Đến khi quay xong đã là tám giờ rưỡi.
Vốn dĩ có thể kết thúc sớm hơn một chút nhưng bởi vì chuyện bới móc của Mạc Mạc mà tổ tiết mục phải tăng thêm một khâu khác để cắt nối biên tập sau này.
“Haizz — cuối cùng cũng xong việc rồi ~” Sầm Tuế Tuế ngồi trên ghế trong phòng hóa trang, đầu ngửa ra sau, giơ tay đè lên chiếc cổ đau nhức.
“Chị Tuế Tuế, để em làm cho.” Ân Tiểu Nguyệt đứng sau lưng cô, giúp cô xoa bóp cổ.
Sầm Tuế Tuế híp mắt: “Tiểu Nguyệt dùng thêm xíu lực đi, đúng đúng đúng, chỗ đó đó, wow, thoải mái quá.”
Ân Tiểu Nguyệt cười cười, trên tay tăng thêm chút lực.
Lúc này, Khương San đẩy cửa bước vào.
“Tuế Tuế, thầy Hàn và thầy Giang đã chuẩn bị xong rồi, tới hỏi em khi nào thì có thể lên đường.”
“Hả?” Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên, “Sao hai thầy nhanh vậy? Mới mười phút chứ nhiêu?”
“Đúng vậy.” Khương San cười nói, “Đàn ông mà, tẩy trang nhanh lắm.”
Sầm Tuế Tuế bèn vội vàng đứng lên, “Mau mau mau, Tiểu Nguyệt mau tới giúp chị đi, chúng ta phải nhanh lên.”
“Vâng, chị Tuế Tuế.”
Khương San nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của cô thì liên tục bật cười: “Không sao đâu, thầy Hàn với thầy Giang bảo em không cần gấp mà.”
“Vậy cũng không được, sao lại để cho hai thầy chờ em được.” Một tay Sầm Tuế Tuế cầm nước tẩy trang, tay còn lại cầm bông tẩy trang lướt trên mặt: “Chị San, chị đi trò chuyện với hai thầy chút đi, tránh để hai thầy thấy nhàm chán.”
Khương San mỉm cười: “Được được được, vậy chị đi đây.”
Lúc Hàn Dược và Giang Loạn đứng ở ngoài chờ Sầm Tuế Tuế cũng đang nói đến chuyện hôm nay.
“Lần này Mạc Mạc đúng là quá đáng, cho dù muốn sang Đài truyền hình khác cũng không cần phải làm lộ vậy chứ?” Giang Loạn cực kỳ tức giận.
Hàn Dược gật đầu một cái: “Đúng là hơi quá đáng.”
“Còn không phải sao, chuyện hôm nay nhất định sẽ truyền ra ngoài, lại gây rắc rối nữa cho xem.”
Hàn Dược hơi nhíu mày: “Nhưng sao cô ta lại có lòng thù địch lớn như vậy với Tuế Tuế chứ?”
Giang Loạn hừ một tiếng, hạ thấp giọng: “Chuyện này thì tôi nghe được chút tiếng gió từ đạo diễn, nghe nói cô ta đến được Đài truyền hình thành phố Z là nhờ Thôi Linh mở đường.”
Hàn Dược đã chủ trì tiết mục nhiều năm nên đương nhiên biết Thôi Linh trong miệng Giang Loạn là ai.
Thế nào mà lại liên quan tới họ hàng của Tổng giám đốc Giản của Ức Cảnh luôn rồi???
“Thầy Hàn, thầy Giang.” Khương San đi tới, áy náy cười cười, “Xin lỗi, có lẽ Tuế tuế còn phải thêm một lát nữa.”
Hàn Dược cười: “Không sao, tại hai chúng tôi nhanh quá thôi.”
Ba người đứng đó trò chuyện một lát, Sầm Tuế Tuế mới cùng Ân Tiểu Nguyệt chạy tới.
“Xin lỗi thầy Hàn, thầy Giang, tôi đến trễ.”
Hàn Dược cười ôn hòa: “Không có gì, đi thôi, phòng bao đã đặt xong rồi.”
“Ơ?” Ánh mắt Sầm Tuế Tuế quét một vòng, “Chỉ có chúng ta thôi sao?”
Hàn Dược thản nhiên nói: “Ừ, chỉ có chúng ta thôi, Mạc Mạc có việc nên đi trước rồi.”
Trong lòng Sầm Tuế Tuế thở phào. Mạc Mạc nhằm vào cô ai cũng có thể thấy rõ, nếu quả thực phải ngồi ăn chung, cô sợ tiêu hóa không nổi.
Hàn Dược đã đặt nhà hàng, nơi đó cách đài truyền hình không xa.
Nơi này bảo vệ sự riêng tư của thực khách rất tốt, bởi vì ở gần đài truyền hình nên thường xuyên có nghệ sĩ và người chủ trì tới dùng cơm, nếu ngay cả công tác giữ bí mật cũng không làm được thì đã sớm thất bại rồi.
Chờ mọi người ngồi xuống xong, Khương San mới gửi tên nhà hàng, địa chỉ và số phòng cho Giản Sóc.
Giản Sóc trả lời lại: [Ừ.]
Khương San nhìn chữ này trong mấy phút, nhưng không nhìn ra Tổng giám đốc Giản đang nghĩ gì.
Hàn Dược rất tỉ mỉ, trước đó đã tìm hiểu khẩu vị của tất cả mọi người nên khi gọi món có cả đặc sản ở địa phương, nhưng cũng không phải đồ mà người khác không ăn được. Ngay cả khẩu vị của Ân Tiểu Nguyệt, Hàn Dược cũng để tâm đến.
Giang Loạn nói: “Thầy Hàn thật là, bất cứ lúc nào cũng quan tâm chu đáo, hơn nữa lại ít khi tức giận, xế chiều hôm nay thật ra thầy Hàn có nổi giận đấy, chẳng qua là kìm lại thôi.”
Hàn Dược cười: “Làm gì nghiêm trọng như vậy chứ.”
Sầm Tuế Tuế không nói gì.
Ngược lại là Khương San: “Thầy Hàn, tôi có một câu vốn không nên hỏi, nhưng cô Mạc thật sự muốn chuyển sang nơi khác à?”
Hàn Dược suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Phải, tháng sau sẽ đi.”
“Khó trách.”
“Không sao.” Hàn Dược nhìn Sầm Tuế Tuế, “Yên tâm đi, phần cắt nối biên tập sẽ không có vấn đề gì đâu, ngày mai tôi sẽ qua bên đó nói chuyện.”
Sầm Tuế Tuế cười yếu ớt: “Cảm ơn thầy Hàn.”
“Khách sáo rồi.”
Bữa cơm này, có thể nói là rất vui vẻ.
Ngoài chuyện… Sầm Tuế Tuế hơi say ra.
Khi uống rượu với người không quá thân quen, bất kể có uống thế nào cô cũng luôn giữ lại chút lý trí sau cùng, nhưng khi có người cô tin tưởng ở đây thì cô sẽ buông thả luôn.
Nhưng từ sau chuyện Lưu Thế, Sầm Tuế Tuế đã ít uống rượu hơn rồi.
Thế mà hôm nay, có lẽ thật sự cảm thấy vui vẻ nên mới uống nhiều chút, không ngờ lại uống tới say.
Khương San đứng bên cạnh Sầm Tuế Tuế, cúi đầu đỡ cô, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ngoài mặt hơi đỏ ra thì không hề nhìn ra có chỗ nào không đúng.
“Tuế Tuế.” Khương San ngồi xổm xuống, nắm tay Sầm Tuế Tuế, giọng nói dịu dàng có ý dụ dỗ: “Chúng ta về nhé, hôm nay em mệt rồi, không muốn nghỉ ngơi sao?”
Sầm Tuế Tuế gật đầu: “Muốn.”
Khương San cười cười: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Vừa nói, Khương San vừa kéo Sầm Tuế Tuế dậy.
Chẳng qua là, tay thì kéo lên được rồi nhưng người thì vẫn ngồi yên.
Khương San:…
Sầm Tuế Tuế ngẩng đầu, chớp chớp mắt với Khương San.
“Chị San.”
“Em còn nhận ra chị đúng là cảm động mà.”
Sầm Tuế Tuế buông tay Khương San, sau đó mò lấy điện thoại của mình, cầm nó bằng hai tay, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Khương San thấy bàn tay nhỏ bé của cô bay lượn trên bàn phím thì trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
“Tuế, Tuế Tuế à.”
“A, bắt máy rồi.” Hai mắt Sầm Tuế Tuế sáng lên.
Khương San hoảng hốt: “Ai cơ?”
“Là tôi.” Giọng nam trầm thấp truyền ra từ điện thoại.
Khương San hơi sửng sốt: “Tổng giám đốc Giản?”
“Ừ.”
Sầm Tuế Tuế mở loa ngoài: “Anh Sóc, anh có muốn tới đón em không?”
Khương San che mặt.
Hàn Dược và Giang Loạn nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Giản Sóc khẽ thở dài: “Uống rượu à?”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế dùng sức gật đầu, ngón trỏ và ngón cái chụm lại: “Có chút xíu thôi à.”
Khương San bật cười: “Tuế Tuế, em có mở video đâu.”
Sầm Tuế Tuế chậm chạp nhận ra: “Ồ —“
“Khương San.”
“Dạ, Tổng giám đốc Giản.”
“Trông chừng cô ấy, tôi tới ngay.”
“Được, Tổng giám đốc Giản.”
“Này!” Sầm Tuế Tuế thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc thì uất ức bĩu môi: “Sao không chào tạm biệt với em vậy?”
Khương San nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Dược và Giang Loạn: “Thầy Hàn, thầy Giang, mong hai thầy giữ bí mật giúp ạ.”
Hàn Dược cười gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Giang Loạn cũng có thái độ giống như thế, tuy hay nói đùa nhưng liên quan đến loại chuyện này, anh vẫn biết điều mà im lặng.
Được Hàn Dược và Giang Loạn bảo đảm, Khương San mới có thể thở phào, rồi lại nhìn sang Thẩm Chấn Hiên đang nằm vật ở một bên, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Trong phòng đột nhiên yên lặng, chỉ còn lại Sầm Tuế Tuế vẫn đang bấm bấm điện thoại, lẩm bẩm: “Sao anh Sóc lại không nhận điện thoại của em vậy?”
Khương San cũng không ngăn cô, tránh cho cô lại gây rắc rối.
Không bao lâu sau, có người gõ cửa phòng.
Khương San bước tới mở cửa: “Tổng giám đốc Giản.”
“Ừ.” Giản Sóc gật đầu rồi bước vào.
Hàn Dược kinh ngạc lên tiếng: “Tổng giám đốc Giản?”
Giản Sóc liếc nhìn hai người, gật đầu một cái.
Hai người Hàn Dược theo bản năng đứng lên.
Sau khi Giản Sóc chào hỏi hai người họ thì đi thẳng tới trước mặt Sầm Tuế Tuế, sau đó đứng bên cạnh cô.
“Tuế Tuế.” Sau khi Giản Sóc gọi cô một tiếng thì ánh mắt không cách nào rời khỏi cô được.
Hình như đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy cô.
Sầm Tuế Tuế phản ứng chậm chạp, quay đầu lại nhìn chằm chằm Giản Sóc.
“Tuế Tuế.”
“A —-“ Sầm Tuế Tuế hơi nghiêng đầu: “Anh Sóc.”
“Ừ.” Giản Sóc giơ tay vuốt tóc cô: “Đi nào, anh dẫn em về.”
Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Giản Sóc giơ tay phải nắm tay Sầm Tuế Tuế, nhưng cô lại tránh ra.
Sầm Tuế Tuế giang hai tay ra, nũng nịu nói: “Em muốn ôm.”
Giản Sóc liếc nhìn người trong phòng: “Tuế Tuế…”
“Không mà, em muốn ôm.” Sầm Tuế Tuế lắc đầu, thái độ vô cùng kiên quyết.
“Được rồi.” Giản Sóc đồng ý.
Chỉ thấy Giản Sóc khom người, một tay ôm lưng cô, sau đó dùng lực bế lên, một tay khác đệm dưới mông để cô ngồi.
Hai chân Sầm Tuế Tuế vòng lên eo Giản Sóc, hai tay ôm cổ anh, cười hì hì dụi dụi trong ngực anh: “Chồng em tốt quá đi, moaz ~”
Vừa nói, Sầm Tuế Tuế hôn một cái rõ vang lên mặt anh.
Hàn Dược và Giang Loạn: [Hóa đá.jpg]
Khương San lại tiến lên lần nữa: “Thầy Hàn, thầy Giang.”
Hàn Dược phản ứng lại: “Yên tâm đi, chúng tôi không nhìn thấy gì cả.”
“Cảm ơn hai thầy.”
Khương San không kìm được mà vui mừng, nhờ Hàn Dược lựa chỗ tốt, nếu không là bị chụp chắc rồi.
Giản Sóc chào tạm biệt hai người rồi dặn dò Khương San: “Đội mũ và đeo khẩu trang cho cô ấy đi, tôi mang cô ấy về trước, các người lát hẵng về.”
“Vâng, Tổng giám đốc Giản.”
Ân Tiểu Nguyệt đội mũ và khẩu trang lên cho Sầm Tuế Tuế.
Giản Sóc kiểm tra lại lần nữa, thấy không có vấn đề gì mới ra cửa.
Chờ hai người đi rồi, Giang Loạn mới hoàn hồn: “Tuế Tuế còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi ư?”
Hàn Dược gật đầu: “Chỉ có điều đối phương là Tổng giám đốc Giản nên cũng không khó hiểu lắm.”
Nói xong, Hàn Dược bật cười: “Đúng là tôi nên chào hỏi thật tốt với bên tổ biên tập rồi.”
Giang Loạn hơi sửng sốt, ngay sau đó bật cười thành tiếng.
–
Đường Tống đỗ xe ở bên ngoài nhà hàng, Giản Sóc bế người, vừa ra cửa liền lên xe.
“Ưm…” Sầm Tuế Tuế bị đặt vào chỗ ngồi, không thoải mái đổi tư thế khác.
Giản Sóc lên xe, đóng cửa lại rồi đến gần Sầm Tuế Tuế, giơ tay nâng mặt cô: “Tuế Tuế?”
“Dạ…” Sầm Tuế Tuế miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Giản Sóc thì mở to mắt: “Anh Sóc?”
Giản Sóc cười, vừa định nói thế mà cô còn nhận ra anh.
Nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì Sầm Tuế Tuế đã nhào tới ôm anh.
Giản Sóc tiếp lấy đối phương, cô hơi dùng sức nên Giản Sóc bị đụng đến nỗi phải ngửa ra sau, đầu đập vào kiếng.
“Shh…”
Đường Tống đúng lúc nâng tấm chắn lên, để không nhìn thấy gì ở phía sau.
Sầm Tuế Tuế nằm trong ngực Giản Sóc, hai tay nắm cổ áo sơ mi của anh, đầu dụi vào ngực anh.
“Có phải vì em quá nhớ anh nên anh mới bước vào giấc mơ của em không ~”
Giản Sóc hơi sửng sốt.
Sầm Tuế Tuế tự hỏi tự trả lời: “Hì hì, chắc chắn anh cảm nhận được lòng em nên mới vào trong mơ gặp em.”
Giản Sóc thấp giọng ừ một tiếng, rồi giơ tay xoa đầu cô: “Ừ, cảm nhận được, anh cũng nhớ em nên mới tới gặp em.”
Sầm Tuế Tuế buông tay ra, vịn vai Giản Sóc: “Vậy anh ở trong giấc mơ của em thêm tí nữa nhé ~”
“Được.” Giản Sóc đáp, “Anh vẫn luôn ở đây, sẽ không đi đâu, chờ khi em tỉnh lại, anh vẫn còn ở đây.”
Sầm Tuế Tuế nghe được câu trả lời khiến mình hài lòng thì lầu lầu một câu “thích anh lắm” rồi ngủ mất.
Mãi đến khi về tới khách sạn, Giản Sóc vẫn không đổi tư thế.
Lúc xuống xe, may có Đường Tống phụ một tay nên anh mới ôm được Sầm Tuế Tuế vào ngực.
Giản Sóc chỉ muốn để Sầm Tuế Tuế được về nghỉ ngơi sớm nên bế người đi thẳng vào khách sạn.
Đường Tống đi đỗ xe, sau đó cầm lấy điện thoại rơi ở trong xe của sếp và phu nhân rồi chạy theo sau.
Không có ai để ý rằng từ khi xe của Giản Sóc dừng trước cửa khách sạn thì đã có tiếng “tách tách” vang lên.