong tổng là nam thần trong giới thương nghiệp, không chỉ tài giỏi, địa vị cao, mà còn là mỹ nam đẹp không tì vết. Chỉ có thể nói về anh ta bằng hai chữ “hoàn hảo” thôi. Cậu biết không, chính vì thế nên anh ta rất kiêu ngạo lạnh lùng, người ngoài chỉ có thể nhìn qua tạp chí thôi. Chả mấy khi có cơ hội được diện kiến nam thần, mình không thể ăn mặc xuề xòa được”

Lộ Khiết vừa nói vừa mở tủ quần áo, chọn tới chọn lui. Mấy bộ váy bị cô lôi ra, ướm vào người, rồi lại bị nhét vào tủ.

Đúng là mê trai ăn vào máu.

Hàn Giai Tuệ không mấy hứng thú với chủ đề này. Cô kéo chăn kín đầu rồi yên tĩnh ngủ tiếp.

***********************

Trong căn phòng ngủ gam màu pastel dịu dàng, nắng trượt qua lớp rèm mỏng manh vắt tràn lên khuôn mặt dịu dàng ấm áp. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng dưới ánh nắng, hai hàng mi khẽ rung động như cánh bướm sắp cất cánh bay, đôi môi màu anh đào căng mọng. Vừa mới ngủ dậy nhưng đôi mắt cô trong veo như nước. Thoạt nhìn có chút lười biếng buổi sáng vô cùng gợi cảm, nhưng nhìn kỹ lại rất động lòng người, giống như kiệt tác không tỳ vết duy nhất được Thượng Đế ưu ái tạo nên vậy.

Hàn Giai Tuệ nhìn mấy chiếc lá rung rinh ngoài cửa sổ, mỉm cười rồi đứng dậy vào phòng tắm.

Xong xuôi bước ra đã thấy Lộ Khiết ngồi trên sofa, ngắm nghía khuôn mặt trong gương cá nhân cầm trên tay.

Thấy Hàn Giai Tuệ bước tới, Lộ Khiết đứng dậy xoay một vòng, nghiêng đầu chờ đợi một lời khen. Hàn Giai Tuệ bật cười nhìn cô bạn xinh đẹp trong chiếc váy công sở cách điệu tinh tế màu xanh biển nhạt, đôi giày cao gót cùng tone tôn dáng người mảnh mai, yểu điệu. Khuôn mặt trang điểm có phần kỹ lưỡng, đôi mắt lúng liếng, đôi môi tươi tắn, yêu kiều.

Giai Tuệ gật đầu, nhoẻn miệng ngắm cô bạn thân.

“Đẹp. Đẹp lắm! Tiểu Khiết của mình lúc nào cũng rất đẹp”

Lộ Khiết có nét đẹp mình hạc sương mai, nhỏ nhắn mảnh mai, như liễu trước gió, như đào dưới sương, khiến người khác nhìn vào đã muốn chở che, bảo vệ. Sau khi cắt đứt với tên đàn ông bội bạc kia, ánh mắt cô không còn tươi vui, rạng rỡ như trước. Hôm nay, nhìn Lộ Khiết tươi tắn, tràn đầy năng lượng thế này, Giai Tuệ cũng thấy yên tâm hơn.

So với nét đẹp mềm mỏng, đáng yêu của Lộ Khiết, dung mạo của Giai Tuệ lại mang nét kiêu ngạo, sắc sảo hơn. Như mang bên mình vầng hào quang rạng rỡ, khi cười thì rực rỡ ngỡ ngày nắng lên trăm hoa đua nở.

Mê người.

Dung nhan có thể mê người.

********************************

Hàn Giai Tuệ lái chiếc xe BMW tới Tập đoàn Phong thị.

Trên đường đi, Lộ Khiết luôn miệng bàn tán về Đại tổng tài mặt lạnh họ Phong kia. Chỉ lúc cô ấy bước xuống xe, không khí trong xe mới trở về vẻ yên ắng vốn có. Hàn Giai Tuệ vốn không hứng thú lắm với sự mê trai của Lộ Khiết, cô chỉ đang lo lắng rằng không biết tên họ Phong đó có còn thù dai chuyện lần trước mà gây khó dễ cho công ty cô không nữa.

Giai Tuệ lái xe xuống hầm đỗ xe, nhân viên Tập đoàn này quả thật rất giàu có, hầu như đều đi làm bằng xe riêng. Bãi đỗ xe rộng như thế này mà cũng gần kín, chỉ còn lại một vài chỗ trống. Cô đánh lái vào một chỗ trống giữa hai chiếc xe hạng sang.

“Cạch”

Tiếng va chạm vang lên không lớn nhưng đủ làm Giai Tuệ giật mình. Đánh lái ở góc khuất nên chiếc xe của cô vô tình quệt phải chiếc xe bên cạnh. Va chạm không nhẹ, không vỡ mảnh nào thì cũng xước vài vệt. Nhưng mà hình như chiếc xe kia là một chiếc phiên bản giới hạn, giá trị không hề nhỏ, xước một vài vệt cũng bằng cả tháng lương của cô chứ ít à?

Hàn Giai Tuệ bước xuống xe kiểm tra.

Trời xui đất khiến!

Hôm nay cô đã bước chân nào ra khỏi nhà mà xui xẻo vậy chứ.

Là chiếc Bugatti Cetodieci, phiên bản đặc biệt. Cả thế giới chỉ có không quá mười chiếc. Trong nước chỉ có duy nhất một chiếc. Là của Phong Thừa Vũ - Tổng giám đốc Phong thị.

Ông trời có ý trêu ngươi cô hay sao mà gần đây cô liên tục chạm mặt tên mặt lạnh đó chứ. Cô còn chưa nghĩ ra cách gì để lát nữa đỡ phải đối mặt trực diện với anh ta. Vậy mà vừa sáng ra đã đụng vào xe của anh ta rồi.

Thật là đen đủi.

Đen đủi hết phần người khác mà.

Cũng may là anh ta đang không có ở đây. Để lại tiền sửa xe cho anh ta là được rồi.

Ông trời vậy là vẫn chừa cho cô một đường thoát.

Hàn Giai Tuệ vừa nghĩ đến đấy, hít thở một hơi. Bỗng nhiên gương của chiếc xe bên cạnh nháy hai lần đèn. Ánh đèn vàng vọt như dập tắt hy vọng của cô.

Trong xe có người.

Một gương mặt quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt của cô, anh tuấn, phi phàm. Dáng vẻ thong dong, ưu nhã nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy rét lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.