“Trung thu vui vẻ, bánh xốp vừa ra lò đúng là mỹ vị nhân gian.” Trần Hải Thiên mang ba mươi cái bánh từ Trung Lịch về, phát cho ba người kia mỗi người năm cái, còn lại mỗt ngày một cái, vừa lúc hết hạn là ăn xong.
“A a a a a gửi qua cho tôi liếm một tý đi, bánh xốp lòng đỏ là thứ tôi yêu nhất!”
“Phí gửi rất đắt, để tôi đốt cho nhanh.” Hắn đang phân vân nên gọi cho ông ngoại hỏi cắt được hình cái bánh hay không.
“Cậu có thể đập dẹp rồi gửi theo cách thường, địa chỉ là: Bưu Điện Đài Trung, hộp thư 71-13.”
Trần Hải Thiên cứng đờ, không biết làm thế nào cho phải.
“Ừm.” Sau khi suy nghĩ khá lâu, hắn gõ một chữ.
“Người nhận tên Trang Tuyết, không phải Trang Tỏi, cũng không phải Trang Tử, mà là Trang Tuyết,
“Cái tên này ít có giống con gái thật.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, dường như phía sau có bong bóng màu hồng hay thú một sừng chạy tới [Trong một truyền thuyết thần thoại thời trung cổ, kỳ lân sẽ chạy tới khi ngửi được mùi thơm trên cơ thể của cô gái hiền lành ngây thơ].”
Trần Hải Thiên nói thêm đôi ba câu, tìm lý do đăng xuất, sau đó ngã ngồi trên ghế.
Quen nhau đã hơn một năm, hắn vẫn chưa hiểu Nothing, có nhiều điều khiến hắn không thể tưởng tượng được, muốn nhìn thấu còn khó huống chi là bước vào. Nothing vẫn hay giữ liên hệ với hắn, ngoại trừ nói chuyện, hắn hiếm khi hỏi về đời tư đối phương, cũng không kể về bản thân.
Giữa bọn họ chỉ có câu chữ, thậm chí trong tất cả câu nói chưa chắc câu nào là thật, nhiều nhất cũng chỉ có vài bit [8bit=1B, 1024B=1Kb], những gì viết ra dù có trọng lượng đến đâu cũng luôn kém hơn đời thực một chút, vì thế họ luôn trả lời trong một phạm vi an toàn, chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Chẳng giống như mấy kẻ sống ảo, chỉ vì muốn làm rõ đôi ba chuyện mà lôi tám đời tổ tông ra nói.
“Mưa hè to quá.”
“Thời tiết bên tôi đẹp lắm.”
Đây là lần đối thoại dính đến đời thực, sau đó hai người giống như tuyển thủ trượt băng, nhanh chóng dùng mấy từ ngữ đùa cợt để chuyển hướng, đây là cách né tránh của hai người.
Hiện tại Nothing vì một chiếc bánh mà phá hoại quy tắc trò chơi, phá hoại ký kết ngầm giữa hai người, cho hắn một cái gì đó rất hiện thực. Cảm giác này giống như nhân vật ảo đột nhiên thực thể hóa, hay Sadako bò ra từ TV, khiến Trần Hải Thiên có chút tức giận, pha lẫn sợ hãi, và chẳng biết nên làm sao cho phải.
Hắn đứng dậy, bỏ một cái bánh vào túi, dùng cái chai cà cho dẹp, càng cà càng mạnh, cuối cùng giống như trút giận đập lên cái túi phát ra tiếng ‘bịch bịch’, tiếng ồn lớn đến nỗi khiến mẹ hắn phải chạy vào hỏi hắn đang làm gì.
“Con đang mất bình tĩnh.” Giọng bà chứa đầy sự ngạc nhiên, “Mười năm rồi mới thấy con như thế, ngày mai nhớ nhắc mẹ đi mua cổ phiếu.”
“Sao mẹ không hỏi lý do?” Trần Hải Thiên vẫn còn cầm cái chai, nói.
“Mẹ chưa bao giờ là một người mẹ tốt.” Bà nói xong, lấy một cái bánh đem về phòng.
Trần Hải Thiên mềm như bánh gạo ngã xuống ghế. Điều lạ lùng nhất là mẹ hắn ly hôn với cha, bởi vì cha hắn quá bình thường, chỉ vì tình yêu mà mẹ hắn bị ấm đầu rồi gả cho một người đàn ông bình thường. Tình yêu quả nhiên khiến con người ta mù quáng.
Hắn thở dài, đứng dậy tìm một phong thư, viết cái tên Nothing nói, bỏ cái bánh lòng đỏ bị đập dẹp vào, niêm phong, dán tem, đặt lên tủ giày cạnh cửa, ngày mai đi làm sẵn tiện gửi cho cậu ta.
Trên túi không ghi địa chỉ người nhận, dù lạc mất cũng chỉ là cái bánh bị đập dẹp mà thôi.
Ba ngày đầu có thể dùng bốn chữ để hình dung: tay chân luống cuống. Phần lớn thời gian Trần Hải Thiên phải chạy bàn, thi thoảng sẽ giúp nướng bánh mì, cũng may quán chỉ phục vụ thức ăn nhẹ, đỡ phải rửa một mâm đầy dầu mỡ.
Sự rối loạn không phải là cái cớ để hắn dừng lại. Quá mệt mỏi, hắn tự thôi miên chính mình, ngay cả sức lực mở máy tính cũng không có.
Mệt, nhưng thỏa mãn, bởi vì mỗi lần hít thở, phổi sẽ tràn ngập hương cà phê, cả người khoan khoái dễ chịu.
Ngày thứ ba đi làm cũng là ngày nghỉ của Lương Mĩ Lị, nhưng Trần Hải Thiên đợi đến lúc tan tầm mới gọi Mĩ Lị tới, chờ quán đóng cửa thì kéo Lương Mĩ Lị sang quán cà phê sát vách.
“Quán cậu đang làm vừa đóng đã kéo tớ chạy vào quán khác?”
“Quán này mở đến mười hai giờ.” Trần Hải Thiên để phục vụ rót nước xong mới nói: “Mấy ngày trước tớ bị mất bình tĩnh.”
Trần Hải Thiên luôn cho rằng mỗi một trạng thái nào đó đều ẩn giấu một ít lý do, khi thì chứa ác ý, đố kị, hận ý, bạo lực, có thể phô bày ra hoặc cất giữ. Hắn cũng vậy, bởi vì hắn là con người, nhưng lý trí của hắn rất mạnh mẽ nên áp chế được ác ý. Hắn biết rõ mặt tối và mặt sáng của chính mình, cho nên hắn không để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người khác, sau khi thông suốt mới nói ra.
Lương Mĩ Lị đột nhiên đứng lên nhìn ra bên ngoài, “Thế giới này chưa bị hủy diệt, tốt lắm, kể đi?”
Trần Hải Thiên tận lực khách quan, không mang theo ý kiến chủ quan tường thuật lại, kể hết mọi chuyện cho Lương Mĩ Lị nghe. Lương Mĩ Lị nghe xong suy nghĩ một lát mới nói: “Tớ có vài ý tưởng, nhưng ý tưởng của tớ không khác so với cậu lắm, cho nên chúng ta đi ăn khuya nhé?”
“Không được.” Trần Hải Thiên vừa trừng vừa liếc Lương Mĩ Lị, “Chỉ có cậu biết tớ biết, rồi đem ra thảo luận, chức năng của em gái thúi là vậy mà?”
“Được rồi, đầu tiên, có thể Nothing là nick phụ, nhất định có một nick chính mà nhiều người biết, ID từng sử dụng hay còn đang sử dụng, sự dung tục của hắn chỉ là… một trong nhiều tấm da dê, tựa như cậu cho hắn xem tấm da mèo vậy.”
“Ừm.” Trần Hải Thiên nghĩ Nothing là một trạm hắn phải đi qua trên một chặng đường, nếu hắn không phải là Noone, Nothing không phải Nothing, có lẽ đã mở ra một thời kỳ huy hoàng trên mạng, sau đó tuyệt vọng, lạnh lùng để mặc ID mình nuôi dưỡng chết đi, rời bỏ, rồi mới lướt qua, chẳng muốn nói thêm một lời nào.
“Thứ hai, cậu mất bình tĩnh không phải vì Nothing phá hủy sự ăn ý, mà là sợ mất Nothing ‘này’.” Lương Mĩ Lị nheo mắt nhìn Trần Hải Thiên, “Nếu hai người vừa quen một tháng đã gặp mặt, không hợp thì chia tay. Nhưng hai người đã quen rất lâu, có gặp hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, Nothing đã biến thành thói quen, giống như ở ngõ nhỏ, cậu không muốn thay đổi thói quen, cậu lo lắng Nothing muốn thay đổi, tớ nói đúng chưa, ăn khuya cậu mời.”
“Tớ không mời đâu.” Trần Hải Thiên bất đắc dĩ liếc Lương Mĩ Lị.
“Dù cậu không mời tớ cứ ăn.” Lương Mĩ Lị phất phất tay như đuổi ruồi, “Nói thật, căn cứ vào kinh nghiệm sống còn trên mạng của tớ, tri kỷ trên mạng thú vị thơ mộng bao nhiêu thì ngoài đời dễ nổi giận, ích kỷ, hoa tâm bấy nhiêu.”
“Tớ nghĩ cậu nên về núi của mình đi.”
“Lý thuyết là vậy, nhưng khi cô đơn cũng nên chơi thử.” Lương Mĩ Lị cười gượng hai tiếng, “Trường hợp khác, nếu Nothing là kim cương Barbie hay so với con gái còn nữ tính hơn, cậu có thể chấp nhận, thế nhưng tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu.” Lương Mĩ Lị đang nhớ lại chuyện gì có vẻ ghê tởm lắm, xoa hai cái lên cánh tay, “Nếu hắn hợp với cậu mà ngủ hay đánh rắm rồi nghiến răng, vừa ăn cơm vừa nhịp chân, vừa nói chuyện vừa xỉa răng, treo chìa khóa ở lưng quần, khẳng định cậu chịu không nổi, cậu không phải loại người như vậy, chuyện môn đăng hộ đối cũng có cái lý của nó, biết rõ không thể chịu đựng thì đừng ảo tưởng sức chịu đựng của mình quá vĩ đại.”
“Ừ, gương mặt với thói quen tốt là chưa đủ, tính cách thối nát cũng bằng không.” Trần Hải Thiên thở dài, “Tớ không muốn quen hắn ở ngoài đời, dù gặp cũng có rất nhiều chuyện không thể nói ra được.”
“Có một số khoảng cách không nên vượt qua, giống như bạn bè của Tiểu Mã, một thằng con trai dị tính chất lượng lại chạy tới gay bar làm việc, cuối cùng bị lôi kéo vào, haizz.” Lương Mĩ Lị cũng thở dài, ngừng một lát rồi nói tiếp, “Tên của Nothing quá nữ tính, nghe rất đa sầu đa cảm, tớ không biết cái tên này tốt ở chỗ nào.”
“Tớ chưa từng kỳ thị tên của người ta.”
“Vốn là Mĩ Lệ, nhưng người ta nghe nhầm, cũng may, không lại càng thảm hại hơn.” Lương Mĩ Lị chống mặt, giương mắt nhìn Trần Hải Thiên rồi hỏi, “Nhưng mà…… Hai người có thích nhau không?”
“Có, đơn giản trong sáng có khi lại hay hơn.” Trần Hải Thiên suy nghĩ một hồi mới gật đầu trả lời.
“Internet là ảo, nếu thích nhau thì chỉ là ảo mà thôi.”
Ảo con mẹ nó rất hay. Trần Hải Thiên nghĩ giữa hai người họ, mọi thứ đều xây dựng trên chữ “ảo”, hơn nữa sự tốt đẹp của sống ảo khiến người ta không muốn thoát ra. Nothing là người hắn cần, nhưng không phải người hắn muốn.
“Cậu nghĩ phức tạp quá rồi đó.” Lương Mĩ Lị nói tiếp, “Có lẽ hắn chỉ muốn ăn bánh, cậu chờ bước tiếp theo của hắn đi.”
“Tớ không tỏ thái độ gì cả, có lẽ hắn sẽ không bước tiếp một bước nữa.” Trần Hải Thiên rất nắm chắc điểm này, Nothing rất mẫn cảm với những câu chữ, chỉ dựa vào mấy chữ là đoán được tâm trạng của hắn.
“Vậy giờ cậu muốn làm gì, chỉ nói thôi không thể giải quyết được mọi chuyện, ăn khuya đi.” Lương Mĩ Lị lấy ví ra thanh toán, đột nhiên ngừng lại, “Đợi đã, Nothing ‘này’ là tổ trưởng Lý?”
“Ừm, hình như là vậy.”
“Phiền rồi đây…… nhưng mà Nothing ‘khác’ có thể là Viên Chí Long hay Diệp Mĩ Kì, cho nên cậu cứ để nguyên, đừng làm, đừng nghĩ, ăn khuya!”
Một giờ đêm, Trần Hải Thiên ăn khuya xong về nhà, mưa phùn bất chợt, hơi lạnh, con ngõ nhỏ lúc rạng sáng bị sự tĩnh lặng bao trùm, yên tĩnh mang chút u ám kỳ lạ, khác xa sự huyên náo vào ban ngày, như bị mây đen nuốt chửng.
Hắn khoanh chân ngồi lên sô pha bằng vải nhung trong thư phòng, cầm một quyển sách gác lên đầu gối, tiếng lật sách nhiễu loạn không khí và ánh đèn mờ nhạt, nhiều chuyện quay cuồng trong đầu, rối loạn và va vào nhau ầm ầm.
Địa ngục xin thiên đường hãy cho tuyết rơi.
Tên người kia cũng có một chữ Tuyết. Hắn nghĩ.
Cơn tuyết nọ đã rơi xuống địa ngục hay vẫn còn nán lại trên thiên đường?