Edit: Zet
Vào thu tới nay, khí trờivẫn rất ấm áp. Bước sang tháng mười, đợt gió mùa đầu tiên mới đổ bộ vào thành phố, xua đi tiết trời oi bức của mùa hè, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng ẩn mình.
Trần Hải Thiên vẫn nói chuyện bình thường với Nothing, đề tài của câu chuyện không vượt quáphạm vi an toàn.
Sau khi Nothing nhận được bánh, chỉ nhắn lại một câu: “Dù bị đập dẹp nhưng ăn vẫn ngon.”
Hắn không hồi âm, cũng không hỏi Nothing có thật là ở Đài Trung hay không, hoặc là thời tiết ở Đài Trung thế nào, nên đến chỗ nào chơi, hắn vẫn dùngcách cũ chờ gặp đối phương, gõ những câu dung tục, viết những dòng trên trời dưới biển.
Hắn nói với Nothing rằng bánh tiêu ăn rất ngon[giống bánh tiêu nước mình nhưng nhân của nó là hành thái nhỏ và thịt bằm], cầm chiếc bánh còn nóng hôi hổi đứng giữa trời thu sẽ cảm nhận được hạnh phúc lan tỏa khắp người.
Nothing kể về bánh quai vạc cho hắn nghe: “Cán bột đã nhào thành hình tròn, rắc đậu phộng nhuyễn và đường lên [có thể dùng đường đỏ hay đường trắng], dùng nước thấm ướt rồi gấp lại, cắt thành hình tam giác, ôi— thật hạnh phúc.”
Hắn nghe xong lập tức lăn vào bếp làm bánh quai vạc nhân đậu đỏ.
“Nhà hàng đặt tên món ăn nghe thậtxa xỉ, Thịt bò hầm rượu vang đỏ, Vịt hun khói, Cá tuyết Iceland hấp, chỉ có Bánh mì bơ tỏi là ngon.” Nothing viết như thế.
Hắn làmnướng bánh mì bơ tỏi, sau đó nói với Nothing: “Nếu tên món ăn nhiều hơn sáu chữ thìkhông muốn ăn, vừa khó nhớ vừa không có trọng điểm, như Cá Tuyết Chan Sốt Màu Xanh Lá, Tàu Hủ Non ChanNước Tương Và Hột Lựu, Cá Hồi Chiên Sốt Kem Tỏi. Trong vòng bốn chữ là hay nhất, như Rau DớnXào, Bánh Gạo Đậu Đỏ, Gà Bọc Đất.”
Sau này Nothing nhắn cho hắn, Quách Phú Thành mới là tên món ăn, còn Gà Bọc Đất[Thổ Kê Thành]là một tòa thành.
“Ngày hôm qua nghe ‘Lý do’ của Hạ Lôi, nghe xong thấy mình chẳng khác gì con sứa đang bơi vậy.” Có lần Nothing nói với hắn như thế.
Hắn tìm bài hát đó, pha một tách trà nóng, ngồi ngẩn người trước máy tính nghe Hạ Lôi la la la rấtvài lần.
Ngày lại qua ngày, tin nhắn của Nothing từ từlấp đầy, chiếm cả một trang, mỗi khi Nothing đăng nhập, hộp thư sẽ nhấp nháy ánh bạc.
“Ngôi sao của bạn đang tỏa sáng trên bầu trời đêm, xinh đẹp biết bao”. Hạ Lôi hát xong, la la la rất nhiều lần.
Thời tiết giữa tháng mười hai cực kỳ lạnh, phải nói là thời điểm này ở Đài Loan mới có không khímùa đông. Đài Bắc thường hay mưa, không khí ẩm ướt khiến con nguời nơi đây trở nên thong thả, quán đã đặt cây thông Noel màu trắng ở tronggóc.
Buổi chiều ngày thứ tư, Đài Bắc mưa to, có hai bàn khách ngồi tránh mưa, một bàn ngồi khách ngồi nói chuyện, một bàn lại chuyên tâm đánh máy. Trần Hải Thiên vội vàng bưng bánh mì Đan Mạch lên, đổ sữa đặc ra, cà chua xắt lát, dùng ngón cái và ngón trỏ rắc thêm tiêu đen xay nhuyễn, xếp rau xà lách và thịt gà hun khói xé nhỏ, để toàn bộ lên chiếc dĩa bằng sứ trắng muốt.
Nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa vang lên hắn mới ngẩng đầu, nhìn qua lớp cửa kính, là một cô gái trông khá quen mắt bướcvào.
Hắn bưng đồ uống lên, sắpđithì bị cô gái gọi lại.
“Xin hỏi…… cậu là bạn của Tiểu Thạch?” Cô gái nhìn hắn, có vẻ đang do dự.
“Bạn cũ, không liên lạc nữa.” Hắn đứng lại, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Đã lâu không gặp, chị Tần.”
“Xin lỗi, tôi đã quên tên cậu.”
“Em là Tiểu Vạn.” Trần Hải Thiên cũn không bất ngờ, hắn là loại người mờ nhạt mà.
“Đúng đúng, Tiểu Vạn, em thay đổi nhiều quá, sáng sủa hơn, suýt nữa chị nhìn không ra, ba hay bốn năm rồi nhỉ? Hai năm trước chị có gặp Tiểu Thạch, kết hôn rồi, vợ nó rất dễ thương, em thì sao, có bạn gái chưa?”
“Dạ chưa, không tìm được người vừa ý.” Hắn ôm khay cười cười: “Chị Tần, em đang làm việc, mình nói chuyện sau nhé.”
Sáng sủa hơn à? Trần Hải Thiên hoài nghi, chỉ là đội thêm tấm da có nụ cười chuyên nghiệp thôi mà. Đầu năm nay đừng có đụng chuyện gì cũng ngạc nhiên, như chuyện Tiểu Thạch kết hôn với con gái chẳng hạn.
Một Tiểu Thạch từng hứa sẽ mãi bên cạnh hắn.
Hắn trở lại quầy bar, cầm lọ caramel, vẽ nhiều vòng xoáy lên mặt tách hồng trà, vòng xoáy mỗi lúc một dày, trong nháy mắt dường như hắn dung hòa vào tách trà đó, xuyên qua lớp bọt sữa, xuyên qua lớp trà, xuyên qua bề mặt trở về quá khứ, hồi ức nơi đó cô đọng thành Tiểu Thạch. Sau đó hắn lại ngoi lên khỏi lớp bọt sữa đang tỏa nhiệt, bình thản chà xát lá hồng trà, đặt nhẹ lên lớpbọt sữa.
Bỏ qua thứ gì đó đang đè ép trong lòng.
Chị Tần từng mở một quán cơm nhỏ, hắn và Tiểu Thạch cùng với bạn của Tiểu Thạch hầu như đều coi đó là nơi tụ họp, cách hai ngày sẽ đến đó ăn, sau này hợp đồng hết hạn, quán ngừng bán, Tiểu Thạch đã rên rỉ một trận.
Hình như trong khoảng thời gian đó Tiểu Thạchyêu một cô gái. Lúc bị bạn bè mắng hội đồng, chỉ có hắn ủng hộ, ủng hộ bạn trai hắn, ủng hộ tình yêu hắn đã tìm thấy trong hàng nghìn người, đi yêu con gái.
Hắn hi vọng Tiểu Thạch sẽ hạnh phúc, hắn chỉ muốn thế.
Tiểu Thạch đã hứa sẽ sống cùnghắn đến bạc đầu, bởi vì Tiểu Thạch cho rằng hắn là người kia, nhưng lúc người kia xuất hiện, không phải con trai, không phải con gái, mà là người kia, trăm phần trăm là người kia, chỉ khéo một điều người kia lại là con gái.
Một gay dám ruồng bỏ bạn trai, đưa lưng về phía những chỉ trích của bạn bè, thật sự yêu người con gái đó, phải có dũng khí thật lớn mới dám come out, Tiểu Thạch thật dũng cảm, hắn yêu cái sự dũng cảm đó, Tiểu Thạch cũng yêu hắn, chỉ là yêu không đủ, hắn từng nghĩ mình nên níu kéo, nhưng níu kéo rồi sẽ có vết rách, chi bằng buông tay để mình được thoải mái tự tại.
Tiểu Thạch có được hạnh phúc, hắn từng yêu rất thật lòng, chẳng ai thua cuộc cả, bọn họ nên cảm kích mới đúng.
“Chúc mừng vai diễn phản diện đầu tiên trong đời cậu.” Đó là kết luận của A Minh, búp bê người bánh mì, con mắt tròn vo sáng ngời, “Đây là người bánh mì bị nướng khét.”
“Nó bị nướng khét?”
“Đúng, vừa sinh ra đã bị khét.”
Hắn hiểu ý A Minh, cho tới bây giờ, cuộc sống của hắn rất thuận lợi, lúc học sẽ có mẹ dạy, áo cơm no đủ, lớn lên không gặp người xấu, giống như bánh mì vừa ra lò, rồi bị Tiểu Thạch đập dẹp, dù sớm hay muộn cũng sẽ trở về hình dạng ban đầu, so với bánh mì vừa ra lò đã bị khét, hắn cảm thấy mình may mắn lắm rồi.
Nhưng Lương Mĩ Lị lại có cái nhìn khác về vai phản diện này: “Vấn đề là hai người không bằng nhau, cậu yêu hắn 100%, nhưng hắn chỉ yêu cậu 95%, cho nên, về sau cậu mở to mắt ra dùm tớ, nhìn cho kỹ vào ông trời con ạ, đừng dễ dàng yêu ai đó quá sâu đậm—”
Dễ dàng yêu ai đó quá sâu đậm. Trần Hải Thiên nhắm chặt mắt, khẽ nhẩm vài lần, hắn nhớ đã nghe câu này ở đâu đó rằng: Yêu như thế đó vài ngày, thương như thế đó vài năm, hận như thế đó một đời.
Hóa ra mình hận không phải vì bị phụ tình, mà là mình đã yêu quá sâu đậm.
Hắn cười khổ lắc lắc đầu: “Nhưng 95% cũng tốt, cho đối phương có khe hở để thở chứ.”
“Vậy cậu muốn yêu một người 95% cũng được, còn gặp 100% thì bỏ chạy, tặng cậu một bài thơ.” Lương Mĩ Lị hắng giọng: “Người lúc thăng lúc trầm, trăng lúc tròn lúc khuyết, xưa nay đâu có gì là vẹn toàn, chỉ mong không bao lâu sau, hai người đó sẽ chia tay.”
“Thật là một bài thơ đào tâm đào phế ra để sáng tác, nhưng không có vần, cậu vẫn muốn viết sách ư?”
Trần Hải Thiên không chìm đắm trong cái cảm xúc đó quá lâu, hắn tự thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy, trong màn đêm tĩnh lặng, giữa đám đông, dưới trời mưa, để những đau đớn bị rửa trôi, không hề giữ lại.
Trở lại Đài Bắc, hắn đã chuẩn bị tốt để bắt đầu lại một lần nữa, hắn sẽ không suy sụp vì bị phản bội, cũng không bịt kín để nó biến thành bóng ma, hay trang điểm cho mình bằng nụ cười bi thương giả tạo. Hắn đã chuẩn bị tốt, đúng là không còn tình yêu, giống như một vở kịch, thỉnh thoảng sẽ hoài nghi, có lẽ tình yêu của hắn chỉ là một vở kịch, hơn nữa đã trình diễn xong.
Mưa nhỏ dần, chị Tần cũng uống xong tách trà, hẹn ngày gặp lại, sau đó mở dù bước ra ngoài, hòa vào dòng người tựa như một tấm bưu thiếp tĩnh lặng, người ở bên trong không có quá khứ, không có yêu hận.
Ngày đó tan tầm, giọt mưa rơi nhẹ trên lá dần dần vỡ òa. Hắn mở máy phát đĩa, bỏ đĩa gốc ‘Paris, Texas’ vào, nghe Cooder[nhà soạn nhạc của phim Paris, Texas]dùng nốttrầm của đàn Guitar, khiến tiếng mưa rơi tự cút vào một xó xỉnh nào đó.
Trong ‘Paris, Texas’, ngoài sự hoang dã trong phim doWim Wenders dựng ra thì cái gì cũng không có. Hắn từng hứa hẹn với Tiểu Thạch, lúc hai mươi bảy tuổi phải lái xe Lincoln đến nơi đây, cùng nghe Galaxie 500 của Tom Waits, ban đêm thì dựng trại ven đường, mỗi đêm sẽ tán gẫu cùng Tiểu Thạch, hắn sẽ nuôi tóc dài rồi tết như người da đen.
Đã từng yêu bằng sự khờ dại và ngây thơ, hứa hẹn rất lãng mạn nhưng không thực tế.
Hắn đổi sang Mẫu Đơn Đình[là vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấuTQ], đứng dậy vào phòng bếp nấu mì vằn thắn, nhìn những sợi mì mỏng dính trôi nổi trong nồi canh, đậptrứng, lòng trắng lan ra tứ phía giống như tuyết vậy.
“Oán than nơi chân trời, nơi chân trời…” Đỗ Lệ Nương xướng rất uyển chuyển.
Mưa dần tạnh, quần áo đã vắt xong còn để trong máy giặt, Trần Hải Thiên hơi choáng váng, vào Mộng Cầu Vồng, vừa xem bóng chuyền dưới nước vừachờNothing xuất hiện.
“Hôm nay gặp đượcngười quen cũ.” Hắn gửi tin rất nhanh, khávội vàng vàkhẩn cấp.
“Người quen cũ, là…… cậu A Phiêu?”[Người Đài xem ‘bạn bè thân’ thích đi rong ngoài đường là con ma lang thang, mà biệt danh phổ biến là A Phiêu = lướt nhẹ]
“Là cô A Phiêu.” A Di Đà Phật, Trần Hải Thiên niệm một câu, hắn không hay kể những chuyện vềngười quen với Nothing.
“Gặp được người quen cũ là chuyện tốt, ông trời phái họ đến để tái khám cho cậu, kiểm tra xem quá khứ có để lại di chứng gìhaykhông.”
Di chứng. Trần Hải Thiên nhắm chặt mắt lại, rà xoát từ đầu tới chân, “Không, rất khỏe mạnh.”
“Tốt, ví như tôi, thân không cường, thể lại tiện[hèn], là một công tử có tiền, hâm mộ chứ?”
“R.I.P cho cậu được ngủ yên.” Trần Hải Thiên cười cười lắc đầu, người này thật là……
Tái khám là cách nói hay. Trần Hải Thiên nghĩ, thông qua người khác để khám cho chính mình, khá chính xác và có giá trị tham khảo, chung quy con người không thể tự nhìn lưng mình được.
Đã từng yêu sâu đậm, hắn vẫn vậy, hắn mừng vì mình không có di chứng, rồi giơ bát mì vằn thắn về phía cửa sổ.
Một chủ quán trong ngõ nhỏđã đặt cây thông Noel trước cửa, ánh đèn chiếu lên cửa sổ như ánh sao rải khắp bầutrời. Hắn cảm thấy chưa có lúc nào tốt hơn lúcnày.