Ban đêm lại tới, Mạt Vô
Ngân căm tức nhìn bầu trời, hai hôm nay là ngày trăng tròn hàng tháng, hắn lại
lần nữa sắp biến thân thành yêu quái khiến người ta sợ hãi. Cảm giác từ sâu trong
cơ thể run rẩy, hắn không khỏi nhanh chóng vào bên trong thư phòng.
Ở trong bóng tối, ánh mắt Mạt Vô Ngân lóe ra sắc xanh làm người ta sợ hãi. Hắn
không hề do dự cầm lấy xích to trên tường, bắt đầu quấn quanh cổ cùng eo mình,
sau đó khóa còng tay lại, đem chìa khóa bỏ vào túi bên trong y phục, lẳng lặng
chịu đựng thống khổ quen thuộc.
Một cỗ áp lực thẳng từ trái tim mà đến, hắn cảm giác được bắp thịt trên người
vặn vẹo, tựa như chính nó có ý chí. Khi toàn thân kịch liệt đau đớn, hắn cố
gắng chống cự, hy vọng có thể có kì tích xuất hiện, nhưng giống như thường
ngày, hắn lại thất bại.
Tựa như mấy ngàn cây kim đồng thời đâm hắn, Mạt Vô Ngân bật ra rên rỉ. Trong cơ
thể hắn một con người đáng sợ khác bắt đầu xuất hiện, cơ thể cũng bắt đầu biến
hóa dữ dội, thân thể nhẵn nhụi mọc ra lông dài thô ráp màu đen, khuôn mặt đáng
sợ vặn vẹo, trong miệng lộ ra răng nhọn trắng hếu, tay chân móng tay trở nên
cứng rắn, cuộn lại thành móng vuốt cứng, hắn không nhịn được từ sâu trong cổ
họng phát ra tiếng kêu ồm ồm, vừa giống rên rỉ lại vừa giống sói tru.
Thống khổ theo thời gian trôi qua mà từ từ biến mất, bên trong phòng tối chỉ
còn lại một hắc lang to lớn.
Mở đôi mắt lóe ánh xanh, nó dùng sức vung vẩy, đứng dậy muốn chạy trốn, lúc này
mới phát hiện trên người quấn quanh mấy vòng khóa to. Nó ra sức giùng giằng, há
mồm lộ ra răng nanh cắn xích trên người, hi vọng có thể giống như mấy lần
trước, đem xích cắn đứt mà thoát. Thế nhưng bất kể nó dùng sức như thế nào,
chính là thoát không ra.
Bởi vì nó dùng sức giãy giụa quá mức, khiến cho xích trên cổ khảm cả vào thịt
bên trong, máu một giọt dọc theo xích rơi xuống, nhưng không cách nào ngăn cản
ham muốn thoát ra ngoài của nó. Hắc lang cao giọng kêu gào, càng thêm dùng sức
kéo xích trên người. Từ từ, nó mơ hồ cảm thấy tuyệt vọng, thanh âm kêu gào dần
dần biến thành tiếng nức nở thật thấp.
***
Khởi Diệu đột nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, mở mắt nhìn chung quanh một
chút, cũng không có phát sinh chuyện gì.
Nhắm mắt lại, muốn lần nữa tiến vào mộng đẹp, lại thế nào cũng không ngủ được.
Ở trên giường lật tới lật lui, nhắm mắt muốn ngủ. Đếm cừu! Đúng rồi, nghe nói
đếm cừu có thể giúp ngủ, thử làm một chút, nói không chừng sẽ có tác dụng. Một
con, hai con, ba con – một ngìn con -
A! Nàng sai lầm rồi. Khởi Diệu lúc này mới nhớ tới nàng cùng người khác không
giống nhau, trước kia lúc ở trường học ngủ gà ngủ gật, chỉ cần tính toán, càng
tính đầu óc nàng càng tỉnh táo, mà nàng lại đếm cừu để ngủ, thật là ngốc tử!
Vậy nhớ lại chuyện xưa tốt lắm. Vừa nghĩ tới chuyện xưa, Khởi Diệu lập tức nhớ
đến một chút chuyện quỷ quái mà nàng từng nghe, trong đầu tự động bày ra các
loại khuôn mặt qủy, càng nghĩ càng sợ, buồn ngủ cũng bị hù dọa tỉnh ngủ.
Quên đi! Nàng cuối cùng cũng bỏ đi, nếu không ngủ được, cũng không nên tự hù
dọa mình, không bằng đứng lên đi lại.
Khởi Diệu không cam lòng từ trên giường bò dậy, không nghĩ tới người thường ngủ
say như nàng lại mất ngủ! Một người tự xưng là sâu ngủ cư nhiên mất ngủ, thật
sự là quá mất mặt! Nói ra nhất định sẽ làm người cười chết.
Đột nhiên, nàng hắt hơi một cái, lúc này mới cảm thấy ban đêm thật lạnh lẽo,
tiện tay cầm áo choàng mặc vào, rồi lại nhớ tới nàng không phải ở trong thư
phòng làm việc sao? Khởi Diêu cau mày hồi tưởng, nàng hình như còn cùng Tiểu
Vân nằm trên bàn ngủ - - - -
“Từ từ, không đúng!” Nàng thấp giọng thở nhẹ. Nàng sao lại ở bên trong phòng
của mình, hơn nữa còn đã tắm rửa?
Khởi Diệu hao tổn tâm trí bên trong phòng lục lại kí ức, chỉ muốn tìm lí do hợp
lí giải thích. Kỳ quái, tại sao một chút ấn tượng cũng không có đây? Có thể hay
không giống như thời gian thi cử trước kia? Năm đó vì để thi đậu học viện y,
nàng thường chăm chỉ đến nửa đêm canh ba, thậm chí mệt mỏi ngủ gục xuống bàn
thiếp đi, nhưng là sáng sớm tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang ngủ trên giường.
“Ân, nhất định là như vậy!” Khởi Diệu vỗ tay nói, “Ta quá mệt mỏi, cho nên
trong tiềm thức thúc đẩy, liền tự động trở về phòng ngủ, có lẽ thuận tiện còn
tắm rửa sạch sẽ.” Đối với giải thích như vậy, Khởi Diệu rất vừa lòng.
Nói đến công việc ở thư phòng, liền nhớ đến Tiểu Vân đưa cho nàng ngọc hoàn.
Khởi Diệu vội vàng xoay người lại tìm, không thấy! Không thể nào! An ủi mình
tin tưởng “Định luật vật chất bất diện (không tự biến mất)”, cố gắng tột cùng hồi tưởng mình để nó ở đâu? Nàng
nhớ - - - - hình như để nó ở trong thư phòng? Đúng, phải là để ở thư phòng
không có mang về.
Khởi Diệu cẩn thận hồi tưởng một lần, xác định mình đích xác đặt ở trên bàn
sách. Như thế rất tốt, hóa ra quên mang về, nếu là không thấy liền nguy rồi!
Quên đi, dù sao nàng cũng không ngủ được, không bằng thừa dịp đi lấy trở lại.
Quyết định xong, nàng đi ra phòng bên ngoài, xuyên qua đình trong vườn hoa
hướng thư phòng đi tới, vừa đi vừa hưởng thụ sự im lặng khó thấy.
Hôm nay trăng sáng thật kì quái, Khởi Diệu chớp chớp mắt, cho là mình nhìn lầm.
Nó thoạt nhìn không sáng tỏ giống thường ngày, lại giống như máu đỏ tươi. Bất
quá dùng máu hình dung thì hơi khoa trương, giống như là - - - - Khởi Diệu cố
gắng tìm từ thích hợp để hình dung. Đúng rồi! Giống như lòng đỏ trứng vịt muối,
cũng giống như cây quýt, càng giống như mặt trời buổi chiều xuống núi.
Dưới ánh trăng làm nền, khung cảnh xung quanh thoạt nhìn càng quỉ dị hơn. Bất
quá, đối với người hiện đại như Khởi Diệu mà nói, một chút ảnh hưởng cũng không
có, thậm chí còn hăng hái bừng bừng muốn học cổ nhân làm thơ từ thiên cổ.
Chỉ thấy nàng gật gù đắc ý một phen, linh cảm gần nhất, liền mở miệng thành
thơ: “Nguyệt quang quang, đầu quang quang, tiễn quang quang, khán nguyệt
quang.” (Ánh
trăng sáng, đầu trọc lốc, tiền không có, nhìn ánh trăng.)Còn chưa nói hết, chính mình không nhịn được phì cười
ha hả.
Đây là loạn thơ sao, chỉ có thể miễn cưỡng coi như là thủ vè. Dọc thoe đường
đi, nàng liền đắm chìm trong niềm vui thú ngắm trăng, căn bản liền quên cảnh
cáo của Mạt Vô Ngân.
Khởi Diệu đi vào thư phòng, liền thấy ngọc hoàn trên bàn, nàng cao hứng đi lên
trước đem ngọc hoàn cầm đeo lên tay, tránh đánh mất. Ân! Thật vừa vặn đây, hình
như là đặc biệt làm vì nàng.
Bất chợt, mí mắt nháy, lần này nháy thật nhanh, giống như sắp có chuyện gì phát
sinh.
Ông trời phù hộ! Lần trước mí mắt phải nàng nháy lợi hại như thế nào, chính là
trước khi máy bay rơi xuống. Lần này lại không biết được có chuyện lớn gì sắp
xảy ra, phải nhanh trở về phòng!
Nàng vội vàng xoay người hướng ngoài cửa, loáng thoáng, nàng nghe thấy thanh
âm.
Một loại làm cho người ta rợn cả tóc gáy, máu đông lại khóc thét. Thanh âm gào
khóc kia tương đối nhỏ, nếu không phải quanh mình an tĩnh ngay cả cây kim rớt
xuống cũng nghe được, nàng căn bản sẽ không chú ý.
Thân thể Khởi Diệu giống như hóa đá, trong đầu trống rỗng, không biết là mình
nên chạy, hay là dũng cảm nhìn xem?
Không biết là bao lâu, thanh âm gào khóc biến mất, Khởi Diệu thở phào nhẹ nhõm,
nhưng ngay sau đó lại có tiếng rên rỉ truyền ra.
“Ta vào a! Có người bị thương sao?” Bản năng thầy thuốc thúc giục nàng mau sớm
chữa trị cho bệnh nhân, Khởi Diệu quên sợ hãi, quay đầu lại cẩn thận tìm kiếm
nguồn gốc thanh âm.
Thanh âm rõ ràng là từ nơi này truyền ra, nhưng là tại sao không có ai đây? Kỳ
quái! Khởi Diệu đứng ở bàn đọc sách trước vách tường, nghi ngờ suy nghĩ. Chẳng
lẽ đằng sau tường có mật thất?
“Đúng rồi, trong này nhất định có mật thất tồn tại, cổ nhân thích nhất đồ chơi
này.” Sau khi nghĩ thông, Khởi Diệu bắt đầu tìm kiếm chốt mở mật thất, vừa cố
gắng hồi tưởng những điều viết trong tiểu thuyết võ hiệp, chốt mở bình thường
đều là ở bàn đọc sách gần mật thất, bình hoa, giá sách, thậm chí là trong sách.
Nàng giơ cao ánh nến, cẩn thận nhìn phụ cận bàn đọc sách.
Bình hoa phía sau bàn đọc sách tựa hồ có dấu vết bị chạm qua. Bởi vì buổi chiều
lúc nàng sửa sang lại, chỗ đặt bình hoa hiện tại cùng bây giờ bất đồng, xem ra
là có người di chuyển.
Khởi Diệu đi tới trước bình hoa, để nến xuống, thử dò xét xem bình hoa bị di
chuyển thế nào. Quả nhiên, vách tường xoay mình mở ra một cái cửa nhỏ.
Nàng cẩn thận cầm nến, đi vào phía trong cửa dò xét. Không ngoài dự đoán, sau
cửa nhỏ là một hành lang không biết đi đến nơi nào, tiếng rên rỉ có thể nghe
thấy rất rõ ràng.
Khởi Diệu cầm cao ngọn nến, chiếu sáng một mảng tối phía trước, đứng ở chỗ ngoặt
cầu thang, nàng hiện tại càng thêm muốn phát minh ra đèn điện.
Nàng hít một hơi, nói mấy câu khích lệ với bản thân, liền bắt đầu đi xuống, mỗi
bước đều vô cùng cẩn thận, để tránh trật chân rồi té; nếu là không đi từng
bước, nàng có thể sẽ thẳng tắp ngã xuống dưới, hơn nữa tuyệt đối ngã chổng vó,
sưng mặt sưng mũi. Lần này cũng không có Mạt Vô Ngân tới đón, Khởi Diệu tự giễu
nghĩ.
Bóng tối hai bên thang lầu giống như quái thú, uy hiếp muốn nuốt ánh nến trên
tay Khởi Diệu. Nàng càng đi xuống, sợ hãi càng sâu, Khởi Diệu cơ hồ muốn hát
vang quân ca lấy thêm can đảm. Nếu không phải là ý thức trách nhiệm thầy thuốc,
cùng với nghe tiếng rên rỉ chịu đựng làm người ta đau lòng, sợ rằng nàng đã sớm
nhanh chân chạy mất.
Cuối cùng, nàng cũng đi tới chỗ cuối hành lang, khom lưng, tiến vào bên trong
mật đạo. Tại thạch thất rộng lớn, Khởi Diệu giơ cao cây nến, tìm kiếm nguồn gốc
thanh âm. Sau đó, nàng nhìn thấy nó, nàng không biết là bây giờ nên buông lòng,
hay là đề cao cảnh giác?
***
Là nó, con đại hắc lang!
Mấy ngày nó mất tích, Khởi Diệu vẫn rất lo lắng, cho nên khi nàng làm việc ở
Bắc viện, từng nghĩ tới muốn tìm nó, những là không tìm được, thật không nghĩ ở
chỗ này phát hiện nó.
Hắc lang vừa thấy Khởi Diệu tiến vào thạch thất, phút chốc đứng lên, từ sâu
trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ thật thấp, nghe giống như là tức giận trách
cứ.
Khởi Diệu đem cây nến đặt ở cái bàn nhỏ duy nhất trong phòng, cả thạch thất
nhất thời sáng lên, bên trong trừ một cái bàn cùng giường, không hề có những
vật khác. Nhìn xong toàn cảnh xung quanh, Khởi Diệu xoay người tra xét bằng hữu
của nàng.
“Trời ạ! Sao lại có người nhẫn tâm như vậy đây?” Nàng khiếp sợ vạn phần nhìn
xích quấn quanh người hắc lang, vì phòng ngừa nó trốn thoát, xích to kinh
khủng. Rất rõ ràng, hắc lang ra sức giãy giụa quá mức, bởi vì nó giãy giụa,
khiến cho xích khảm vào bên trong thịt nó, máu tươi từng giọt theo xích chảy
xuống đất, thấy thế Khởi Diệu nhịn không được đau lòng.
Khởi Diệu muốn đến gần nó, nó lại hung hãn lộ ra răng nanh, trước ngực lông
dựng lên, giống như muốn dọa cho Khởi Diệu chạy.
“Hắc! Ngươi sẽ không quên ta đi? Ta chính là người cho ngươi ăn pizza a!” Khởi
Diệu nhắc nhở hắc lang.
Hắc lang căn bản không nghe nàng, nó cong người đứng dậy, tức giận đối với nàng
gầm gừ.
“Được rồi, được rồi, không nhớ rõ thì thôi! Cũng đừng hung dữ như thế!” Nàng
tiếp tục dụ dỗ, “Ta chỉ là muốn xem một chút thương thế trên cổ ngươi. Nếu như
ngươi không hung dữ với ta nữa, nói không chừng ta còn nghĩ biện pháp cởi xuống
xích trên người ngươi nga!” Thật là, vào thời điểm này nàng vẫn có tâm tình
cùng sói nói điều kiện, người bình thường đã sớm bị hù dọa chạy.
Có lẽ chính là nàng quá lớn mật, Khởi Diệu trong lòng nghĩ. Bất quá, không biết
tại sao, nàng biết con hắc lang này sẽ không làm tổn thương nàng. Khởi Diệu
chưa từ bỏ ý định từ từ tiến gần người hắc lang, chỉ thấy nó ngửi ngửi mùi trên
người nàng, giống như là nhớ tới điều gì, rồi hướng nàng gào hai tiếng, hai
tiếng này nghe cực kì khốn khổ, bất đắc dĩ. Không để ý tới nàng, nó an tĩnh nằm
xuống, một đôi mắt lóe ánh xanh nhìn chằm chằm nàng.
Khởi Diệu thấy nó an tĩnh nằm, liền to gan lại gần, đứng bên cạnh hắc lang,
cùng nó giải thích chuyện mình cần làm, lại dụ dỗ nó mấy câu, liền bắt đầu
nghiêm túc kiểm tra vết thương của nó.
“Thật là, đến tột cùng là tên khốn nào biến ngươi thành như vậy! Thật sự là quá
ghê tởm!” Vừa kiểm tra thương thế, nàng vừa thấp giọng tức giận mắng. Hắc lang
không chỉ có thương tích trên cổ, chỉ cần là nơi xích quấn quanh đều có vết
thương tồn tại, nhưng trên cổ xích đã khảm cả vào thịt bên trong, nếu như không
nhanh đưa xích lấy ra, ở trên cổ sẽ lưu lại vết sẹo khó chữa khỏi.
Khởi Diệu bắt đầu nghĩ biện pháp cởi xích. Nàng nhẹ kéo cái xích, mới phát hiện
cả cái xích bị khóa lại. Thấp giọng dụ dỗ hắc lang đứng thẳng lên, nàng cẩn thận
đem khóa to phía dưới lấy ra, hao tổn tâm trí suy nghĩ nên mở khóa thế nào.
“Thật là, khóa lớn như vậy không có chìa tuyệt đối mở không ra, nên làm sao cho
phải đây?” Nàng thấp giọng lầu bà lầu bầu.
Quay đầu lại nhìn hắc lang một chút, thấy nó lại khôi phục tư thế nằm sấp, thấp
giọng nức nở, giống như đang khuyên nàng bỏ đi, nhanh lên một chút rời đi.
“Không!” Khởi Diệu lắc đầu một cái, hướng về phía nó nói: “Không giúp ngươi đem
khóa cởi ra, ta sẽ không đi.”
Hắc lang gầm thét hai tiếng, quay đầu đi không để ý tới nàng nữa.
“Trời ạ, ta nhất định là thần kinh quá nhạy cảm! Ta sao lại cảm giác nó giống
như tức giận, không thèm để ý tới ta đây?” Khởi Diệu tự lẩm bẩm.
Tạm thời không nói những thứ này, hiện tại nàng đến tột cùng mở khóa thế nào
đây? Nếu như không đem khóa lấy xuống, nàng không có cách nào thay hắc lang
chữa thương. Khởi Diệu đứng lên, cầm cây nến trên bàn, bắt đầu kiểm tra xem có
phải hay không trên tường có treo chìa khóa.
Không có, cái gì cũng không có! Nàng tức giận trở lại chỗ cũ, hung hăng nhìn
chằm chằm khóa xích, giống như làm như vậy có thể đốt cháy khóa.
Đột nhiên, nàng nghe hắc lang thấp giọng kêu gào, cảm giác giống như là đang
gọi nàng. Khởi Diệu tiến đến, phát hiện nó đang đưa móng vuốt hướng bên cạnh
mặt đất, không biết muốn bắt thứ gì. Nàng híp mắt nhìn không rõ lắm, chỉ biết
là một đồ vật.
Bởi vì bên kia thực sự là quá mờ, không thấy rõ, Khởi Diệu vội vàng cầm nến đi
tới. Ân, cuối cùng cũng thẩy rõ ràng, nó kéo chính là mấy bộ y phục. Y phục?!
Nàng vui mừng suy nghĩ, nói không chừng chìa khóa để ở bên trong!
Khởi Diệu vội vàng để nến xuống, nhẹ nhàng đẩy ra đại hắc lang, cầm lên y phục
nó phát hiện, bắt đầu đứng lên lục soát. Ân, quả nhiên là ở bên trong y phục!
Nàng cao hứng từ túi lấy ra chìa khóa.
“Ân, ngươi thật thông minh!” Nàng
tán thưởng sờ sờ đầu hắc lang. “Hiện tại ta muốn giúp ngươi mở khóa xích, ngươi
không nên cử động, phải ngoan ngoãn nga!” Nói xong, liền cúi thân, cúi đầu, thử
mở ra khóa xích.
Không biết thử bao lâu, cuối cùng cũng truyền ra hai tiếng “Khách, khách”. Khởi
Diệu thở phào nhẹ nhõm, gỡ khóa xuống, xoa mồ hôi trên trán, sau đó lại giúp
hắc lang cởi xích trên người ra. Nhất thời, nó thấy khát vọng tự do, cả người
liền muốn xông về phía trước, muốn ở trong rừng núi chạy, không chịu bất kì sự
gò bó nào.
“Uy! Ngươi chờ một chút a!” Khởi Diệu phát hiện nó cử động, vội vàng không sợ
chết ôm lấy thân thể hắc lang, ngăn cản nó chạy ra phía ngoài.
Hắc lang quay đầu lại kêu nhỏ.
“Hắc! Không nên hung dữ như vậy! Ta phải giúp ngươi trị liệu vết thương, ngươi
quên sao?” Nàng thấp giọng lầu bầu. “Còn có, ngươi nên đối với ân nhân cứu mạng
khách khí một chút, nói không chừng sau này ngươi lại bị thương, ta còn có thể
suy nghĩ cứu ngươi.” Nữ nhân này không sợ chết, cư nhiên cùng một đại hắc lang
không bị trói oán trách kiêm nói điều kiện!
Nghe xong lời của nàng, trong cổ họng hắc lang phát ra mấy tiếng tru thấp, lại
an tĩnh nằm xuống. Khởi Diệu vội vàng lấy ra thuốc mỡ tùy thân, đem một bên y
phục xé làm băng vải khẩn cấp, bắt đầu giúp nó băng bó trị liệu.
Lúc nàng băng bó xong, cả người mệt mỏi nói không ra lời. Trải qua phen này lăn
qua lăn lại, sâu ngủ bị hù chạy nay đã trở lại.
“A” nàng vô cùng không ưu nhã ngáp to, miễn cưỡng mở cặp mắt đang díu xuống,
hướng về phía đại hắc lang dặn dò nói: “Có thể đi ra ngoài, bất quá ngươi phải
trở lại nhanh một chút, đừng ở bên ngoài dạo chơi quá lâu.” Còn chưa nói hết,
lại ngáp to, “Nếu như ngươi ngoan ngoãn, vậy ta ngày mai sẽ tìm chủ nhân ngươi
thương lượng, không nhốt ngươi ở đây nữa.” Vừa nói vừa leo lên giường lớn bên
tường, thỏa mãn kêu một tiếng, liền tiến vào mộng đẹp nàng mong đợi đã lâu.
Nghe tiếng hít thở vững vàng của nàng, biết nàng đã ngủ say, hắc lang bây giờ
không biết mang nàng đi thế nào mới phải? Tiểu nữ tử này sợ rằng sớm quên mình
đang ở cùng phòng với ai, cư nhiên có thể bình yên ngủ như thế.
Nó thật thấp kêu gào, cho thấy bất đắc dĩ của mình, quay đầu lại đem quần áo
vừa rồi chưa bị Khởi Diệu xé lên giường, nhẹ nhàng đắp trên người giai nhân.
Hắc lang lẳng lặng nằm trên mặt đất, khát vọng tự do cùng kích độnh đã hoàn
toàn biến mất, hiện tại nó chỉ muốn ở chỗ này cùng nàng, nhìn nàng xinh đẹp
ngủ.
Không bao lâu, Khởi Diệu giật giật, giống như là cảm thấy rét lạnh, cả người
lui vào bên trong, giống như con tôm cuộn lại. Nó không đành lòng lên giường,
rúc vào bên cạnh Khởi Diệu, cho nàng ấm áp. Trong giấc mộng Khởi Diệu ưm một
tiếng, thân thể hướng nơi ấm áp, cả người gắt gao ở bên người hắc lang.
Ôn nhu nhìn nàng ngủ, nội tâm thành lũy của hắc lang đã có một góc bắt đầu dãn
ra.
Hiện tại chỉ có thể đợi, chờ lúc nó trở lại thành người, sẽ đem cái phiền toái
nhỏ này ôm trở về phòng.
***
Khi Khởi Diệu mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt, chính là khuôn mặt cứng rắn
của Mạt Vô Ngân.
“Này, sớm a.” Nàng lên tiếng chào hỏi, vuốt vuốt mắt ngái ngủ. “Ân, ta có thể
hỏi một chút, tại sao ngươi ở trong phòng ta?”
Mạt Vô Ngân không nói gì, chẳng qua là lạnh lùng nhìn nàng.
Khởi Diệu bị hắn nhìn thế có chút không được tự nhiên, người này cũng quá tôn
quí đi! Sáng sớm ở trong khuê phòng nữ tử, chẳng những không nói một câu, gương
mặt thối rữa, làm như nàng thiếu hắn mấy trăm vạn.
“Uy, Mạt Vô Ngân, có phải hay không xảy ra chuyện gì cần ta giúp ngươi, nếu
không sao lão bản ngươi chạy đến phòng ta?” Khởi Diệu dò xét hỏi.
“Đây không phải là phòng của ngươi.” Mạt Vô Ngân không vui mở miệng.
“Không phải phòng ta?!” Khởi Diệu không tin tái diễn một lần, để xác thực lời
của hắn, nàng ngẩng đầu nhìn bốn
phía. “A! Thật không phải là phòng của ta!”
“Dĩ nhiên không phải, đây là phòng ta.” Mạt Vô Ngân lạnh lùng trả lời.
“Phòng – ngươi? Sao lại ở đây? Ta tối ngày hôm qua rõ ràng là ở -” a, xong rồi!
Lần này thật sự xong rồi. Khởi Diệu ở trong lòng hô to, nàng ngày hôm qua ngủ ở
mật thất trong thư phòng, điều này không quan trọng, quan trọng là hắn tóm
được. Mà nàng mới vừa rồi còn mắng hắn, bết bát hơn chính là ngày hôm qua còn
chiếm giường của hắn.
Đối với Khởi Diệu mà nói, giường là rất trọng yếu, nếu như ai dám xâm chiếm
giường nàng không để cho nàng ngủ, nàng nhất định để cho người kia chết rất khó
nhìn. Suy bụng ta ra bụng người, nàng có thể phỏng đoán hiện nay Mạt Vô Ngân
đang rất nóng giận.
Nghĩ đến việc mình gây họa, không khỏi ảo não vạn phần. Khởi Diệu len lén nhìn
hắn một cái, thấy hắn mân chặt môi, ánh mắt không vui nhìn
nàng, xem ra hòa giải là vô vọng!
Bất kể như thế nào, nhận lỗi trước quan trọng hơn, chả phải “Tự thú là người vô
tội” sao! Thế là Khởi Diệu vội vàng cúi đầu, giả bộ sám hối.
“Ngươi không cần dữ như vậy! Ta biết ngày hôm qua ta không nên đi thư phòng,
nhưng là ta có đồ để ở thư phòng quên cầm về, buổi tối nhớ lại mới đến lấy. Sau
đó ta nghe thấy thanh âm kêu gào của hắc lang của ngươi, liền tìm được hành
lang tiến vào thạch thất giúp nó trị liệu! Bất quá, nói đi nói lại vẫn là lỗi
của ngươi, có một con lang lại đem nó thành như vậy, còn đem nó nhốt bên trong
thạch thất! Ta bất quá là chỉ gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ mà thôi.”
Khởi Diệu vừa mới bắt đầu còn thấp giọng nhận lỗi, nhưng nghĩ đến con sói kia
phải chịu khổ sở mà càng nói càng tức giận, càng nói càng lớn tiếng, cuối cùng bắt
đầu chỉ trích Mạt Vô Ngân.
Mạt Vô Ngân nghe thật sự là dở khóc dở cười, vốn nhìn nàng có thành ý nhận lỗi,
ai biết cuối cùng cư nhiên đổ hết lỗi lên đầu hắn.
Bất quá, thấy nàng quan tâm đến con hắc lang như vậy, sâu trong nội tâm chảy
qua một cỗ nước ấm, làm hắn cảm thấy ấm áp. Không được, không thể mềm lòng! Hắn
tự nhắc mình, ấm áp trong nháy mắt lạnh đi.
Nếu như hiện tại hắn bỏ qua cho nàng, nàng nhất định có thể lần nữa tiến vào
thạch thất, đến lúc đó nhất định sẽ bị nàng tìm ra chân tướng, nàng sẽ bị hù
dọa, nàng sẽ cách xa, biết sợ, sẽ không giống bây giờ cùng hắn tán gẫu – nhất
thời, hắn lại nghe thấy tiếng hét chói tai sợ hãi của mẫu thân, còn có thanh âm
cầu xin hắn không nên tổn thương cả nhà bọn họ. Không được, hắn không thể mềm
lòng.
“Không phải chuyện của ngươi.” Quyết định xong, hắn lạnh lùng nói ra những lời
này.
“Dĩ nhiên cùng ta có quan hệ! Con sói kia là bằng hữu của ta.” Khởi Diệu tức
giận nhìn hắn chằm chằm.
“Nhưng ta là chủ nhân của nó, ta muốn xử lí nó thế nào là chuyện của ta, ngươi
đừng nhúng tay vào.”
“Ngươi – ngươi – lại tàn khốc không biết lí lẽ như vậy! Ta thật là nhìn lầm
ngươi!” Khởi Diệu giận đến không nói ra lời.
Mạt Vô Ngân cũng không phản bác, chẳng qua là lạnh lùng nhìn nàng một cái, liền
xoay người phẩy tay áo bỏ đi. Trước khi ra khỏi cửa phòng, hắn quay đầu lạnh
lùng cảnh cáo Khởi Diệu: “Không cho phép ngươi ban đêm tới Bắc viện. Ta còn cần
nói rõ ràng hơn chứ?”
Thấy hắn không động đậy đứng ở cửa phòng chờ nàng trả lời, Khởi Diệu tức giận
nói: “Đã biết!” Trong lòng lại hoàn toàn không thừa nhận.
Mạt Vô Ngân hơi nâng khóe miệng, hài lòng rời đi.
“Đáng chết, đừng hi vọng ta đây dễ dàng khuất phục. Nếu như ta không có cứu
bằng hữu của mình trốn thoát, ta liền đem họ Lâm viết ngược lại.” Khởi Diệu
thấp giọng thề.
Nhưng là, trên căn bản cái lời thề này có chút tức cười, bởi vì chữ “Lâm” viết
ngược lại còn không phải vẫn như thế? Dĩ nhiên, đây cũng là sự gian xảo của
nàng, dù sao lừa người chết không đền mạng! Vạn nhất thật không có cách nào
hoàn thành chuyện, nàng cũng sẽ có đường lui.
Khởi Diệu sao khi nói xong lời thề, mới phát giác mình vẫn còn ở trên giường
của hắn. Trời ạ! Nàng cư nhiên sáng sớm ở trên giường nam nhân, cùng kẻ lãnh
khốc vô tình thối tha cãi nhau một trận, này nếu để cho người khác biết thì
sao?
Nàng vội vàng ba chân bốn cẳng bò xuống giường, nhanh chóng sửa sang lại dung
mạo, nghĩ thầm phải nhanh thừa dịp Tiểu Xuân không có phát hiện, chạy về phòng
mình, nếu không liền nguy.
Mạt Vô Ngân đứng ở chỗ tối, nhìn bóng lưng Khởi Diệu vội vàng rời đi. Hắn sờ
vào vết thương trên cổ, nghĩ đến sự ôn nhu tối qua của nàng, không khỏi mỉm
cười. Rất ít thấy nàng bộ dáng ôn nhu, phần lớn thời gian đều là nổi giận đùng
đùng, giống như mới vừa rồi nàng muốn đem hắn băm thành trăm mảnh. Bất quá, bất
kể là dáng vẻ nào của nàng hắn cũng thích. Chẳng qua là....
“Ai!” Hắn than nhẹ một tiếng, “Diệu Nhi, ngàn vạn lần đừng đến thư phòng, nếu
không sau này ngươi sẽ hối hận.”