Mưa đã ngưng, cô vẫn kẹp chặt bức Đêm đầy sao dưới cánh tay, kéo chiếc vali màu hồng phấn băng qua đường, rồi đi vào một con ngõ dài, nơi cách đó khoảng vài bước chân, khung cửa kính của tiệm cà phê Starbucks hắt ra thứ ánh sáng vàng dịu trông thật ấm áp.
Cô đẩy cửa bước vào, mùi cà phê thơm nồng lan đến mũi cô, tất cả chỗ ngồi trong tiệm đều đã có người. Cô đi thẳng đến chỗ giá sách, với lấy một tờ báo, lật đến mục Chòm sao hôm nay rồi lẩm nhẩm đọc.
Hôm nay mặt trăng tiến vào cung thứ hai,
Bạn sẽ bỗng trở nên đầy cảm xúc,
Đừng để sự âu sầu đa cảm dắt mũi mình,
Rốt cuộc bạn đang muốn theo đuổi điều gì,
Hễ gặp chuyện là là nghĩ ngay đến những điều tồi tệ chính là căn bệnh cố hữu của Song Ngư.
Lúc này, cô vô tình nhìn thấy một dòng quảng cáo bên cạnh mục Chòm sao hôm nay.
Cô đọc mẩu quảng cáo đó, lén xé ra rồi nhét vội vào túi chiếc váy lông cừu đang mặc trên người.
Sau đó, cô đặt tờ báo về chỗ cũ.
Khi đi qua dãy tủ bánh ngọt sáng rực đèn ờ quầy thu ngân, cô nuốt nước bọt thèm thuồng, bước chân cũng thả chậm lại.
Cô móc một tờ 10 đồng mua hai chiếc bánh bao ngọt ở hàng bánh bao, cẩn thận nhét 7 đồng 5 hào thối lại vào chiếc ví nilon bạc màu in chằng chịt những hình hoa anh túc. Sau đó cô ngồi trên dãy ghế đá trong công viên, cặm cụi ăn bánh.
Vừa nhai bánh bao, cô vừa móc từ túi váy ra mẩu giấy vừa xé trên góc báo.
Cô đưa tay gạt mấy sợi tóc đang rủ dài trên trán che khuất tầm mắt, rồi đọc dòng quảng cáo đó một lượt:
Quán Bar cao cấp đang cần tuyển gấp vũ công múa cột,
Body gợi cảm,
Không cần kinh nghiệm,
Quán sẽ cung cấp khóa dạy múa riêng
Công việc tự do,
Thu nhập hấp dẫn.
Từ rất lâu trước, cô từng đọc qua một cuốn sách về các cung hoàng đạo, cuốn sách đó nói rằng, những cô nàng Song Ngư đa sầu đa cảm và thường suy nghĩ bi quan sẽ là những cô gái gọi tuyệt vời và là những vũ nữ thoát y xuất sắc.
Nếu như tin điều đó sớm hơn, cô đã chẳng phải mất nhiều thời gian đến vậy. Con đường cô đi chẳng phải sẽ bớt gập ghềnh hơn hay sao? Tại sao lại cứ đâm đầu theo đuổi mơ ước làm diễn viên múa? Từ sau khi đoàn vũ đạo vô danh mà cô làm việc giải tán từ một năm trước, cô vẫn chưa nhận được bất kỳ vai diễn nào. Cơ hội không đến với cô, có lẽ, cô hoàn toàn chẳng có những tố chất mà nghề múa cần.
Thế nhưng, múa cột thì ai múa mà chẳng được chứ?
Đến nay, cô đã lâm vào bước đường cùng. Bảy đồng rưỡi đang nằm trong túi cô là khoản tiền duy nhất còn sót lại. Liệu ai sẽ chửi rằng cô không biết tlần trọng và giữ gìn bản thân kia chứ?
Nếu một ngày nào đó anh trở về, nhìn thấy đứa con gái mặt trát đầy son phấn, đang ôm cột lắc múa điên cuồng mua vui cho khách trên dãy bục dài nhấp nhoáng ánh đèn neon kia chính là cô, anh hẳn sẽ vội vàng cởi phăng chiếc áo khoác đang mặc và chạy đến bao bọc lấy cô.
“Anh ơi, em nhục lắm! Anh có thể tha thứ cho em không?”
“Đừng có ngốc nữa, em chẳng làm gì sai cả!”
“Anh, em mệt, thực sự em mệt lắm!”
Anh sẽ cứu cô ra khỏi chốn quái quỷ đó. Và hai người sẽ lại rau cháo nuôi nhau, cùng sống những tháng ngày yên ổn.
Cô lại trở về với sự sạch sẽ và thuần khiết.
Trong trí tưởng tượng của cô, anh sẽ luôn thứ tha cho những lỗi lầm của cô.
Thật vớ vẩn! Rốt cuộc cô đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ!
Cô nuốt nốt mẩu bánh bao cuối cùng, lấy ngón tay gạt nốt những mảnh vụn còn sót lại trên môi, cắn răng gấp nhỏ mẩu giấy trên tay lại, rồi nhét vào chiếc ví hoa anh túc.
Sau đó cô đứng dậy, chầm chậm kéo vali về hướng bến xe buýt phía ngoài công viên.