Edit: Châu || Beta: Bông
Giản Sóc ôm Sầm Tuế Tuế vào phòng, sau khi đặt cô lên giường, anh mới phát hiện ra khẩu trang của cô chỉ mắc vào một bên tai, hầu như không che được mặt.
Anh nhíu mày.
“Cốc cốc” Đường Tống gõ cửa.
Giản Sóc đặt người xuống trước, rồi quay ra mở cửa. Đường Tống đưa đồ cho Giản Sóc, vẫn đứng ở ngoài cửa, “Sếp, có cần lấy cho chị nhà nước giải rượu không ạ?”
Giản Sóc lắc đầu, “Không cần đâu, cô ấy ngủ một giấc là ổn. Cậu để ý hộ tôi, vừa nãy tôi đưa Tuế Tuế vào khẩu trang của cô ấy bị tuột, nếu có tin tức thì phải mua lại.”
“Vâng, sếp.”
“Ờ, về phòng đi.”
“Vâng.”
Giản Sóc khóa cửa, rồi quay lại xem Sầm Tuế Tuế. Cô đã trở mình từ nằm ngửa thành nằm úp sấp.
Anh vòng qua bên kia, dịch đầu cô ra khỏi chăn, “Đúng là không khác gì hồi trước”, cười xong, anh giơ hai ngón tay nhéo mũi cô. Sầm Tuế Tuế giơ tay gạt ra, nhăn mũi, kéo dài giọng, “Bỏ ra…”
Giản Sóc hơi nhíu mày, lại rướn người gãi mũi cô.
Sầm Tuế Tuế lầm bầm, “Đại ma vương đi rồi, tôi không thèm sợ anh đâu…”
Giản Sóc:… mơ gì thế này?
Mấy giây sau, anh bật cười, hoay hoay với con ma men này làm gì.
Giản Sóc vào buồng tắm, dấp khăn ướt về lau mặt cho Sầm Tuế Tuế, rồi lại giúp cô cởi áo khoác, áo sơ mi thay thành áo ngủ. Toàn bộ quá trình, Giản Sóc đều nín thở tập trung, không dám lơ là một giây. Nhưng dù thế, người anh vẫn đầy mồ hôi. Lại đi tắm nước lạnh, rồi anh mới được nghỉ ngơi.
Anh vừa lên giường, Sầm Tuế Tuế đã như con sâu, chui vào cạnh anh, tìm tư thế thoải mái rồi mới nằm yên. Giản Sóc nhắm mắt. Tắm nước lạnh mất mẹ nó tác dụng rồi!!!
–
Hôm sau, Sầm Tuế Tuế bị nóng đến tỉnh. Cô mơ thấy mình đang ngủ cạnh một lò lửa, ngoài đầu thì toàn thân đều như đang bị nướng. Cuối cùng, cô không chịu được, phải mở mắt. Đập vào mắt là một lồng ngực rắn chắc. Cô sững sờ. Tối hôm qua đi uống, hình như nhìn thấy anh Sóc thì phải? Nhưng anh còn đang ở thành phố B mà? Thế ai đang ngủ cạnh mình đây???
Sầm Tuế Tuế không dám ngẩng đầu, lén vén chăn xem xét. CMN! quần áo đổi sang đồ ngủ???
“A a a a a a a…” cô nhắm tịt mắt, tay đấm chân đạp đẩy người bên cạnh.
Giản Sóc vốn ngủ muộn, đang ngủ say thì đột nhiên bị đạp xuống, ngã tỉnh cả mộng. Anh ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn thủ phạm trên giường. Sầm Tuế Tuế vẫn đang giơ hai tay bịt chặt mắt, “Không cần biết anh là ai, mà anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tôi sẽ không bỏ qua đâu! Chồng tôi cũng sẽ không buông tha anh!”
Giản Sóc cười cân nhắc, lập tức khoanh chân, một tay chống trên đầu gối đỡ cằm, cố ý nói cho trầm hơn, giả vờ ngạc nhiên, “Em đã kết hôn à?”
Đầu óc Sầm Tuế Tuế hầu như trống rỗng, chỉ còn lại ý nghĩ muốn xin lỗi Giản Sóc, hơn nữa đàn ông vừa tỉnh ngủ, giọng nói còn khàn khàn, trong lúc hoảng loạn, cô không nghe ra được người nói chuyện chính là chồng mình “Đúng, tôi đã kết hôn, cho anh biết, chồng tôi rất lợi hại, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Giản Sóc cố nhịn cười, bình tĩnh nói, “Nhưng em đã theo anh, em nghĩ chồng em có còn chấp nhận em không?”
Nghe câu này Sầm Tuế Tuế cứng người, nước mắt lập tức tuôn trào. Giản Sóc thấy không xong, thầm nghĩ “cười quá hóa buồn rồi”, liền vội vàng đứng lên, ôm cô.
Sầm Tuế Tuế “A” một tiếng sợ hãi, giãy giụa, “Anh buông ra, đừng có động vào tôi! Đồ cặn bã, thú vật, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đồ không biết xấu hổ!”
“Thôi mà bà xã.” Giản Sóc kéo tay bịt mắt của cô. Sầm Tuế Tuế không địch lại, trong nháy mắt, cô lại nhìn thấy ánh sáng, nhưng vì vừa mới khóc, tầm mắt vẫn mông lung, mờ mờ ảo ảo, chỉ nhìn thấy có một người đàn ông ngồi trước mặt. Thế là cô lại òa lên, “Em xin lỗi anh Sóc, hu hu hu, làm sao bây giờ hu…. sao em lại uống rượu cơ chứ, hu hu hu, em ngu quá, em không xứng với anh nữa rồi.”
Giản Sóc thấy buồn cười “Được rồi được rồi.”
Anh lấy ngón tay cái gạt nước mắt, một tay nâng cằm, để cô ngẩng đầu, “Bà xã, nhìn cẩn thận xem anh là ai.”
Sầm Tuế Tuế chớp mắt “Anh Sóc, hic!” “Anh làm sao, hic, lại đến, hic!”
Giản Sóc giữ cằm cô, sau đó hơi cúi đầu, đụng chóp mũi vào cô, “Làm sao? Thất vọng hả? Thấy không phải thằng khác à?”
Sầm Tuế Tuế vội vã đưa tay che miệng anh, “Hông phải, hic! anh đừng, hic! Nói bậy!” cô nhìn vào mắt anh, biểu lộ chân thành.
Giản Sóc giữ tay cô lại, khẽ hôn vào lòng bàn tay. Sầm Tuế Tuế co rúm lại, rút tay về. Giản Sóc cười, lập tức nghiêng người hôn vào môi cô. Hai, ba giây sau, dường như cô mới như được đả thông, vội vàng tha thiết hôn trả lại.
Sáng sớm đàn ông vốn dễ dàng vọng động, bà xã đã không ngăn cản, trái lại còn thuận theo, Giản Sóc thở nặng nề, lập tức thuận theo.
Tỉnh lại lần nữa đã là hai giờ chiều. Sầm Tuế Tuế vươn mình tìm điện thoại di động, mở một mắt nhìn thời gian.
“Dậy rồi à.”
Sầm Tuế Tuế đột nhiên giật mình, ngồi bật dậy. “A…” cô lại nằm xuống, “Đau…”
Giản Sóc lại gần, giúp cô nằm xuống.
“Tại anh cả.”
Cô lườm anh, nhưng làm sao cũng không có chút vẻ dọa nạt nào, trái lại cực kỳ giống làm nũng. Giản Sóc nhịn không được, lại cúi đầu hôn một cái. Sầm Tuế Tuế né tránh, “Thôi đi.”
Giản Sóc không những không tức giận, mà còn thấy vô cùng sung sướng “Đói chưa?”
“Đói.” cô cảm thấy, mình đói đến mức bụng sắp dán vào lưng rồi, có thể ăn hết một con bò đấy!
Giản Sóc cầm điện thoại của mình, “Muốn ăn gì? Để Đường Tống đi mua.”
“A…” cô còn đang suy nghĩ, Giản Sóc đã mở khóa điện thoại. Anh lập tức nhìn thấy có bảy cuộc gọi nhỡ, đều của Đường Tống.
Giản Sóc thấy hơi lo, gọi lại. Chuông reo mới hai tiếng đã thông “Đường Tống à.”
Sầm Tuế Tuế nghe giọng anh là lạ, đại khái cũng cảm nhận được gì đo, nên cô im lặng. Cô lặng lẽ đứng dậy, ghé vào gần anh. Giản Sóc bèn mở loa ngoài, im lặng nói với cô, “Nằm.”
“Sếp, cuối cùng anh cũng nhận điện, xảy ra vấn đề rồi.”
“Chuyện gì?”
“Tối qua lúc anh ôm chị nhà vào khách sạn đã bị chụp ảnh, giờ ảnh đã truyền ra ngoài, đang loạn lên đây.”
Giản Sóc trầm mặt, “Ai thế?”
Đường Tống nói, “Báo lá cải Nam Hưng, chuyên môn đào bới, theo đuôi chụp ảnh nghệ sĩ, tôi đã sơ sẩy, không chú ý tới nhà này, nên không nắm được.”
Giản Sóc trầm mặc. Sầm Tuế Tuế mím môi.
“Hạ nhiệt độ xuống một chút, làm họ chĩa mũi dùi sang chỗ khác đi.”
“Vâng, phòng quan hệ xã hội đã làm gấp rồi.”
“Ừ.” Giản Sóc suy nghĩ một chút, “Không cần xóa hẳn hoặc tẩy trắng, cố làm nguội chút, chờ tôi thảo luận với Tuế Tuế xem thế nào đã.”
Đường Tống vâng, “À quên, sếp… nói với chị nhà, tốt nhất không lên mạng, họ nói chối tai lắm.” anh ta không dám nói, là trên mạng chỉ thiếu nước bới cả tổ tiên mười tám đời của Sầm Tuế Tuế ra chửi, mấy câu “Không biết xấu hổ” “Giả nhân giả nghĩa”, còn là dễ nghe đấy.
“Tôi biết, cậu đi làm đi.”
“Vâng.”
Giản Sóc cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Sầm Tuế Tuế, “Nghe rõ rồi chứ?”
“Vâng.”
“Có sợ không?”
Cô buồn bực, “Em sợ cái gì?”
“Sợ dư luận, sợ anh hùng bàn phím hiệp, sợ tin giả lan đầy trời.”
Sầm Tuế Tuế, ngoắc một ngón tay vào ngón tay anh, “Khó nghe hơn nữa cũng chỉ mấy câu kia thôi, từng trải qua rồi, chẳng qua nếu em bảo không sao thì chắc anh sẽ không tin. Vậy nói thế nào đây, khổ sở thì chắc sẽ có, nhưng không đến nỗi khó khăn quá.”
“Tuế Tuế.” Giản Sóc ôm cô, “Chúng ta công khai đi.”
Cô gật đầu không do dự, “ĐƯợc, em nói rồi còn gì? Thuận theo tự nhiên.”
“Nhưng mà…” anh thoáng lo lắng, “Em nghĩ kỹ chưa? Một khi công khai, mọi nỗ lực của em trong quá khứ đều sẽ bị dán nhãn của tập đoàn Ức Cảnh, vì em đặc thù, vì em có bối cảnh, tất cả đều dựa vào anh mà có.”
Mắt Sầm Tuế Tuế tối lại. Giản Sóc tiếp tục nói, “Bọn họ sẽ nói em trèo cao, mọi thứ đều là tiền của anh, thân phận của anh, mối quan hệ của anh, bạn bè em cũng có thể bị liên lụy, bọn họ sẽ không cho rằng đó là tình bạn, mà sẽ nói là liên kết vì lợi ích” “Tuế Tuế, em đã nghĩ hết chưa?”
Giản Sóc vẫn chờ Sầm Tuế Tuế trả lời. Một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu, quay về phía anh cười “Nhưng mà em có anh”
Giản Sóc ngẩn ra, không diễn tả được cảm xúc trong lòng.
“Ôi chao, đừng nên nghĩ nhiều như vậy” Sầm Tuế Tuế ngồi dậy, lấy điện thoại di động của mình đăng nhập weibo, sau đó soạn tin. Giản Sóc chỉ thấy cô nhấn bùm bùm trên màn hình, sau đó, không có sau đó nữa.
Cô lắc lắc di động, “Đấy, thế này là xong.”
Điện thoại của Giản Sóc vang lên, là nhắc nhở của tài khoản đặc biệt quan tâm. Anh mở ra.
Sầm Tuế Tuế V: Xin giới thiệu với mọi người, đây là ông xã tôi, Giản Sóc, xa nhau hai mươi ngày, anh nhớ tôi không chịu được nên phải tìm đến rồi ~[ đáng yêu. jpg], thực lòng tôi cũng nhớ anh, đây là lần đầu chúng tôi xa nhau lâu như vậy đấy.
Dưới bài viết là chín tấm ảnh, đều là anh cuộc sống hàng ngày. Giản Sóc xem từng ảnh, có mấy cái, đến anh con không rõ cô chụp lúc nào. Ở giữa có một bức, đó là ảnh hai người ngồi ăn cơm trong phòng bệnh viện sau trận lở đất ở Thương Sơn. Anh còn nhớ, trong thức ăn có mấy thứ Sầm Tuế Tuế không thích ăn, cô đều gắp sang bát anh, còn nói hoa lên rằng thứ đó tốt cho sức khỏe, bảo anh ăn nhiều một chút. Giản Sóc biết, tấm này do Lâm Nguyệt lén chụp. Tấm cuối cùng là ảnh chụp nghiêng mặt anh lúc lái xe. Giản Sóc nhận ra, đây là khi anh đưa cô đến Tinh Nguyệt, trên đường về nhà, lúc đó chỉ nghe cô cười, không ngờ cô lại chụp ảnh lại.
Giản Sóc chia sẻ lại.
Giản Sóc: Vợ, anh yêu em. @ Sầm Tuế Tuế V: Xin giới thiệu với mọi người…
Chia sẻ thành công.
30 giây sau, Weibo tê liệt.
Điện thoại Giản Sóc vang lên, là Đường Tống.
“Sếp à??? Anh bị hack Weibo à???”