“Phù! Cuối cùng cũng làm
xong, tạm thời nghỉ ngơi một chút.” Khởi Diệu mệt mỏi tê liệt trên ghế ngồi,
đấm bóp hai vai đang đau nhức. “Lão thiên! Không nghĩ tới sửa sang lại một gian
thư phòng cũng mệt mỏi như thế, ai! Thật nhớ máy hút bụi, hệ thống cung cấp
nước uống, đèn điện.”
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc”, ngay sau đó cửa “kèn
kẹt” một tiếng mở ra.
“Khởi Diệu tỷ, ngươi ở đâu?” Tiểu Vân thấp giọng hỏi, tựa hồ có chút khiếp đảm.
“A, Tiểu Vân! Ta ở chỗ này, mau vào a!” Khởi Diệu gọi lớn Vân Huyên đang đứng ở
cửa, do dự không dám tiến vào.
Vân Huyên đi tới, có chút lo lắng nhìn xung quanh. “Khởi Diệu tỷ, nếu như đại
ca biết ta đến thư phòng, hắn có thể tức giận.”
“Thả lỏng đi! Đại ca ngươi không có ở đây, hắn làm sao biết ngươi đã tới đây?
Huống chi hắn là đại ca ngươi, cũng sẽ không làm gì ngươi, không cần lo lắng
nhiều như vậy!” Nàng lôi kéo Tiểu Vân ngồi trước bàn đọc sách mới sửa sang lại.
“Tiểu Vân, hôm nay ta muốn dạy ngươi câu thơ tương đối dài một chút, cho nên ta
sẽ giảng giải một lần trước, sau đó
ngươi nói lại một lần cho ta nghe. Học xong, ngươi ở nơi này luyện viết chút
chữ, được không?”
“Ân” Vân Huyên gật đầu một cái. Khởi Diệu liền cầm kinh thi lật xem, bắt đầu
học.
Vân Huyên cùng Khởi Diệu kết giao đã hai tuần, bình thường chỉ cần không có
việc gì, sẽ cùng Khởi Diệu tán gẫu. Khởi Diệu kiến thức phong phú khiến nàng
biết thế giới này vô cùng to lớn, kích thích sự ham học hỏi của nàng, mỗi ngày
đều cố gắng học tập kiến thức của Khởi Diệu.
Mấy ngày nay bởi vì đại ca không có ở đây, cho nên bọn họ học ở thư phòng, như
vậy Khởi Diệu có thể vừa làm vừa dạy nàng, không cần chạy tới chạy lui.
“Tiểu Vân, ta xem hôm nay dạy ngươi bài – "Lên núi ngắt mi vu" (một thứ cỏ có
hoa thơm).”
Khởi Diệu ngâm trước một lần. Thật ra thì nói ngâm có thể quá khoa trương, đại
cô nương nàng cũng chỉ là rung đùi đắc ý đọc một lần thôi.
“Tiểu Vân, ngươi phải đặc biết chú ý đến thâm ý đằng sau bài thơ. Ngoài mặt
thoạt nhìn cô gái này rất đáng thương, trên thực tế lại không phải, nàng là nữ
nhân vô cùng may mắn!” Thấy Vân Huyên ánh mắt nghi hoặc, Khởi Diệu tiếp tục
giải thích: “Ngươi xem, người đàn ông chỉ vì ham người mới xinh đẹp, liền bỏ
rơi vợ cũ, sau đó lại rất hối hận, bởi vì lão bà mới kiếm được ít tiền hơn lão
bà cũ. Loại nam nhân này cho ngươi, ngươi cần sao?"
Vân Huyên lắc đầu một cái.
“Đúng! Nói cho ngươi biết, đừng bảo là đưa cho ta, coi như là trả lại cho ta,
ta cũng không muốn. Cho nên ngươi nói nữ nhân này bất hạnh thật sao?” Khởi Diệu
hỏi.
Vân Huyên suy nghĩ một chút, mới đồng ý gật đầu một cái.
“Vì vậy, nhìn một chuyện cũng phải nhìn nhiều góc độ. Bài thơ này ngoài mặt tựa
như có chút đau thương, nhưng là nếu nhìn từ một góc độ khác, lại cảm thấy nó
rất châm chọc, tựa như ngươi vừa mới cảm thấy người cũ đáng thương, hiện tại
cảm thấy nàng may mắn, đạo lí này giống nhau.”
Vân Huyên nghe được thích thú, liên tiếp gật đầu đồng ý.
“Cho nên nếu bị trượng phu hưu, cũng không cần bi thương. Đổi cái góc độ khác,
ngươi có thể cảm thấy mình rất may mắn! Huống chi, viên bảo thạch tiếp theo có
thể sẽ lớn hơn, đáng tiền hơn nga!” Khởi Diệu giống như rất có kinh nghiệm nói.
“Khởi Diệu tỷ, câu nói cuối cùng của ngươi có ý tứ gì?” Vân Huyên nói lên nghi
vấn.
“Nói đơn giản chính là, tìm được nam nhân tốt hơn!”
“Không thể! Khởi Diệu tỷ, nữ nhân nhất định phải tam tòng tứ đức.” Vân Huyên
không thể tiếp nhận giọng điệu của nàng.
“Tiểu Vân, đây là một quan niệm sai lầm!” Khởi Diệu tức giận vung sách trên
bàn, đập mạnh xuống. “Nữ nhân muốn thủ tiết, nam nhân sao không cần thủ tiết
đây? Cái gì danh nghĩa trinh tiết, đều là nam nhân áp chế cho nữ nhân. Ngươi
nhất định phải nhớ!” Khởi Diệu cố ý dừng lại một chút, hạ giọng nói tiếp,
“Thiên địa vạn vật đều là ngang hàng, không có chuyện trọng nam khinh nữ.”
Vân Huyên trợn mắt há mồm nghe, không biết nên gật đầu hay là lắc đầu.
“Nếu nam nhân bỏ lão bà, lập tức cưới một người khác, vậy nữ nhân chúng ta có
thể bỏ lão công, lập tức gả cho một người khác. Đặc biệt là thối nam nhân, bỏ
hắn, tùy tiện tìm một người mạnh hơn hắn, ngươi nói có phải hay không?”
Thấy Tiểu Vân cuối cùng cũng gật gù hiểu rõ, Khởi Diệu lúc này mới cầm chén trà
lên uống một hớp xuống cổ họng.
“Bài thơ này còn có một hàm ý khác, chính là nhất định phải có năng lực. Xem
người nam nhân trong thơ cái gì cũng không biết làm, chỉ có thể dựa vào thê tử dệt vải nuôi sống hắn, mà
hắn chẳng những không cảm kích, còn oán trách tiền kiếm được quá ít, một chút
hổ thẹn lương tâm cũng không có, là chuẩn mực của loại ăn cơm nhuyễn.”
“Ăn cơm nhuyễn là ý tứ gì a? Khởi Diệu tỷ.” Vân Huyên không hiểu.
“Ân – chính là kẻ rỗng tuếch hé ra khuôn mặt dễ nhìn, lại một chút năng lực
cũng không có, chỉ có thể dựa vào nữ nhân nuôi sống.”
Vân Huyên vẫn là vẻ mặt không cách nào hiểu.
“Lấy một thí dụ để nói đi! Tựa như nhị ca ngươi, mặc dù có khuôn mặt dễ nhìn,
bất quá rất ít khi thấy hắn làm chuyện đứng đắn, chỉ có lúc ăn cơm, mới nhìn
thấy hắn lao đi nhanh nhất! Người như vậy có thể xếp vào loại ăn cơm nhuyễn. Mà
đại ca ngươi lại bất đồng! Mặc dù hắn càng đẹp mắt hơn, nhưng lại có bản lãnh
nuôi gia đình, dĩ nhiên không tính là ăn cơm nhuyễn a!” Khởi Diệu qua quýt lất
ví dụ.
Vân Huyên nghe xong, không khỏi phì cười một tiếng. “Khởi Diệu tỷ, ngươi tạm
tha nhị ca đi! Nếu như hắn nghe được, hắn sẽ kháng nghị.”
Nhị ca đáng thương. Vân Huyên trong lòng suy nghĩ, âm thầm may mắn hắn không ở
đây, nếu không lại bùng ra một cuộc “Khởi Diệu đại chiến Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi”
“Được rồi! Không muốn nói nhị ca ngươi, chúng ta tiếp tục học. Tiểu Vân, ngươi
nghĩ một chút, thê tử bị trượng phu vứt bỏ chính là có kĩ năng dệt vải, cho nên
coi như không có lão công cũng không sao, cuộc sống còn không có đi xuống. Nga!
Không, phải nói là tốt hơn mới đúng! Cho nên ngươi bây giờ cố gắng học tập, bởi
vì đi ra ngoài, phải có kiến thức đúng đắn, như thế mới không bị người khinh
thường đồng thời mình còn kiếm được tiền --- ân ---- ngân phiếu. Giống như
người trong sách này là người sử dụng được.” Khởi Diệu tổng kết.
“Nhưng là, Khởi Diệu tỷ, nếu như ta nghe ngươi đi làm, sẽ bị người ta nói xấu.”
Tiểu Vân đưa ra vấn đề vô cùng thực tế.
“Tiểu Vân, ngươi sống ở một thế giới có khuyết điểm, cho nên con người không
thể nào thập phần hoàn mĩ. Hơn nữa, ngươi là vì mình mà sống, không phải là vì
những tam cô lục bà kia mà sống, nếu như tất cả mọi người đều sợ người khác nói
xấu, cũng sẽ không có Quản Trọng cùng Hàn Tín chờ vĩ nhân xuất hiện!” [1]
[1] Xem điển tích "Phiếu mẫu".
Vân Huyên sửng sốt, bởi vì nàng chưa từng nghe qua thứ gọi là vĩ nhân.
“Cho nên đối với những lời nói của những người đàn bà ngu ngốc, ngươi đại khái
không cần phải để ý, chỉ cần ngươi nghĩ mình làm đúng, không làm việc....cắn
rứt lương tâm của mình, cho dù có nhiều người nói ngươi không đúng hơn nữa,
ngươi vẫn có thể dũng cảm làm chuyện ngươi muốn.” Nhìn Tiểu Vân vẫn bộ dáng
hoài nghi, Khởi Diệu thở dài một cái, muốn nàng tiếp nhận quan niệm thế kỉ 20,
vẫn cần thêm một chút thời gian. “Quên đi, Tiểu Vân, ngươi có thể tiếp nhận bao
nhiêu thì tiếp nhận. Bất quá, ta muốn ngươi nhớ, nam nữ là bình đẳng! Còn những
thứ khác, từ nay về sau ta giải thích cho ngươi nghe. Đúng rồi, còn cái gì liên
quan đến bài thơ này mà ngươi không hiểu không?”
Tiểu Vân lắc đầu một cái, Khởi Diệu cũng chuẩn bị xong văn phòng tứ bảo(bút, mực, giấy, nghiên) cho Mạt Vô Ngân. Tiểu Vân bắt đầu học viết từ mới, còn
mình thì trở về làm công việc lúc nãy đang dang dở.
Hai người chuyên chú làm chuyện của mình, căn bản không chú ý tới hai người
đang đứng cạnh cửa một lát rồi yên lặng rời đi.
“Sao lại lấy ví dụ như thế! Ta không có cả ngày phóng túng không làm việc, Diệu
nha đầu cũng thật là, ta chỗ nào chọc tới nàng?” Hoắc Lỗi cố gắng nhớ lại, mấy
ngày hôm trước mình là chỗ nào chọc tới Khởi Diệu, thế nhưng lại bị nói là ăn
cơm nhuyễn.
Mạt Vô Ngân trong lòng rung động không dứt, không nghĩ Khởi Diệu cảm thấy hắn
bộ dáng không tệ.
Hai người hai tâm sự. Không quá bao lâu, Hoắc Lỗi cũng giơ cờ tuyên cáo đầu
hàng, hắn thật sự là đoán không ra ý định của Diệu nha đầu.
“Đại ca, không nghĩ tới Diệu nha đầu kia đọc qua vài cuốn sách, có thể đem “Lên
núi hái mi vu” giải thích sâu sắc như thế, mặc dù trong đó có một ít quan niệm
ta không dám nghĩ tới, bất quá nàng nói xong nghe cũng có đạo lí. Không biết
Diệu nha đầu lớn lên ở đâu? Tại sao lại có quan niệm như thế? Lão đại, ngươi
đến tột cùng là mang nàng từ đâu về?” Hoắc Lỗi tò mò hỏi.
“Trong rừng” Mạt Vô Ngân trả lời đơn giản.
Xem ra đại ca cũng không muốn giải thích nhiều, Hoắc Lỗi cũng không hỏi tới
nữa.
Sau đó, hắn dường như nhớ tới cái gì, mở miệng nói: “Lão đại, ngươi có hay
không chú ý Vân Huyên gần đây tương đối hoạt bát? Xem ra giới thiệu Diệu nha
đầu cho nàng biết rất có ích.” Nói xong, hắn vì mình thần cơ diệu toán tương
đối đắc ý.
Mạt Vô Ngân ngẩng đầu nhìn bộ dáng đắc ý của Hoắc Lỗi, không khỏi ở trong lòng
cảm thán Khởi Diệu lợi hại. Xem ra Hoắc Lỗi cũng bị đồng hóa không ít, quả thật
là “Cận chu giả xích, cận mặc giả hắc” (chu: đỏ, xích: đỏ, cận mặc giả
hắc: gần mực thì đen). Bất quá, hắn không
dám đến gần nàng, sợ sẽ có một ngày tổn thương đến nàng, muốn nàng sống tốt,
hắn cho rằng giữ vững khoảng cách là cần thiết.
Hoắc Lỗi mặc dù thường cùng nàng ở chung một chỗ, lại không thể lúc nào cũng
phụng bồi nàng, Mạt Vô Ngân biết nàng rất cô đơn, bởi vì loại tư vị này lớn lên
cùng với hắn, hắn làm sao sẽ không hiểu đây? Hiện tại có Vân Huyên phụng bồi
nàng, làm Mạt Vô Ngân hết sức cảm kích. Bất quá, vừa nghĩ tới cách giải thích
mới lạ về hàm ý trong thơ của Khởi Diệu, hắn ngược lại cảm thấy hổ thẹn, thấy
thua thiệt hơn nàng.
“Đại ca, có nên để cho các nàng biết chúng ta đã trở lại hay không?” Hoắc Lỗi
thăm hỏi ý kiến của hắn.
“Không cần, để cho Tiểu Vân chuyên tâm luyện chữ, chúng ta ở chỗ này thương
lượng là tốt rồi.” Mạt Vô Ngân lấy lại tinh thần, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng,
bắt đầu cùng Hoắc Lỗi bàn chuyện.
***
“Khởi Diệu tỷ, ta đã viết xong!” Vân Huyên hướng về phía Khởi Diệu đang đem cả
đầu vùi vào trong giá sách chiến đấu hăng hái.
“Nga, viết xong rồi sao?” Khởi Diệu từ trong giá sách ngẩng đầu lên.
“Ân” Thấy mặt Khởi Diệu, Vân Huyên không khỏi nở nụ cười.
Trên trán Khởi Diệu dính chút bụi bặm, lỗ mũi, gương mặt cũng khó mà may mắn
thoát khỏi, búi tóc trên đầu đã sớm lệch, mấy sợi tóc không nghe lời buông
xuống bên hai má. Tóm lại, nàng nhếch nhác chật vật chỉ một câu nói có thể hình
dung “Hôi đầu thổ kiểm”! (mặt
xám mày tro)
Khởi Diệu bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Trên giá sách có chút sách đại ca ngươi đã
lâu không có động vào, nếu không ta cũng không biến thành bộ dáng như vậy.”
Nàng dùng ống tay áo xoa xoa đầu đầy mồ hôi. “Không nghĩ tới sửa sang lại giá
sách cũng mất nhiều thời gian như vậy.”
“Ta cũng tới giúp một tay là được.” Không đành lòng thấy Khởi Diệu khổ cực như
vậy, Vân Huyên xung phong nhận việc.
“Không cần, Tiểu Vân, ta một người bẩn là đủ rồi, không cần hai người cùng
bẩn.” Khởi Diệu vội vàng ngăn cản.
“Khởi Diệu tỷ, ngươi không phải dạy ta bằng hữu lúc khó khăn phải giúp đỡ một
tay sao? Chúng ta nếu là bằng hữu, ta nên giúp ngươi. Hơn nữa hôm qua ngươi bảo
ta cần có một chút kĩ năng, giúp ngươi quét dọn chẳng phải có thể học được kĩ
năng mới? Ngoài ra, ngươi trước đó còn nói với ta, ta thân thể ngày càng yếu
đi, cần phải vận động, giúp ngươi làm chút chuyện, chẳng phải là vận động sao?
Đây chẳng phải một công đôi việc? Cho nên ta nhất định phải giúp một tay.” Vân
Huyên một hơi nói xong, lập tức từ bàn đọc sách đến bên cạnh Khởi Diệu, cầm lên
khăn lau.
Khởi Diệu thấy nàng nói ba hoa chích chòe, lý do ngược lại cũng vô cùng đứng
đắn, nên cũng không phản đối.
“Được rồi! Nhưng là ngươi mặc y phục đẹp thế, nếu là dơ sẽ rất khó sạch nga!”
Kể từ khi tới nơi này, hết thảy đều muốn mình tự động thủ, đặc biệt không có
máy giặc quần áo, cho nên Khởi Diệu mới biết giặt quần áo vất vả như nào.
Vân Huyên cúi đầu nhìn y phục của mình, suy nghĩ một chút cũng đúng. “Vậy Khởi
Diệu tỷ, ta đi thay bộ y phục cũ nhất.” Nói xong chạy ra ngoài, về phòng thay
quần áo. Chạy được mấy bước, quay đầu lại hướng Khởi Diệu nói: “Chờ ta một
chút, Khởi Diệu tỷ, ta lập tức sẽ trở lại!”
Tiểu Vân quả nhiên bất đồng! Nàng trước kia căn bản sẽ không chạy, nay thay đổi
làm Khởi Diệu thật ngạc nhiên. Hơn nữa nàng cũng vui vẻ hơn, thường có thể thấy
nụ cười của nàng, nghe được nàng cười, cũng làm Khởi Diệu mừng rỡ không dứt.
Không quá bao lâu, Vân Huyên thở hổn hển trở lại, trên người quả nhiên mặc y
phục cũ, bất quá so với quần áo trên người Khởi Diệu quả là tốt hơn nhiều. Có
thể thấy được hai ca ca của Tiểu Vân đối với muội muội duy nhất là phi thường
rộng rãi.
“Khởi Diệu tỷ, cái này cho ngươi.” Vân Huyên đem ngọc hoàn nhét vào tay Khởi
Diệu.
“Không thể, Tiểu Vân, ta không thể nhận.” Khởi Diệu lắc đầu một cái, đem vật
đẩy trở về.
“Tại sao không thể? Đây chỉ là lễ vật nhỏ mà muội muội ta muốn đưa ngươi, huống
chi không phải ngươi thường đưa ta bánh ngọt ăn sao?”
Nói đến những khối bánh kia đều là có lai lịch! Đó là Khởi Diệu thừa dịp cha
không chú ý lấy trộm. Vân Huyên từng hỏi Khởi Diệu: “Nếu như muốn ăn, tại sao
không gọi người làm nhiều vào, tại sao phải lấy trộm?”
Khởi Diệu trả lời nàng: “Chiến lợi phẩm lấy trộm ăn ngon hơn.” Thấy Tiểu Vân vẻ
mặt không tin, Khởi Diệu liền dẫn nàng đi chinh chiến một lần, hai người tác
chiến thành công chạy về, quả nhiên thấy bánh ngọt ngon hơn.
Ai! Thật là dạy xấu thiên kim nhà người ta, tự nghiệm thấy không tốt, hết lần
này tới lần khác dẫn người ta đi trộm đồ, cảm nhận thú vui bị người khác truy
đuổi. Hoắc Lỗi mà biết Diệu nha đầu dạy muội muội hắn những thứ này, nhất định
sẽ giận đến giậm chân, thậm chí sẽ giận đến ngất đi.
Bởi vì các nàng cư nhiên không có rủ hắn.
“Không được! Ta không thể nhận.”
“Khởi Diệu tỷ, ngươi là không phải ngại nó quá mộc mạc, cho nên mới không
nhận?” Tiểu Vân có chút ủy khuất nhìn nàng.
“Dĩ nhiên là không phải, là bởi vì nó quá đáng giá.” Khởi Diệu vội vàng giải
thích.
“Nhưng là, Khởi Diệu tỷ, ngươi đối với ta tốt như vậy, còn miễn phí dạy ta học,
phần ân tình này ta không cách nào hồi báo, chỉ có thể đưa ngươi ngọc hoàn này,
biểu thị cảm kích của ta. Ngươi nếu không nhận, liền thể hiện ngươi không muốn
thu nhận ta làm học trò.” Nói đến cuối cùng, Tiểu Vân buồn đến mắt cũng ửng đỏ.
Trời ạ! Sao lại tới mức độ này? Nhìn nàng sắp rơi lệ, Khởi Diệu rối loạn dỗ
dành nói: “Được rồi! Tiểu Vân, không muốn ngươi buồn, ta sẽ nhận có được không
” Vừa nói, liền cầm lấy ngọc hoàn trong tay Tiểu Vân, liên tiếp nói mấy tiếng
cám ơn.
Tiểu Vân lúc này mới nín khóc mỉm cười.
“Tốt lắm, hiện tại chúng ta bắt đầu làm việc đi!”
“Ân” Vân Huyên cao hứng gật đầu, vội vàng cuốn lên ống tay
áo, cầm khăn lau giúp Khởi Diệu lau giá sách khác.
***
Mạt Vô Ngân cùng Hoắc Lỗi đi vào, chính là thấy hai hôi đầu thổ kiểm mĩ nhân
mệt mỏi gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
“Hoắc Lỗi, ngươi ôm Vân Huyên về phòng nghỉ ngơi.” Mạt Vô Ngân chỉ thị nói.
“Vậy Diệu nha đầu thì sao?” Hoắc Lỗi lo lắng chỉ vào Khởi Diệu.
“Ta sẽ xử lí.”
Thấy tia ôn nhu trong mắt đại ca, Hoắc Lỗi trong lòng nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm
lấy muội muội đi ra ngoài cửa, yên tâm để Diệu nha đầu giao cho đại ca.
Mạt Vô Ngân không tiếng động đi tới bên cạnh Khởi Diệu, lấy tay nhẹ nhàng lau
bụi bặm trên mặt nàng.
“Thật là, không cần quét dọn nghiêm túc như thế.”
Đột nhiên, Khởi Diệu bởi vì nằm ngủ quá lâu, cảm thấy cánh tay không thoải mái,
mà quay đầu thay đổi tư thế ngủ. Mạt Vô Ngân lắc đầu một cái, cô gái nhỏ này
nếu là ngủ thiếp đi, trừ phi chờ nàng tự tỉnh lại, nếu không coi như trời sập
xuống, nàng cũng sẽ không tỉnh.
Nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, thấy mùi thơm quen thuộc trên người nàng, cảm
giác hồi hộp lan tràn toàn thân hắn, muốn vĩnh viễn cứ như vậy ôm nàng, vĩnh
viễn đều không buông ra. Vậy mà lí trí lại nói cho hắn biết, đó là si tâm vọng
tưởng, vĩnh viễn cũng không thể xảy ra.